Đông Phương Đã Bạch

Chương 40: Thành thân (khúc dạo đầu)



Một năm vội vàng trôi qua, khi hoa xuân bắt đầu đua nở thì mọi người mới nhận ra mùa xuân đã đến.

Trong một năm qua, nội lực của Trương Mạc chậm rãi tăng lên. Nhưng có vẻ đây đã là cực hạn của cơ thể, hắn gặp bình cảnh sớm hơn hẳn những người khác. Trương Mạc lần đầu tiên cảm nhận được sự tuyệt vời của nội lực, tuy rằng cũng tiếc nuối thân thể này của Dương Liên Đình không có khiếu luyện võ nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn với tiến triển hiện tại.

Đông Phương Bất Bại cũng không kỳ vọng hắn có thể trở thành cao thủ tuyệt thế gì đó, ở trong mắt y võ công của Trương Mạc chỉ cần đủ để có thể tự bảo vệ bản thân là được… Huống chi hiện tại Trương Mạc một mình đối phó một Đường chủ của Nhật Nguyệt thần giáo ước chừng cũng không có vấn đề gì.

Sinh ý của Phiêu Hương lâu cũng rất tốt, Đỗ Hoàn Nhi cũng có thể một mình đảm đương. Trương phủ trừ bỏ Viên Vũ thường thường tới cửa quấy rầy, quả thật có thể nói mọi chuyện đều thuận lợi.

Trong mắt Đông Phương Bất Bại, tiết tấu một ngày trở nên rất chậm. Tuy chậm nhưng lại không làm người thấy phiền. Có lẽ, cuộc sống mà y vẫn luôn hướng tới là cuộc sống như vậy. Lúc trước liều lĩnh theo đuổi quyền lực cùng địa vị, cũng không phải vì cái gọi là dã tâm. Thực tế, y đã nghĩ có lẽ khi tới được vị trí kia là có thể thoát khỏi tất cả quá khứ và những tháng ngày nguy hiểm cùng bất hạnh đi.

Sáng sớm, trong phòng ngủ, Đông Phương Bất Bại đang tắm.

Trương Mạc lúc trước bị “thỉnh” ra ngoài, hắn đầu tiên không muốn đi cứ đứng ở cửa nhưng phát hiện Đông Phương Bất Bại bất vi sở động, đành phải ủ rũ buông tha nguyện vọng tốt đẹp được xem mỹ nhân tắm.

“Vào đi.” Đông Phương Bất Bại mặc xong quần áo, nói.

Trương Mạc đi vào, những lời oán giận vốn định nói ra lại bị cảnh đẹp trước mắt bóp chết trong cổ họng.

Đông Phương Bất Bại mặc trù y màu đỏ mà lúc trước y tự làm, tóc dài màu đen rơi bên người, nước còn lưu lại làm cổ áo hơi ướt, mắt lại phá lệ có vẻ ướt át.

Thấy ánh mắt của Trương Mạc, Đông Phương Bất Bại buồn cười nói: “Choáng váng?”

“Sao không choáng váng được…” Ôm lấy Đông Phương Bất Bại từ đằng sau, Trương Mạc đặt cằm lên bờ vai y.

“… Tốt lắm, hôm nay còn có việc phải làm.” Cảm thấy được tay của Trương Mạc càng ngày càng không thành thật, Đông Phương Bất Bại vội ngừng hắn.

“Chuyện gì?”

“Ta nghe nói hôm nay hình như là sinh nhật một người.”

… Trương Mạc thấp giọng nở nụ cười, “Thật không, là ai vậy?”

“Đừng giả ngu với ta.” 

“Kỳ thật, ngày này là ngày lúc trước ta bị bắt về nuôi. Về phần sinh nhật thật thì cũng không biết rốt cuộc là ngày nào.”

Đông Phương Bất Bại im lặng trong chốc lát, thấp giọng cười nói: “Nói như vậy thì chúng ta càng xứng đôi.”

“Đó là đương nhiên. Nhưng cứ coi hôm nay là sinh nhật của ta, quà tặng là gì vậy?” Trương Mạc ngửi mùi hương vừa tắm rửa của Đông Phương Bất Bại, thỏa mãn thở dài.

“Ta làm đồ ăn cho ngươi ăn?”

“…” Trương Mạc đấu tranh tư tưởng xong, cho rằng không cần đả kích sự tích cực của Đông Phương Bất Bại, rốt cuộc nói, “Được.”

......

Sự yên lặng sau giờ ngọ.

“Đông Phương!” Trương Mạc một tay cầm một cái khăn lụa màu tím đi vào phòng.

Đông Phương Bất Bại nhìn sắc mặt thật sự không thể nào nói là tốt của Trương Mạc, nhíu mày.

Thấy Đông Phương Bất Bại giơ tay định lấy khăn lụa kia, Trương Mạc lại nắm chặt tay của Đông Phương Bất Bại, dừng một chút mới nói.

Trên khăn lụa có thêu hình ảnh một nữ tử, còn đang đánh đàn…

… Nhìn kỹ thì nàng kia đúng là Ngô Ức Thường.

“Ngô tiểu thư phái người đưa tới, nói nhiều ngày qua chưa được gặp Đông Phương công tử.” Bốn chữ ‘Đông Phương công tử’ bị tăng thêm khẩu khí, làm Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Sao vậy, ngươi ghen tị vì nàng tìm ta mà không phải ngươi sao?”

“Nói bậy bạ gì đó! Ta…”

Đông Phương Bất Bại vỗ vỗ bả vai Trương Mạc, nói: “Tốt lắm, ta đi dứt khoát kết thúc chuyện này.”

Trương Mạc nghĩ nghĩ, nói: “Ta đi cùng ngươi.”

“Được.”

Lúc đi Thính Phong các là chính ngọ ngày hôm sau. Ánh nắng ngày xuân ấm áp chiếu lên trên người mang lại sự ấm áp thích ý.

“Đông Phương công tử.” Hôm nay Ngô Ức Thường một thân xiêm y đỏ thẫm, có lẽ đại tục tức phong nhã, nhưng nàng mặc xiêm y như vậy lại phá lệ lóa mắt.

Đông Phương Bất Bại ngồi ở phía đối diện cái bàn, khẽ mỉm cười nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của nữ tử trước mặt.

Nói đến dung mạo, Ngô Ức Thường cho dù không xưng tuyệt sắc nhưng cũng chẳng kém tuyệt sắc là bao. So với những tiểu thiếp lúc trước của Đông Phương Bất Bại, Ngô Ức Thường hiển nhiên còn đẹp hơn một chút. Da như bạch ngọc, tóc như gỗ mun, những lời đó như vì nàng mà được viết ra vậy.

Ngô Ức Thường do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm, cầm chén rượu trên bàn nói với Đông Phương Bất Bại: “Đông Phương công tử, chén rượu này thiếp thân kính ngài.”

Nếu nói ban đầu chỉ là ngưỡng mộ bề ngoài của người này, hiện tại phần tâm tư này lại có thêm vài phần chân ý. Trong mắt Ngô Ức Thường, Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn một bộ dáng ôn hòa lạnh nhạt, làm cho người ta có cảm giác an ổn. Tuy rằng nàng biết, ánh mắt người này nhìn nàng vẫn không có tình ý mà nàng vẫn âm thầm chờ đợi, nhưng… Tóm lại là muốn tranh thủ một phen.

“Ngô tiểu thư khách khí rồi, vì sao vậy?”

Ngô Ức Thường nhợt nhạt cười, nhìn thấy ánh mắt Đông Phương Bất Bại nói: “Sao lại còn gọi ta là Ngô tiểu thư, gọi ta Ức Thường là được rồi. Nói tiếp, hướng ngươi kính rượu thì còn có lý do nào khác sao?”

Trương Mạc nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy y không phản ứng gì đành phải yên lặng mà ăn cơm.

Đông Phương Bất Bại giả không nhận ra, lắc đầu nói: “Ngô tiểu thư thật sự là thích nói đùa, gọi thẳng khuê danh của tiểu thư là quá thất lễ.”

Ngô Ức Thường hé miệng nở nụ cười, nói: “Này có gì là thất lễ, ta còn vui nếu ngươi gọi ta như vậy.”

“Nếu Ngô tiểu thư để mắt ta như vậy,” Đông Phương Bất Bại một hồi lâu sau mới nói, “Ta cũng nhất định phải nhận phần phân tình này.”

Không đợi Ngô Ức Thường phản ứng, Đông Phương Bất Bại tiếp tục nói: “Trong tháng sau dự định là ngày ta đính hôn, mong rằng Ngô tiểu thư có thể đại giá quang lâm.”

Nếu thời gian dừng lại tại hình ảnh này một giây, mọi người có thể phát hiện rằng lúc này không chỉ có sắc mặt của Ngô Ức Thường thay đổi. Trương Mạc cũng không có tâm tình đi quan tâm biểu hiện thất thố của Ngô Ức Thường, một lòng một dạ nghĩ muốn nhéo Đông Phương Bất Bại hỏi rõ ràng.

Một bữa ăn qua loa chấm dứt, chờ đến lúc Đông Phương Bất Bại và Trương Mạc ra khỏi Thính Phong các, câu đầu tiên Trương Mạc liền hỏi: “Ngươi đính hôn cái gì cơ?!”

Thần sắc của Đông Phương Bất Bại nguyên bản bình yên giờ lại thêm chút ảm đạm, chỉ thấy y nhìn Trương Mạc, buồn bã nói: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng có ý nghĩ thành thân với ta sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.