"Còn không ra?" sau khi Mạc đại tiên sinh bỏ đi, Đông Phương nhẹ phất tay áo không suy nghĩ nhiều nói.
Ngay cả Nghê Thường dụ dỗ lừa gạt xử lý hai người kia xong cũng liền quay lại, nhìn thấy Đông Phương cùng với Mạc đại tiên sinh của Hành Sơn đứng chung một chỗ, hai người một chính một tà trong giang hồ ánh mắt mọi người luôn nhìn như vậy, nàng không hiện thân mà ẩn trên cây, nhìn hai người nói chuyện xong, Mạc đại tiên sinh xám mặt bỏ đi.
"Mạc đại tiên sinh lần này còn như không may rồi!"
Đông Phương xem thường: "Ta có thể giúp hắn giữ danh dự cho Hành Sơn, chẳng lẽ không được sao? nếu muốn trách, chỉ có thể trách sư đệ phiền toái của hắn." nếu Lưu Chính Phong đàng hoàng thì cũng sẽ không lo kẻ khác nắm đuôi, Mạc đại tiên sinh sao lại có thể vì danh dự mà làm ra chuyện như vậy, cuối cùng giữ lại cho mình cái đuôi đúng là bọ ngựa vồ nhau, hoàng tước đằng sau.
Nghê Thường cũng không tin mấy lời nói ngắn gọn này giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo Đông Phương Bất Bại đến Hành Dương không lẽ chỉ vì muốn xem kịch vui, hôm nay không có Mạc đại thì cũng sẽ có những người khác, có thể vì mọi nguyên nhân mà trở thành con cờ Đông Phương Bất Bại cất dấu trong chính phái. Tỷ như vị Thiên Môn kia hôm nay.
Đông Phương biết Nghê Thường không tin lời này vì nói ra mình cũng không tin nổi. "Ta cho bọn họ 5 năm chuẩn bị, bây giờ vẫn còn."
Tả Lãnh Thiền vẫn còn cùng các chưởng môn các phái thương nghị, thấy thủ hạ của mình Đinh Lực sư đệ đến thần sắc hốt hoảng vào trong, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu, bộ mặt tức giận liền mắng hắn.
Thiên Môn đạo trưởng nhìn thấy mặt Tả Lãnh Thiền khó coi hỏi: "Tả minh chủ, xảy ra chuyện gì vậy? hiện tại đang nhiều việc, lúc giang hồ cần tồn vong, có gì không ngại cứ nói ra."
Nếu bị mấy người này biết được, mình không nói cũng không thể dấu được, Tả Lãnh Thiền cắn răng nói: "Khi nãy ngoài Hành Dương gần bờ sông nhỏ, phát hiện thi thể sư đệ Phí Kiếm của ta." sư phụ mình thu đệ tử không ít, nhưng có thể giúp mình được nhanh nhẹn cũng chỉ có vài người như vậy, trong đó Phí Kiếm chính là tuyệt đối đứng đầu tam giác, võ công cao cường lại rất nghe lời. Hiện tại lại chết trong rừng không hiểu được.
Nếu là Thiên Môn đạo trưởng lòng dạ căm hận này thì nhất định sẽ nói là do Đông Phương Bất Bại làm, nhưng mấy ngày trước tỷ thí trong lòng hắn cũng đã nghĩ đến. Hơn nữa lúc đó chuyện Phí Kiếm bắt người nhà Lưu sư huynh áp bức cũng đã khiến Thiên Môn đạo trưởng sinh không ít ngờ đối với Tả Lãnh Thiền mình từng ủng hộ.
Tả Lãnh Thiền nói cũng không có được kết quả như ý hắn muốn, trong lòng thấp thỏm đây là ý gì, không lẽ bọn họ sợ võ công của Đông Phương Bất Bại sao? hay là hoài nghi năng lực của mình, nếu là cái đầu Tả Lãnh Thiền tự tin với mình nhiều năm bế quan tu luyện như vậy đoán chừng so với Đông Phương Bất Bại cũng không chênh lệch gì mấy, chỉ tiếc mấy ngày trước đại điển rửa tay gác kiếm mình không thể tham gia, nếu không nói chừng có thể tạo cơ hội tốt uy danh cho mình, đáng tiếc cơ hội này lại bị Nhạc Bất Quần cướp mất thật đáng tiếc.
Có chút oán trách, ánh mắt còn ôm hận không đủ khiến Nhạc Bất Quần phát hiện. Nghĩ đến đồ đệ lần đó nhờ mình cứu, Nhạc Bất Quần thấy vui vì mình may là không có đi, nếu không thì có thể sẽ bị Phí Kiếm ỷ to gϊếŧ người, mà võ công kia cũng có vài phần là thắng mình, dù sao nhân phẩm Phí Kiếm mặc dù không tốt, nhưng võ công thì không thể nghi ngờ, nghĩ đến trong đầu hắn cũng không nhịn được mà nghi ngờ một người: "Đông Phương Bất Bại."
Nghĩ một chút, Nhạc Bất Quần không kiềm được tư tưởng trong mình liền chuyển hướng chỗ khác, vì ngày đó mình công khai tuyên bố Lệnh Hồ Xung sẽ là chưởng môn kế nhiệm của phái Hoa Sơn, thân phận hắn cũng trang trọng thêm, mà nữ nhi Linh San cũng Trùng nhi càng đi càng gần, mà mình cũng đã cùng Trung Tắc thương lượng khi nào thì cho hai người bọn họ thành hôn.
Mà lúc này hắn lại muốn mình đi cứu Lưu Chính Phong, mình lại không thể ra tay, bất đắc dĩ chỉ có thể cho hắn rời khỏi đây trước, tránh cho hắn đem chuyện của mình kể cho mấy người chung quanh cùng toàn bộ Hoa Sơn biết. Đúng lúc khi đó có một tên Lâm Bình Chi lại là đệ tử mới không ngại để hắn hộ tống cho Bình Chi quay về Lạc Dương thăm tổ gia bên ngoại, cũng tránh chút rắc rối.
''Chuyện này thật kỳ lạ.'' Mạc đại tiên sinh rất ít khi lên tiếng khiến Tà Lãnh Thiền nhìn chằm chú. Cho dù người này chết dưới tay mình, dù đã che đi xấu hổ cũng không lo bị phát hiện nếu có lộ, tên kia há chẳng phải càng ít người giúp hơn sao? ''Tà minh chủ không biết người có ý kiến gì không?''.
Thụ sủng nhược kinh thật sự là thụ sủng nhược kinh, ai mà không biết chưởng môn Hành Sơn say mê âm luật, ít khi tham dự vào chuyện này hắn ra trận mới thấy được Hành Sơn vẫn còn tồn tại trong Ngũ nhạc kiếm phái này không phải là một phái độc.lập. Nhưng hôm nay lên tiếng cũng hoãn bớt tình cảnh lúng túng của mình, đúng là còn cho mình chút thể diện nói không chừng còn có rể là người tốt giúp mình nếu đúng vậy thì cũng nên bênh vực như phái Thái Sơn, nhưng mà đây cũng chỉ là nghĩ vậy có sao nói đó có lúc quá dễ cho mình chuốc thêm oán thù.
Một bước đi vào được khen thành tiên niên đế đô, mẫu đan hoa thành' thành Lạc Dương, Nghê Thường gom lại những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng, Đông Phương còn bận tìm cách thống nhất giang hồ của nàng, nhưng mình cũng không có thời gian nháy mắt kỳ hạn một năm cũng sắp đến nếu mình không hoàn thành nhiệm vụ này há chẳng phải là mất danh tiếng của mình sao.
Lúc này lại có bồ câu đập cánh phành phạch bay tới trước cửa phòng nàng, đậu trên đó 'kế hoạch có biến, tạm ngưng động thủ, cam kết hữu hiệu.' Nét bút.
Trong lòng Nghê Thường khó chịu liền từ giã Đông Phương ngàn dặm đến Lạc Dương, nhưng vì phong thư ngắn này mà nhàn nhã vô sự. Bất quá khi thấy cam kết hữu hiệu lại thấy chuyến này đi cũng đáng giá, dù sao coi như chuyến đi này mình cũng có được tin của Kim Dị Độc.
Luyện Nghê Thường cả người bình an không ngờ sẽ ở phía đông thành Lạc Dương rộn ràng này, thấy cảnh trí tao nhã. Phía sau là đường mòn chi chít trúc mọc, gió chập chờn thiên nhiên êm dịu.
Bị cảnh vật nhẹ nhàng yên tĩnh áp dẫn Nghê Thường không kiềm được bước đến, muốn nhìn thấy cảnh đẹp nhưng nàng không ngờ bên trong còn có 5 gian nhà bằng trúc, thì ra chỗ này đã có chủ, trong lòng Nghê Thường có chút mất mát.
Cách rừng Nghê Thường nghe được tiếng đàn loáng thoáng, du dương vui vẻ, Nghê Thường tuy không biết đánh đàn nhưng cũng hiểu sơ về âm luật, biết người tấu lăng nhiên cao thượng,kỹ thuật phi phàm không phải người thường trong lòng có ý muốn kết giao.
Cho là mọi người sẽ gặp mình nhưng lại chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ sau rèm che, Nghê Thường cũng biết không dám quấy rầy yên lặng rời đi. Ai ngờ vừa ra đầu ngõ lại gặp được Hướng Vấn Thiên.
Hướng Vấn Thiên mặt đầy gió sương già đi không ít, so với Hướng tả sứ 5 năm trước thì không còn hăng hái gì nữa, hiện tại nhìn bề ngoài hắn trông như là hán tử tên thương. Nghĩ đến Đông Phương làm thật không tệ đối với giáo vụ vẫn rất nhuần nhuyễn, người nào đó cũng khó mà đắc ý được.
Lướt vai ngang qua nháy mắt Hướng Vấn Thiên vẫn luôn cảm thấy khí tức trên người Nghê Thường vẫn cường đại như cũ, trong lòng cảnh giác không lẽ Đông Phương cho người đến thăm dò.
Trong lòng nghi ngờ quay đầu nhìn ánh mắt liền phát thế công, một chưởng đánh vào lưng Nghê Thường. Nếu trúng chưởng này sợ là Nghê Thường sẽ bị thương nặng không thể chống trả, nhưng trước đó Nghê Thường cũng đã cảnh giác trước khi chưởng phách nguy hiểm lao đến thì nhanh thoát sang một bên.
''Thủ hạ Đông Phương Bất Bại lại có thêm một cao thủ.'' Hướng Vấn Thiên vẫn bộ mặt đó thêm vào nụ cười ác độc, ''nhưng mà hôm nay ngươi đụng phải ta, thì cũng đừng mong quay về bình an được.''
Dựa vào cái gì mà ngươi cho ta là thủ hạ của Đông Phương Bất Bại, mặt còn dám tự tin như vậy! Cảm giác đứng đầu phong hoa như Nghê Thường rất không phục: ''Ngươi xuất thủ đánh lén cũng đâu phải hành vi quân tử.''
''Đối phó với hạng người như vậy cần gì nói đến quân tử?'' Hướng Vấn Thiên cười âm hiểm không buông tha. Người này mình không biết nhưng lại vô cớ xuất hiện võ công không tệ, cần gì nhiều liền gϊếŧ chết đi là được rồi.