[Đông Phương Mỹ Nhân] Tập 1: Lời Nguyền Mỹ Nhân

Chương 7



Triệu Mộ Hiền đối với quang cảnh trước mắt, thật sự khóc không ra nước mắt.

Có ai hay ho giống như cô không? Vừa mới thoát khỏi một bàn tay của ma quỷ, lại lập tức rơi vào một bàn tay ma quỷ khác… suy vận như thế nào không dứt a!(suy vận = vận xui)

“cô đã tỉnh , công chúa?” Người đàn ông dùng âm điệu ôn nhu làm người ta nổi cả da gà hỏi cô.

“thật sự đủ, có thể không nói tôi là công chúa được không? Tôi không phải là công chúa!” cô tức giận gào lên.

“nhưng cô thật sự chính là, là công chúa tới cứu mệnh của Đông phương gia?” Gã đàn ông hai tay khoanh trước ngực, tươi cười chuyển thành châm chọc.

Cô trừng lớn hai mắt, người này… biết bí mật của Đông Phương gia?

“a…ai mà biết, ở thời xưa Đông Phương gia có thể hô phong hoán vũ, lại có nhược điểm lớn như vậy, bốn anh em đều sống quá ba mươi tuổi…phốc ha ha… rất buồn cười, bọn họ cư nhiên gặp nguyền rủa… thật là báo ứng, đây là kết cục của kẻ trộm mộ a!” gã đàn ông cười đến khoa trương.

“ông…ngươi rốt cuộc là ai?” cô càng kinh hãi, hắn như thế nào đều biết hết!

“mấy năm nay, năng lực phục chế gốm sứ đời Tống của Đông Phương gia vẫn là thế mạnh. trước kia, có người đồn đại trong tay bọn họ có kĩ năng bí mật, vốn tưởng rằng đấy chỉ là lời đồn đại, không nghĩ tới là thật! hừ hừ, hậu duệ của những kẻ trộm mộ, đào trộm mộ cổ lấy gốm sứ đời Tống, khó trách có thể tạo ra những tác phẩm làm người ta kinh diễm, nguyên lai cũng đã phải trả cái giá khá lớn a…” nam nhân không đáp, cứ luôn nói chuyện một mình.

“uy! Ngươi không nghe ta đang hỏi ngươi sao? Ngươi rốt cuộc là ai?” cô lớn tiếng giận dữ nói.

“làm càn! Không cho phép đối với thiếu đương gia chúng ta vô lễ như vậy!” một gã đầu bóng láng từ phía sau tên nam nhân hướng cô xích bác.

Cô cả kinh, lập tức câm miệng, trong lòng lại thầm nghĩ, thiếu đương gia? Niên đại này còn có loại xưng hô này?

“không sao, Lưu Kim, cô ấy đối với chúng ta mà nói là khách quý a!” nam nhân vẫy vẫy tay, ý bảo thủ hạ thối lui, sau đó cầm tà tà tươi cười, chậm rãi đi hướng cô, ấn cô ngồi xuống, giống như đem cô trở thành bà chủ quán rượu, cười lạnh nói: “chỉ cần có cô trong tay, khẳng định Đông Phương gia sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

“đừng chạm vào ta!” cô kinh sợ gạt tay hắn ra, hướng một bên tránh ra.

Người đàn ông kỳ quái này, qủy dị như thế, hắn vừa tới gần, cô liền ôm chặt lấy thân.

“cô nên cảm tạ ta mới đúng, Triệu Mộ Hiền, là ta cứu cô từ trong tay của Đông Phương Phong Hoa, hiện tại, cô sẽ không cần lại lo lắng trở thành vật hi sinh để giải lời nguyền cho Đông Phương gia bọn họ.” nam tử ngả ngớn nắm cằm của cô.

Cô sợ hãi đánh rơi tay hắn, trừng mắt hắn:

“cảm tạ ngươi? Cảm tạ ngươi đem ta chộp tới rồi biến ta thành lợi thế để uy hiếp Đông Phương Phong Hoa?”

“ai, nghe khẩu khí của cô như thế nào giống như đứng về phía Đông Phương Phong Hoa vậy? tên kia muốn giết cô nha! Chẳng lẽ…cô yêu thương hắn?” nam tử chế nhạo hỏi.

Ngực cô tự nhiên nhảy dựng, vội càng phủ nhận:

“mới…mới không có! Ngươi, ngươi đừng nói lung tung….”

Nam tử nhìn chằm chằm cô lắp bắp thanh minh, lắc đầu thở dài:

“ai! Thực ngu xuẩn, yêu người muốn giết chính mình, tâm tình của cô, thực ảo não, phức tạp đi?”

Bị nói trúng tâm sự, cô một trận kinh ngạc, nhưng lai nói không ra lời.

“đừng choáng váng, Triệu Mộ Hiền, Đông Phương Phong Hoa căn bản sẽ không để cô vào trong mắt, có lẽ trong khoảng thời gian này hắn đối với cô tốt lắm, nhưng chẳng qua muốn trước khi giết cô cần phải co thủ đoạn trấn an trước mà thôi, hoặc là, hắn hy vọng cô không oán, không hối hận vì hắn mà dâng sinh mệnh, hắn đỡ phải tự mình động thủ.” Nam tử châm biếm.

Cô nghe được tâm từng đợt, từng đợt đau, sắc mặt cũng hơi hơi trắng bệch.

Đúng vậy! người này nói không sai, Đông Phương Phong Hoa chính là tính toán loại tâm tình này, hắn… chính là hy vọng như vậy, hy vọng cô yêu thương hắn mà cam tâm tình nguyện vì hắn mà chết, hắn không cần phải chịu trách nhiệm gì hết…

“đáng thương a! bị người ta đùa bỡn, còn ngây ngốc trá giá sinh mệnh cho kẻ đang vỗ tay sung sướng, tội gì đâu? Không bằng chúng ta liên thủ chỉnh bọn họ, chỉ cần cô phối hợp với ta, chúng ta có thể cao hứng ngồi một bên nhìn bốn anh em Đông Phương gia bọn họ từng người từng người một chết trước ba mươi tuổi.” nam tử thấp giọng giật giây, thanh âm giống như đến từ ác ma địa ngục.

Nhưng Đông Phương Phong Hoa sắp ba mươi tuổi…sắp chết?

Không!

Không nghĩ đến hắn sẽ chết, lòng của cô liền bất an từng đợt, từng đợt đau buồn.

Cô không hy vọng hắn chết a! phải nói, cô không thể tưởng tượng tình cảnh hắn chết, không thể thấy tuấn mỹ vô mị của hắn không bao giờ đối cô nói chuyện nữa, đối cô mỉm cười….

Cô xoay mình, run giọng vội la lên:

“ta không cần!”

Nam tử ngẩn người, lập tức không nể mặt? chế trụ cổ tay cô lãnh xích:

“người này, nữ nhân ngu ngốc, hắn không chết, chính ngươi sẽ chết, ngươi rốt cuộc có não hay không vậy?”

“buông! Đây là vấn đề của ta và hắn, ta có thể một mình xử lý, không cần ngươi quản, ngươi rắp tâm bất lương hỗn đản, mau thả ta ra-” cô giận dữ giãy dụa kêu.

“im lặng cho ta!” hắn hét lên, dùng sức áp chế cô.

“tên hỗn đản này, cút ngay” cô tức giận càng ra thêm sức phản kích, rối ren bên trong, vung tay lên, nhưng lại đem kính râm hắn quăng đi.

Nhất thời, cô ngây dại.

Hắn…có lẽ…phi thường xinh đẹp…mặt nữ nhân! Mi dài nhỏ, mắt ánh sáng ngọc, mũi nhuận nhỏ nhắn, cánh môi nhuận mà tuyệt đẹp….

Chẳng lẽ…người này là nữ?

Không, chờ một chút, đầu cô mau suy đoán! Là ánh mắt cô có vấn đề sao? Từng đem Đông Phương Phong Hoa thành nữ nhân, hiện tại đem nam nhân này trở thành nữ nhân….

“ngươi…ngươi…”

cô kinh thở gấp, nhu dụi mắt, nhìn xem mặt đối phương, nhìn khuôn mặt trắng ngần kia, vẻ mặt hoang mang.

“ngươi…là nữ đi?”

Đột nhiên, một cái tát không hề báo trước dùng sức đánh đến. “ba” một tiếng, đánh cho cô nổ đom đóm mắt, ngã sang một bên.

“tiện nhân! Ai cho phép ngươi nói bậy?” “nàng” mắt đẹp lóe như đao mũi nhọn, lạnh lùng nhìn chàm chằm cô.

Triệu Mộ Hiền che má trái, đau đến mức nước mắt nhanh chảy xuống, còn muốn làm rõ ràng sao co thể vô duyên vô cớ bị đánh như vậy, cổ áo lại bị người túm lại.

“ta đường đường là thiếu đương gia Hắc Nguyệt Đường Hắc Tĩnh, làm sao có thể là nữ nhân? Mắt ngươi mù rồi sao?” gương mặt xinh đẹp Hắc Tĩnh hướng tới cô, dùng một thanh âm oán giận nói.

Cô trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, da thịt mĩ mạo cùng ngũ quan tinh xảo, muốn nói không phải nữ nhân, ai có thể tin chứ?

“nhưng mà… rõ ràng cũng rất giống nữ nhân…” cô buồn bực nói thầm.

Hắc Tĩnh diễm dung biến đổi, càng thêm nổi lửa giận, âm ngoan nói:

“xem ra, ngươi thật sự là mù, lưu lại hai con mắt này cũng vô dụng!”

Dứt lời, trên tay hắn hiện lên một cây đao, trực tiếp hướng đến ánh mắt cô.

“không..” cô sợ tới mức chạy nhanh che khuôn mặt mình, hoảng sợ hô to.

Nam nhân có cái đầu bóng lưỡng kia vội vàng ngăn Hắc Tĩnh lại, nhắc nhở nói: “Thiếu đương gia, cô ta là con tin quan trọng chúng ta dùng để trao đổi phương pháp nung gốm sứ đời Tống với Đông Phương gia, trăm ngàn lần không thể để cô ta bị thương!”

Động tác Hắc Tĩnh chậm một chút, ngoan cười nói:

“cho dù mù, tàn, què, chỉ cần Triệu Mộ Hiền sống, đối với Đông Phương Phong Hoa mà nói, đều vẫn hữu dụng, không phải sao?”

Triệu Mộ Hiền nghe thấy toàn thân run rẩy, không nghĩ tới bộ dạng tuấn tú anh mỹ, bản tính của Hắc Tĩnh lại tàn khốc như vậy, so với Đông Phương Phong Hoa chỉ có hơn chứ không kém.

“đến lúc đó, trả lại cho Đông Phương Phong Hoa một Triệu Mộ Hiền bị đứt tay đứt chân lại bị hủy khuôn mặt, hắn sẽ ra sao nhỉ? Ta thật muốn nhìn xem…” Hắc Tĩnh nói xong kéo đầu Triệu Mộ Hiền xuống, đem con dao nhỏ lúc ẩn lúc hiện giơ lên trước mặt cô.

“không cần!” cô hoảng sợ, hít không khí.

Thấy cô sợ tới mức giống như con chuột nhỏ, Hắc Tĩnh hơi chút nguôi giận, dùng sức đẩy cô ra, đem dao nhỏ thu hồi, đùa cợt đe dọa:

“hừ, nữ nhân vô dụng, ngươi lại đoán lung tung, ta đem toàn bộ gân cốt ngươi phế đi, khiến ngươi nửa sống nửa chết quăng trở về cho Đông Phương Phong Hoa.”

Cô nín thở, thức thời không có lên tiếng lại nói lung tung, Hắc Tĩnh này âm tính khó dò, cô nhanh bịt miệng lại mới có thể sống lâu một chút.

Chính là, cô vẫn không nhịn được mà vụng trộm đánh giá hắn, rốt cục hiểu được, cô cảm thấy hắn kỳ quái ở điểm nào, chính bởi vì khung xương hắn quá mức tinh tế, tuy rằng quần áo tây trang đậm chất nam tính dương cương, nhưng tính chất nữ tính vẫn đặc biệt khó có thể che dấu, thấy thê nào đều giống như nam cải trang mỹ nhân.

Bất quá, cẩn thận ngắm ngắm bộ ngực hắn, nhưng thật ra bình…..

“Miêu Võ, [bầy sói] Đông Phương gia không hề có động tĩnh gì sao?” Hắc Tĩnh quay đầu nhìn nam nhân đầu bóng lưỡng.

“không có, [Đông Phương lang] đến nay vẫn thực im lặng.” Miêu Võ báo cáo nói.

“im lặng? rất im lặng ngược lại thấy kỳ quái…….” Hắc Tĩnh trầm ngâm.

“chúng ta phải cẩn thận, thiếu đương gia, nghe nói [bầy sói] áp sát con mồi luôn vô thanh vô thức, làm cho ngưới ta khó lòng phòng bị.” Miêu Võ đề phòng nói.

“đúng vậy, [Đông Phương Lang] luôn ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, chưa bao giờ cho sáng tỏ, bọn họ sao động, như thế nào ra tay, không ai biết, ta đoán, hiện tại bọn họ đại khái chính là vội vàng tra xét thân phận chúng ta….” Hai tay nắm thắt lưng, cúi đầu suy tư.

Triệu Mộ Hiền nghe bọn hắn trái một câu “Đông Phương Lang”, phải một câu “Đông Phương Lang”, không khỏi nói :

“các ngươi nói [Đông Phương Lang] là cái gì?”

Hắc Tĩnh nghễ cô liếc mắt một cái, châm chọc nói: “như thế nào, ngươi ở Đông Phương gia một thời gian, thế nhưng lại không biết mình làm bạn cùng [sói] sao?”

“có ý tứ gì?” cô ngẩn ra.

“ngươi nhất định không cùng bọn chúng giống nhau rồi, nghĩ đến bốn anh em Đông Phương đều là mỹ nhân nhã nhặn đi? Nói cho ngươi, bọn họ tất cả đều là mặt người dạ sói!”

Sói? Cô nhớ tới tính tình bốn anh em Đông Phương gia, đột nhiên hiểu được hắn chỉ là cái gì.

Bốn “mỹ nhân”, mĩ chỉ biểu tượng, trong khung đều là ác ma a!

“[Đông Phương Mỹ Nhân] buôn bán giá cả [gốm sứ Đông Phương] bắt đầu từ rất sớm, liền dưỡng theo một đám chuyên môn bao tiêu bảo hộ đồ sứ, để ngừa hắc đạo kẻ trộm cướp đoạt ăn cắp, bảo tiêu năm đó liền xưng là [Đông Phương Lang] …….”

“di?” Hắc Tĩnh nói đến này, trong lòng cô máy động, nhớ lại ngày nào đó khi cô đào tẩu có vô số bóng người theo dõi, những người đó, cảm tình chính là Đông Phương gia “sói”?

“[Đông Phương Lang] nghe nói có khoảng năm mươi người, uy lực hơn người, lãnh huyết vô tình, bọn họ người người đều phải trải qua huấn luyện quân đội đặc chủng, độc lập bất tuân, chỉ nghe lệnh bọn họ, chỉ có Đông Phương gia là chủ nhân.” Miêu Võ nói tiếp.

Triệu Mộ Hiền kinh ngạc nghĩ Đông Phương Phong Hoa có khi lơ đãng lại toát ra khí chất ngoan kính cũng tư chất lãnh đạo, cho rằng thân mình hắn cực kỳ giống một con sói….

“bất quá, sau khi biết được bí mật của Đông Phương gia, ta cảm thấy, có lẽ lúc trước Đông Phương gia chăn nuôi [Đông Phương Lang] là để bảo vệ bọn họ, cũng không phải [gốm sứ Đông Phương], mà mỗi kẻ trước khi đến ba mươi tuổi sẽ phải tạo ra con cháu.”

Hắc Tĩnh trầm giọng cười.

Tạo con cháu? Cô nghe được trong lòng nặng trịch lại hơi hơi đau đớn.

Sau lưng nếu có người biết chuyện, thì sẽ có bao nhiêu người chua xót, nhỏ lệ vì Đông Phương gia? Bọn nhỏ vừa được sinh ra đã xác định phải chết, thời gian ở lại trên đời ngắn ngủi, sống được cũng không thấy hạnh phúc….

Đông Phương Phong Hoa thì sao? Hắn hạnh phúc không? Nếu,hắn cũng chỉ sống không quá ba mươi, hắn thực sự sẽ chết, cô thật sẽ quyết tâm, thấy chết mà không cứu sao? Cô có thể làm thế sao?

“đáng tiếc a, 『 Đông Phương Lang 』 lại lợi hại như vậy, cũng không có cách nào ngăn cản 『 Lang Vương 』 chết, chỉ có ngươi, mới có thể cởi bỏ lời nguyền rủa vô tận này, chỉ cần có ngươi trong tay, cho dù Lang Vương có lợi hại thế nào, cũng sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, để ta sai khiến.” Hắc Tĩnh cười lạnh, nhìn thẳng cô.

“Đông Phương Phong Hoa mới sẽ không nghe lời sai khiến của ngươi!” cô chán ghét trừng mắt hắn, cắn răng nói.

“vì tế phẩm là ngươi, hắn nhất định sẽ làm, ngươi cứ đó mà xem, ta nhất định cao cao tại thượng dẫm nát đại lão bản của Đông Phương dưới lòng bàn chân, bắt hắn hướng ta cầu xin tha thứ! Ha ha a….” Hắc Tĩnh đắc ý cười to.

Đúng lúc này, di động trên người hắn vang lên, hắn cầm lên tiếp.

“uy? Ai vậy?”

“Hắc Tĩnh thiếu đương gia, ta là Đông Phương Phong Hoa, ta tới đón Triệu Mộ Hiền, xin mời mở cửa!” Đông Phương Phong Hoa thanh âm trầm thấp dễ nghe không nhanh không chậm truyền đến tai hắn.

Hắc Tĩnh tươi cười trên mặt nháy mắt ngưng kết, nhanh chóng biến sắc.

Mới ngắn ngủi chưa đến ba tiếng đồng hồ, Đông Phương Phong Hoa đã tra ra lai lịch cùng số điện thoại của hắn, thậm chí….

Đã tìm tới cửa!

Thật sự là lợi hại a….

Cùng thời gian, bên ngoài truyền đến một trận xôn xao,một gã cao lớn vội vàng vọt vào trong nói:

“thiếu đương gia, Đông Phương Phong Hoa đến đây!”

Triệu Mộ Hiền kinh lăng, cảm xúc trong phút chốc trở nên phức tạp từng đoàn, không còn buồn bực, không biết vui hay nên buồn.

Đông Phương Phong Hoa đến đây, tới cứu cô, nhưng mà, cô biết rõ ràng, hắn không phải vì cô mà đến, hắn vì “tế phẩm” mà đến. hắn đến, là vì “thân phận huyết thống” của cô, mà người này….

“trời a! tới nhanh như vậy? hắn tới một mình sao?” Miêu Võ cũng kinh ngạc không thôi.

“vâng… chỉ có một mình hắn ngoài biệt thự xin gặp.” người đàn ông lại nói.

“hắn không thể đến một mình, đừng quên, bầy sói luôn hành động tập thể.” Hắc Tĩnh dùng sức khép lại di động, trừng mắt bên ngoài.

“hiện tại nên làm gì bây giờ?” người đàn ông hỏi.

“làm sao bây giờ? Đương nhiên là ra mở cửa nghênh đón khách quý a!” Hắc Tĩnh âm trầm nở nụ cười.

“như vậy được không?” Miêu Võ cảm thấy không ổn, dù sao, đối phương cũng không phải hạng người hời hợt.

“yên tâm, có cô ta trong tay, bầy sói sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đem cô ta cùng mang ra ngoài đi. Vị công chúa này sẽ làm vũ khĩ của chúng ta.” Hắc Tĩnh liếc Triệu Mộ Hiền một cái, đeo kính râm, đi nhanh ra hướng đại sảnh.

“dạ.” Miêu Võ lôi kéo Triệu Mộ Hiền , theo Hắc Tĩnh đi ra cửa phòng.

“Mộ Hiền, cô không sao chứ?”

Trên người Đông Phương Phong Hoa vẫn xỏ nguyên bộ quần áo bạch sam, không mang theo một cơn tức giận, đứng trong đại sảnh biệt thự của Hắc Tĩnh, vừa thấy Triệu Mộ Hiền, vẫn tuấn mỹ vẫn thản nhiên tươi cười chảo hỏi cô.

Triệu Mộ Hiền kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh, thật sâu trong lồng ngực, nổi lên một ý niệm giống như rung động mãnh liệt yêu say đắm, thật lâu sau không bình ổn được.

Còn tưởng rằng muốn né tránh hắn, nhưng mà,giờ phút này nhìn thấy hắn, cô mới hiểu được, mình có trốn cũng không được, bởi vì lòng cô đã sớm bị hắn bắt nhốt làm tù binh, vĩnh viễn không thể tự do.

“làm sao vậy? nhìn thấy ta mất hứng sao?” Đông Phương Phong Hoa thấy cô không nói, đang muốn trêu ghẹo cô một phen, lại phát hiện khuôn mặt bên trái của cô xuất hiện dấu năm ngón tay sưng đỏ, khuôn mặt tuấn tú duyệt sắc chợt giấu đi phong vân đang nổi lên, nháy mắt đột nhiên biến.

“a…Triệu Mộ Hiền đương nhiên mất hứng khi nhìn thấy ngươi, ngươi muốn giết cô ta, cô ta muốn trốn ngươi còn không kịp đâu!” Hắc Tĩnh cười lạnh nói.

“ngươi…đánh cô ấy?” ánh mắt Đông Phương Phong Hoa quét về phía Hắc Tĩnh , thanh âm khinh mà băng hàn.

“như thế nào? Ngươi đau lòng sao? Đây chính là giáo huấn nho nhỏ, nếu ngươi không giao ra bí pháp thiêu chế gốm sứ Đông Phương, cô ta sẽ còn gặp đau khổ lớn hơn nữa đấy!” Hắc Tĩnh nói xong, đột nhiên đưa tay giật tóc Triệu Mộ Hiền, ném cô đến phía trước hắn.

“a….” Triệu Mộ Hiền đè lại da đầu bị đau hô lên, trong lòng không ngừng mắng tên quái thai này tốt nhất nên có một ngày biến thành nữ.

chậc! tên ẻo lả!

Đông Phương Phong Hoa mi phong lãnh biệt, trong mắt lửa thểm một chút, lại không nhúc nhích giận.

“trước mỗi lần gốm sứ Đông Phương đem ra hội chợ đấu giá đều chịu không ít quấy nhiễu, không phải chỉ một tên, mà chính là có kẻ liên thủ chống lại, xem ra, chính là Hắc Nguyệt Đường các ngươi giở trò quỷ.” Hắn nhẹ nói xong.

“Đông Phương gia các ngươi lũng đoạn thị trường gốm sứ đời Tống đã lâu, độc chiếm lợi ích mấy chục năm, dù sao cũng phải cho người khác dính chút lợi lộc đi?” Hắc Tĩnh hừ nói.

“không hổ là hắc đạo xuất thân từ người thu thập, muốn liền có, luôn thèm nhỏ dãi ưu thế của người khác, các ngươi không ngại phiền phức sao? Trở về khuyên nhủ lệnh tôn Hắc Phúc Trạnh, phải tích đủ phúc, mới có thể sống được lâu dài, sống được khoái hoạt, bằng không, chỉ sợ chuyện lệnh tôn năm kia đắc tội người khác, bang phái đi trên đường bị chặn đánh mà bản thân cũng mang trọng thương còn có thể tái diễn.” hắn chậm rãi nói xong.

Hắc Tĩnh mặt trầm xuống, không nghĩ tới Đông Phương Phong Hoa thật sự đem gia sự Hắc gia bọn họ hỏi thăm từ đầu đến chân.

“ngươi cùng chị mình nên khuyên nhủ lệnh tôn, vẫn nên làm việc buôn bán sạch sẽ đi! Các tác phẩm nghệ thuật muốn cất giữ hay mua bán cần phải dựa vào duyên phận, áp đặt sẽ không được như ý đâu.”

Hắc Nguyệt Đường là người ác danh trong giới bán dấu giá, người sáng lập ra là Hắc Phúc Trạch từng làm đại lão bản của hắc đạo, người say mê sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật mà đổi nghề, mười mấy năm qua dựa vào ánh mắt tinh tường, kiếm từng bó tiền lớn, càng làm cho Hắc Nguyệt Đường càng ngày càng lớn mạnh, giá thí trường của các tác phẩm nghệ thuật ở Hồng Kông cùng Trung Quốc cũng có lực ảnh hưởng không nhỏ.

Nhưng Hắc Nguyệt Đường dù sao cũng không thoát được tập tính hắc đạo, quá trình mua bán không hề sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại nào, bọn họ đã nhắm được tác phẩm nào, liền dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để chiếm đoạt lấy, thậm chí không thiếu các nghệ thuật sáng giá đều uy hiếp mà lọt vào tay bọn họ, bị bắt cùng bọn họ hợp tác.

Hắc Phúc Trạch có một nam một nữ, mấy năm gần đây, nữ nhi của Hắc Nguyệt Đường cầm quyền kinh doanh, làm được rất nhiều chuyện, ngược lại, vị Hắc thiếu gia này không rõ lắm, không có nhiều tin tức liên quan đến hắn lắm, nếu không phải lần này hắn mạo thượng Đông Phương gia, chỉ sợ hắn còn không biết Hắc Nguyệt Đường có nhân vật này.

“duyên phận? hừ, thật buồn cười, việc buôn bán sao chỉ có thể trông vào duyên phận? thị trường cạnh tranh khốc liệt, thứ mình muốn nếu không tích cực chiếm lấy, làm sao có thể tới tay?” Hắc Tĩnh phản bác.

“vậy ngươi lần này thật đúng là tích cực rồi! ngay cả Lỗ Mặc cũng bị ngươi mua chuộc.” Đông Phương Phong Hoa đã hỏi chân tướng sự việc từ trong miệng Lỗ Mặc.

Quản chi lão gia hỏa này vì tự bảo vệ mình, nhưng lại bán đứng Đông Phương gia, đem toàn bộ bí mật phun hết ra, lại còn đi giúp Hắc Tĩnh thiết lập âm mưu lừa hắn mang Triệu Mộ Hiền đến sân bay…..

Thực đáng chết! giờ phút này chỉ có thể đem lão nhốt tại Đông Phương gia, sau còn muốn có biện pháp thảo luận chuyện giải rủa..

“ai, gốm sứ Đông Phương xinh đẹp như vậy lại luôn được ưa chuộng? các ngươi vừa đưa sản phẩm ra thị trường, giá liền lên cao, ngay cả người nước ngoài cũng điên cuồng thu mua, vài năm nay ta trầm mê thật sâu vào mị lực của gốm sứ Đông Phương, các người cố tình không chịu cùng người ngoài hợp tác, độc hưởng lợi ích, nhìn cũng khiến người ta đỏ mắt, ta vì cha mình, cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn” Hắc Tĩnh thẳng thắn bộc trực, lập tức nở nụ cười giả tạo.

“bất quá, ta chờ cho ngươi giúp ta một việc, cho ngươi biết lão gia hỏa Lỗ Mặc này khẩu khí không nhanh, tốt nhất về dạy bảo lại hắn một chút.”

“vô cùng cảm kích.” Hắn hừ lạnh. Nếu không thể tin, thực phiền toái, bởi vì nếu tìm người khác tác pháp giải rủa thì thật sự rất khó khăn…

“bất quá, nghe nói các ngươi không sống quá được ba mươi tuổi, thật đúng là làm cho người ta thấy khiếp sợ a! ngẫm lại, giới truyền thông hắn rất thích tin tức này đi.” Hắc Tĩnh vui sướng khi người khác gặp họa nói.

“ngươi đang uy hiếp ta?” Đông Phương Phong Hoa nhíu mày.

“đúng vậy, nếu không muốn bí mật của Đông Phương gia các ngươi bị làm sáng tỏ, tốt nhất ngoan ngoãn nói cho ta biết phương pháp thiêu chế gốm sứ đời Tống, a, tốt nhất ngay cả [mĩ nhân từ ] cũng phải giao ra đây.” Hắn kinh cười lạnh.

“rất có lòng tham đi?”

“thật sao? Ta cảm thấy thế vẫn còn chưa đủ đâu! Ngẫm lại, Triệu Mộ Hiền còn trong tay ta, cô ta đối với các ngươi rất quan trọng a! muốn bịt miệng ta, lại muốn đổi lấy cô ta, dù sao các ngươi cũng phải trả một cái giá xứng đáng chứ.”

“muốn bịt miệng ngươi, có nhiều phương pháp mà. Về phần Triệu Mộ Hiền…. ai nói ta muốn đổi lấy cô ấy.” hắn nheo mâu.

“cái gì?” Hắc Tĩnh ngẩn ra.

Triệu Mộ Hiền cũng ngây ngẩn cả người.

“đổi lại, rất phiền toái. Nói trước, ta cũng không đàm phán điều kiện.” miệng hắn nói ra từng câu, liền từng bước đi về phía trước.

“đừng nhúc nhích!” Hắc Tĩnh tưc giận hừ một tiếng, kéo Triệu Mộ Hiền về phía sau, rút một khẩu súng ra, để ở trên gáy cô.

Hắn đứng yên, lẳng lặng nhìn Hắc Tĩnh.

“ngươi sẽ không muốn đầu cô ta nở hoa đi?” Hắc Tĩnh âm ngoan nói.

“đúng thực không nghĩ.” Hắn thở dài.

“vậy đừng làm xằng bậy.”

“được rồi!” hắn thật đúng biết nghe lời đem hai tay đặt sau thắt lưng.

Hắc Tĩnh thấy mình ở thế thượng phong, tà ác ghé sát vào bên tai Triệu Mộ Hiền cười hỏi:

“Triệu Mộ Hiền, muốn nhìn hay không xem bộ dạng Đông Phương Phong Hoa cao cao tại thượng quỳ gối trước mặt ta?”

Triệu Mộ Hiền ghê tởm ngửa đầu, gầm lên: “không cần!”

“ngươi không xem cũng phải xem.” Hắc Tĩnh nói xong đưa cô giao cho Miêu Võ, sau đó vươn tay đè lại hai cánh tay cô, khiêu khích nhin Đông Phương Phong Hoa, hỏi:

“Đông Phương lão bản, nếu tay cô ta bị chặt đứt, ngươi sẽ như thế nảo?”

“ta sẽ rất tức giận?”

“chặt đứt chân?”

“ta sẽ sinh khí.”

“ồ? Thật tốt quá, ta cố tình muốn xem ngươi sinh khí.” Nói xong, Hắc Tĩnh đè chặt lên cánh tay Triệu Mộ Hiền.

“a…” cô đau đến kêu to.

“đừng chạm vào cô ấy, Hắc Tĩnh.” Đông Phương Phong Hoa ánh mắt thay đổi.

“có thể a, chỉ cần ngươi quỳ xuống, ta sẽ tha cho cô ta.” Hắc Tĩnh cười đến lành lạnh.

“được rồi!” Đông Phương Phong Hoa đáp rõ ràng, làm bộ phải quỳ lạy.

“đừng quỳ! Đừng nghe hắn… tôi …một chút cũng không đau…” Triệu Mộ Hiền khó thở rống to.

Đông Phương Phong Hoa nhìn cô, trên mặt lướt qua một chút ôn nhu thản nhiên cười.

Không đau mới lạ, nhìn khuôn mặt cô đều vặn vẹo biến hình cả.

“câm miệng, nói nữa ta đem đầu ngươi phế đi.” Hắc Tĩnh nổi giận, càng thêm dùng sức.

“ngô…” đau quá đau quá, đau đến nỗi cô mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng cô không dám kêu ra tiếng, rất sợ làm cho Đông Phương Phong Hoa thấy khó xử.

Nhưng mà, đột nhiên, một trận kình phong đánh tới, cô ngửi thấy mùi của Đông Phương Phong Hoa, tiếp theo, cơn đau trên cánh tay đột nhiên biến mất, sức kiềm chế tay cô cũng buông lỏng ra, cô ngẩng đầu vừa thấy rõ ràng Đông Phương Phong Hoa đã đi đến người cô, mà Hắc Tĩnh đã bị hắn xoay cổ tay, thổi lui tới bên cạnh Miêu Võ, trên mặt kinh hãi.

Thậm chí, thương trong tay Miêu Võ, không biết khi nào đã ở trong tay Đông Phương Phong Hoa .

“Mộ Hiền, không có việc gì chứ? Đầu có đau không?” hắn ôm lấy cô, cúi đầu vỗ về mặt của cô, ôn nhu hỏi.

Cô ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không nói ra lời.

“không nghĩ tới Đông Phương Phong Hoa đại thiếu gia thân thủ lại tốt như vậy.” Hắc Tĩnh trong cơn tức giận dữ trừng mắt hắn, trong lòng không khỏi kinh run sợ, vừa rồi, Đông Phương Phong Hoa nhanh như chớp đã ra tay, trong chớp mắt đã đem Triệu Mộ Hiền trong tay hắn cứu trở về, cũng đoạt được thương trong tay Miêu Võ…..

Con người kinh khủng này, thật sự không giống với một Đông Phương Phong Hoa luôn từ từ tốn tốn lại trong sáng phiêu dật (anh ý ngoài là thỏ, trong là sói mà) bề ngoài đối với bốn anh em nhà Đông Phương gia, trừ bỏ “tuấn mỹ”, vẫn là “tuấn mỹ” giới nghệ thuật đấu giá luôn trả “Đông Phương từ mĩ nhân” luôn rất hào phóng, cũng bởi vậy, trước ít người biết, ở dưới biểu tượng mĩ mạo đấy, bốn anh em bọn họ đều là nhân vật mang tuyệt kỹ .

Nhưng cho dù hắn đã điều tra qua từ trước đó, công phu Đông Phương Phong Hoa thi triển, vẫn là ngoài dự kiến của hắn.

“hoàn hảo, ta xem thân thủ của mình vẫn là kém cỏi nhất trong nhà.” Đông Phương Phong Hoa đạm cười, nhìn Hắc Tĩnh, ánh mắt lại không có ý cười.

Triệu Mộ Hiền lại gần nhìn, mới phát hiện trên mặt hắn có một dấu bàn tay vừa hồng vừa sâu, nhất thời, tâm hơi hơi đau, ngực như bị một trận lửa thiêu đốt, rốt cuộc không thể khống chế được.

“hừ, đừng khiêm nhường, ta xem ngươi cũng đã là cao thủ.” Hắc Tĩnh ngoan ác cười, lại nói:

“bất quá, cho dù ngươi có lợi hại đến đâu cũng không đi qua được cửa biệt thự của ta.”

“nga? Phải không?” Đông Phương Phong Hoa tuấn mi dương lên.

Hắc Tĩnh búng ngón tay, trong nháy mắt, hơn hai mươi tên bảo kê to lớn lực lưỡng bao vây toàn bộ đại sảnh, mỗi người trong tay đều cầm một khẩu súng, nhắm ngay thẳng hai người Đông Phương Phong Hoa Triệu Mộ Hiền.

“ngươi chỉ cần động đậy, sẽ biến thành tổ ong ngay, đương nhiên Triệu Mộ Hiền cũng sẽ giống như vậy.” Hắc Tĩnh cười thối lui, tựa hồ tính nhàn nhã thưởng thức bọn họ bị vây khốn như thế nào.

Triệu Mộ Hiền hoảng sợ nhìn bốn phía, bị dọa cho choáng váng. Làm một nười bị hơn hai mươi khẩu súng nhắm vào, có nhiều lá gan cũng vô dụng.

“Mộ Hiền, cô sợ sao?” Đông Phương Phong Hoa cúi đầu hỏi.

“đương nhiên sợ, bị nhiều người vây bắn như vậy, khi chết, chắc chắn thật xấu, cũng rất đau.” Cô lui thân mình, run giọng nói.

“a…”hắn không nhịn được nở nụ cười? cô làm sao có thể thú vị như vậy a?

“lúc này anh còn cười được sao?” cô tức giận giương mắt trừng hắn.

“cùng cô chung một chỗ, ta cuối cùng cũng không nhịn được cười.” hắn vỗ về nhẹ tóc cô, nhớ tới ba tiếng trước khi cô không có bên người hắn, hắn có bao nhiêu không quen.

Lòng cô hơi hơi lơ đãng, đồng thời cũng muốn gào thét.

Cô đã bị trúng độc của hắn, nếu không mới rời khỏi hắn có ba tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đã nhớ đến đầu ngón tay ôn nhu của hắn cùng nụ cười dịu dàng kia.

“làm ơn, trước hết anh nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi nơi này đi! Có chuyện…trở về nói sau.” Cô buồn ngủ quá rối mới có thể đem tầm mắt từ trên mặt hắn chuyển dời.

“trốn? chúng ta cần gì phải trốn? chúng ta phải quang minh chính đại “đi” ra khỏi nơi này.” Thanh âm hắn chưa dứt, bỗng nhiên, toàn bên trong biệt thự lâm vào một mảng tối đen hắc ám.

Triệu Mộ Hiền chỉ nghe từng đợt tiếng kêu rên rời rạc, sau đó, ước chừng hơn mười giây sau, đèn đã lại sáng lên.

Ánh sáng ngọn đèn làm chói mắt cô, nheo nheo mắt lại, phát hiện rõ ràng trong phòng khách có hơn mười người áo đen, tất cả hơn hai mươi thủ hạ của Hắc Tĩnh đều bị tóm gọn, mà trái lại mặt của Hắc Tĩnh cùng Miêu Võ lại bị hai gã hắc y nhân lấy thương chỉ vào, trên người Miêu Võ còn trúng một vết thương.

Càng làm cô kinh ngạc hơn là, Cửu quản lí cư nhiên đã ở nơi này rồi, một phản ứng bình thường kính cẩn hòa thuận, một thân võ phục màu đen hộ vệ trước người cô và Đông Phương Phong Hoa, xem ra dũng mãnh khiếp người.

“hiện tại chúng ta có đi rồi không phải sao? Hắc thiếu đương gia.” Đông Phương Phong Hoa cười dài nhìn về phía Hắc Tĩnh. Vẻ mắt Hắc Tĩnh xanh mét, tức giận đến nói không ra lời.

Rất kinh người! đây là thực lực của “Đông Phương Lang” sao? Mới chỉ trong chớp mắt, đã đem thủ hạ của hắn đánh tan toàn bộ, thậm chí ngay cả người đã qua huấn luyện đặc biệt như Miêu Võ cũng không thể chống lại…

“như vậy, Mộ Hiền, ta nhất định phải mang về rồi, về phần bí mật của Đông Phương gia, ta nghĩ, ngươi nên khóa miệng mình nhanh một chút, nếu không, tiếp theo người bị bầy sói của ta cắn chết, sẽ là ngươi.” Ngữ âm của Đông Phương Phong Hoa mang phần cảnh cáo.

Hắc Tĩnh căm giận trừng mắt hắn, ầm trầm nói:

“cút đi!”

Vì thế Đông Phương Phong Hoa dìu Triệu Mộ Hiền đi ra ngoài, Cừu tổng quản theo sát ở phía sau, thẳng đến khi xác định chủ nhân bình an trên xe, mới hạ lệnh rút lui.

Không lâu, nhóm Đông Phương Lang cũng vô thanh vô thức biến mất, đến không thấy bóng, đi không thấy ảnh.

Hắc Tĩnh lạnh lùng nhìn nhóm người ở trước mặt hắn rời đi sau khi làm càn, không có cuồng nộ, ngược lại chậm rãi tháo kính mắt xuống, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh mê dạng.

“đừng tưởng rằng các ngươi đã thắng, Đông Phương Phong Hoa, chúng ta còn trận chưa đánh xong đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.