Triệu Mộ Hiền đi làm ở Đông Phương mĩ nhân đã được 10 ngày, nhưng mỗi khi ba mẹ hay bằng hữu hỏi cô ở trong công ty làm việc gì, cô đều trả
lời không được.
Tiền lương là ba vạn rưỡi, được nghỉ 2 ngày, phúc lợi đều có, nghe
qua công việc không có gì sai cả, chỉ là công tác có chút khác biết ,
bởi vì cô mỗi ngày đến công ty, chính là cùng Đông Phương Phong Hoa chơi cờ, uống trà, nói chuyện phiếm…
Nếu đem định nghĩa lại chức vụ « trợ lý đặc biệt » của cô định nghĩa
lại thì phải là « đi theo người Đông Phương Phong Hoa », hắn đi đến chỗ
nào, cô liền phải theo tới đó.
Nói ra thì nhất định có một đống nữ nhân hâm mộ, ngay cả nữ nhân viên trong công ty đều nhìn đến nàng, đều lộ ra ánh mắt ghen tuông « số mạng cô ta thật tốt. »
Nhưng mọi người cũng không biết nỗi thống khổ của cô.
Cả ngày phải ở cùng một chỗ mỹ nam tử, nhìn dung nhan tuấn tú của
hắn, nghe thanh âm duyên dáng của hắn, có khi còn có thể ngẫu hứng cầm
tay cô, nếu cô không có ý chí cứng như sắt thép, tự hiểu diện mạo mình
không so được với hắn, khẳng định nghĩ lầm hắn thích cô.
Đương nhiên, tuyệt đối là không thể.
« Mộ Hiền cô, qua đây một chút. »Đông Phương Phong Hoa ở thư phòng gọi cô.
Đối diện thư phòng chính là khu triển lãm đồ sứ, đều giống nhau ở chỗ lấy một bức tường gỗ để phân tách, bên trong giống như một thư viện nhỏ này, có rất nhiều sách, còn có một ít khu đặc chế lưu giữ sách cổ quý
giá, lần đầu tiên cô bước vào liền cảm thấy hưng phấn vô cùng. Khi đó cô nghĩ công tác của mình chính là quản lý khu thư viện nhỏ này, đáng
tiếc, tất cả sách trong khu này như kiểu bảo bối, chưa có sự cho phép,
thì không thể động vào.
Cô đi thong thả tiến vào phòng sách, hít hít mùi sách cô ưa thích, hỏi :
« Có chuyện gì a. ? »
« Cô xem, đồ sứ này có điểm lạ ? » Đông Phương Phong Hoa giữ ở giá
sách, mở ra một quyển sách rất nặng, một thân áo dài, tóc dài xõa buông, thật sự giống Phan An tái thế.
Cô ngẩn ngơ vài giây, vội vàng vỗ trán mình một cái, làm cho chính
mình thanh tỉnh, phải chuẩn bị tâm thế sẵn sàng, mới dám đến gần hắn.
nhìn hắn chỉ vào hình ảnh đồ gốm.
Đồ sứ đấy là một chiếc bình Đại Tống bụng tròn, thất thải như ngọc lưu ly, ánh sắc màu cầu vồng, xinh đẹp cực kỳ.
« Thật đẹp… » cô tán thưởng.
« Bởi vì đồ sứ khi đem nung, trong quá trình đều sinh ra một sự biến
hóa, nên mới có thể xinh đẹp ánh sắc màu, nguyên nhân vì lúc biến hóa
không thể đoán trước được, cho nên mỗi tác phẩm mới có thể độc nhất vô
nhị. » hắn giải thích.
« Thật vậy sao ? Thật là thần kỳ a ! » cô cúi đầu, hứng thủ dạt dào
nhìn kỹ, không để ý tới việc hai người bọn họ đang đứng thật gần.
« Đúng vậy, ngay cả khoa học kỹ thuật hiện đại cũng không thể tạo ra tác phẩm như vậy. »
« Người cổ đại thật sự rất lợi hại, anh nói có phải như vậy không… »
cô ngẩng đầu lên, cười nói, không ngờ phát hiện hắn căn bản không phải
đang nhìn sách, ngược lại nhìn chằm chằm cô và cười, còn tay đang vuốt
ve tóc nàng.
Trong lòng cô căng thẳng, tay chân cứng nhắc lại.
Xem đi, mỗi ngày đều không ngừng tiếp thu tia lửa điện do hắn phóng
ra, vừa muốn nói cho chính mình đừng hy vọng gì, thật là chuyện vất vả
a !
« Ách… lão bản… » cô không dám động đậy, chỉ có thể ra tiếng.
« Ân ? » một tiếng mềm nhẹ thoát ra, tràn ngập mị hoặc mê người.
« Anh đều tùy tiện sờ tóc của phụ nữ như vậy sao ? » cô không thể
không hỏi một câu. Bởi vì, mấy ngày làm việc, cô phát giác hắn không
thường cùng người ngoài tiếp xúc, nếu có ngẫu nhiên đi sát qua bên cạnh
nữ nhân viên khác, cũng không như vậy… ách, động chân động tay.
« Sẽ không. » hắn cười.
« Vậy tại sao lại thường sờ tóc tôi vậy ? » cô không rõ.
« Bởi vì… cô là đặc biệt. »
Cô ngây ngẩn cả người.
Từ nhỏ đến lớn, diện mạo của cô bình thường, gia cảnh bình thường,
học trương bình thường, hết thảy bình thường, lần đầu tiên nghe thấy có
người nói cô đặc biệt.
« Vì sao đặc biệt ? làm sao đặc biệt ? »
« Máu của cô có duyên ? » hắn nhẹ giọng nói.
« Huyết thống của tôi ? huyết thống của tôi có gì đặc biệt ? » cô nói xong, liền nhớ tới lần trước việc hắn hỏi tổ tiên nhà cô, dừng lại một
chút, có khi nào…
« Là vì… huyết thống nhà tôi là hậu duệ của Đại Tống Triệu Thị vương tộc. ? »
« Đúng vậy. » hắn thừa nhận.
« Ách, nhưng là… có khă năng chỉ là truyền thuyết. » cô cường điệu nói.
« Tôi tin tưởng cô là hậu duệ của công chúa. » hắn thực chắc chắn.
« Nhưng mà… có lẽ anh nhầm… » cô vội hỏi.
« Sẽ không nhầm, đúng là cô. »
« Trời ạ… » cô chạy nhanh lui về sau vài bước, vội la lên :
« Tôi biết anh trầm mê gốm sứ đời Tống, cho nên đều để ý đến các đồ
vật đời Tống, nhưng mà tôi thật sự không phải là hậu duệ công chúa gì
cả, tất cả cái kia đều do ba tôi nói … »
« A, cô khẩn trương như vậy sao ?… » hắn cười một tiếng.
« Tôi sợ anh lầm, đến lúc đó, lại cho rằng tôi lừa anh… »
« Chuyện quan trọng như vậy, ta làm sao có thể lầm, yên tâm, ta đã
cho điều tra, cô thật sự là con cháu hậu duệ của vị đại công chúa kia. » hắn nói xong lơ đãng đem tất cả các ngón tay luồn vào mái tóc nàng.
Vì sao sờ tóc nàng ? vì lấy tóc đi xem xét a !
Kết quả, gien hoàn toàn trùng khớp.
Xác thực nàng là người hắn muốn tìm , là vị cứu tinh duy nhất chấm dứt cơn ác mộng của gia tộc Đông Phương.
« A… » cô im lặng, không hiểu hắn như thế nào khẳng định ? Hơn nữa, ý tứ của hắn là chỉ huyết thống của nàng, đối với hắn đó mới là trọng
yếu ?
« A… cô với ta mà nói, là bảo bối ! » hắn vỗ nhẹ mặt cô, cười nói.
Bảo bối ? cô càng thêm hoang mang, hơn nữa đáy lòng còn toát ra một chút gật đầu đáp.
Giờ phút này, biểu tình của Đông Phương Phong Hoa cùng với Đông Phương lão phu nhân giống nhau, tràn ngập quỷ dị nóng bỏng.
Làm người ta bất an, thấp thỏm…
Hắn đối cô mà nói là tràn ngập mê hoặc, tuy ràng hắn là Phong Hoa
tiêu sái, tuy rằng chỉ có nhã nhặn, nhưng mà ở hắn có điểm dù trời có
sập, đất có lún cũng vẫn bình tĩnh ứng phó, cô thường thường cảm thấy
hắn cất giấu bí mật gì đó…
Đang thất thần, hắn đột nhiên ấn vị thét lớn một tiếng, cô theo kinh nghiệm đỡ lấy hắn, vội la lên :
« Lão bản, người làm sao vậy ? »
« Không có gì, bệnh cũ thôi, một lúc sẽ thoải mái thôi… » hắn mi tâm nhíu lại, sắc mặt có chút tái nhợt.
« Có muốn ăn cái gì không ? » cô lo lắng hỏi.
« Không cần, cho ta dựa một chút là được rồi. » hắn thuận tiện khẽ tựa đầu lên vai nàng.
Lòng cô nổi lên một trận áy náy, mơ hồ cảm thấy có loại cảm giác đang ở trong lông ngực bắt đầu nảy nở….
Không ổn… thật sự không ổn…
« Mộ Hiền. » hắn đột ngột lên tiếng.
« Vâng. »
« Nếu có một người đàn ông chỉ còn hai năm để sống, cô có thể thương hắn, thậm chí gả cho hắn không ? »
Cô ngẩn người ra, nhớ tới lúc hắn ở nhà hàng cũng hỏi qua Lâm Thanh Thanh câu hỏi này.
« Nếu là trước khi yêu hắn mà biết, tôi sẽ chạy trốn thật nhanh. » hắn thẳng thắn nói.
« Nếu sau khi yêu hắn mới biết thì sao ? » hắn nhẹ giọng hỏi.
« Không biết…có lẽ sẽ chạy xa hơn, có lẽ, sẽ liều lĩnh giữ hắn bên
người đến thời khắc cuối cùng… » cô chưa trải qua chuyện tình ái, cho
nên, không thể khẳng định trả lời.
« Nếu người đó là tôi, cô có thể theo tôi đến thời khắc cuối cùng sao ? » hắn ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú.
Nàng chăm chăm nhìn vào đôi dồng tử mắt thâm thúy mê người của hắn,
đầu óc không thể phán đoán cái gì, cũng đã sớm từng bước nói ra tiếng
lòng.
« vâng. »
Khuôn mặt tuấn tuấn của hắn bỗng bừng sáng, mỉm cười, sau đó, không hề báo trước, nhẹ nhàng chạm lên môi cô một chút.
Hai mắt cô mở lớn kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, Cừu quản lý đột nhiên xuất hiện bên ngoài thư phòng.
« Lão bản, tổng tài của tập đoàn nước Mỹ đang ở ngoài, ông ấy muốn
biết tác phẩm quý giá mới nhất của ‘gốm sứ Đông Phương’ bao giờ mới được đem bán. »
Triệu Mộ Hiền lại ngây người vài giây, hai chân bỗng dưng vô lực ngồi bịch ở trên bàn, hai má đỏ rực, tim đập thùng thùng như trống trận
cuồng lôi.
Đông Phương Phong Hoa…hôn…hôn hôn…hôn nàng !
Cô si ngốc chạm lên cánh môi mình, suy nghĩ một mảng hỗn độn, có xấu hổ, có hoảng loạn,còn có rất nhiều rung động.
Hắn…có lẽ nào…thích…
« Không có khả năng ! không nên suy nghĩ bậy bạ ! » cô liều mạng lắc
đầu, không cho phép chính mình tùy tiện phỏng đoán lung tung.
Con người thiên tiên bàn mĩ nam (nam nhân đẹp như tiên trên trời) như hắn, làm sao có thể coi trọng nàng?
Dừng tự cho mình là đa tình, trăm ngàn lần không thể tự cho mình là đa tình…
Mở miệng hít một ngụm khí lớn làm cho mình trấn định, cô đứng lên,
quyết định đi rửa mặt cho thanh tỉnh, lại thoáng lơ đãng nhìn thấy bên
tay phải của giá sách cổ bên cạnh có một khe hở, ngăn tủ phía sau còn có một không gian khác…
Một cỗ hiếu kỳ trong cô lớn dần lên, cô hiếu kỳ chậm rãi thong thả đi qua, liếc mắt nhìn vào khe hở vừa thấy, chỉ thấy bên trong dường như
treo một bức tranh.
Vì muốn nhìn rõ ràng hơn một chút, cô ghé sát mắt vào, không ngờ mới
đụng tới giá sách, toàn bộ ngăn tủ liền chậm rãi mở ra, cô dừng một
chút, vụng trộm đi vào, vừa nhấc mắt, cả người đã bị bức hoạ kia làm cho kinh sợ.
Đó là một bức tranh vẽ mĩ nhân.
Vị nữ tử trong tranh đứng nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, tóc dài
chạm đất, xảo tiểu thiến hề, đôi mắt đẹp long lanh, quần áo tơ lụa vương tộc bao vây lấy khiến nàng càng thêm vẻ yểu điệu phong tư, khí chất quý tộc tuyệt lệ,lại mang theo một chút lạnh lùng.
Tranh này xem ra niên đại cũng đến hơn nghìn năm, không chỉ sắc giấy
bị ố vàng tổn hại, ngay cả quần áo trên người mỹ nữ đều đã phai màu trở
nên mơ hồ, nhưng điều thần kỳ là, cho dù bức hoạ đã bị loang lổ nhiều
chỗ thì khuôn mặt cuả vị mĩ nhân trong tranh kia vẫn linh động hệt như
thật, hơn nữa cặp mắt kia, sáng ngời hữu thần, giống như đang nhìn chằm
chằm vào cô…
Trong lòng cô tư nhiên cảm thấy chột dạ, vội vàng cụp mắt xuống, không dám tiếp tục nhìn thẳng mỹ nhân.
Ánh mắt cô vừa nhìn xuống, liền thấy phía dưới bức hoạ có viết một ít chữ.
Thiện động mỹ nhân từ,
Tất thành mỹ nhân tộc,
Hồng nhan dịch điêu tốt,
Mệnh bất quá ba mươi.
(dịch nghĩa: trời ban người có sắc đẹp đứng đầu đất nước
hội tụ tất cả vẻ đẹp của đất trời
nhưng hồng nhan lại bạc mệnh
sống không đến được ba mươi)
(ta chỉ dịch chung chung thôi, không chuẩn đâu nha!)
Cô kinh ngạc nhìn thơ lại không giống thơ này, tổng cảm thấy có chút
thấy lạ lạ, bởi vì, giữa những hàng chữ này, dường như đang cảnh cáo cái gì…
Một đôi tay bỗng phút chốc từ sau phương thân đến, một phen chế trụ cổ tay cô.
“Ai nói cô có thể vào đây?”
Thanh âm lạnh lẽo khiến người ta như đóng băng lại ở bên tai cô vang
lên, cô kinh hãi quay đầu, chỉ thấy Đông Phương Phong Hoa tuấn nhan
phảng phất hàn khí, tức giận trừng mắt cô.
Không có chút thâm tình ôn nhu như lúc trước, hắn hiện tại lành lạnh, một chút cũng không giống hắn…
“Tôi…” lần đầu tiên bị hắn nhìn đến phát giận, cô sợ tới mức không biết nói sau.
Hắn không nói hai lời, thẳng kéo cô ra gian nhà nhỏ nhỏ, hơn nữa còn dùng sức kéo giá sách trở lại như cũ.
“A…” bị lôi kéo như điên, cô hô nhỏ một tiếng, thiếu chút nữa thì té nhào.gì ma
“Cô làm cái gì mà đi vào đấy?” hắn trừng mắt nhìn cô, lành lạnh hỏi.
“Thực xin lỗi, lão bản, tôi… tôi chỉ là nhìn thấy giữa giá sách có một khe hở nên mới có thể…” cô vội vàng giải thích.
Sắc mặt hắn khẽ chuyển biến, tức giận xoay mình chuyển thành ngờ vực vô căn cứ, quay đầu nhìn thoáng qua giá sách.
Giá sách muốn mở thì rất khó, bởi vì nó được khóa, mà chìa khóa lại ở trên người hắn, hắn lại chưa bao giờ từng mở ra, vậy sao lại có khả
năng lộ ra một khe hở nhỏ như vậy?
Chẳng lẽ, đây là thiên ý? Chính đồ bên trong, cụ thể ở đây là mỹ nhân đã triệu hồi hậu duệ của chính nàng, nàng cũng cùng hắn, chờ không kịp
muốn chấm dứt hết tất cả sao?
Hắn nghiêm nghị nhíu mi, ánh mắt lại di chuyển đến trên mặt của Triệu Mộ Hiền.
“Thật sự thật có lỗi, nhưng anh yên tâm, tôi chỉ nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa chạm qua.” Thấy sắc mặt hắn vẫn không nguôi hờn giận,
Triệu Mộ Hiền nhanh tiếp nói.
“Quên đi, hoặc là, thời điểm đến…” hắn nhìn thẳng cô, khinh lẩm bẩm.
“Cái gì?” cô ngẩn ngơ. Cái gì thời điểm đến?
“Cô theo giúp ta về nhà đi!” hắn còn thật sự nói.
“dát?” cô chấn động. giúp… giúp hắn về nhà? Ai dục uy nha! Không thể
nào? Mới hôn cô, lại mang cô về nhà, như vậy tốc độ quá nhanh…..
“Ta nghĩ nên giới thiệu với người làm về nhân viên mới nhận chức của ta, các cô ấy đều muốn gặp trợ lý đặc biệt của ta một lần.”
Cô sửng sốt, mặt liền đỏ, ngây ngô cười.
“Nga, nguyên lai là như vậy a…”
“Bằng không cô tưởng cái gì?” hắn nhíu mày cười.
“Không…không có a! tôi không nghĩ cái…” cô bật thốt vội la lên, nhưng lời nói vừa thốt ra, lại cảm thấy không thích hợp, vội vàng sữa chữa.
Thấy cô không thể nói lên lời, hắn buồn cười, cốc vào đầu cô một cái.
“a… cô thật là thú vị…”
Tim cô đập dồn dập, một cỗ hỏa khí theo ngực chuyền đến thiêu nóng hai gò má.
So với một cái hôn, đối với nữ nhân chỉ cần một cử chỉ tiếp xúc nho
nhỏ liền không có sức chống cự, hơn nữa đối phương lại là một mĩ nam tử
có chút địa vị trong lòng mình, thực dễ dàng rơi vào bẫy đi.
Trời ơi, có thể hay không đừng kiểm tra cô? Khả năng kiềm chế của cô cũng chỉ là hữu hạn, rất mau sẽ không kìm chế …
“Tôi…tôi đi uống ngụm nước.’ cô cúi đầu, liền ôm theo đôi má ửng đỏ nóng bỏng chạy ra khỏi phòng.
Khóe miệng Đông Phương Phong Hoa giơ lên, khuôn mặt hiện lên ý cười.
Hắn là khoái vây hoãn cô đi? Chỉ cần có được tâm của Triệu Mộ Hiền,
như vậy có lẽ không cần đợi đến ba mươi chín thiên những khốn khổ của
Đông Phương gia bọn họ hoàn toàn có thể tiêu trừ…
Ngày giải phóng nào đó, cũng sắp đến rồi.
Đông Phương gia nằm ở vùng ngoại thành xa xôi, là một biệt thự độc lập vô cùng to lớn.
Xa xôi là vì phải đi xe hai tiếng đồng hồ mới đến nơi. Độc lập là vì xung quanh biệt thự hoàn toàn không có hàng xóm nào cả.
Biệt thự tên là “Đông Phương cư”, thiết kế có mười phần trang nhã,
tiến vào cánh cửa gỗ chế tác nặng nề. Đập vào mắt chính là một mảnh lâm
viên trung thức, mà cũng chính là cùng một kiểu kiến trúc đồng nhất ở
tòa nhà “Đông Phương”, ẩn hiện sau một rừng cây xanh mát, ánh đèn cung
đình nhu hòa chiếu rọi, làm mọi thứ bên trong phòng làm lộ ra, càng tăng thêm vẻ phong nhã phi thường.
Tuy rằng trong lòng đã chuẩn bị tinh thần, nhưng liếc thấy khối kiến
trúc này dung hợp tất cả mọi thứ, làm Triệu Mộ Hiền sợ hãi than liên
tục. Không hổ là kẻ có tiền a! So với cái “biệt thự” cũ rách của nhà cô
thật không cùng đẳng cấp nha.
Tiến vào một đạo huyền quan (ta nhờ anh google chỉ giáo thì biết cài này giống như kiểu đạo trường ý, không giải thích cặn kẽ được. thông cảm), cô lại thở đốc vì kinh ngạc, gian biệt thự này đúng là phảng phất mang
hơi hướng của quan gia, lại thêm một đạo hành lang gấp khúc với những
khung cửa sổ hình chữ nhật, vòng quanh một bể bơi nước trong xanh, thảm
cỏ xanh mướt dẫn đến vườn trúc, mọi thứ hoàn toàn dung hợp sơn thủy của
Đông Phương gia với cấu trúc hiện đại phương Tây.
Cô đi theo sau Đông Phương Phong Hoa, nhìn nội thất tinh xảo bên
trong không khỏi tán thưởng người thiết kế thật có nhiều sáng ý cho tòa
nhà này.
Đi qua hành lang gấp khúc, tiếp theo đi đến một khu nhà quý phái yên
tĩnh khác của huyền quan, đột nhiên trong lòng cô có chút khẩn trương.
Tuy Đông Phương Phong Hoa nói đó là một nơi đơn giản để mọi người
trong gia đình ăn cơm, nhưng trong lòng cô tự nhiên lại phát sinh một
cảm giác quái dị khác.
Bởi vì, cô gọi điện thoại cho ba ba đại nhân báo cô không về nhà ăn
bữa tối, muốn đưa lão bản về nhà, ra mắt người nhà lão bản một chút, lão ba cô liền nhanh hỏi một câu:
“Thật là kỳ quái, trợ lý đặc biệt có nhất thiết phải gặp mặt người nhà lão bản hay không?”
“Ách…đại khái sau khi gặp mặt, mọi thứ sau này có lẽ sẽ dễ dàng hơn…” đây là ý nghĩ của cô.
“Tiểu Hiền, lão bản con sẽ không phải đối với ngươi có ý đồ khác chứ?”
“Ba à, người đừng nói bừa, bộ dạng con có cái gì để cho người khác có ý đồ chứ?” cô cười khổ.
“Đã biết, ba chỉ hi vọng con cẩn thận một chút, đừng buồn mệt mà trở
nên ngây ngốc. khi tất yếu, nhớ bảo hộ chính mình.” Ba cô dặn dò.
“Không có việc gì đâu ba…” cô nói xong liền cảm thấy hối hận. chính
là, cô trấn an ba, nhưng lại không cách nào trấn an được lòng mình.
Cô biết trong lòng mình đang sợ hãi cái gì, cô sợ chính mình đối với
vị Đông Phương Phong Hoa này không hiểu biết nhiều lại ngây ngốc đối với hắn động tâm, trong tiềm thức của cô rõ ràng cảm thấy được cái gì không thích hợp.
“Mộ Hiền, vào đi thôi!” Đông Phương Phong Hoa tiếp đón cô đến đại sảnh.
“Vâng!” cô khẩu khí hấp tấp, đi theo phía sau hắn tiến vào. Đến trước cửa lớn, cô không biết đằng sau cánh cửa lớn đấy sắp xảy ra. Một đoàn
gồm nữ tử trung niên thanh tú tự nhiên ở đâu vọt ra, kích động kéo tay
cô, kêu lên:
“Cô chính là Triệu Mộ Hiền sao?”
Cô kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm vị phu nhân nhỏ nhắn khí chất xuất chúng này, ngập ngừng nói:
“tôi là…”
“Hoan nghênh, hoan nghênh cô đến! tôi… đã muốn gặp cô…” người phụ nữ
trung niên nói xong hốc mắt lại chứa đầy nước mắt. trừ bỏ há hốc mồm ra, cô không biết nên nói cái gì…
“Mẹ, bĩnh tĩnh một chút, dọa Mộ Hiền rồi” Đông Phương Phong Hoa ôn nhu nắm tay người phụ nữ trung niên khuyên nhủ.
“Thực xin lỗi…tôi…tôi đã quá thất lễ…” người phụ nữ trung niên tay run run, hướng Triệu Mộ Hiền giải thích.
“Không sao đâu ạ” Triệu Mộ Hiền ở trong lòng vô lực nghĩ.
Bộ dạng vị Đông Phương phu nhân này cùng với lão phu nhân không có sai biệt, đều rất kỳ quái.
Rốt cuộc vì nguyên nhân gì làm cho hai vị phu nhân vừa nhìn thấy cô
liền cảm thấy bị kích động giống như gặp được ân nhân mấy đời?
“Mộ Hiền, vị này là mẹ của tôi, bà ấy hơi xúc động một chút, xin cô thứ lỗi cho.” Đông Phương Phong Hoa hướng cô nói.
“Vâng, tôi hiểu được. Phu nhân, đã quấy rầy bà rồi.” cô hướng về phía Đông Phương phu nhân hành lễ.
“Không sao, mọi người chúng tôi đều mong được gặp cô, mau tới đây
ngồi…” Đông Phương phu nhân nụ mắt ngấn lệ đối cô mỉm cười, lôi kéo cô
đến sô pha ở phòng khách ngồi xuống.
Cô quay đầu lại nhìn Đông Phương Phong Hoa, liếc mắt một cái, hắn
cũng hướng cô gật gật đầu, giống như ý muốn cô làm theo ý tứ của mẹ, cô
hiểu ý, không dám nói nhiều lời, lẳng lặng bị kéo đến sô pha ngồi xuống.
“Để cô xem xem, bộ dạng cháu cũng không xấu a, con ta không có mắt…”
Đông Phương phu nhân lần lượt ngồi xuống bên cạnh cô, một đôi mắt to
giống như đèn pha dính trên mặt hắn.
Cô cứng nhắc không biết nên nói thế nào để đáp lời, tình cảnh lúc này thật giống như nàng dâu lần đầu ra mắt mẹ chồng vậy…
“Ai nói chúng con không có mắt? cô ta vốn rất xấu.”một thanh âm đùa cợt phút chốc từ phía sau vang lên.
Cô sửng sốt, quay đầu vừa thấy, nhất thời nghẹn họng trân trối nhìn, miệng há hốc, hoàn toàn một quả trứng có thể nhét vừa.
Một nam tử tuấn suất như thiên thần chậm rãi đi thong thả tiến vào trong phòng khách, dung loại ánh mắt ngạo nghễ nhìn cô.
“Thiên Kiều! không thể vô lễ!” Đông Phương phu nhân nghiêm khắc một tiếng, lập tức đối cô giải thích.
“Thực xin lỗi, Mộ Hiền, cá tính cuả đứa con trai thứ hai nhà chúng ta là như vậy, xin đừng trách móc.”
Cô có thể không “trách móc” sao? mỹ nam tử này đúng là phàm nhân
siêu việt a! mày rậm, tuấn mắt( đôi mắt đẹp), tóc dài tung bay sắc bén,
một thân huyễn lượng kết hợp với chiếc thắt lưng dài được thêu cẩn thận
làm nổi bật vẻ xinh đẹp nhã nhặn tiêu sái, bản thân hắn lại oai hùng
kiêu hãnh, cả người tản ra hơi thở nam tính cuồng dã. (nhà này con sinh ra bẩm sinh là mĩ nhân hay sao ý! *chảy nước miếng*)
“Mộ Hiền, đây là em trai thứ hai của ta, Đông Phương Thiên Kiều.” Đông Phương Phong Hoa giới thiệu.
Cô không còn thấy sợ nữa, hít sâu tập trung lại tinh thần, ngay sau đó, lại một “mỹ nhân” nữa xông vào tầm mắt cô.
“Dực, anh cuối cùng cũng tới rồi! Triệu Mộ Hiền.”
Thanh âm của mĩ nhân như làn gió mát thanh thuý, thấp nhu êm tai mang theo đủ để khuynh quốc khuynh thành, cười một cái là trời đất đảo lộn
huỷ thiên diệt địa, đi vào trước mặt cô,
“Đây là em trai thứ ba, Đông Phương Khuynh Quốc.” Đông Phương Phong Hoa lại nói.
Cô tựa như bị ma lực làm cho bất động, ánh mắt không thể di động, hô
hấp đình chỉ, miệng lưỡi khô khốc…Đông Phương Khuynh Quốc này…làm sao có thể có thể là nam nhân?
Nhìn hắn một cái, mắt ngọc mày ngài hé ra sóng nước long lanh cuộn
trào, xinh đẹp tựa như nhan sắc của thần tiên… nhất thời, trong đầu cô
tự nhiên xuất hiện cảnh thần tiên lạc phú…
Phiên nếu kinh hồng, giống
như du long…… Giống nhau hề khinh vân chi tế nguyệt, phiêu phiêu hề nếu
lưu phong chi hồi tuyết…… Kiểu nếu thái dương thăng ánh bình minh……
Chước nếu phù diệp ra lục ba……
Trước kia bị ba bắt buộc phải nhớ, cô đều cho rằng đấy chỉ là sự tạo
hình khoa trương, làm gì có nữ nhân trưởng thành nào như vậy?
Nhưng hiện tại, vị Đông Phương Khuynh Quốc này lại hoàn toàn giống như tiên nữ đi lạc xuống nhân gian…
Nhưng mà, hắn cũng là một nam nhân!
“Mộ Hiền, cô có khoẻ không?” Đông Phương phu nhân thấy nàng si ngốc bất động khinh gọi một tiếng.
“Con xem cô ấy là tự biết xấu hổ nên đã bị doạ cho choáng váng.” lại một thanh âm trào phúng bén nhọn cùng gia nhập.
Ánh mắt Triệu Mộ Hiền dời đi, đột nhiên trở nên kinh ngạc.
Người vừa nói một thân tóc dài, thân hình gầy gầy, mặt lại đội một chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn doạ người,
“Tuyệt Thế, mẹ đã nói mấy lần rồi? ở nhà không cần mang mặt nạ, cởi ra!” Đông Phương phu nhân hờn giận nói.
“Hừ!” người nọ hừ nhẹ một tiếng, thực không cam lòng đem mặt nạ tháo xuống.
Triệu Mộ Hiền kinh hãi hít không khí, cảm thấy hai mắt của mình bị
một trận loá mắt, có khi nào bị dung nhan trước mắt làm cho mù không ?!
Này con người kia… diễm lệ như ngọc, tuyệt sắc bức người, ngũ quan
như Thiên Công tinh điệu, hai tròng mắt tinh anh, chiếc mũi nhỏ kiều
cùng đôi môi hồng như yên.
Cô rốt cuộc hiểu được, nguyên lai trên đời thực sự có thể gặp được mĩ nhân xinh đẹp chim sa cá lặn a!
“Cô xem cái gì mà xem?” mĩ nhân thấy cô trừng mắt nhìn thẳng, nhíu mi cả giận nói.
Cô ngẩn ngơ, thầm nghĩ, mĩ nhân này ngay cả nhíu mi cũng thật xinh đẹp…
“Uy, nữ nhân xấu xí, không cho phép nhìn.” Mĩ nhân lại trách cứ.
Cô thế này mới thấy mình thất lễ, vội nói:
“Thật không phải, tiểu thư…”
“Cô nói cái gì?” mĩ nhân xoay mình nổi giận, vung quyền đứng lên.
“Tuyệt Thế, ngồi xuống.” Đông Phương phu nhân khẩn cấp nói.
Triệu Mộ Hiền còn đang ngây ngốc không biết vì sao mình lại đắc tội
với mĩ nhân, hết sức khó hiểu, Đông Phương Thiên Kiêu lại lăn lộn cười
ra tiếng.
“Thưa nữ nhân, hắn là nam.”
What?Nam! Triệu Mộ Hiền mở to hai mắt, chỉ tiếc là không thể mở to hơn miệng.
“Mộ Hiền, hắn là em trai út của ta, Đông Phương Tuyệt Thế.” Đông Phương Phong Hoa đi đến bên cô cười nói.
Vị tuyệt đại mĩ nhân này, đúng là tứ đệ của Đông Phương Phong Hoa, Đông Phương Tuyệt Thế!
Ông trời ơi! chuyện gì xảy ra với toàn gia này? một nhà 4 anh em đều
tuấn mĩ khiến người khác phải ghen tỵ đến chết, rất bất khả tư nghị…
Triệu Mộ Hiền bình ổn lại hơi thở nhìn Đông Phương Phong Hoa phiêu
dật, Đông Phương Thiên Kiêu tuấn dật, Đông Phương Khuynh Quốc kiều mỵ ,
cùng với Đông Phương Tuyệt Thế diễm lệ , thật lâu không thể hít thở
thông suốt, bởi vì trong một buổi tối gặp liền một lúc 3 đại mĩ nhân, cô cười cười, trái tim thật sự khó có thể tiếp nhận nha.
“Mộ Hiền, cô có khoẻ không?” Đông Phương phu nhân thân thiết hỏi.
“Phu nhân, con của bà…đều thật quá tuấn mĩ! Này… là ngày thường như thế nào a?” cô ngây ngốc nói không được một câu.
Đông Phương phu nhân sắc mặt đột nhiên biến đổi, hốc mắt ửng đỏ.
“A? Thực xin lỗi, cháu nói sai cái gì sao?” cô kinh hoảng chạy nhanh
giải thích, ánh mắt cầu cứu nhìn thoáng qua Đông Phương Phong Hoa.
Cô sợ hãi không thôi, rõ ràng là ở khen ngợi con trai của bà a, như thế nào lại thành chọc phu nhân khóc đâu?
Đông Phương Phong Hoa lắc đầu thở dài, đi đến bên người mẹ mình, nắm chặt tay bà, nhẹ giọng nói:
“Mẹ, Mộ Hiền không có ác ý, cô luôn ăn nói ngay thẳng, ngươi đừng khổ sở.”
Đông Phương phu nhân ngẩng đầu, ngượng ngùng đối cô nói: “Không có
việc gì, Mộ Hiền, cháu không nói sai, là ta quá nhạy cảm thôi.”
Triệu Mộ Hiền cảm thấy khó xử, không dám nói thêm nữa nói, nói nhiều lại thành sai.
“Nếu có thể, ta thật hy vọng các con ta không có bộ dạng tuấn mỹ như vậy ……” Đông Phương phu nhân thở dài.
Ách…… Bộ dạng tuấn mỹ có cái gì không tốt? Bao nhiêu người cả đời đều hy vọng xa vời bọn họ có khuôn mặt như thế này a! Cô trong long nghi
hoặc.
“Được rồi, mẹ, chúng ta dùng cơm đi! Mộ Hiền hẳn là đã đói bụng.” Đông Phương Phong Hoa chuyển đề tài.
“A, đúng rồi. Mộ Hiền, chúng ta đến nhà ăn đi.” Đông Phương phu nhân
tinh thần như bừng tỉnh, lôi kéo cô hướng nhà ăn đi, cũng quay đầu đối
Đông Phương Tuyệt Thế nói:
“Tuyệt Thế, đi mời bà nội ra đi.”
“Bà nội nói bà không muốn nhìn thấy đại ca.” Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng nói.
Đông Phương Phong Hoa nghe xong bất đắc dĩ cười:
“Ai, bà nội cũng thật là, lại buồn bực rồi!.”
“Nghe nói anh đi gặp đại tiểu thư của Lâm gia làm cô ta tức giận đến
nỗi khóc ba ngày ba đêm, thực nhẫn tâm.” Đông Phương Khuynh Quốc châm
biếm.
“Em đau lòng? Vậy em cùng nàng kết thành đôi cũng tốt lắm.” Đông Phương Phong Hoa phản kích.
“Không được a, cô ta không thích hình em.” Đông Phương Khuynh Quốc bật lại.
“Phong Hoa, con nên chiều theo ý của bà một chút……” Đông Phương phu nhân trong lời nói lý thật không có điểm trách cứ.
“Đại ca đối nữ nhân luôn luôn không có gì hứng thú, bà nội cần gì phải tốn công tốn sức như vậy?” Đông Phương Tuyệt Thế hừ lạnh.
Triệu Mộ Hiền trong lòng xoay mình chột dạ. Đông Phương Phong Hoa đối nữ nhân không có hứng thú? Vậy vì sao lão bản lại đối cô động tay động
chân?
“Bà nội có sầu lo riêng của mình, bà vẫn lo lắng Đông Phương gia ……” Đông Phương phu nhân nói mày lại nhíu sâu.
“Mẹ.” Đông Phương Phong Hoa nắm tay bà một chút, ý bảo Triệu Mộ Hiền đang ở đây.
Đông Phương phu nhân hiểu ý, rất nhanh ngừng lại, nhưng Đông Phương Thiên Kiêu lại cố ý nói:
“Không phải có Triệu Mộ Hiền sao? Sợ cái gì?”
Triệu Mộ Hiền ngốc ngây ra một lúc. Như thế nào? Vì sao bọn họ trò chuyện lại nhấc đến tên cô?
“Thiên Kiêu!” Đông Phương Phong Hoa giận trừng hắn.
“Khẩn trương cái gì? Cô ta có hiểu gì đâu.” Đông Phương Thiên Kiêu mang điểm khinh miệt liếc mắt cô một cái.
“Im, cậu đừng chọc cô ấy.” Đông Phương Phong Hoa lãnh ngôn (ngôn từ lạnh lùng) cảnh cáo.
Đông Phương Thiên Kiêu nháy nháy mi, cười cười, không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp ra ghế dựa ngồi xuống.
“Mộ Hiền, đến, mau đến đây ngồi.” Đông Phương phu nhân lôi kéo Triệu Mộ Hiền nhập bàn.
Triệu Mộ Hiền trong lòng nghi ngờ không ngừng lan ra, nhưng cái gì cũng không dám hỏi, miễn cưỡng bài trừ tươi cười, ngồi xuống.
Bữa tối rất nhanh bắt đầu, trên bàn cơm đều là đồ ăn cao cấp cả, nhưng mà, cô lại một chút khẩu vị cũng không có.
Bởi vì, cô bỗng nhiên có loại cảm giác, đây là một hồi Hồng Môn Yến (gần giống với Quỷ Môn Quan), có lẽ một cước bước vào, sẽ ra không được……