''Sao vậy? Không hỏi được chuyện ngươi muốn biết sao?'' Thấy Đông Phương buồn bực quay lại, Nghê Thường hỏi.
Đông Phương giật giật môi, nhưng cũng không nói trong đầu nàng không ngừng quanh quẩn đầu lời Thiết San Hô nói, ý trong lời nói sợ là chỉ có người trước mặt mình mới có thể biết được. Nghĩ vậy nàng không khỏi nhìn ra ngoài cửa.
Đông Phương hiện tại khác thường khiến cho Nghê Thường nhíu mày. ''Xảy ra chuyện gì sao? Liên quan đến ta?''
Nghe thấy Nghê Thường nhíu mày hỏi Đông Phương cũng biết mình đã khiến Nghê Thường thấy hoài nghi, xoa chân mày Đông Phương có chút mệt mỏi nói: ''Không phải, vì trong giáo trung có chuyện khác.'' Mà lúc này những chuyện này cũng phải nhường đường cho ngươi.
''Khó vừa thấy ta lại hốt hoảng nhủ vậy, sao vậy?'' Nghê Thường đánh giá thanh kiếm treo trên tường đánh giá hoa văn cổ xưa khắc trên đó.
''Một trưởng lão của ngũ nhạc bị gian tế bắt được, chuẩn bị thanh lý môn hộ.'' Đông Phương nhìn con rắn nhỉ trên tay không biết đang nghĩ gì?
Lý do này thuyết phục Nghê Thường cũng không hỏi thêm nữa, còn an ủi vì người minh tín nhiệm lại phản bội cảm giác cũng không vui nổi. ''Vậy thì nhất định phải thận trọng xử lý, con rắn nhỏ này chưa từng thấy qua, nuôi khi nào vậy?''
''Được một thời gian rồi, tính ra cũng đã ba bốn năm! Nó rất ngoan có muốn sờ một cái không.'' Ánh mắt Đông Phương lóe len đưa con rắn trong tay cho Nghê Thường.
''Có được không? Có cắn ta không?'' Nhìn con rắn cả thân xanh lè còn thè lưỡi phát ra tiếng xựt xựt nhớ đến cảm giác trơn trơn bóng thầy Nghê Thường cũng có chút hoảng, lúc này có để nàng trước mãnh hổ nàng cũng không sợ, nhưng thứ này lại có e dè!
''Thật, không có gì đâu!'' Đông Phương cố gắng khuyên Nghê Thường có chút cương ngạnh cầm con rắn để vào tay Nghê Thường.
Nghê Thường còn đang hoảng hốt nhìn thấy con rắn quấn tay mình, xúc cảm mát mẻ dường như khó tiếp nhận định trêu chọc một chút, đột nhiên con rắn ngẩng đầu lên ánh mắt hung dữ nhìn nàng, trong lòng Nghê Thường thầm kêu không ổn, ai ngờ nàng còn chưa kịp hất con rắn nhỏ ra, con rắn kia liền hung hăng cắn nàng một cái.
Cuối cùng là nét mặt đầy lo âu của Đông Phương đọng lị trong mắt, Nghê Thường còn không kịp hoài nghi liền ngã xuống đất trước mắt là bóng tối.
''Vào đi!'' Đông Phương giọng bình tĩnh gọi, một người có cằm nhỏ là nam nhân trung niên khỏe mạnh bước vào hành lễ với Đông Phương Bất Bại. ''Thuộc hạ Bình Nhất Chỉ ra mắt giáo chủ.''
''Đừng nói nhiều nữa, mau nhìn xem!'' Đông Phương nhìn Nghê Thường ngã trong ngực, trên mặt lo âu, không kiên nhẫn liền phân phó.
Nhìn thấy nhân tình Bình Nhất Chỉ trộm liếc Đông Phương một cái, dường như đang tính toán độ quan trọng của người này trong lòng Đông Phương giáo chủ. Nhưng lòng dạ hẹp hòi của hắn liền bị Đông Phương nhìn thấu, nhìn thấy ánh mắt Đông Phương lạnh lùng hắn đành phải ngoan ngoãn xem mạch cho nữ tử thần bí này.
Đông Phương lo lắng chờ như muốn gϊếŧ chết hắn thì Bình Chỉ thu tay về sờ cằm suy nghĩ, thấy sắc mặt Đông Phương âm trầm, cũng biết Đông Phương giáo chủ đợi mình đã lâu, trong lòng cũng không nhịn được.
''Giáo chủ, chân khí của vị tiểu thư này rối loạn, mặc dù nội lực thâm hậu, nhưng có lúc lại không thể khống chế được.'' Bình Chỉ nhìn sắc mặt Đông Phương nói.
Đông Phương trầm mặc, quả thật năm đó biết được Nghê Thường không lâu, cũng đã từng nhìn thấy nàng bị tật hỏa nhập ma. Chỉ là thời gian qua pưt cùng mình vẫn rất ổn thậm chí trước đó cùng Nghê Thường gặp lại cũng không hề nghe nàng nhắc đến chuyện này, lời nói vẫn tự nhiên cũng khiến mình nghĩ muốn đưa cho nàng Độc Cô Cửu Kiếm phổ mà cho là nàng không cần nên chưa có đưa ra. ''Vậy tại sao hiện tại nàng vẫn chưa phát tác?'' Mặc dù mình không bên cạnh nàng, nhưng luôn đứng từ xa nhìn nàng cũng chưa hề nghe đến chuyện này.
Nghe vấn đề này Bình Nhất Chỉ tầm tư nói: ''Bệnh này vốn là mỗi tháng phát tác một lần, lần đầu xảy ra cũng không có gì đáng ngại. Nhưng hiện tại nội lực cô nương này cùng lúc càng mạnh, đến lúc đó nàng sẽ bị áp chế, hiện tại đoán chừng là mỗi năm phát tác một lần, nhưng dù có kiệt lực áp chế để duy trì thanh tỉnh, nhưng cũng sẽ gây bất lợi cho bệnh tình, ngược lị thì sẽ càng nghiêm trọng hơn! Còn khiến bản thân thêm đau đớn, chính nàng cũng biết rõ tình trạng của mình.''
Đông Phương đau lòng, người này không có mình bên cạnh đã vượt qua như thế nào? Thở dài nói: ''Vậy có cách nào khiến nàng tốt hơn không?''
Bình Nhất Chỉ không dám khẳng định. ''Thời gian kéo dài quá lâu, có thể...'' Đông Phương để ý đến nữ nhân này như vậy Bình Nhất Chỉ cũng không dám nói ra cách của mình, hắn vẫn còn muốn sống!
''Nàng còn chịu được bao lâu?'' Nhớ đến Thiết San Hô nói trong lòng Đông Phương cũng không để tâm.
''Nếu như từ giờ về sau không động võ, hơn nữa người chuyền cho nàng chân khí, thì có thể chống đỡ tiếp được.'' Nhìn vết chai trên tay cô nương này cũng biết không cho động võ thì không thể nào sợ là cô nương này cũng không chịu nổi được thêm 5 năm nữa.
Đông Phương biết Bình Nhất Chỉ cũng không dám nói ra trong lòng cũng khổ sở có lẽ mình nên ở bên cạnh bồi nàng truyền chân khí, nhưng không có võ công Nghê Thường sao sống nổi. Một người kiêu ngạo như vậy cho dù mình muốn giúp nàng thì nàng cũng sẽ không chịu nhận, ngược lại còn vì lòng tự ái, mà cách xa mình. Đối với điểm này nàng cũng biết rõ, bởi vì các nàng giống như nhau.
''Ngươi lui xuống trước đi, chuyện này không cho phép truyền ra.'' Đông Phương liễm mi phân phó, mặc dù Bình Nhất Chỉ không biết,nàng là Luyện Nghê Thường, nhưng cũng không có nghĩa là không có kẻ khác nghe được chuyện này, mà thông qua,manh mối quan trọng liên lạc với người trên nàng, dù sao thì các nàng cũng coi như là nhân vật đứng đầu sóng gió.
''Ngươi chịu nhiều đau khổ như vậy nhưng lại không nói với ta!'' Đông Phương ngồi bên giường đau lòng nhìn Nghê Thường dung nhan xinh đẹp. Người này vì duy trì Minh Nguyệt Hiệp, mà cương quyết chịu mọi đau đớn cùng trách nhiệm lên bản thân mình, ai cũng không chịu nói. ''Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, nhất định!''
Đông Phương Bất Bại ngồi trên ghế nhìn người bị giam trong ngục.
''Đến tìm ta!'' Thiết San Hô vén lên mái tóc che tầm mắt của mình, dây xích trên tay leng keng vang dội. ''Xem ra Nghê Thường trong lòng ngươi rất lớn a!''
Hiện tại tâm tình Đông Phương rất xấu, nàng cũng nhìn thấy ánh mắt Thiết San Hô đang cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng Đông Phương biết tính tình Thiết San Hô nhất định sẽ không dễ gì nói cho mình nghe cho dù nàng có nói cho mình thì mình cũng phải cân nhắc đến sự thật có bên trong đó. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt Thiết San Hô vênh vào hống hách, tức giận trong lòng dâng cao trên mặt cười càng thêm sán lại khóe miệng bên trái nhếch lên khiến người nhìn sống lưng cũng thấy rét. ''Thấy ta đến xem ra ngươi ở trong ngục cũng biết được ý đồ ta đến rồi!''
Thiết San Hô chơi đùa xích sắt trên tay không nói gì.
''Không có, chỉ cảm thấy tò mò năm đó vì cái gì ngươi lại bỏ nhà ra đi? Thiết Phi Long chắc cũng biết!'' Đông Phương thả lỏng dựa lên ghế, nhìn người trong ngục dừng lại. Quả nhiên không biết vì sao cha con hai người này bất hòa nhưng dù Thiết Phi Long cũng là cha của Thiết San Hô thử hỏi thiên hạ làm gì có nữ nhi nào trơ mắt nhìn cha mình gặp nguy được.
Hình như đang uy hiếp! ''Ngươi ông uy hiếp ta!'' Thiết San Hô nổi giận cười.
Đông Phương cho người bên cạnh lui ra, đóng kín chung quanh lại bên trong chỉ còn hai người: ''Ngươi nói sao? Hà Ngạc Hoa còn ở ngoài chờ ngươi, ngươi không nên để nàng thất vọng a!'' Nếu như một Hà Ngạc Hoa có thể khiến nàng mở miệng thì vì Nghê Thường nàng cũng không ngại cho đám danh môn chính phái kia cái cớ công kích mình.
Thiết San Hô vốn an nhan liền thay đổi nhớ đến người kia không ngừng vì vì mà mạo hiểm liền hận mình tại sao lại không chịu nhịn nhất thời tức giận mà khiêu khích Đông Phương Bất Bại!