Đông Phương Thần Thám

Chương 100: Ngọn nguồn



Khang Thoa gần như mỗi ngày đều uống trà trong quán, sau khi bang Xà Vương bị tiêu diệt, anh ta không hề trở lại núi Loan Nguyệt, anh ta đột nhiên cảm thấy mình đã thích nghi với cuộc sống của đảo rồi, nên có chút không muốn về nơi hoang dã nữa. Lúc này, anh ta cảm thấy khá trống rỗng và mất mát, hơn tám năm nỗ lực vừa được thực hiện, nhưng lại khiến anh ta không biết phải làm gì. Trước kia thì gần như ngày nào cũng nhắm bắn cung, giờ đột nhiên mất đi mục tiêu, hơn nữa lại còn là vĩnh viễn! Tất nhiên là cảm giác này chỉ tồn tại ở sâu trong lòng anh ta, không thể nói với ai.

Đặc biệt là mỗi ngày dậy sớm, anh ta đều cảm thấy vô cùng mờ mịt, đi ra khỏi cửa, bước vào quán trà, gió lạnh lẽo thổi thoáng qua, cái lạnh đó tự dưng lại khiến bản thân mình run rẩy. Còn chuyện cái rét này rốt cuộc đến từ đâu thì sợ rằng chỉ có anh ta mới biết.

Anh ta không bao giờ hút thuốc, bây giờ lại đột nhiên muốn lấy thuốc ra hút, trong quán trà có cung cấp một đĩa thuốc lá giá rẻ khoảng mười điếu, ngửi thì có cảm giác cay nóng dị thường, cho nên sau khi châm, anh ta vừa nhẹ nhàng hít một hơi thì bị sặc đến nỗi ho sù sụ, nước mắt cũng chảy xuống.

Bỗng dưng…

Một cánh tay rắn chắc màu đồng, có vẻ thô ngắn mà mạnh mẽ nhẹ nhàng vươn tới, rút điếu thuốc ra khỏi miệng anh ta và dụi mẩu thuốc vào gạt tàn nhựa rẻ tiền, thuốc bị dập tắt, chỉ để lại một luồng khói cuối cùng lượn lờ bay lên.

Khang Thoa không quay đầu lại, tất nhiên anh ta biết là ai đến, tiếng bước chân kỳ lạ bên dài bên ngắn ấy, dường như không cần cẩn thận phân biệt, quả nhiên, một giọng nói quen thuộc lập tức vang lên bên tai.

“Thủ lĩnh chi thứ chín, không ngờ cậu lại có tâm sự, phải nhờ hút thuốc để giải sầu à?” Trần Thiên Vũ tự lấy một cốc trà, sau đó rót một cốc trà đặc từ ấm sắt lớn ra, nhờ màu sắc của trà, ông biết Khang Thoa đã ngồi ở đây rất lâu: “Cậu đừng nói cho tôi là cậu ở đây để chờ tôi đấy nhé...”

Khang Thoa hờ hững lắc đầu: “Nói thật thì tôi cũng không biết mình đang đợi ai nữa, nhưng cũng không biết nên đi đâu, nên làm cái gì...” Anh ta cảm khái một câu.

Trần Thiên Vũ nhẹ nhàng gật đầu, dường như ông có thể cảm nhận được tâm trạng của Khang Thoa lúc này: “Theo kinh nghiệm của tôi, những lúc như này, có lẽ cần một người bạn.”

Khang Thoa vẫn mang ánh mắt trống rỗng, nói: “Trời đất tuy rộng lớn, nhưng rốt cuộc ai mới là bạn tốt của mình? Không thể biết, không thể biết!”

“Người cùng chung một chí hướng sẽ là bạn. Đảo Loan Nguyệt đã từng là sự tồn tại của những điều xấu xa, trong lòng cậu đã ghi nhớ quá nhiều sự tàn khốc và máu tanh, nếu như không kịp thời giãi bày, sợ là sẽ tự làm hại mình đấy.” Lời của Trần Thiên Vũ rất có lý.

Khang Thoa cuối cùng quay đầu lại, nhìn nét mặt cười như không cười của Trần Thiên Vũ, một lúc lâu sau, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm thật sâu.

“Xem ra, ông đã hiểu hết tất cả rồi...” Khang Thoa nhạy cảm, nói.

Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Tôi không dám nhận đã hiểu tất cả, nhưng tôi biết trong lòng cậu đang giấu một bí mật rất lớn. Vừa hay, bí mật này lại chính là điều mà tôi cần phải biết...” Ông uống một ngụm trà, ngừng một chút rồi nói: “Dĩ nhiên, cho dù cậu không nói, tôi vẫn có thể suy đoán ra được, con người của tôi có một thói xấu, có một số sự thật, tôi rất muốn để người biết chuyện tự nói ra.”

Khang Thoa cười gượng nói: “Ông xuất hiện để giải cứu bách tính muôn dân đấy à, ông muốn tôi giải thoát? Ông biết rất rõ rằng tôi không thể nào nói ra, càng không thể nào nói cho ông biết, ông cần gì phải hao tâm tổn trí như vậy chứ?”

Trần Thiên Vũ đột nhiên nghiêm mặt nói: “Có lúc, tôi thật sự rất khâm phục người của vương tộc Bố Y các cậu, không để ý đến sống chết, giết chóc để giữ cái nghĩa... Nhưng có lúc, tôi lại cảm thấy các cậu bảo thủ, thời đại đã thay đổi rồi, cần gì phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của tổ tông đến vậy, cho dù điều đó sai, tàn nhẫn, phải trả giá đắt, lẽ nào các cậu vẫn phải tiếp tục làm?” Ông thở dài nói: “Hăng quá hoá dở, tôi nghĩ đạo lý này không hề khó hiểu.”

Khang Thoa lại cười gượng gạo, cười đến nỗi có mấy phần thê lương: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những điều ấy... Ở trong tiềm thức của tôi, phục tùng mệnh lệnh chính là bản năng. Một ngày mà không làm theo thì tôi không biết sẽ thế nào, cũng không biết dân tộc của chúng tôi sẽ ra sao?”

Hai người chìm trong im lặng, đây đúng là một đề xuất vô cùng nặng nề, làm ai cũng không thoải mái được.

“Đổi cách sinh hoạt đi, thủ lĩnh chi thứ chín? Cậu không cảm thấy quan niệm của cậu đã quá cũ kỹ, không hề hợp thời đại rồi sao...” Trần Thiên Vũ thẳng thắn nói.

“Khó lắm.” Khang Thoa hơi nhăn nhó, anh ta cũng tự rót một ly trà, sau đó rót ừng ực vào trong miệng: “Vô cùng khó khăn.”

Trần Thiên Vũ không muốn trì hoãn nữa, ông nói: “Vậy các cậu còn muốn hy sinh thêm bao nhiêu người nữa? Bang HN cũng vậy, bang Xà Vương cũng vậy, bọn chúng coi sinh mạng như cỏ rác, đó là vì tư lợi... Chẳng lẽ các cậu cũng muốn như vậy sao, các cậu cũng coi sinh mạng như cỏ rác à?”

Khang Thoa kinh ngạc thốt lên: “Hy sinh? Bây giờ đã không cần hy sinh gì nữa... Đảo Loan Nguyệt đã sóng im biển lặng, gợn sóng không sợ, còn cần hy sinh cái gì?”

Trần Thiên Vũ không dám gật bừa, chỉ khẽ thở dài: “Mặc dù người mà các cậu giết chết là kẻ xấu xa, nhưng cậu thật sự nghĩ rằng những kẻ ấy có thể nhận ra điều này không? Một đại ca Tiêu chết đi thì sẽ còn có một đại ca Tiêu khác; một Hứa Văn Dũng chết đi, sẽ còn có hàng nghìn hàng vạn Hứa Văn Dũng nữa; nếu đảo Loan Nguyệt không có pháp luật thì băng nhóm xã hội đen mới tất nhiên sẽ lần lượt xuất hiện, các cậu giết sạch được sao? Đừng ngây thơ quá, thủ lĩnh chi thứ chín... Cậu là người thông minh, không thể không nhận ra điều này được, cần gì phải tự lừa dối mình như thế.” Ông không thể không bày sự thật ra trước mặt chàng thanh niên bướng bỉnh này.

“Lấy bạo chống bạo, trong lịch sử Trung Quốc, có lần nào thành công?” Trong lòng Trần Thiên Vũ cũng buồn chán: “Chỉ khi đảo Loan Nguyệt được cai trị bằng pháp luật thì vương tộc Bố Y mới có hy vọng, tôi nghĩ thủ lĩnh chi thứ chín như cậu hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác... Nhưng tại sao cậu không làm như vậy?”

Khang Thoa cười phá lên, cười đến nỗi đầy thâm thúy, cười đến nỗi khiến lòng người ta cảm thấy chua xót.

“Không lẽ ông cho rằng chuyện này, từ đầu tới cuối đều là kế hoạch của tôi à?” Trong mắt anh ta lộ vẻ ngạc nhiên đầy khó hiểu.

Trần Thiên Vũ khẽ mỉm cười: “Tất nhiên không thể nào là cậu lập kế hoạch. Người có tài năng thiên phú như cậu, làm sao có thể có trí tuệ sâu sắc như vậy được...”

Khang Thoa không hiểu: “Những lời này hình như có chút mâu thuẫn.”

“Không mâu thuẫn chút nào đâu. Cậu phải biết rõ hơn bất kỳ ai khác, tuy cậu là nhân tài hiếm có, nhưng lại không phải là một lãnh đạo giỏi, cũng mãi mãi không thể trở thành một nhà lãnh đạo hung dữ...” Trần Thiên Vũ nói quá đúng, không có chỗ để anh ta phản đối.

Không ngờ Khang Thoa lại gật đầu đồng ý.

“Bắc Đình đúng là danh xứng với thực, ai ai cũng đều xuất chúng... Có ông và thanh tra Lý trấn giữ, tôi nghĩ chuyện thiên hạ có thể che được ánh mắt sáng như tuyết của Bắc Đình thật sự quá khó khăn!” Khang Thoa thật lòng khen ngợi.

“Thực ra, cậu cũng có thể gia nhập đội ngũ của chúng tôi, dùng tài năng của cậu để giúp đỡ người khác, có phải là có giá trị hơn không?” Trần Thiên Vũ quyết đoán nói thẳng ra ý định của mình khi đến đây, làm Khang Thoa rất bất ngờ.

“Các ông muốn chào mời tôi gia nhập Bắc Đình?” Anh ta kinh ngạc nói: “Vì sao? Không lẽ các ông còn thiếu người... Hơn nữa, trong tộc của tôi vẫn còn rất nhiều vấn đề, đâu thể bỏ đi được.”

Trần Thiên Vũ cười gượng nói: “Người thì Bắc Đình không thiếu, nhưng nhân tài lại vô cùng thiếu, Nhất Đình vô cùng coi trọng cậu, còn nhiều lần yêu cầu tôi bàn bạc với cậu nữa. Nói thật, nếu không phải tôi cố gắng ngăn cản, cậu ta đã không chút do dự kéo cậu vào nhóm từ lâu rồi...” Nói đến đây, ông cười lớn.

“Không thể nào.” Khang Thoa đột nhiên thấp giọng xuống.

Trần Thiên Vũ lại gật đầu: “Bây giờ đương nhiên không thể, trong lòng cậu vẫn còn bị ràng buộc quá nhiều chuyện, gánh nặng quá lớn... Nói cho cùng thì chuyện của đảo Loan Nguyệt không liên quan gì nhiều đến cậu, cậu đã hoàn thành tốt công việc vào thời điểm quan trọng, vậy là đủ rồi.”

Khang Thoa bỗng nhiên nói: “Cho dù ông nói đúng, tôi có thể phân rõ thị phi đúng sai, đáng tiếc tôi vẫn không thể cho ông câu trả lời.”

“Đã không cần bất kỳ câu trả lời nào nữa đâu, bây giờ...” Trần Thiên Vũ lại nói ra những lời làm người ta kinh ngạc: “Thái độ của cậu sớm đã nói rõ tất cả mọi thứ rồi, bảo cậu phải nói ra lời thì đúng là lãng phí thời gian của nhau.”

“Ồ?” Khang Thoa có vẻ hứng thú: “Rốt cuộc là ông đã suy đoán thế nào vậy, tôi rất muốn nghe xem sao, nếu như ông thật sự có thể thuyết phục tôi, không chừng tôi sẽ cân nhắc đề nghị của ông đấy...”

Một chút phấn khích xuất hiện thoáng qua trong mắt Trần Thiên Vũ, ông nghĩ, Nhất Đình à, đừng nói tôi không cố hết sức mình vì cậu nhé.

“Thực ra chuyện này cũng đơn giản thôi, cách đây không lâu, tôi vừa mới lật xem hồ sơ về vương tộc Bố Y các cậu, từng câu từng chữ, tôi đều đọc rất kĩ. Không ai có thể vô căn cứ suy đoán điều gì sắp xảy ra, tôi cũng không thể... Tôi chỉ căn cứ vào sự thật để suy luận thôi.”

Khang Thoa gật đầu, chờ mong ông nói tiếp.

“Hồ sơ ghi lại vương tộc Bố Y có hai chi nhánh khá khai sáng, từ lâu đã xuống núi hòa nhập với xã hội hiện đại, nếu như tôi nhớ không lầm, có lẽ chính là thủ lĩnh chi thứ hai và thủ lĩnh chi thứ sáu, thủ lĩnh lúc đó là ai thì tôi không rõ, nhưng thủ lĩnh chi thứ hai hiện tại là Lam Bác - anh trai của Lam Mẫn, thủ lĩnh chi thứ sáu là Khương Hoa - phu nhân của Kim Hoán Chiêu... Nên tôi đang suy nghĩ, có còn chi nào xuống núi nữa không? Nếu một thủ lĩnh chi thứ chín kiêu ngạo như cậu cũng xuống núi thì tại sao bọn họ không thể? Còn nữa, thủ lĩnh đứng đầu các cậu sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây...”

“Với suy nghĩ như vậy, tôi liền mạnh dạn theo con đường này mà tiếp tục suy đoán; sau khi thủ lĩnh chi thứ hai và thủ lĩnh chi thứ sáu xuống núi, trong một xã hội kinh doanh, cạnh tranh khốc liệt thì làm sao để có chỗ đứng đây? Chỉ dựa vào kinh doanh công nghiệp hợp pháp thì sợ rằng không thể giúp dân tộc mình nhanh chóng có được cuộc sống an cư lạc nghiệp. Vậy thì vấn đề xảy ra, có nhiều ngành công nghiệp bất hợp pháp, bọn họ sẽ lựa chọn ngành như thế nào? Đánh giá tình hình hiện tại để phán đoán, người dân xuống núi dù sao vẫn là người phúc hậu, vô cùng sáng suốt khi lựa chọn nghề trung lập nhất là cá độ... Sau đó mở sòng bạc trên đảo Loan Nguyệt, đây chắc chắn là trách nhiệm của thủ lĩnh chi thứ sáu; còn thủ lĩnh chi thứ hai tuân theo nghĩa vụ làm buôn bán. Sắp xếp như vậy không thể không hợp lý, cũng không thể nói là bất đắc dĩ được...”

Khang Thoa không nói gì, nhưng ánh mắt của anh ta lại không lừa dối được những suy nghĩ trong lòng.

Trần Thiên Vũ nói tiếp: “Nếu đảo Loan Nguyệt là tự trị, vậy thì chính quyền sẽ là vương tộc Bố Y, điểm ấy, sau này tôi mới phát hiện ra, bởi vì bọn họ đã chủ động giúp các anh che giấu hồ sơ bí mật đó, quả thật đã gây ra chút trở ngại cho chúng tôi, khiến tôi mãi không tìm được đầu mối... Chỉ là rất may mắn, cuối cùng chúng tôi vẫn tìm được số tài liệu ấy...”

“Chuyện giấu đầu hở đuôi này, chính quyền thị trấn rõ ràng đã biến khéo thành vụng, cũng khiến trong lòng tôi dấy lên chút hy vọng, xác nhận suy luận của tôi là đúng. Vì vậy, tôi tiếp tục điều tra phá án theo phương hướng này: Nếu thủ lĩnh chi thứ sáu đang kinh doanh sòng bạc phi pháp, vậy thì chính quyền tất nhiên phải tăng cường bảo vệ, đây là chuyện đương nhiên, nhưng thường thường xã hội lại chính là như vậy, chính quyền đã ngầm chấp nhận sự tồn tại của cờ bạc thì không có biện pháp nào để công khai ngăn chặn sự phát triển của hai ngành công nghiệp phi pháp khác… đó chính là ngành công nghiệp đồi trụy và ngành công nghiệp liên quan đến ma túy. Tôi nghĩ rằng, đây cũng là nguồn tài nguyên kinh tế rất quan trọng đối với chính quyền thị trấn, lúc đầu thì họ không nhận ra điều đó, vì quyền tự chủ, các tổ chức thương mại bất hợp pháp này thường không ai hỏi đến, thế là chính quyền thuận theo chiều gió, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua... Đây chính là lý do thực sự giúp bang HN và bang Xà Vương có thể tồn tại, tôi không nói sai chứ?” Ông đột nhiên hỏi Khang Thoa.

Sắc mặt Khang Thoa lạnh tanh, anh ta không tỏ rõ ý kiến, chỉ nói: “Ông nói tiếp đi.”

“Được. Mặc dù chính quyền tự trị ngầm cho phép sự tồn tại của hai ngành công nghiệp này, nhưng lại không dám khoanh tay đứng nhìn, bởi vì chuỗi công nghiệp đen này chắc chắn sẽ gây ra nhiều vấn đề xã hội, bao gồm xâm phạm trực tiếp đến an toàn tài sản của dân thường, thậm chí là an toàn cá nhân, vào thời điểm này, chính quyền phải ra mặt nghiêm trị! Loại bỏ các quy tắc xã hội phi lý, cho đảo Loan Nguyệt một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng trên thực tế, nền móng của hai ngành công nghiệp này vẫn chưa bị phá vỡ...” Trần Thiên Vũ nói tới đây, không kiềm được thở dài một hơi: “Đây là một cái vòng ác tính luẩn quẩn, lâu ngày, tình hình sẽ càng trở lên khó kiểm soát hơn, cần bọn họ phải chủ động từ bỏ ngành công nghiệp giải trí mà người dân dựa vào để sinh tồn, lại không thể có được sự chấp thuận của người đứng đầu vương tộc, tôi tin tưởng thủ lĩnh đứng đầu của các cậu sẽ không đưa ra quyết định như vậy, thế là đảo Loan Nguyệt vẫn phải chấp nhận, cho đến tận hôm nay vẫn phải thỏa hiệp một cách khó tin!”

“Nếu như tôi không đoán sai, lần đầu tiên chúng tôi đến đảo Loan Nguyệt, có lẽ tình hình là như vậy.”

Khang Thoa bỗng gật đầu, vì sự thật đã phơi bày ra trước mắt rất rõ. Anh ta rót ly trà cho Trần Thiên Vũ, vẫn không nói tiếng nào.

Thế là Trần Thiên Vũ quyết định công khai nói thẳng: “Đảo Loan Nguyệt lúc này giống như một thùng thuốc súng có thể phát nổ bất cứ lúc nào, chỉ cần một phe vô tình phá vỡ sự cân bằng này, thùng thuốc súng sẽ bị đốt cháy chỉ trong nháy mắt, và hậu quả thì không thể lường trước được... Có lẽ chúng tôi khá may mắn, chỉ là đến đảo Loan Nguyệt để du lịch mà lại tận mắt chứng kiến chuyện này xảy ra.”

“Mồi lửa đầu tiên bắt đầu từ chuyện Bách Vị Bích bị tấn công, Nhất Đình vô tình cứu được mạng của Bách Vị Bích, nhưng không ngăn cản được sự phẫn nộ vô tận trong lòng các đồng đội của Bách Vị Bích đối với bang HN, đây là lần đầu tiên có lực lượng bên ngoài tham gia vào chuyện của đảo Loan Nguyệt, mặc dù hiệu quả không tốt, nhưng vẫn giáng một đòn nặng nề cho bang HN; Kiềng ba chân đột nhiên có một chân đứng không vững, có thể tưởng tượng hai thế lực kia sẽ phản ứng thế nào, bang Xà Vương vốn không muốn yên phận lập tức nổi lên dã tâm, định thừa cơ thâu tóm chuỗi công nghiệp của bang HN. Chỉ có điều, nhổ cỏ không nhổ được tận gốc, bang HN vẫn mạnh mẽ, ‘con rết trăm chân, chết mà không ngã’, Hứa Văn Dũng đành phải lựa chọn kiên nhẫn lần nữa, tiếp tục âm thầm chờ cơ hội hành động... Người ta thường nói rằng ‘người đang làm, trời đang nhìn’, lời này rất có lý, thế lực của bang HN dần dần suy yếu, trong thời khắc quan trọng lại đi chọc phải quán Mộng Viên, trùng hợp bọn họ lại sớm có mối thù cũ, Kim Hoán Chiêu vốn đã có bất bình từ lâu, lập tức mang tâm lý sẵn sàng cùng nhau đi chết, thế là trạng thái cân bằng của đảo Loan Nguyệt bị phá vỡ hoàn toàn, thùng thuốc súng này ngay sau đó phát nổ!”

Khang Thoa nghe vô cùng thích thú, anh ta dường như đã quên mất mình đóng nhân vật gì trong chuyện này, ánh mắt lại lộ ra sự gấp gáp.

“Cậu đã sớm biết rõ sự việc ở quán Mộng Viên rồi, còn nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?” Trần Thiên Vũ nói rất hưng phấn, nhưng vẫn không quên đùa một cậu.

“Hay hay! Ai bảo ông kể hấp dẫn như vậy chứ...” Khang Thoa hết sức phấn khởi mà nói: “Tiếp tục đi, thực ra có một số chuyện, tôi vẫn chưa hiểu hết đâu, vừa hay có ông giúp tôi bổ sung thêm.”

Trần Thiên Vũ không hiểu: “Chuyện gì không rõ?”

Khang Thoa nói: “Chuyện đồng đội của Bách Vị Bích tấn công bang HN thì tôi biết, việc của quán Mộng Viên, tôi cũng biết, nhưng tại sao bang Xà Vương lại chọc phải Bắc Đình thì tôi thực sự không rõ. Chẳng lẽ bọn chúng đã làm chuyện gì ngốc nghếch sao?...”

Nói xong, bản thân anh ta cũng không nhịn được cười phá lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.