[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 27: Rời núi



Phiên chợ ngày ngày náo nhiệt hôm nay lại dị thường im lặng, mọi người đều chỉ nhìn về một phía.

Có người còn muốn biết đã xảy ra chuyện gì, liền giữ chặt người đang vội vã đi phía trước hỏi có chuyện gì?

“Nghe nói phía trước có một người đẹp như thiên tiên đến trấn chúng đi, ta đi xem náo nhiệt một chút.”

Người phía sau nghe được tin này cũng đến giúp vui.

Đám người phía trước bỗng dẹt qua hai bên đường, người ở hai bên liền ngóng của mà nhìn.

Một người vận tử sắc bào sam cùng một tiểu hài tử vận y phục hồng sắc đang đi tới.

Khi mọi người nhìn thấy tử y nhân kia đều ngừng hô hấp, rất sợ người kia trong nháy mắt sẽ biến mất.

Một đôi phượng mâu ba quang lưu chuyển, môi khinh mân, má phấn nộn, ngũ quan người này đều giống như được dùng bút vẽ ra, thanh lương thoát tục.

Chỉ một cái giơ tay nhấc chân kia cũng ẩn hiện tiên khí, không thể khiến người ta tin rằng người xinh đẹp như vậy lại không phải đến từ thượng thiên.

“Sư phụ, bọn họ sao giống xem động vật quá vậy a.” Phấn y tiểu cô nương sắc mặt rất kém mà nhìn người chung quanh, thật quá đáng, đều chỉ nghị luận sư phụ, chẳng lẽ nàng khó coi lắm sao?

“Mặc bọn họ đi, dù sao ta chúng ta đến đây cũng không lâu.”

Hai người này chính là thần y trong Vong Ưu cốc Cơ Linh cùng tiểu đồ đệ của y Tần Ngọc, bất quá vì cái gì bọn họ không ở trên Vong Ưu cốc mà đến nơi này a?

“Chỉ cần tìm được Bao đại hiệp là được rồi.” Tần Ngọc trong lòng cảm thấy Bao đại hiệp thực phiền toái, lúc trước ngốc hồ hồ trúng độc, lãng phí nhiều thời gian của nàng như vậy, sư phụ còn đem thuốc chữa thương tốt nhất cho hắn, cũng không biết vì cái gì.

Hơn nữa nghe nói Bao đại hiệp cùng cái vị kia trong nhà hắn đang dạo chơi tứ hải, bọn họ đến tột cùng cần phải tìm từ đâu a, sư phụ cũng cái gì cũng không nói với nàng, tức chết ta rồi a!

“Ta có dự cảm, sẽ có người mang chúng ta đi tìm Bao đại hiệp.” Cơ Linh thản nhiên nói.

Sư phụ luôn như vậy, thần thần bí bí, bất quá vẫn là cố tin tưởng y đi.

Không nên trách Tần Ngọc luôn nghĩ như vậy, ngươi nói xem từ lúc Tần Ngọc hai ba tuổi đã cùng Cơ Linh ở trên ngọn núi không một bóng người, Cơ Linh còn luôn lộ ra vẻ mặt thần bí, Tần Ngọc đương nhiên sẽ cảm thấy phiền.

“Nếu mệt, chúng ta nghỉ tạm trong quán trà phía trước một lát đi.”

Tần Ngọc có thể là mệt muốn chết rồi, bảng bảng đát đát liền giành chạy đi trước, Cơ Linh bất đắc dĩ cười cười, đuổi theo.

Bọn họ đi vào đều khiến mọi người sửng sốt vào giây, mới đầu đều yên lặng cúi đầu, hiện giờ lại xôn xao nghị luận.

Có lẽ nên mang theo khăn che mặt ra đường thì tốt hơn, Cơ Linh nghĩ.

“Đừng nhìn nữa, mau rót trà a.” Tần Ngọc chịu không nổi hô to.

“Ai, đến đây!” Điếm tiểu nhị thật vất vả mới đem ánh mắt thu hồi.

“Gần đây giang hồ xuất hiện một đại ma đầu, các ngươi biết không?”

“Chính là kẻ tự xưng Thánh giáo chủ kia sao, nghe nói ngay cả Võ lâm minh cũng không quản được hắn, ta phỏng chừng chủ nhân Võ lâm minh sẽ đổi người a, ha ha.”

“Mọi người hiện tại đều trông chờ vào Ma giáo, thực buồn cười, lúc trước đem người bức đến cùng đường, hiện tại có khó khăn lại nghĩ tới bọn họ.”

“Đúng vậy, bất quá nghe đồn Ma giáo Giáo chủ cùng phu nhân y đang vân du tứ hải, không rãnh quản chuyện này đâu.”

Tần Ngọc nhìn Cơ Linh còn đang lắng nghe, thở dài.

Rốt cục đã biết vì sao nói trà lâu, tửu quán là nơi dễ thu thập tin tức nhất.

Bất quá sư phụ nàng thật sự là đủ bát quái a.

Mọi người đều bị vẻ bề ngoài của Cơ Linh lừa gạt, tuy rằng y không thích nhiều lời, gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, kỳ thật y là một kẻ bát quái.

Mười mấy năm nay Tần Ngọc đã đem Cơ Linh nhìn thấy, bất quá, nhìn quang mang lóe lên trong mắt sư phụ nàng, phỏng chừng lại phát hiện ra thứ thú vị.

“Người thay chúng ta tìm Bao đại hiệp đã đến.”

Tần Ngọc nghe Cơ Linh nói liền ngẩng đầu nhìn, liền thấy ở cửa tiến vào một người diện mạo bất phàm, người này chính là Võ lâm Minh chủ — Tô Dật Dương.

Nàng tuy rằng biết Tô Dật Dương cùng Bao đại hiệp có gian tình, nhưng sư phụ sao lại biết hắn sẽ đến đây?

Tần Ngọc đang lo lắng có nên đến chào hỏi hay không, đột nhiên nhìn thấy Tô Dật Dương đã từng bước đến chỗ nàng.

“Ngươi sao lại ở đây.” Tô Dật Dương hỏi.

Tần Ngọc có chút mất hứng, làm như đây là nhà của ngươi không bằng, nói đến đúng lý hợp tình.

“Ta vì sao đến đây không quan trọng, nhưng là ta biết ngươi vì sao lại đến đây.” Cơ Linh uống trà, thản nhiên nói.

“Ngươi……” Tuy rằng nam đó Cơ Linh xem như ân nhân cứu mạng của Tô Dật Dương, nhưng Tô Dật Dương thực chán ghét y.

Lúc trước y còn lừa hắn rằng Bao đại hiệp đã chết, càng nghĩ càng giận a.

“Ngươi đừng quên, ta biết rất nhiều thứ, không muốn ta nói ra ngoài thì mang ta và tiểu đồ đệ của ta cùng lên đường đi.” Nói xong, Cơ Linh đứng lên, lẳng lặng nhìn Tô Dật Dương.

Không biết vì sao, Tô Dật Dương lại cảm thấy trong ánh mắt là này sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Nhìn sư phụ cùng Tô Dật Dương rời đi, Tần Ngọc trong lòng la lớn: Mụ nội nó, bổn cô nương một ngụm nước cũng chưa uống, các ngươi đi cái mao a.

++++++++++++++++++++++++++++

Tần Ngọc nhìn hồng y nữ tử ở bên người Tô Dật Dương thỉnh thoảng quay đầu nhìn bọn họ, có chút căm tức, liền làm ra cái mặt quỷ.

“Bọn họ là ai?”

“Biến thái.” Tô Dật Dương biểu tình nghiêm túc nói, hồng y nữ nhân phẫn nộ ngậm miệng.

Tô Dật Dương hiện tại tâm tình nhất định không tốt, trong vài năm này, hắn chạy đi rất nhiều nơi để tìm Bao đại hiệp, nhưng tựa như chơi trốn tìm, vĩnh viễn tìm không thấy đối phương, đây là có giận không thể trút, trùng hợp lại có thêm hai kẻ dư thừa đi theo càng không phải sinh khí thêm sao.

“Bà bà, ta mệt mỏi quá a, nghỉ một chút được không.”

Bà, bà bà? Hồng y nữ nhân lần này không mang theo sa khăn, nhìn nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi, nhưng lại gọi nàng là bà bà, tiểu cô nương kia không phải là đáng ghét bì thường nga.

Hồng y nữ nhân vừa định quay đầu chửi ầm lên, lại thấy Tần Ngọc hai mắt trong sáng nhìn nàng, vẻ mặt khẩn cầu.

Cho nên, nàng đời này hận nhất là manh muội tử. (muội muội dịu ngoan)

“Bà bà, cho ta chút nước được không?”

Hồng y nữ nhân lại nhìn thấy biểu tình kia, tay chân không vô thức rót nước, sau đó ngồi xổm trước mặt Tần Ngọc, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:“Ta là Đỗ Nguyệt Nương, gọi ta Đỗ tỷ tỷ được không.”

“Không được, gọi Đỗ bà bà.” Nhìn Tần Ngọc quệt miệng, Đỗ Nguyệt Nương cảm thấy cả người vô lực.

Tần Ngọc nhân lúc Đỗ Nguyệt Nương cúi đầu, mỉm cười vì âm mưu đã thành.

Tô Dật Dương yên lạnh nhìn một lớn một nhỏ ở phía sai, lại nhìn một góc khăn che mặt của Cơ Linh, hỏi:“Ngươi mang khăn che mặt làm gì.”

“Sợ rối loạn.”

Tô Dật Dương cảm thấy gân xanh bạo khởi, người này tự kỷ đến mức nào rồi a.

Tần Ngọc nhìn mỗi người mỗi biểu tình, trộm cười, xem ra trên đường sẽ có chút thú vị a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.