Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 61: Người đến bất thiện



So với suy nghĩ của thái tử Thụy vương thì Hắc Mộc Nhai như là khối xương cứng, rất khó gặm. Nửa tháng sau, ngoại trừ chỉ toàn là thi thể binh lính, ngoài ra cũng không có thêm chút thu hoạch nào.

Nhưng trong suy nghĩ của Chu Thường Lạc thì mình lam việc này cũng coi như trừ hại cho dân, thứ nhất có thể thu mua lòng dân, ai ngờ quân đội hiện tại lòng người bấp bênh, tấu chương trong triều kia hắn cũng dám chắc trong đó hơn vài phần đã có của Trịnh quý phi.

Điều duy nhất khiến hắn không thể hài lòng là Nhật Nguyệt thần giáo cùng với Ngũ Nhạc kiếm phái luôn như nước với lửa, nhưng lần này lại im lặng đến cả đệ tử cũng không phái đến huống chi là cao thủ môn phái.

Hắn làm sao có thể ngờ được, người trong võ lâm cũng có quy tắc, chính đạo và tà đạo đối nhau cũng không tách rời mượn thế lực triều đình, càng lâu dài nội tâm hắn mang thêm cảm giác ưu việt, đối với những kẻ trong quan trường có chút kinh bỉ. Sau vài ngày dò hỏi, thiwf tự mình sao có thể xuống tay làm mấy chuyện này.


"Thái tử bên ngoài có người cầu kiến, hắn nói hắn là Hướng Vấn Thiên."

"Hướng Vấn Thiên? Nhật Nguyệt thần giáo tả hữu sứ đến sao?" Chu Thường Lạc nhớ đến người này chính là tả hữu sữ của Nhật Nguyệt thần giáo, trong lòng nghi ngờ hắn đến tìm mình làm gì?

Lần này xuất chiến, Dương Liên Đình cũng không đồng ý, nhìn thấy thái tử thua đến mất mặt như vậy, trong lòng càng bất mãn sâu hơn, bình thường luôn khuyên Chu Thường Lạc dời đi. Ai ngờ có khuyên can thế nào thì Chu Thường Lạc vẫn luôn cố chấp, dường như muốn công hạ Nhật Nguyệt thần giáo, tuyệt không rời đi.

"Thái tử người đến là Hướng Vấn Thiên rất bất thiện, ngài không nên tiếp đãi."

Nhưng Chu Thường Lạc không nghe lọt, khăng khăng làm theo ý mình đi gặp Hướng Vấn Thiên, Dương Liên Đình không biết phải làm sao đành để cao thủ đi theo bảo vệ Chu Thường Lạc, đợi Hướng Vấn Thiên có hành động lạ liền cho bắt lại.


Dương Liên Điinhf hiển nhiên bị Chu Thường Lạc cho là ngăn cản hoàng đồ bá nghiệp của hắn liền đuổi ra ngoài, Dương Liên Đình cũng không biết hai người ở bên trong nói cái gì, khi vào gặp lại Chu Thường Lạc, thấy hắn lòng tràn đầy tự tin thế như muốn san bằng Hắc Mộc Nhai, đối với sự khuyên can của Dương Liên Đình càng không đẻ ý đến.

Dương Liên Đình lo lắng cho Chu Thường Lạc xem ra căn bản cũng không cần thiết, vì qua cuộc bàn bạc với Hướng Vấn Thiên bọn họ đã nghĩ ra một diệu kế, chờ cho trong ứng ngoại hợp liền có thể nắm lấy Hắc Mộc Nhai trong tay.

Hướng Vấn Thiên lén lút đến một căn nhà khác, nhìn trái phải vài cái rồi gõ cửa một cái, bên trong lộ ra một người, "Sao vậy? có chuyện làm xong sao?"

"Ta muốn gặp giáo chủ, bẩm báo."

"Không có ai đi theo chứ?"


"Yên tâm."

Người kia liền dẫn hắn đến gặp một người đang ngồi uy nghiêm trước mặt.

"Thuộc hạ Hướng Vấn Thiên ra mắt giáo chủ."

Người ngồi trên kia chính là kẻ đã bị Đông Phương Bất Bại nhốt trong địa lao dưới Tây hồ, sau đó chuyển đến Minh Nguyệt Hiệp cai quản chính là Nhậm Ngã Hành. Thì ra năm trước, Hướng Vấn Thiên dò hỏi vài người biết được tung tích của Nhậm Ngã Hành, liền tìm vài bằng hữu liên hiệp cứu Nhậm Ngã Hành ra, nhưng khi đến địa lao Tây hồ mới biết được Nhậm Ngã Hành đã bị chuyển đến chỗ khác, trải qua nhiều tháng dò hỏi, uy hiếp dụ dỗ, rốt cuộc cũng tìm được chỗ của Nhậm Ngã Hành.

Chuyện Minh Nguyệt Hiệp nhốt Nhậm Ngã Hành rất ít người biết, vì giữ bí mật đến cả Mục Cửu Nương, Luyện Nghê Thường cũng không nói. Nhưng do Bạch Mẫn tâm phúc của Nghê Thường bị người ám toán bị thương hôn mê bất tỉnh làm chậm trễ việc đưa tin.
"Chuyện đã làm xong?" nhiều năm sống kiếp nhốt giam như vậy, cộng thêm không thể thấy ánh mặt trời, Nhậm Ngã Hành bị ánh mắt trười làm chói mắt, khiến hắn nhìn chung quanh đều thấy mơ hồ, nếu không phải vì mình còn nhớ âm thanh thủ hạ năm đó, sợ là hắn cũng không biết được người này là ai?

Hướng Vấn Thiên đem mọi chuyện nói cho Nhậm Ngã Hành biết, nhiều năm như vậy có lẽ giáo chúng cũng đã quên mất Nhậm giáo chủ, nhưng hiện tại hắn cũng sắp lại quay về. Nhậm Ngã Hành đối với võ công của mình luôn có tự tin, nhiều năm qua khiến hắn già đi, nhưng cũng khiến hắn bình tâm tĩnh khí lại, nghiên cứu thấu triệt Hắc Tinh Đại Pháp, đối với bộ công pháp quỷ dị này càng thêm sâu sắc, nội thương bên trong cũng dần được tiêu trừ. "Ngươi báo cho Doanh Doanh chưa?"

"Thánh cô vẫn chưa biết." Hướng Vấn Thiên ngại nói vì chuyện lúc trước khiến Doanh Doanh có chút chán ghét hắn.
Nhậm Ngã Hành luôn thương yêu nữ nhi của mình, hắn biết lần này đánh với Đông Phương Bất Bại mặc dù mình luôn có lòng tin, nhưng hiện tại mắt đã không còn nhìn rõ sao sao có thể tranh đấu với Đông Phương Bất Bại còn trẻ kia, tinh lực cũng hơn thua một nuocswm cũng có chút nguy hiểm, cũng không hy vọng ân oán này dính đến nữ nhi, chỉ cần Doanh Doanh không biết, vấn đề có xảy ra Đông Phương Bất Bại cũng có thể vì những chuyện này mà tha cho Doanh Doanh một mạng. "Vậy thì cứ từ từ đi!"

"Đúng rồi báo với Thượng Quan Vân chuyện này hắn làm không tệ, nếu bổn tọa phục vị, hắn át sẽ tiến thêm một bước." Nghĩ đến Thượng Quan Vân biết thức thời kia, Nhậm Ngã Hành rất hài lòng, đồng thời hắn cũng biết tên này có thể phản bội Đông Phương Bất Bại thì cũng có thể phản bội lại mình, đến khi mình đoạt được chức giáo chủ về nhất định phải tìm cách diệt hắn mới được!
"Vâng." Hướng Vấn Thiên hỏi tiếp: "Không biết giáo chủ, xử lý cái tên Dương Liên Đình không dầu không muối kia thế nào?"

Nghĩ đến hắn có chút giống như người mà Doanh Doanh thích, trong mắt Hướng Vấn Thiên lóe lên vẻ chán ghét: "Cho hắn chết chung với tên cẩu tặc Đông Phương đi, nếu trung thành như vậy, sao lại không cho hắn một cơ hội chứ?" trong ánh mắt Nhậm Ngã Hành toàn là sát ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.