Lật qua lật lại trang sách trong tay, ánh mắt lại liếc qua cái người đang cầm bút chuyên chú viết chữ kia, Đông Phương Bất Bại đặt sách xuống đi tới.
Viết xong một chữ, Âu Dương Minh Nhật tạm gác lại bút, nghiêng đầu nhìn y, “Có chuyện gì sao?”
Y không đáp mà cầm lấy cuốn sách trước mặt hắn giở giở, thì ra quyển sách đó viết về các nội dung và chú ý trong y thuật.
“Cho dù muốn viết sách ghi lại tâm đắc của mình thì phải có lúc nghỉ ngơi chứ!” Đông Phương Bất Bại bỏ quyển sách trong tay qua một bên.
Thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, ước chừng đã qua hai canh giờ, Âu Dương Minh Nhật cũng liền nghe theo y.
“Nếu ngươi rảnh rỗi đến vậy, vậy thì theo ta ra ngoài đi dạo một chút đi.” Đông Phương Bất Bại nói. Lúc đầu còn nghĩ, hôm qua phải đấu nội lực khiến nội lực hao tổn, hôm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, vậy mà người này chẳng những không cho y gọi Bình Nhất Chỉ đến, đã thế lại còn nhất định dậy sớm để soạn sách nữa chứ.
Cầm lấy khăn ướt trên khay đồng lau lau tay, Âu Dương Minh Nhật gật đầu, “Ngươi muốn đi đâu? “
“Đi dạo trong thành một chút.” Thấy hắn đã đáp ứng, Đông Phương Bất Bại nghĩ nghĩ một chút rồi đáp, dù sao ban nãy cũng là y thuận miệng nói ra.
Hai người ra khỏi phòng, rồi khoan thai chậm rãi đi vào thành. Bởi vì chuyện hôm qua, phần lớn nhân sĩ võ lâm đều đã rời đi, vì vậy thành Hành Sơn đã có vẻ vắng lặng hơn so với những ngày trước. Tùy ý đi một vòng trên đường, hai người liền tùy tiện vào một quán trà nghỉ chân.
“Có chuyện gì vậy?” thấy y vừa nhấp một ngụm trà đã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, Âu Dương Minh Nhật thuận miệng hỏi một câu rồi cũng nhìn sang.
Trên đường người qua kẻ lại đến đến đi đi, một nữ tử đội mũ vải che mặt đứng trên phố, phía trước nàng là hai người một nam một nữ.
“Bà bà…” thật không ngờ hôm nay lại gặp nàng ở chỗ này, bàn tay nắm gói thuốc của Lệnh Hồ Xung xiết chặt, nhìn người trước mặt, thâp giọng gọi một tiếng.
“Thế nào, ngươi tới để giết ta?” nàng kia mở miệng, trong thanh âm ẩn ẩn một tia không vui.
Lệnh Hồ Xung nhanh chóng lắc đầu, “Không phải, sao lại thế được, bà bà đã cứu mạng của ta, Lệnh Hồ Xung tất nhiên không muốn làm người vong ân phụ nghĩa. “
Nữ tử che mặt im lặng nhìn hắn một chút, rồi đưa mắt sang thiếu nữ mặc lục y xinh đẹp bên cạnh, “Người này là tiểu sư muội mà ngươi nói? “
“Đúng vậy… Bà bà… Ngươi…” Nhớ lại cảnh hôm qua mình cầm kiếm chỉ vào nàng, trong chốc lát Lệnh Hồ Xung không biết nên nói cái gì.
“Bà bà?” thiếu nữ quay đầu đi nhìn thành niên đứng cạnh mình, trong đôi mắt đen láy rõ ràng lướt qua chút nghi hoặc, “Đại sư huynh, đây rõ ràng là một cô nương trẻ tuổi, sao ngươi lại gọi nàng là bà bà? “
“Tiểu sư muội đừng nói lung tung.” Lệnh Hồ Xung nhắc nhở, nhưng ngữ điệu chẳng có chút gì gọi là trách cứ.
Tuy vậy, thiếu nữ xinh xắn kia cũng vẫn không vui, “Ta đâu có nói lung tung, ngươi nhìn bàn tay trắng nõn kia xem, một bà lão làm sao có thể có bàn tay ấy được? “
Lệnh Hồ Xung bất giác nhìn lại người đối diện hắn, đã thấy nàng chậm rãi đưa tay tháo mũ vải xuống, lộ ra gương mặt trắng nõn không gì sánh được, diễm lệ vô song. “Bà bà” ở đâu ra, rõ ràng là một cô nương như hoa như ngọc mới mười bảy mười tám.
Thấy vậy, Lệnh Hồ Xung không khỏi kinh hãi, thốt lên: “Tại sao ngươi lại giả dạng làm bà lão lừa gạt ta? “
Cô nương kia khẽ cười, “Ta đã bao giờ nói mình là một bà lão chưa? Cái từ đó ngay từ đầu là tự ngươi gọi. “
“Bà… Không phải, cô nương… Về sau ta phải xưng hô thế nào với cô nương?” Bà bà mà mình vẫn một mực gọi này gọi kia đột nhiên biến thành một cô nương xuân sắc khôn cùng, Lệnh Hồ Xung vẫn có chút thích nghi không kịp. Nhưng nghĩ lại, quả thật là ban đầu tự mình chủ động gọi người ta là bà bà, lúc này cũng không tiện nói gì phản lại.
“Không phải ngươi vẫn luôn gọi bà bà sao?” cô nương kia nói.
“Nếu biết ngươi không phải, sao ta lại… “
“Đại sư huynh, ngươi có đi không đây?” Lệnh Hồ Xung còn chưa nói xong, thiếu nữ bên cạnh đã lên tiếng, nàng thấy đại sư huynh của mình vui vẻ trò chuyện với cô nương xinh đẹp kia, không khỏi cảm thấy khó chịu.
“Tiểu sư muội, chờ một chút.” Lệnh Hồ Xung vừa mới nói xong, thiếu nữ đã không kiên nhẫn nổi, cầm lấy gói thuốc trong tay hắn, nhanh chóng chạy đi.
“Bởi vì sư phụ… Tiểu sư muội mới nóng nảy như vậy, ngươi đừng có chú ý, mong cô nương đừng để trong lòng.” Lệnh Hồ Xung giải thích.
Thấy chân hắn đã nhúc nhích muốn đuổi theo, ánh mắt cũng như dán lên bóng lưng của thiếu nữ nọ, nụ cười trên mặt cô nương kia phai nhạt đi ít nhiều, “Tên ta là ‘Doanh doanh’. “
Nghe nàng báo tên, Lệnh Hồ Xung gật đầu, thấy tiểu sư muội sắp chạy mất dạng, vì vậy không dám tiếp tục dây dưa, ném lại một câu “Xin lỗi, ta đi trước” rồi lập tức đuổi theo.
“Đã nói tên cho người rồi, cũng không biết về sau ngươi có nhớ kỹ nó hay không.” Cô nương kia xoay người, nhìn người thanh niên đã đuổi kịp thiếu nữ kia, lại cúi đầu không ngừng nói gì đó, không bao lâu sau đã thấy nét mặt thiếu nữ kia lộ ra ý cười đáng yêu.
Nhìn một hồi, cô nương xinh đẹp nọ hít một hơi sâu, đội lại mũ vải lên đầu, rồi lập tức rời đi.
“Có đẹp không?”
Nghe giọng nói vang lên bên tai, Đông Phương Bất Bại chợt quay đầu, “Đó là… “
Thấy hắn rõ ràng đã đoán được lại còn cố ý nói như vậy, Đông Phương Bất Bại hơi trợn mắt, lập tức xoay người chậm rãi uống trà. Nhưng trong lòng thì bởi vì Nhậm Doanh Doanh mà nhớ tới một người khác.
Trước đây giữ lại mạng sống của gã, ngoại trừ vì ơn tri ngộ, một phần nữa là vì đạo lý kẻ mạnh vốn cô đơn, ở quá cao không tránh khỏi lạnh lẽo, chẳng qua là muốn giữ lại cho mình một đối thủ. Bây giờ đã có người ở bên tâm ý tương thông, vậy giờ cũng nên bỏ đi rồi…
“Đang suy nghĩ chuyện gì?” Âu Dương Minh Nhật rót cho y thêm trà.
“Doanh Doanh từ nhỏ lớn lên bên cạnh ta. Nhưng cuối cùng nàng vẫn lựa chọn cha ruột của mình.” Từ khi nàng bắt đầu rời khỏi Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại đã biết rõ lựa chọn của nàng rồi.
“Ân dưỡng dục dù lớn hơn ân sinh thành, nhưng dù sao đó cũng là phụ thân của nàng.” Âu Dương Minh Nhật nói.
Đông Phương Bất Bại nghiêng đầu nhìn hắn, “Ngươi cho rằng nàng không sai? “
“Không phải.” Âu Dương Minh Nhật lắc đầu, “Ta có thể hiểu được lựa chọn của nàng, nhưng cũng không thích lựa chọn này.”
Nghe vậy, trong mắt Đông Phương Bất Bại hơi ấm lên.
“Không cần phải vì nàng mà làm hỏng tâm trạng.” Âu Dương Minh Nhật lại nói.
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại nhẹ cong môi cười.
Nhàn nhã ở quán trà đến tận sau giờ Ngọ, hai người lại đi dạo trên đường một chút rồi mới trở về.
Buổi tối, lúc Âu Dương Minh Nhật đi tắm, Đông Phương Bất Bại tranh thủ gọi ám vệ của mình.
“Thuộc hạ bái kiến giáo chủ! “
“Ngươi lập tức đến Mai Gia trang ở Hàng Châu, thông báo cho Giang Nam tứ hữu diệt trừ người mà bọn họ đang trông coi.” Vuốt nhẹ mảnh ngọc đỏ bên hông, Đông Phương Bất Bại thản nhiên phân phó.
“Tuân mệnh! “
“Nhớ kỹ, phải nhìn thấy thi thể người đó rồi mới được trở về.” Nói xong, Đông Phương Bất Bại ném khối Hắc Mộc lệnh cùng một phong thư tự viết qua.
Ám vệ tiếp nhận, sau khi hành lễ liền nhanh chóng rời đi.
Ra khỏi thành Hành Sơn, ám vệ hướng đi về phía nam, dọc theo đường đi cũng coi như bình yên.
Đến được Hàng Châu rồi, hắn cũng không dám nghỉ lại, mà trực tiếp đi Tây Hồ.
Lại đến Tây Hồ, ám vệ dọc theo con đê dài, đi đến bậc đá dẫn lên ngọn núi nhỏ. Xuyên qua một rừng mai, đi tới một đường lớn lát bằng đá xanh, từ rất xa đã nhìn thấy một tòa trang viện lớn sơn tường trắng tinh.
Nhưng mà, còn chưa kịp tới gần cửa lớn của thôn trang này, hắn đã phát hiện có người sau lưng tới gần.
Chợt xoay người, liền thấy một bóng đen phóng về phía mình. Ám vệ tưởng ám khí, giơ lên hai ngón tay liền kẹp lấy nó, đột nhiên bàn tay nhói một cái, mà vật kia đã biến mất.
“Ngươi… Ngươi…” một câu đầy đủ cũng nói không ra, ám vệ ngã gục ngay lập tức.
“Cổ trùng của Lam Phượng Hoàng đúng là đồ tốt.” Nhìn ám vệ ngã xuống, kẻ ám sát đi đến gần, nhỏ giọng một câu, rồi cẩn thận nhìn xung quanh một lần, xác định không có người khác theo sau, gã liền nhanh chóng kéo ám vệ đã chết vào bụi cỏ.
Lục soát trên người ám vệ, gã nhanh chóng phát hiện khối Hắc Mộc Lệnh. Cầm Hắc Mộc Lệnh trong tay rồi, gã lại nhìn thấy một quyển sách nhỏ rớt ra.
Sau khi mở ra lật lật vài trang, gã siết chặt quyển sách trong tay, “Quả nhiên… “
Từ từ bình ổn sự giận dữ trào lên trong lòng, gã móc trong ngực ra một bình sứ, rắc lên người ám vệ. Ngay lập tức, thi thể ám vệ trân mặt đất dần dần bị ăn mòn.
Đợi đến khi không còn nhìn ra hình dáng ban đầu của thi thể, gã mới đứng lên, nhìn chằm chằm cổng lớn của thôn trang cách đã không xa một hồi, rồi lắc mình một cái phi thân đi.
Ngày hôm sau, Mai Trang bên bờ Tây Hồ đón tiếp một vị khách toàn thân mặc đồ đen.
Vị khách đó đến trước cửa lớn, nắm lấy vòng đồng trên cửa, gõ theo một quy luật kì lạ nào đó, sau đó buông tay, đứng lui về một bên.
Không bao lâu, có hai ông già đi ra mở cổng.
Người mặc đồ đen kia cũng không nói nhiều, trực tiếp giơ một vật ra trước mặt hai người.
Hai ông già nhìn thấy vật đó, gương mặt vẫn chỉ có một biểu cảm, tay ra dấu một cái, “Mời! “
Lập tức một người dẫn đường, người còn lại đi tìm chủ nhân nơi đây.
Người mặc đồ đen được dẫn đến phòng khách, ông già dẫn hắn đến đó rót một chén trà cho hắn rồi im lặng lùi về phía sau.
Không bao lâu, một hồi tiếng bước chân truyền đến, bốn vị chủ nhân xuất hiện.
Một người gầy như que củi, hai mắt lại sáng tỏ có thần am thầm đánh giá vị khách mặc đồ đen sắc mặt vàng vọt mà lạnh lùng này, “Xin hỏi vị huynh đệ này từ đâu đến? “
“Từ trên đỉnh nhai.” Người mặc đồ đen thản nhiên trả lời.
“Vậy không biết… “
Thấy hắn định tiếp tục hỏi, người mặc đồ đen liếc mắc nhìn hắn, giơ ra một khối lệnh bài bằng gỗ dài nửa thước, trên mặt lệnh bài có điêu khắc hoa văn vô cùng kì bí và quỷ dị, “Giáo chủ đích thân ra lệnh. “
Bốn người kia vừa thấy, lập tức khom người nói rằng: “Nhìn thấy Hắc Mộc Lệnh của giá chủ, giống như thấy giáo chủ đích thân tới, thuộc hạ tuyệt đối tuân lệnh. “
“Giáo chủ muốn ta mang người đó đi, các ngươi nhanh chóng dẫn gã tới đây.” hắc y nhân nói.
Mấy người nghe nói xong thì hơi sững sờ, lập tức một người nói: “Xin hỏi đặc sứ, vì sao đột nhiên giáo chủ muốn đem… người đó đi? “
“Các ngươi nghe lệnh là được, không cần hỏi nhiều.” Người mặc đồ đen nói xong, thấy bọn họ vẫn còn chần chừ, liền ném ra một cuốn sách nhỏ.
Người đứng đầu trong bốn vị chủ nhân nhận lấy, xác định đây là lệnh giáo chủ đích thân viết, lúc này mới yên tâm.
“Xin đặc sứ chờ một chút!” nói xong bốn người liền đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, người áo đen dẫn theo một kẻ tóc rối bù xù ăn mặc lôi thôi rời khỏi Mai Trang bên bờ Tây Hồ.