Một buổi tối tháng Năm, Trương phủ giăng đèn kết hoa, khoan tơ lụa đỏ thẫm đã sớm được trang trí trên những cây cột trong đại sảnh. Chẳng qua sự kiện chính thì còn phải chờ đến giờ lành.
“Bên kia, bàn chuyển về bên kia đi!” Vương quản gia chỉ huy người liên quan vội đến vội đi, chỉ có không khí trong phòng ngủ Trương Mạc bọn họ mới không khẩn trương.
“Nghe nói tân lang cùng tân nương trước khi thành thân không nên gặp nhau.” Trương Mạc một bên giúp Đông Phương Bất Bại xem lại phục sức, một bên như đùa nói.
“Hừm? Ở đây có ai là tân nương sao?” Đông Phương Bất Bại cười đến tà mị, giương mắt nhìn Trương Mạc.
Trương Mạc lắc đầu cười nói, “Không có.”
Tay xoa gương mặt người này, Trương Mạc không nhịn được thăm dò hôn lên mắt Đông Phương Bất Bại.
Hôn hôn, liền cảm thấy có chất lỏng ẩm ướt chảy xuống. Môi của Trương Mạc cũng có chút ý tứ chua xót đầy hàm xúc.
“Mạc, đây là thật sao?”
“Đương nhiên là thật.” Trương Mạc ôn nhu ôm lấy người khó có lúc yếu ớt này. “Chúng ta sẽ thành thân.”
“Ừ,” Đông Phương Bất Bại che dấu mà cười rộ lên, nói, “Ngươi nên chuẩn bị tốt làm nô tài đi. Về sau nói phải nghe lời, biết chưa?”
Trương Mạc nhíu mày, nói: “Sao? Trước kia không phải ta cũng rất nghe lời sao?”
… Trên trán hai người đang nghe lén ngoài cửa liền xuất hiện ba cái hắc tuyến, người kia thấy việc làm nô tài là quang vinh lắm sao!
“Tiểu Hoàn Nhi, nếu ngươi muốn ta trở thành nô tài của ngươi, ta… Cũng sẽ vui!”
Đỗ Hoàn Nhi xấu hổ đến nỗi đỏ hết cả mặt, vội vàng thấp giọng nói: “Ngươi nói nhỏ thôi, đừng để chủ tử nghe được!”
Viên Vũ không nói nữa, trong lòng lại biết mình và tiểu Hoàn Nhi ở đây nghe lén sợ là đã sớm bị người bên trong phát hiện. Nhưng lại nói đến hôn nhân của hai người kia… Thật đúng là khiến người khiếp sợ. Viên Vũ nhớ đến bộ dáng cùng vẻ mặt thổn thức của nghĩa phụ mình, cảm thấy vài phần bội phục không khỏi dâng lên.
Quần áo của Đông Phương Bất Bại và Trương Mạc đều do Đông Phương Bất Bại tự tay làm. Hai bộ xiêm y này làm y tốn thật nhiều thời gian, một châm một đường đều thật cẩn thận.
Bộ của Trương Mạc nhiều hơn vài phần tiêu sái, còn của Đông Phương Bất Bại lại nhiều hơn vài phần thanh tú. Tuy nói đều là y phục màu đỏ giống nhau nhưng lại có cảm giác cũng không giống nhau, cũng thật bội phục dụng tâm của Đông Phương Bất Bại.
Quan to cùng quý nhân của Hàng Châu, dù là người nhận thiệp mời, đều nói sẽ đến trước đại lễ. Mặc kệ bọn họ có hay không ở sau lưng nói nhàn thoại, ít nhất trên mặt là thừa nhận. Điều này làm cho Đông Phương Bất Bại thật vui vẻ.
Phản ứng của Thính Phong các liền phức tạp hơn nhiều. Nghe nói có nha hoàn đem thiệp mời ném ra ngoài, chỉ là lúc sau lại có người hoang mang rối loạn chạy ra lấy lại.
… Ngô Ức Thường không đến lại càng tốt, tóm lại mấy người Trương Mạc không thèm để ý. Cơ mà nói tiếp thì cũng nên cảm tạ nàng, dù sao nếu không có nàng thì hôn sự này cũng tạm thời không xảy ra sớm như vậy.
Nhạc thanh tấu nổi lên, vui vẻ vô cùng. Pháo nổ “bùm bùm” như lễ mừng năm mới đầy náo nhiệt.
Người trong phòng ngủ lại xảy ra tranh chấp vì khăn hồng.
“Đông Phương ngoan, ngoan ngoãn đội cho ta xem. Xem một chút thôi cũng được.” Trương Mạc kiên nhẫn lừa gạt. (Trương Mạc: phi, ngươi mới lừa gạt! Ta đây là đang yêu cầu!)
Đông Phương Bất Bại bất vi sở động, kiên quyết chống lại đề nghị kỳ quái của người nào đó.
Đông Phương Bất Bại liếc mắt trừng hắn một cái, bất đắc dĩ thỏa hiệp nói: “Chỉ một chút thôi?”
“Đúng, chỉ một chút thôi!”
Đông Phương Bất Bại đem khăn đội lên, “Được rồi đi?” Đang muốn lấy xuống lại bị người nào đó ôm lấy.
“Ngươi?!”
“Đông Phương, ngươi như này thật đẹp…” Trương Mạc ôm chặt lấy y, tay lại không thành thật. “Bây giờ thật muốn động phòng luôn…”
Đông Phương Bất Bại mở to hai mắt nhìn, lập tức dùng sức ấn lên nơi đang có cảm giác của Trương Mạc.
“A! Đông Phương ngươi mưu sát phu quân!” Trương Mạc chạy nhanh tránh ra, lên án nói.
Đông Phương Bất Bại lấy khăn xuống, cúi đầu sửa sang lại quần áo. Sau đó tà nghễ liếc Trương Mạc một cái, chính mình ngồi xuống bên bàn.
Trương Mạc tự biết mình đuối lý, đành phải ngoan ngoãn bưng trà phụng thủy.
“Ngươi nghĩ liệu hôm nay Ngô Ức Thường Ngô tiểu thư có đến không?”
“Ân?” Trương Mạc trầm tư trong chốc lát, nói: “Chắc vẫn sẽ đến.”
Nữ tử có thể quản lý một tửu lâu tuyệt đối không phải loại Lâm muội muội nhược liễu phù phong. Chỉ là không biết… Nàng có chịu quên đi như vậy không?
Vương quản gia ở chính sảnh hô một tiếng “Giờ lành đã đến, thỉnh mọi người nhập tòa!”
Vì thế hai người ở phòng ngủ nhìn nhau cười, đi ra ngoài. Tới chính sảnh lại phát hiện người đến cũng không ít, hơn nữa đều mang hạ lễ đến. Thậm chí có một nhà làm ngọc khí lại tặng một bức ngọc chạm cao hơn 10cm.
Không ham những hạ lễ này, chân chính làm cho Trương Mạc cảm thấy cao hứng chính là thái độ của những người này.
“Cảm tạ mọi người hôm nay đã đến, hy vọng mọi người ăn uống đến thỏa mãn! Ta cũng không phải văn nhân gì đó, lời nói cũng không có gì dễ nghe nhưng gặp được mọi người chính là duyên phận. Đến! Ta kính mọi người một ly!”
Đông Phương Bất Bại im lặng đứng bên cạnh Trương Mạc, khẽ mỉm cười, cả người giống như ấm áp sang ngời lên không ít.
“Giờ lành đã đến, mời bái đường!”
Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại nhìn nhau cười, đang muốn bái lại bị một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo vị ngọt đánh gãy.
“Náo nhiệt như vậy, thế nhưng ta đến muộn, thật là đáng chết.” Ngô Ức Thường một thân tử y xuất hiện, hôm nay nàng lại không đeo khăn che mặt.
Tân khách ở đây chụm đầu ghé tai, thường thường lại truyền ra một câu cảm khái ‘quả nhiên là tuyệt sắc’ linh tinh.
Trương Mạc cùng Đông Phương Bất Bại đứng tại chỗ, âm thầm suy nghĩ ý đồ của Ngô Ức Thường khi xuất hiện như vậy.
“Sao vậy? Không chào đón nữ tử như ta sao?” Ngô Ức Thường mặt mày lưu chuyển phong tình, chỉ là nhìn kỹ thì sẽ thấy vài phần lãnh ý.
Trương Mạc đang muốn nói lại bị người khác giành trước.
“Ngô tiểu thư sao lại nói như vậy. Ai chẳng biết danh nữ tử tài tình của Giang Nam a! Ngô thiểu thư, bên cạnh ta còn chỗ ngồi, ngài có muốn ngồi không?”
Ngô Ức Thường lướt mắt qua – người này nàng nhớ rõ, đúng là Lưu đại nhân kia. Người này hôm nay không mặc xiêm y tử hồng nữa nhưng đáng tiếc vẫn béo như vậy.
Nàng trong lòng lập tức nhíu mày, trên mặt lại tỏ ra vài phần mỉm cười, “Lưu đại nhân, nghe nói ngài gần đây thăng đại quan, thật sự là rất đáng mừng!”
“Cũng không có gì, chỉ là ngũ phẩm mà thôi.” Dứt lời, người nọ có chút đắc ý cười ha hả.
Ngô Ức Thường mỉm cười gật gật đầu, âm thầm liếc Đông Phương Bất Bại một cái. Thấy y cùng Trương Mạc nắm chặt tay nhau, ánh mắt không khỏi tối đi vài phần.
“Ngô tiểu thư chính là khách quý, mời ngồi bên này.” Nói xong, Trương Mạc ý bảo Đỗ Hoàn Nhi dẫn Ngô Ức Thường đến bàn trống.
Ngô Ức Thường cũng không để ý Đỗ Hoàn Nhi, khẽ nâng cằm nói với Trương Mạc: “Ngài không nghe thấy Lưu đại nhân mời ta ngồi bên cạnh hắn sao? Không nghe lời nói của người ta, rất không cho người ta mặt mũi đi?” Lập tức nhìn về phía Lưu đại nhân, “Ngài nói ta ngồi đâu thì tốt?”
Lưu đại nhân tất nhiên nhanh chóng trừng Trương Mạc một cái, nói: “Đương nhiên là ngồi bên này cạnh ta rồi.”
Trong tân khách có một số người cảm thấy nan kham thay Trương Mạc, đã thấy hắn bình tĩnh mỉm cười, bộ dáng không có chút quẫn bách khó xử nào.
Ngô Ức Thường ngồi xuống tại nơi đối diện, đột nhiên cười duyên nói: “Ngươi xem ta đến thật không đúng lúc, thế nào lại còn làm chậm chễ giờ lành chứ?”
Đến lúc này, trong lòng tân khách ở đây đều có chút cân nhắc, vị Ngô tiểu thư này rõ ràng là tới gây chuyện.
Trương Mạc quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, thấy ý cười mơ hồ trong mắt đối phương liền an tâm, cười một tiếng nói: “Thành thân thôi, đơn giản quan trọng nhất là tình cảm thật của hai người. Về phần cái gọi là giờ lành kỳ thật cũng không sao cả.”
“Như vậy, không biết Trương công tử thấy thế nào về người lúc trước trêu chọc nữ tử đàng hoàng sau lại như không có việc gì cùng người khác thành thân?”
......
Trương Mạc lần đầu tiên phát hiện, cho dù là nữ nhân dịu dàng hiền thục, lúc nói lời cay đắng đều rất lợi hại! Trương Mạc bi ai phát hiện mình không phải đối thủ của nàng, đành phải không tiếp chiêu mà hướng ánh mắt ủy khuất về Đông Phương Bất Bại.
Có một số người ở đây phát giác ánh mắt này, hình như… Nga, hóa ra Trương Mạc người này mới là người ở dưới…
Đông Phương Bất Bại thu hồi ánh mắt trêu tức, từng bước đi lên trước âm thanh trầm ổn nói: “Mọi người tới đây, nhất là Ngô tiểu thư có thể đến, thật sự là đa tạ.”
Chỉ một câu như vậy làm cho Ngô Ức Thường cơ hồ phải rơi lệ, chanh chua trong lời nói này giống như ngăn chặn khiến nàng nói không nên lời.
Vì thế đêm này cứ trôi qua lộn xộn như vậy.
Vương quản gia tiễn khách nhân đến tận cửa chính, trong lòng biết Ngô Ức Thường đã theo dõi hắn cả nửa ngày, lại cố ý giả bộ không thấy được. Tuy nói chủ tử không để ý gì giờ lành nhưng cục tức này vẫn khó có thể nuốt xuống.
“Ngươi là quản gia nơi này sao?”
“Đúng.”
Ngô Ức Thường thấy hắn nghiêm trang, mặt không chút thay đổi, rốt cuộc thở dài, không nói gì nữa ngồi lên kiệu.
Tâm tình tốt không giảm đi tí nào, Đông Phương Bất Bại nhàn nhã ngồi bên cạnh bàn trang điểm trong phòng ngủ, nhớ lại bộ dáng đêm nay của Trương Mạc lại không nhịn được lộ ra mỉm cười.
“Đông Phương? Cười cái gì vậy?” Trương Mạc bê một mâm hoa quả đi vào.
“Không có gì.” Đông Phương Bất Bại nhận lê Trương Mạc đưa cho, nhẹ nhàng cắn một miếng… Thật ngọt. Ngẩng đầu nhìn Trương Mạc, Đông Phương Bất Bại do dự rồi mới nói: “Về sau chúng ta sẽ sống ở nơi này sao?”
“Tạm thời là vậy, nhưng về sau thì cần bàn thêm.”
“Ngươi nghĩ chuyển đến nơi nào?”
“Đi một nơi thật lớn, nếu không năm con vật kia chắc chắn không thoải mái.” Trương Mạc nhớ đến năm con sói giờ đã gần một thước kia, lầm bẩm nói: “Nhất định phải tìm một chỗ thật lớn mới được.”
Đông Phương Bất Bại buồn cười bóp mũi Trương Mạc, vừa muốn nói tiếp lại bị Trương Mạc chặn ngang ôm lấy.
“Đông Phương hình như gầy đi?” Trương Mạc còn thật sự nghiêm túc nói.
“… Nào có?” Đông Phương Bất Bại không cho là đúng trả lời, không để ý tư thế bị ôm của chính mình.
“Thật sự, lúc trước khi ta ôm ngươi còn thấy có chút nặng, giờ lại nhẹ như vậy.”
“Chắc là do nội lực của ngươi tăng lên đi?
“Không thể nào? Chắc chắn là ngươi gầy đi. Không được, ta phải nhìn kỹ rồi mới có thể xác định!” Trương Mạc ôm Đông Phương Bất Bại chạy về giường, nâng người bắt đầu cởi xiêm y của y.
Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ liếc hắn một cái, rốt cuộc ngầm đồng ý.
Vì thế… chỉ chốc lát sau, trong phòng lại truyền ra tiếng thở dốc làm người ta tai hồng tâm khiêu.
Ngày cứ như vậy chậm rãi trôi qua.
Vào một ngày ánh mặt trời thật đẹp, Trương Mạc đột nhiên bảo cho mọi người hất nước về phía ánh mặt trời, không bao lâu trong không khí hiện ra một dải cầu vồng.
Đông Phương Bất Bại vốn đang ở một bên uống trà, lúc này thấy dải cầu vồng kia liền ngây ngẩn cả người.
“Đây là gì?”
“Cái này gọi là cầu vồng.”
“Cầu… vồng?”
“Có người nói cùng người yêu nhìn cầu vồng liền sẽ có được hạnh phúc.” Trương Mạc nói, ôm chặt Đông Phương Bất Bại.
“Giang sơn cười, mưa bụi xa, đào lãng đào tẫn hồng trần tục sự bao nhiêu kiêu.
Thương sinh linh cười, không hề tịch liêu, hào hùng còn đang si ngốc cười cười.”
Khúc cuối cùng.
P/s: Hai câu trên là nguyên QT, tớ không edit vì nghĩ chắc edit cũng không chính xác, có khi lại thành sai.