Đông Phương Thần Thám

Chương 102: Đến chậm một bước



Khi nhận được điện thoại của Ninh Hiểu Mạn, cả người Vạn Vĩnh Khôn lập tức đứng thẳng bất động như bị đóng băng vậy, anh vẫn đứng đó như một pho tượng điêu khắc, chỉ là khuôn mặt của anh lại hơi vặn vẹo, biến dạng…

Bách Vị Bích lại bị tấn công, tính mạng lúc này đang gặp nguy hiểm cực kỳ!

Khi nghe thấy tin tức này, mọi người đều rất sợ hãi, không ngờ sát thủ lại xuất hiện nhanh như vậy, hơn nữa còn lựa chọn Bách Vị Bích là mục tiêu tấn công, đây là chuyện mà mọi người của Bắc Đình trăm triệu không ngờ tới.

Trần Thiên Vũ thì vừa bất ngờ vừa hoảng sợ, chẳng lẽ phán đoán của mình đã sai?

Rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?

Tuy rằng mỗi người đều có nghi hoặc riêng, nhưng bọn họ vẫn không chậm trễ một giây phút nào, ai cũng vô cùng lo lắng, lập tức chạy tới địa điểm mà Ninh Hiểu Mạn thông báo… khu Nam Hạ Trang.

Nhà của Ninh Hiểu Mạn ở đó, dù là Vạn Vĩnh Khôn cũng chưa bao giờ thực sự đi vào tòa nhà này; Bách Vị Bích lúc này đang nằm nghiêng giữa phòng khách, sắc mặt anh ta tái nhợt, Ninh Hiểu Mạn hoảng sợ, nước mắt giàn giụa, cô nhìn một đám người chen chúc mà vào, vẻ mặt đờ đẫn.

Không ai hỏi tại sao Bách Vị Bích lại xuất hiện ở đây, ngay cả Vạn Vĩnh Khôn cũng vội vã chạy đến kiểm tra vết thương của Bách Vị Bích trước, nên không rảnh bận tâm đến Ninh Hiểu Mạn: cứu người quan trọng hơn!

Bách Vị Bích bình tĩnh dị thường mà dựa vào lòng Ninh Hiểu Mạn, giống như một con thỏ cực kỳ dịu dàng, ánh mắt mê mang mà nhìn thần khí đang đâm sâu vào ngực mình, chỉ còn lại cán cong lộ ra ngoài, vẻ mặt của anh ta an tường dị thường, hoàn toàn không có sự sợ hãi vì bị tấn công hay kích động đối với cái chết.

Điều này làm rất nhiều người không hiểu gì, cảnh tượng này quả thật cực kỳ quỷ dị.

Vạn Vĩnh Khôn và Hứa Kinh Nam luống cuống tay chân mà xử lý vết thương cho Bách Vị Bích, dùi Naga đâm sâu giữa ngực Bách Vị Bích, phần lưỡi nhọn hiển nhiên đã đâm xuyên ra phía sau lưng, người hơi sáng suốt chút liền hiểu rõ rằng đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Máu tươi thong thả chảy theo rãnh thoát máu kỳ dị, liếc trộm một vũng máu to trên mặt đất là biết đây là nguyên nhân sắp hết sạch máu, nhưng Vạn Vĩnh Khôn và Hứa Kinh Nam đều không dễ dàng bỏ cuộc, tuy bọn họ không dám nhổ thần khí ra, nhưng vẫn cố hết sức hỗ trợ cầm máu.

Sắc mặt của Khang Thoa nặng nề dị thường, ánh mắt lại lóe ra khó hiểu, có vẻ cực kỳ quái dị.

“Mọi người tới rồi à?” Bách Vị Bích đột nhiên ho khan hai tiếng, khóe miệng dính chút bọt máu, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh.

Không ai trả lời, chỉ có Trần Thiên Vũ chậm rãi đi đến trước mặt anh ta, đưa tay nắm lấy bàn tay trái dần lạnh như băng ấy, lúc này, trò chuyện đã trở thành một thứ xa xỉ rồi.

Không ngờ, một tia sáng kỳ dị lóe lên trong ánh mắt của Bách Vị Bích.

“Anh Vũ, anh... tới đúng lúc lắm... Tôi có lời... muốn nói với anh...” Trần Thiên Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của anh ta, ý muốn nhắc hắn ta giữ lại thể lực rồi từ từ nói.

“Có câu này, tôi mà... không nói, thì tôi sợ... không còn kịp nữa... Anh Vũ, tôi thật sự, rất muốn... rất muốn... gia nhập Bắc Đình của các anh... Chỉ tiếc... Tất cả đều đã quá muộn...” Bách Vị Bích dường như đang hồi quang phản chiếu, Hứa Kinh Nam và Vạn Vĩnh Khôn đều biết không thể cứu vãn được nữa, chỉ có thể yên lặng lùi lại, để một mình Trần Thiên Vũ nắm chặt tay Bách Vị Bích. Ninh Hiểu Mạn đỡ lấy người Bách Vị Bích, sắc mặt tái nhợt, giống như đã đánh mất hồn phách vậy.

Trần Thiên Vũ không ngăn anh ta mở miệng nói, chỉ lẳng lặng cẩn thận nghe.

Cả phòng khách im lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, cho nên giọng nói của Bách Vị Bích tuy rằng suy yếu, nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ.

“Tôi nghĩ, anh đã sớm... hiểu được tất cả rồi... Không cần tôi, giải thích nữa đúng không...”

Trần Thiên Vũ cau mày, hơi hơi gật đầu.

“Vậy là tốt rồi...” Bọt máu lại trào ra khóe miệng Bách Vị Bích, Ninh Hiểu Mạn vội vàng lấy khăn tay ra lau cho anh ta, động tác nhẹ mà dịu dàng.

Bách Vị Bích đột nhiên nhẹ giọng gọi: “Thủ lĩnh chi thứ chín... Anh lại đây...”

Nghe vậy, Khang Thoa nhanh chóng bước lên, sắc mặt anh ta bi thương, cúi người và quỳ một gối xuống, một dòng nước mắt nóng không tự chủ được tràn ra khỏi mi, trong phút chốc lăn qua khuôn mặt kiên nghị của anh ta.

“Khóc... cái gì... sau khi tôi đi... Anh hãy thay tôi... gia nhập Bắc Đình.” Khang Thoa ngỡ ngàng gật đầu, dưới loại tình huống này, anh ta chỉ có thể vô điều kiện nghe theo yêu cầu không thể nghi ngờ này.

Nhìn thấy Khang Thoa gật đầu, khóe miệng Bách Vị Bích bỗng nở một nụ cười mỉm, anh ta lập tức lại gọi một người khác.

“Anh Khôn... Anh Khôn...” Vạn Vĩnh Khôn kinh ngạc bước nhanh vài bước về phía trước, tuy anh không phải kẻ khác người, nhưng lại thật sự hơi khó chịu, lén dùng tay áo lau khóe mắt.

Bách Vị Bích gian nan mà kéo lấy tay Ninh Hiểu Mạn, buồn bã nhướng khóe miệng lên, dường như mỉm cười.

“Em gái tôi... liền nhờ anh đấy, anh... anh Khôn, anh phải đối xử tốt với em ấy...” Vạn Vĩnh Khôn còn chưa hiểu chuyện gì, Lưu Tử Thần đã lập tức hiểu ra, rất nhiều nghi vấn trong đáy lòng chị đột nhiên được làm sáng tỏ.

Vạn Vĩnh Khôn cực kỳ kiên quyết gật đầu, anh cũng cầm lấy tay Ninh Hiểu Mạn, mắt hổ rưng rưng. Anh vẫn không hiểu được nguyên nhân ban đầu của chuyện đã xảy ra, nhưng ý muốn hứa hẹn ấy, anh tất nhiên sẽ làm được.

“Được rồi... Tôi có thể, yên tâm đi rồi...” Bách Vị Bích run rẩy mà giơ lên tay phải đang nắm chặt, đặt một vật cứng vào trong tay Trần Thiên Vũ.

Trần Thiên Vũ yên lặng nhận lấy, trọng lượng rất nặng, ánh vàng lấp lóe.

“Tổng thanh tra, từ nay về sau, sẽ không còn vương tộc Bố Y nữa, chỉ còn dân chúng bình thường của đảo Loan Nguyệt thôi.” Bách Vị Bích đột nhiên nói ra một câu cực kỳ đầy đủ và mạch lạc, những lời này lập tức làm cạn kiệt sự sống cuối cùng của anh ta.

Lời còn chưa dứt…

Trần Thiên Vũ cảm giác bàn tay mình đang nắm chặt bắt đầu trở nên cứng ngắc, lại nhìn Bách Vị Bích, anh ta đã vĩnh viễn nhắm lại đôi mắt sáng ngời mà quyết tuyệt ấy rồi, tất cả tất cả dường như đều chấm dứt tại thời khắc này. Trong lòng Trần Thiên Vũ không cực kỳ đau khổ, mà là mang cảm xúc phức tạp cực độ, tình cảm này có lẽ chỉ có thể vĩnh viễn ở lại sâu trong nội tâm của ông, nếu có thể, ông thà rằng không nói cho ai cả.

Một người trẻ tuổi phong nhã hào hoa chỉ trong khoảnh khắc đã nhanh chóng ngã xuống.

Chuyện này, nên tìm ai để đòi lại công bằng đây?

Tĩnh mịch, chỉ còn không khí đọng lại trong gian phòng này, không ai khóc, chỉ có sự tĩnh mịch thôi.

***

Sau khi rời khỏi khu Nam Hạ Trang.

Trong phòng thuốc của quán trọ Vui Vẻ, Trần Thiên Vũ, Lưu Tử Thần và Vạn Vĩnh Khôn đều nghĩ đến tâm sự riêng.

Bỗng nhiên, Lưu Tử Thần mở miệng nói: “Có đôi khi, em thật sự không muốn tiếp tục làm nghề này nữa, hôm nay, em thật sự mờ mịt, hoang mang, rốt cuộc Bắc Đình chúng ta muốn trợ giúp người khác hay là muốn hại chết bọn họ đây? Thiên Vũ, anh nói gì đi chứ?”

Trần Thiên Vũ thật lâu không nói gì, có lẽ ông vẫn chưa rõ phải trả lời như thế nào.

Vạn Vĩnh Khôn lắc đầu, nói: “Chị Tử Thần, tuy rằng em không có lời giải thích nào thật độc đáo, nhưng em vẫn tin tưởng vững chắc rằng nghề nghiệp của chúng ta vẫn có ý nghĩa.”

Lưu Tử Thần nói: “Vậy sao, cậu nói lý do xem, để chị lắng tai nghe thế nào.”

Trần Thiên Vũ lấy tấm lệnh bài bằng vàng ròng từ trong túi ra, vết máu bên trên đã được lau sạch sẽ, nhưng vẫn thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng của máu: Tử Thần nói đúng, ông cần phải suy nghĩ thật kĩ về vấn đề mà chị đưa ra, nếu không thì tập thể Bắc Đình sẽ gặp một tai nạn nghiêm trọng, loại tai nạn này đến từ chính tín ngưỡng tinh thần, nếu mất đi trụ cột tinh thần, có lẽ Bắc Đình sẽ chỉ còn là trên danh nghĩa, đây là việc lớn cần phải giải quyết! Đầu tiên, chính ông phải suy xét thật rõ mới được.

Ông vừa nghĩ vừa đánh giá đồ vật cực kỳ quý trọng trong tay: lệnh bài bằng vàng ròng này có hình tròn, trên nó có một con rắn hổ mang chúa đang lè lưỡi trông rất sống động, bên cạnh có bốn chữ nhỏ, người khác có lẽ sẽ không hiểu, nhưng Trần Thiên Vũ lại biết, bốn chữ này là… vương tộc Bố Y!

Vương tộc Bố Y, ngươi rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào?

Vạn Vĩnh Khôn còn đang vò đầu bứt tai, không nói nên lời, Trần Thiên Vũ đã khoát tay, cười khổ nói: “Vấn đề này không phải những người như chúng ta có thể trả lời được. Anh bỗng có một ý định, có lẽ đáp án căn bản không nằm trong tay Bắc Đình chúng ta đâu...”

Vạn Vĩnh Khôn hơi khó hiểu, Lưu Tử Thần dường như cũng không hiểu được.

Trần Thiên Vũ thở dài: “Nếu muốn biết rõ đáp án của vấn đề này, chúng ta nên hỏi người trong cuộc chứ không phải bản thân chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.