Ánh sáng hoàng hôn mờ ảo, hai người trong phòng lẳng lặng ôm nhau một chỗ.
Có một loại hài hòa không nói nên lời cùng với sự an bình nhẹ nhàng, Hoắc Hạng đột nhiên không dám lên tiếng.
Nếu nói hai người kia là anh em tốt, ôm một chút cũng không có gì, nhưng vấn đề là lúc Trương Mạc buông Đông Phương Bất Bại lại khẽ hôn lên khóe môi Đông Phương, cái này không thể nói là không có gì.
Hoắc Hạng xấu hổ phục hồi tinh thần, đang nghĩ xem có nên quay về luôn không thì Trương Mạc đã xoay người nhìn về phía hắn.
“Hoắc Hạng, sao ngươi lại tới đây?” Trương Mạc bế con sói con trên tay hắn bỏ vào nội lý cạnh tường, bốn con khác lại đang ngoan ngoãn ngủ.
— Thời gian một nén nhang trước —
“Ta đi đến kỹ viện.” Trương Mạc chưa nói xong đã thấy vẻ mặt rối loạn cùng nhịp tim đập nhanh của Đông Phương Bất Bại mới nhận ra lời nói của mình còn có nghĩa khác, liền vội vàng muốn giải thích.
“Đông Phương, không phải…” Không phải như ngươi nghĩ đâu.
“…” Đông Phương Bất Bại xoay người bước đi.
Chỉ là y vọng tưởng thôi sao, nhưng trên thế gian này này ai lại không vọng tưởng về tình yêu, dù nhiều hay ít. Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, thầm nghĩ muốn tìm một chỗ mà trốn đi. Lúc trước đối với Dương Liên Đình, kỳ thật cũng chẳng bao nhiêu là tình cảm thật sự, biết rằng hắn trăng hoa cũng chỉ đóng một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng người trước mắt này lại bất đồng, hắn không giống ai cả. Thích một người, là cảm giác này sao? Nghĩ từ trước đến nay muốn ở cùng một chỗ với hắn, sau này cũng vậy. Nghe được hắn nói là đi kỹ viện lại không có cách nào làm như không có việc gì mà bình thản đứng ở chỗ này. Lại nghĩ đến tin tức thu được hai ngày trước, tâm Đông Phương Bất Bại nguyên bản kiên định giờ lại do dự.
Trương Mạc cầm cánh tay Đông Phương Bất Bại, đang muốn nói chuyện lại bị biểu tình trên mặt Đông Phương Bất Bại làm cho sửng sốt.
“…Đông Phương?” Trương Mạc cũng tự biết biểu tình trên mặt hắn là biểu tình gì.
“Buông ra.”
Trương Mạc không trả lời nhưng lại dùng thêm sức nắm chặt cổ tay đối phương.
Đông Phương Bất Bại cười rộ lên, như là ngẫu nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng nói, “Hôm trước ta nhận được lời mời quay về Hắc Mộc Nhai làm một Hồi chủ, ngươi nói ta có nên đáp ứng không?”
Trương Mạc mở to hai mắt nhìn y.
“A, đúng rồi, ta vẫn chưa nói cho ngươi biết. Trong giáo vẫn còn rất nhiều người trung thành với ta. Bọn họ cho ta biết Nhậm Ngã Hành cũng không quá được lòng thuộc hạ đâu.” Đông Phương Bất Bại cười như thật sự rất cao hứng.
Trương Mạc sửng sốt, nhẹ nhàng buông lỏng bàn tay vừa nắm chặt cổ tay Đông Phương Bất Bại.
“Ngươi có theo ta về Hắc Mộc Nhai không?” Đông Phương Bất Bại ra vẻ không để ý chút nào mà hỏi.
“Ngươi phải đi về sao?” Trầm mặc một lúc lâu, Trương Mạc mới hỏi.
“…Ngươi không nghĩ ta sẽ về sao?” Đông Phương Bất Bại thản nhiên nở nụ cười, hỏi ngược lại.
“Ta không nghĩ như vậy.”
“Vì sao?”
“Những ngày này, tuy rằng không có nhiều tiền, cũng không sống xa xỉ nhưng ta cảm thấy thật vui vẻ. Ta đã nghĩ cứ như vậy sống với ngươi đến cuối cùng.”
Đông Phương Bất Bại cầm chén nước lên, nghe được lời Trương Mạc nói liền dừng lại.
“Muốn cùng ta sống đến cuối cùng?” Y nhướn mi nói, “Có ý gì?”
“Nói đúng là, chúng ta một mực ở bên nhau,” Trương Mạc nghĩ nghĩ lại nói bổ sung, “Làm bạn với nhau.”
Không nói gì nhưng Đông Phương Bất Bại lại nở nụ cười trào phúng. Y đến gần Trương Mạc, như đã dứt khoát quyết định mà nhắm mắt lại, nhướn người hôn hắn.
Trương Mạc cảm thấy đại não trống rỗng trong một thời gian dài, chỉ còn lại xúc cảm có một chút lạnh như băng trên môi cùng cảm giác khó thở.
Đông Phương Bất Bại chậm rãi áp môi lên môi Trương Mạc như rất quen thuộc, Trương Mạc muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không mở được, qua một lúc lâu tách ra mới hỏi, “Ngươi rốt cuộc đã hôn bao nhiêu người vậy?”
Đông Phương Bất Bại lùi lại một chút, mở to hai mắt, hắn lại dĩ nhiên phản ứng như thế này sao?
Không trả lời câu hỏi của Trương Mạc, y lại hôn hắn.
“Như vậy mà còn có thể làm bạn sao?” Đông Phương Bất Bại rốt cuộc buông hắn ra, cả hai người đều hơi khó thở.
Trầm mặc một lúc lâu.
Trương Mạc đột nhiên vươn tay sờ mái tóc đen dài của Đông Phương Bất Bại, trầm giọng nói, “Nếu ta cùng với ngươi ở nơi này, ngươi có vừa lòng không? Ngươi vẫn muốn đi sao?”
“Hôm nay ngươi đến kỹ viện làm gì?” Không trả lời nhưng lại ra vẻ không để ý mà hỏi.
Trương Mạc cười nói, “Ta bảo ngươi nghe ta giải thích mà ngươi không nghe. Ta đi kỹ viện để nghe ngóng tin tức, thời gian đi vào cùng đi ra tổng cộng chỉ có một nén nhang (tầm 15 phút), đủ để làm gì?”
Đông Phương Bất Bại sửng sốt một lát, dưới đáy mắt có một tia xấu hổ. Trương Mạc nhìn thấy lại buồn cười, cả người ôm lấy y.
— Trở về hiện tại —
Hoắc Hạng chờ Trương Mạc dỗ sói con ngủ xong mới mở miệng nói, “Tiên sinh, cha ta muốn mời ngài đến Hàng Châu.”
Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn qua, Trương Mạc cười cười trấn an y rồi mới hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Hàng Châu to như vậy, cha tính toán mở mấy nhà điếm, hy vọng tiên sinh cho ý kiến. Hiện tại cha đang ở Hàng Châu chờ ngài.” Hoắc Hạng cung kính nói, trong mắt lộ ra biểu hiện ‘ngươi không đi không được.’
Xú tiểu tử… Trương Mạc oán hận trừng lại, rõ ràng Hoắc lão nhân là ham thích cuộc sống khoái hoạt không ai quản ở nơi đó, như thế nào lại biến thành chuyện ở đó chờ hắn