[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 33: Minh chủ chết



Mấy ngày sau, đột nhiên không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức Võ lâm Minh chủ Tô Dật Dương bị ám sát mà chết, khiến trên giang hồ nổi lên sống to gió lớn.

Lập tức đứng ra hai phái nhân mã, nhất phái là duy trì nhanh chóng chọn ra một tân Minh chủ khác, một phái khác hy vọng có thể tìm được tin tức xác thực, sau đó tìm ra thi thể Tô Dật Dương, nhập mồ vi an.

Hai phái người càng sảo càng kịch liệt, cuối cùng lời đồn đều bị ngăn chặn.

Bởi vì, Võ lâm Minh chủ Võ Thanh Vân một lần nữa trở lại, theo hắn về còn có tin tức Tô Dật Dương xác thực đã chết.

Tương truyền Võ Thanh Vân vì tìm kiếm thành tựu cao nhất mà chung quanh chạy loạn, vì muốn luyện ra tuyệt thế võ công, từ đó về sau không rõ tung tích.

Hắn trong thời khắc mấu chốt này mà xuất hiện, khiến mọi người lập tức đi tôn sùng vị Võ lâm Minh chủ đức cao vọng trọng này.

Võ Thanh Vân đau lòng vì ái đồ, quyết định ở Chính Nghĩa sơn trang bày ra một hồi tang sự long trọng để tế điện Tô Dật Dương thệ lúc tráng niên, nghe tin tức như thế, mọi người thay Võ Thanh Vân cảm thấy tiếc hận.

“Ta nói ta mới không đi tham gia tang sự này đâu, ngươi nói sau khi Tô Dật Dương lên làm Võ lâm Minh chủ thì làm được cái gì?”

“Đúng vậy đúng vậy, trừ ma vệ đạo cũng không thành công, hiện tại lại có thêm tên Thánh giáo chủ gì đó, hắn cũng ngồi xem mặc kệ, sớm chết sớm siêu sinh đi.”

Nhân sinh luôn luôn như vậy, chỉ có khi chết đi, mọi người mới nói ra những lời thật lòng.

Chẳng qua những lời này bay vào trong phòng Cơ Linh, tai cũng rất chói a.

“Sư phụ, đây không phải sự thật.” Tiểu nha đầu Tần Ngọc này tuy rằng không thích Tô Dật Dương, nhưng nói thế nào cũng là một hồi quen biết, thình lình một cái người sống đã không còn, ai cũng chịu không nổi.

Cơ Linh tinh tế mân chén rượu, chau mày.

Kỳ thật y cũng hy vọng đây không phải thật sự, chẳng qua Tô Dật Dương từ ngày đó đã không còn tin tức, ngay cả Dương Liễn cũng tựa như tiêu thất, rốt cuộc là bọn hắn bị Dương Liễn lừa, hay là hai người song song đều bị người trong bóng tối kia ám toán.

Nghĩ đến đây, tâm Cơ Linh co lại thật chặt.

Tên ngu ngốc kia…… nhất định không thể có việc gì.

Cơ Linh đau khổ suy tư, đến tột cùng là có chỗ nào không đúng?

Hơn nữa Võ Thanh Vân này xuất hiện cũng rất đột ngột, sao có khả năng đồ đệ vừa chết, sư phụ ‘đã chết nhiều năm’ này lại sống dậy.

Cơ Linh buông chén rượu, nhấc chân liền đi ra ngoài, không quan tâm ánh mắt kinh diễm của mọi người.

Tần Ngọc qua một hồi lâu mới phản ứng lại, sư phụ biến thái này, làm chuyện gì cũng không nói trước.

Nhanh chóng buông một ít bạc vụn, liền theo ra ngoài.

“Sư phụ, muốn đi đâu a?”

Cơ Linh không quay đầu lại, chỉ là thanh âm âm lãnh nói:“Chính Nghĩa sơn trang.”

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Mọi người nhìn Chính Nghĩa sơn trang bị bao trùm bảo một màu trắng, tựa như nhớ lại vài năm trước cũng có hình ảnh như thế này, chẳng qua là Võ Thanh Vân đứng ở cạnh cửa, mà bức họa bên trong cũng đổi thành Tô Dật Dương, không khỏi bi ai thở dài.

“Nén bi thương mọi sự thuận biến.” Anh hùng hào kiệt cũng không biết nên xưng hô thế nào với Võ Thanh Vân, nếu gọi thẳng là Minh chủ thì tựa hồ đối với Tô Dật Dương đã chết là bất kính, nếu gọi cách khác, sẽ rất không được tự nhiên, đơn giản cứ bỏ đi xưng hô mà thôi.

Võ Thanh Vân nghe vào lỗ tai lòng cũng đổi vị, chẳng qua hắn đã sớm nghĩ tới loại tình hình này, khuôn mặt cũng chỉ tiêu cười chào đón, làm đủ nghi thức.

Tần Ngọc đi theo phía sau Cơ Linh nhìn bức họa phía sau, nàng thấy thế nào cũng không được tự nhiên.

“Đại thúc kia cười đến thực đáng khinh.” Tần Ngọc nhẹ giọng nói.

Cơ Linh cũng phát giác khác thường, càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình, cái chết Tô Dật Dương cùng Võ Thanh Vân này không khỏi có quan hệ.

Võ Thanh Vân xa xa nhìn thấy đám người bắt đầu tách ra thành một đường mòn, mang theo thanh âm kinh diễm, một người bạch y phiêu phiêu, tựa như tiên tử đi tới.

“Vong Ưu cốc Cơ Linh, tiến đến tế điện.” Mọi người nghe được ba chữ Vong Ưu cốc này lại ngây ra như phỗng, hai mặt nhìn nhau, người ta nói thần y trên Vong Ưu có là diệu thủ hồi xuân, thế gian nghi nan tạp chứng gì ở trong tay y đều có thể giải quyết.

Cho nên mọi người đều nghĩ vị thần y này là một lão nhân bạch phát tu mi, không nghĩ tới lại là thanh niên thần tiên đạo cốt trước mắt này, phỏng chừng vài năm tới người đến thăm Vong Ưu cốc sẽ không ít a.

“Không nghĩ tới Võ mỗ lại có mặt mũi như thế, ngay cả thần y cũng hạ cốc.” Võ Thanh Vân nhìn thấy ánh mắt tán thưởng từ bốn phía, càng ra vẻ đắc ý.

“Thật có lỗi, ta là bởi vì cùng Tô Dật Dương có giao hảo mới đến.” Cơ Linh nhìn thấy gương mặt tươi cười của Võ Thanh Vân, trong lòng không khỏi lãnh trào.

“Không biết vị đại thúc này ở nơi nào phát hiện ra Tô Dật Dương đã chết.” Tần Ngọc rốt cục lên tiếng, tiếng ‘đại thúc’ này khiến mọi người cười vang.

“Này…… Ta ở một tòa đảo đơn độc phát hiện thi thể hắn.”

“Vậy xin hỏi đại thúc sao lại đến tòa đảo đơn độc kia.”

“Tất nhiên là có người báo cho biết.”

“Nhưng đại thúc ngươi không phải ‘chết’ rất nhiều năm rồi sao? Vì cái gì lại có người phí khí lực tìm được ngươi, nói với ngươi là phát hiện thi thể?”

“Ta…… cũng không biết rõ, hẳn có người muốn đem ta bức ra.”

“Người có tâm này chỉ sợ là ngươi đi.” Tần Ngọc nói mấy câu, Võ Thanh Vân đáp đến độ sơ hở, bất luận kẻ nào cũng phát hiện ra kỳ quái, mọi người bắt đầu thảo luận, ngay cả ánh nhìn Võ Thanh Vân cũng thay đổi.

Võ Thanh Vân rất nhanh quyền đầu, Cơ Linh nhận thấy khí tức Võ Thanh Vân biến hóa, e sợ Tần Ngọc thụ thương, đem Tần Ngọc hướng che chở phía sau, vân đạm phong khinh nói:“Đồng ngôn vô kỵ (hài đồng không hiểu chuyện), Võ tiền bối không nên tưởng thật.”

Hừ, tựa như biến nàng thành tiểu hài nhi vô lí. Tần Ngọc quyệt miệng, có chút không phục.

Nghe tiếng ‘Võ tiền bối’ Võ Thanh Vân tựa hồ tìm về lý trí, cười nói:“Sao có thể, mọi người hôm nay tới là để tham gia tang lễ đồ nhi, cũng nên nhanh chóng vào đi.”

Các vị nhân sĩ nối đuôi nhau mà vào, Cơ Linh cũng đi theo, y muốn nhìn Võ Thanh Vân sẽ diễn màn kịch này đến khi nào.

“Hôm nay mọi người đến tham gia tang lễ Tô Dật Dương, ta tin hắn dưới suối vàng có biết nhất định sẽ cảm tạ hậu đãi của các vị. Ta đây thay hắn nói lời cảm tạ.” Võ Thanh Vân hạ thắt lưng thật sâu, mọi người cũng không cấm kỵ mà khen ngợi.

Kỳ thật Võ Thanh Vân này theo lý mà nói danh tiếng cũng không tệ, đến tột cùng vì sao lại giết Tô Dật Dương? Tần Ngọc nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra.

Quên đi, dù sao cái miệng tên Tô Dật Dương kia cũng tốt, hơn nữa làm mọi chuyện xấu. Tin rằng cho dù không phải Võ Thanh Vân giết, cũng sẽ là những người khác.

Chẳng qua…… Tần Ngọc ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn sư phụ của nàng. Chẳng qua sư phụ tựa như không hề vui vẻ.

“Hắn không có việc gì.” Đột nhiên Tần Ngọc nghe được Cơ Linh nói gì đó, ngẩng đầu nhìn Cơ Linh lại phát hiện giống như không phải do y nói.

“Hắn tuyệt đối không có việc gì.” Lúc này đây Tần Ngọc xác định chính là sư phụ nhà nàng nói, không có việc gì, vì cái gì Cơ Linh có thể khẳng định như vậy?

Võ Thanh Vân mặt hướng bức họa Tô Dật Dương, đau xót kịch liệt nói:“Tô Dật Dương là đồ đệ do chính tay ta tài bồi, cũng do ta nhìn hắn trưởng thành. Sư phụ, sư phụ, một ngày vi sư chung thân vi phụ. Ta hy vọng hắn sẽ không ghi hận ta khi bị trừng phạt vì phản nghịch, chỉ nhớ rõ ý tốt của ta……”

Đột nhiên diễn văn này chưa đọc xong đã bị cắt ngang.

“Ta sao lại không nhớ rõ ý tốt của ngươi, sư phụ!” Mọi người hướng thanh âm từ cửa nhìn lại, cùng hít một ngụm lãnh khí.

Đứng ở bên cạnh của, vận một thân tố y, mi mục lộ ra khí tức vương giả, người này không phải Tô Dật Dương, còn có thể là ai?

Nhưng Tô Dật Dương không phải đã chết sao? Vậy đứng ở nơi này là ai? Khí tức kia bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước.

Chỉ có Cơ Linh đứng trong đám người không thể thấy được lại thản nhiên nở nụ cười, miệng nói cái gì đó, nhưng lại bị ồn ào của mọi người che lấp.

Bất quá Tần Ngọc lại rõ ràng nghe được, lời của sư phụ nàng đang nói.

Ngươi xem, hắn không phải không có việc gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.