Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 62: Thái tử chịu nhục



Chu Thường Lạc không ngờ đến giờ mình vẫn luôn thuận lợi như vậy, xem ra cũng là do Hướng Vấn Thiên đến, chỉ rõ phương hướng cho mình, giao phong gần đây cũng khiến cho Thụy vương phải thu đầu hồi kiếm trở lại, trong lòng hắn rất chi là cao hứng. Nộ tâm có chút nóng nảy khi hắn đối mặt với khuyên can của Dương Liên Đình, dần dần cũng không còn quan tâm nữa.

Hôm nay hắn vừa cơm nước xong, chuẩn bị đi xem chiến quả của mình, ai ngờ còn chưa ra ngoài đột nhiên xuất hiện vài cao thủ, tay cầm vũ khí đánh đến chỗ hắn, Chu Thường Lạc thường hạ lệnh gϊếŧ người nhưng chưa từng thấy qua, nhìn thấy người đứng đỡ cho mình bị chém thành hai khúc, dọa đến chân nhũn ra không dám động đậy, trong lúc mấu chốt Trác Nhất Hàng và Tân Long Tử lại rút kiếm hỗ trợ.

Cao thủ đại nội xuất hiện đều do Dương Liên Đình dẫn theo, ai ngờ Chu Thường Lạc kia do sợ Dương Liên Đình hay lảm nhảm không báo cho hắn, thủ vệ bên cạnh lại chỉ có ba bốn người, võ công còn kém xa mấy người kia, đối chiêu không quá nhiều thì đã lăn ra chết.


Thêm một người nữa chết trước mặt Chu Thường Lạc, thấy Trác Nhất Hàng mình đầy máu kéo mình đi ra, hai chân Chu Thường Lạc mềm nhũn đến nỗi lết không xong.

Trác Nhất Hàng vừa phải đối phó với đám người kia vừa phải bảo vệ Chu Thường Lạc, tránh cho người này bị thương, đối với sau lưng mình phòng bị ít đi.

Có một trong số đó phát hiện trong lúc Trác Nhất Hàng còn đối mặt với sự sống chết, Tân Long Tử đột nhiên xông đến, dùng thân thể chịu một kiếm này, thuận thế chém đứt yết hầu người kia.

Trác Nhất Hàng chỉ lo che chở cho Chu Thường Lạc, không phát hiện ra người từ nhỏ đến lớn ở chung cùng như chân tay lúc nàng mạng sắp không còn. Lúc này đột nhiên có một nhóm lớn cao thủ xông đến, những kẻ còn lại không dám làm gì, không để ý đến bằng hữu còn đang bị thương liền chạy thoát thân.


Thấy an toàn lúc này Tân Long Tử mới dám gọi: "Sư ca, sư ca."

Trác Nhất Hàng còn không nghe thấy, không tìm được sư đệ mình, vừa quay đầu đã thấy mạng hắn sắp đứt. "Sư đệ?"

Hắn dò xét, gọi theo, hắn không ngờ qua một lúc khi nãy còn vui vẻ bên cạnh mình, khiến mình không khỏi thấy phiền giờ lại thành bộ dạng như vậy.

"Sư ca." thấy Trác Nhất Hàng mắt mờ mịt, Tân Long Tử đành liễu xanh tạ lỗi hắn. "Ta nghĩ đại sư huynh cần ta, ta đến bồi hắn."

"Tân Long Tử, Tân Long Tử." thấy người nằm trên bùn đất đầy máu nhắm mắt lại, Trác Nhất Hàng mới kịp phản ứng, hắn kéo những người chun quanh ra, quỵ trên đất.

Chu Thường Lạc không ngờ người này lại đột nhiên buông mình ra, tay chân bủn nhũn trong mắt mọi người liền ngã xuống đất, máu và đất dính lên miệng hắn, nhất thời mùi máu tanh tràn lan, khiến hắn chán ghét đến đầu đau mắt hoa.


"Trác Nhất Hàng." hắn tức giận mắng, may là có người đến đỡ, nhưng ngửi thấy mùi trên người hắn bọn họ cũng lén cười, nụ cười này không gì khác chỉ khiến cho cái người gọi là thiên chi khiêu tử kia tức giận Trác Nhất Hàng thêm, nếu không phải hắn vứt mình xuống đất, thì sao chuyện mình bí mật lại bị người khác phát hiện, bị nhạo báng. Nhưng Trác Nhất Hàng nhìn thấy Tân Long Tử chết vẫn còn đang bị đả kích, không kịp đáp lời, càng khiến cho Chu Thường Lạc bội phần thấy sỉ nhục.

"Người đâu mau đem Trác Nhất Hàng trói lại cho ta, đánh ba mươi trượng." bên cạnh nhiều đại nội cao thủ như vậy, Chu Thường Lạc cũng quên sạch khi nãy trong lúc khẩn cấp là ai đã xả thân cứu hắn còn sống đến giờ. Liền dùng vui buồn của mình để trừng phạt kẻ khác.

Hằn hồ đồ nhưng những người bên cạnh cũng không có hồ đồ, Dương Liên Đình vội ngăn lại, nhưng thấy người bên cạnh châm biếm lửa giận trong lòng Chu Thường Lạc càng tăng lên, nếu không phạt hắn thì không được, Dương Liên Đình cũng không khuyên được, hình hạt vẫn phải chịu, mà Dương Liên Đình cũng biết chuyện hôm này coi như cũng mất đi sự giúp đỡ của Võ Đang, một người thì chết một người thị bị thái tử lôi đi đánh. Chuyện này Tử Dương luôn là người bao che sẽ không quên được. Hắn thở dài một cái, nhìn Chu Thường Lạc nổi điên, chỉ hy vọng các thủ hạ này có thể nhẹ tay một chút.
Nhưng Trác Nhất Hàng đến cả chân mày cũng không nhíu một cái, cho là thủ hạ đánh nhẹ, trong lòng bắt đầu oán trách Trác Nhất Hàng, cho dù hạ thủ rất nhẹ, không lẽ ngươi không thể vờ như mình bị đau sao?

Nhưng hắn đâu có biết là đánh thật Trác Nhất Hàng lúc này trong lòng suy sụp, thân thể bị hành hạ cũng khiến hắn quên đi. Nhớ đến lần đó sư phụ cho mình cùng sư đệ xuống núi, nói mình phải bảo vệ tốt thái tử, nhưng thấy sư đệ nằm trên đất bẩn, nhìn sang kẻ cáo mượn oai hùm kia, khí lượng thu hẹp trong người, trong lòng dần tản ra một cổ hận ý.

Trác Nhất Hàng cũng không phải kẻ ngu, nếu như nói bảo vệ thái tử chỉ là chống chế thì bây giờ hắn tình nguyện bỏ đi chuyện này.

Ba mươi bảng rất nhanh đánh xong, Trác Nhất Hàng cũng biết mông mình lúc này máu thịt mơ hồ, nhưng hắn cũng không đẻ ý. Hắn không nói gì, cũng không nhìn bản mặt như đang xem kịch vui của Chu Thường Lạc, khập khiễng đến bên cạnh người Tân Long Tử, đem thi thể đang lạnh dần đi khỏi đó.
Đã từng là một thiếu niên anh tài, bất quá lúc này cũng chỉ là hình bóng cô đơn phế nhân.

Chu Thường Lạc nhìn thấy cảnh này muốn ngăn lại, nhưng Dương Liên Đình dùng ánh mắt cản hắn lại. Hắn có chút bất an, nếu như là thái tử phải chịu thì cuối cùng không biết sẽ như thế nào, cho dù bên người có nhiều cao thủ võ lâm đi nữa!

Bất quá hắn không đoán sai, khi nãy Trác Nhất Hàng đã ôm tâm tình cá chết lưới rách mà bỏ đi. Mới vừa động thủ không thiếu tương nghênh thêm một trận ác chiến, cho dù không gây thương tổn được cho Chu Thường Lạc, chỉ sợ cũng đã khiến cho đời sau của hắn phải sợ hãi.

"Cái gì Tân Long Tử chết, Nhất Hàng cũng bỏ đi?" nhận được tin từ Dương Liên Đình, Tử Dương cơ hồ đứng không vững, nghĩ đến đứa nhỏ mình coi như con, hôm nay một chết một bị thương, Tử Dương cảm thấy mình có chút khó thở.
"Thái tử cũng không làm gì, chỉ là tính khí lớn một chút." Chu đại nhân lén thì thầm, hắn không có ở hiện trường, tất cả mọi chuyện đều bị Dương Liên Đình mỹ hóa đổi lấy, tất nhiên cũng che dấu không ít chuyện.

Thấy người trước mặt mình không ngừng lải nhải, Tử Dương cắn răng hắn sợ mình không kiềm được mà gϊếŧ tê này, Nhất Hàng đứa nhỏ này từ trước đến giờ không phải là người luôn đi gây rắc rối, hôm nay bị thái tử giày vò như vậy, tin tức cái đúng cái sai.

"Có câu quân muốn thần chết, thần không thể không chết."

Chu đại nhân là theo lão phái nho sinh, đối với dị đoan chi từ luôn khinh thường mặc kệ, nhưng bây giờ Tử Dương nghe được, quả thật cảm thấy vô cùng khó nghe, mặt cũng đen đi: "Chu đại nhân tuổi tác đã cao, tinh lực không tốt, ngài cũng nên xuống núi đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.