Đông Phương Thần Thám

Chương 121: Cuộc họp khẩn cấp



Những người liên quan đến cảnh sát biển bắt đầu bận bịu làm việc, giờ thì bọn họ có việc để làm rồi.

Chuyện mà Bắc Đình lo lắng nhất lại không chỉ chuyện này, bọn họ lập tức đi tìm nhị phó Hạ Nguyên Thân, bây giờ đang có việc cực kỳ gấp gáp cần anh ta hỗ trợ, rốt cuộc trong số những người gặp nạn đó có thủy thủ cũ của Lê Sa Hào hay không? Hoặc là nói một cách trực tiếp hơn, trong số họ có thuyền trưởng Đông Phương Nhạc hay không! Từ khi diễn tấu “Khúc ca linh hồn biển”, đoàn người Trần Thiên Vũ đã thông qua hình thức đặc biệt là âm nhạc để hiểu biết bước đầu về Đông Phương Nhạc và Mộ Liên, ít nhất thì bản thân bọn họ đã cho là như vậy, chẳng lẽ các nhà soạn nhạc đã lâm nạn nhanh như vậy sao?

Cũng may mà sau khi Hạ Nguyên Thân nhận dạng, trong số những người gặp nạn này không có Đông Phương Nhạc hay Mộ Liên, cũng không có các thủy thủ cũ của Lê Sa Hào vốn đang bị mất tích; mọi người thoáng thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao, ngay từ đầu, bọn họ đã có cảm giác như cùng chí hướng với vị thuyền trưởng xa lạ này rồi, ít nhất thì giờ khắc này, họ không muốn nhìn thấy thi thể của thuyền trưởng Đông Phương Nhạc.

Mấy người đang dồn mọi sức lực để suy nghĩ và cân nhắc, cảnh sát Chương Kiến An phái một đặc công đi thông báo cho Bắc Đình đến phòng họp để tham gia một cuộc họp lâm thời.

Số người tham gia cuộc họp không nhiều lắm, chủ yếu là người phụ trách của các phương diện, thuyền trưởng Mạt Quyền đại diện cho tàu hàng Lê Sa Hào, Thượng úy Cù Nghi Huy đại diện cho lực lượng cảnh sát biển, cảnh sát Chương Kiến An đại diện cho cục thành phố, còn có Trần Thiên Vũ, Lý Nhất Đình và Khang Thoa đại diện cho Bắc Đình, ngoài ra còn có thêm hai người nữa, chính là “quân sư” Lưu Tử Thần và nguyên nhị phó Hạ Nguyên Thân, đây là yêu cầu đặc biệt của Bắc Đình.

Cuộc họp chủ yếu thảo luận về một sự thật cực kỳ nghiêm trọng: Có nên mở rộng tìm kiếm và cứu hộ?

Dựa theo suy nghĩ của đại đa số người thì đây vốn không nên là vấn đề, gặp phải tai nạn trên biển mà không tìm kiếm và cứu hộ thì tức là làm trái lại tinh thần nhân đạo, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện thì lại có rất nhiều sự thật mà bọn họ không thể bỏ qua: Đầu tiên, nơi này là Tam giác Rồng! Đây là vấn đề thứ nhất không thể lảng tránh, điều này có nghĩa rằng tìm kiếm và cứu hộ một cách mù quáng có thể gây ra uy hiếp nghiêm trọng cho bản thân Lê Sa Hào; tiếp theo, bây giờ trên biển đang có giông bão, chuyện những người này gặp nạn khẳng định có liên quan trực tiếp đến cơn bão, nhưng Lê Sa Hào có chắc chắn chống đỡ nổi bão không? Thêm một vấn đề nữa, rốt cuộc con thuyền gặp nạn ở đâu? Đó là một vấn đề khó khăn không nhỏ, nếu dựa vào các thi thể trôi dạt tới đây để suy đoán thì chiếc tàu gặp nạn có khả năng sống sót hẳn là ở phía Đông Nam, nhưng vị trí cụ thể của nó thì lại hoàn toàn không thể phán đoán, hơn nữa, phương hướng của gió trong cơn giông bão là xoay tròn, có phải ở phía Đông Nam hay không lại cực kỳ khó nói, khả năng uổng công là cực kỳ lớn; một vấn đề cuối cùng, Lê Sa Hào không có đủ thiết bị và năng lực tìm kiếm cứu hộ, đây cũng là vấn đề khó khăn nhất, tự cứu thì có lẽ còn được, nhưng cứu viện một con tàu khác đang gặp nạn thì đối với một con tàu vận tải bình thường mà nói, thật sự đã làm khó rồi.

Nhưng Lê Sa Hào bây giờ đang chở đầy thám tử Bắc Đình, cảnh sát biển và đặc công, không tham gia cứu viện thì không thể nào chấp nhận được.

Sắc mặt của những người tham dự ngay từ đầu đã cực kỳ ngưng trọng, thật sự không dễ để đưa ra quyết định này. Tìm kiếm và cứu hộ? Không nhất định có thể thành công, hơn nữa Lê Sa Hào còn có ba mươi lăm mạng người và hàng hóa mà khách hàng ủy thác; không tìm kiếm và cứu hộ? Chỉ sợ cả đời những người ở đây sẽ không được thanh thản.

Cuối cùng vẫn là trưởng phòng Lý Nhất Đình mở miệng đánh vỡ im lặng, thời gian bây giờ cực kỳ khẩn cấp, bất cứ sự chậm trễ nào cũng có thể gây ra hậu quả không thể vãn hồi.

“Thuyền trưởng Mạt Quyền, chúng tôi muốn biết, có con tàu cứu hộ chuyên nghiệp nào khác quanh đây không?” Tuy ông cũng lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh như trước, nghĩ tới vấn đề chủ yếu nhất.

Mạt Quyền lắc đầu với vẻ mặt u ám: “Căn cứ vào những con tàu mà chúng ta phát hiện trên đường đi và kinh nghiệm trong quá khứ, trước mắt, trong vùng biển này không có tàu cứu hộ chuyên nghiệp nào, trước khi ra khỏi phòng điều khiển, tôi cũng đã nhiều lần so sánh tình hình phân bố tàu trong hệ thống nhận dạng tàu tự động rồi, quanh đây căn bản không có tàu cứu hộ viễn dương nào; nhưng chúng ta có thể thử gửi đi tín hiệu cầu cứu SOS, thông báo cho các tàu thuyền quanh đây, đồng thời, chúng ta cũng có thể gửi thông tin đi qua sóng ngắn đường dài, thông báo cho công ty vận tải đường thuỷ về tình hình nguy hiểm mà chúng ta đang gặp phải bây giờ; nhưng những biện pháp đó cần thời gian và vận may. Hơn nữa, nếu chờ bọn họ liên hệ thuyền chuyên nghiệp đến đây cứu hộ thì chỉ sợ phải cần thời gian khá dài, lúc ấy, việc cứu hộ có thể không còn nhiều ý nghĩa nữa...”

Thượng úy Cù Nghi Huy ngắt lời của ông ta, hỏi: “Vậy hiện tại các ông đã gửi đi tín hiệu gặp nạn chưa?”

Thuyền trưởng Mạt Quyền gật đầu: “Điều đó là đương nhiên, nhiệm vụ cơ bản ấy, chúng tôi sẽ không xem nhẹ đâu, nhưng xem tình hình hiện tại thì hình như các phía đều không có lời đáp lại nào.”

Lý Nhất Đình nhíu mày, nói: “Công ty vận tải đường thuỷ cũng không có chỉ thị gì sao?”

Thuyền trưởng Mạt Quyền khẽ thở dài: “Công ty cách xa hàng ngàn cây số, không nắm bắt được tình hình cụ thể ở đây, e rằng chỉ có thể thông báo cho Cục Hàng hải theo lệ mà thôi, bọn họ có hành động hay không thì tôi thật sự không dám khẳng định...” Ông ta do dự, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thản nhiên nói: “Tôi xin nói thật nhé, Lê Sa Hào bây giờ vốn không gặp phải nguy hiểm thực sự, công ty vận tải đường thuỷ là một tập đoàn doanh nghiệp, ích lợi của công ty mới là thứ quan trọng nhất, tôi nghĩ mọi người hẳn là có thể hiểu cho; không phải chúng tôi ích kỷ mà là có một số việc cần thuyền chuyên nghiệp đi xử lý, trước mắt, chúng ta căn bản không đủ điều kiện để cứu hộ...”

Trần Thiên Vũ vốn im lặng hồi lâu không nói gì, giờ bỗng mở miệng nói: “Thuyền trưởng có nỗi khó xử riêng của mình, chúng ta hẳn là nên thông cảm. Vị trí địa lý của Tam giác Rồng rất đặc biệt, nhiều năm qua, đây vốn là vùng biển có rất nhiều tàu thuyền gặp nạn, chúng tôi xin lớn mật phỏng đoán rằng đại đa số tàu thuyền đi qua đây sẽ lựa chọn thái độ “người khôn giữ mình”, mỗi lần ra khơi chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.”

Thuyền trưởng Mạt Quyền gật đầu, cảm kích vì ông đã đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để hiểu cho họ.

Hạ Nguyên Thân thừa dịp nói chen vào: “Lời nói của tổng thanh tra Trần cực kỳ có đạo lý, nếu bây giờ chúng ta đi về phía giông bão để tìm kiếm và cứu hộ, chưa nói đến chuyện chúng ta chỉ là tàu hàng nhỏ bé chưa đến mười nghìn tấn, cho dù là tàu hàng khổng lồ hơn trăm nghìn tấn đi nữa, e rằng cũng là ‘mười phần chết chín’. Ý kiến của tôi giống thuyền trưởng Mạc, chúng tôi thông báo cho các con thuyền xung quanh và công ty đã là hết nghĩa vụ rồi, việc cấp bách là phải mau rời khỏi nơi quỷ quái này mới đúng...” Anh ta cảm thấy lời nói của mình cực kỳ thích hợp và đủ trình độ, tự phụ mà cho rằng đề nghị này của mình chắc chắn sẽ được tiếp nhận, cho nên lại bổ sung một câu: “Các ông cũng cảm nhận được mà, tình hình trên biển vài ngày trước đã là cực kỳ cực kỳ lý tưởng, nhưng tôi thấy rất nhiều người trong số các ông đều có vẻ không chống đỡ được, nếu tiến vào khu vực có giông bão thì tôi đoán là đừng nói đến cứu viện, chỉ đứng lên thôi cũng rất khó khăn rồi.”

Lưu Tử Thần nhíu mày, đề nghị của người này nghe thì rất có đạo lý, nhưng nghĩ lại thì lại thấy cực kỳ phản cảm, sao không nói thẳng ra là muốn chạy trối chết đi.

Cho nên, chị không nhịn được, nói: “Lời nói của nhị phó tuy đúng, nhưng nếu chúng ta không hề cố gắng một chút nào mà đã bỏ trốn mất dạng như vậy, tôi nghĩ cho dù bình an trở về, cũng không dễ ăn nói với ai.” Giọng chị còn mang theo vẻ khinh bỉ.

Hạ Nguyên Thân liếc chị một cái, vẻ mặt hơi khinh thường: “Sao có thể gọi là chạy trốn được, anh chị căn bản chẳng biết gì về sự đáng sợ của biển sâu cả, suy nghĩ ngây thơ quá rồi. Huống chi, nơi này là vùng biển Tam giác Rồng ma quỷ, đối với tất cả tàu thuyền mà nói, giông bão chính là ác mộng, không nhanh chóng né tránh mà còn chủ động đón lấy thì chỉ có trường hợp não phẳng thôi.” Vừa dứt lời, lập tức khiến rất nhiều người tức giận.

Khang Thoa lạnh lùng thốt lên: “Hay là chúng ta thả một chiếc ca nô xuống, để đồng chí nhị phó chuyên nghiệp nhất của chúng ta về nhà dưỡng lão, còn chúng ta tự mình tìm kiếm và cứu hộ đi, đúng là kẻ nhát gan!” Anh ta nói năng vốn chưa bao giờ quanh co lòng vòng, một câu trực tiếp châm chọc khiến sắc mặt Hạ Nguyên Thân trắng bệch.

Một lúc lâu sau, Hạ Nguyên Thân không nói gì, rồi bỗng thấp giọng than thở: “Không hiểu gì mà cứ giả vờ hiểu biết lắm, đúng là chẳng biết tự lượng sức mình.”

Khang Thoa thiếu chút nữa đã vỗ bàn đứng bật dậy, Lý Nhất Đình vội vàng đè lại bờ vai của anh ta để anh ta ngồi yên, bây giờ không phải lúc giở tính khí ra đâu. Hạ Nguyên Thân tuy rằng ăn nói khó nghe, nhưng có vài câu thực sự là lời nói thật, ông nhìn về phía Trần Thiên Vũ, muốn hỏi của ý kiến Trần Thiên Vũ.

Trần Thiên Vũ chỉ hơi suy tư một chút rồi quay đầu hỏi thuyền trưởng Mạt Quyền: “Thuyền trưởng, ông có địa vị cao nhất ở đây, hay là ông đề ra biện pháp đi?”

Thấy thế, Lưu Tử Thần nhắc nhở: “Trên thuyền bây giờ còn có hơn mười thi thể, nên xử lý như thế nào? E rằng cũng phải cân nhắc đến vấn đề này...”

Thuyền trưởng Mạt Quyền đứng dậy, ông ta đi qua đi lại trong căn phòng họp vốn không rộng rãi lắm, xem ra trong lòng ông ta thật sự rối bời, dù là ai gặp phải tình huống này cũng sẽ thấy khó xử. Trước khi ra khơi, nhiệm vụ mà công ty vận tải đường thuỷ giao cho mình là vận chuyển đường thuỷ, thuận tiện tiến hành một vài khảo sát về Tam giác Rồng, nói cách khác là phối hợp Cục Hàng hải để tiến hành một vài cuộc điều tra, nhưng đột nhiên lại đụng phải tai nạn trên biển thế này, thật sự làm ông ta không biết nên quyết định thế nào mới đúng.

Nhưng làm thuyền trưởng nhiều năm như vậy rồi, ông ta không thể do dự mãi được, cho nên ông ta vẫn nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng.

“Ý kiến của tôi là lập tức trở về địa điểm xuất phát.” Giọng của ông ta nghe thì có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dậy sóng cực kỳ mạnh mẽ.

Ngoài Thượng úy Cù Nghi Huy và nhị phó Hạ Nguyên Thân ra, những người khác đều hai mặt nhìn nhau, tại sao thuyền trưởng Lê Sa Hào lại làm ra quyết định như vậy? Phòng họp lại trở nên im lặng.

Thuyền trưởng Mạt Quyền bất đắc dĩ giải thích: “Đây cũng là biện pháp không có cách nào.”

Lý Nhất Đình đánh vỡ im lặng, hiển nhiên ông hiểu được ý của thuyền trưởng, cho nên cũng giải vây giúp ông ta: “Tôi nghĩ thuyền trưởng thân kinh bách chiến, quyết định này nhìn thì hơi tàn nhẫn, nhưng tất nhiên lại rất có đạo lý.”

Thuyền trưởng Mạt Quyền cảm kích mà gật đầu, nói: “Có lẽ các anh không biết, tuy rằng nhìn thấy nhiều người chết như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy khổ sở, nhưng tôi xin nói mấy lời không dễ nghe nhé, trong biển rộng mờ mịt này, có thể giữ được toàn thây đã là may mắn trong vô số bất hạnh rồi, không biết có bao nhiêu thủy thủ ở trong biển làm mồi cho cá mập... Lực lượng của thiên nhiên đâu phải là thứ mà loài người nhỏ bé như chúng ta có thể dễ dàng kháng cự.” Lời nói của ông ta tràn ngập cảm khái của người từng trải qua những năm tháng tang thương.

Lúc này, không ai mở miệng phản bác nữa, xem ra, đây tuyệt đối là lời nói thật. Vừa rồi bởi vì là từ người luôn khoe khoang lại ích kỷ như Hạ Nguyên Thân nói ra nên khó tránh khỏi làm người ta oán giận. Bây giờ, nghe từ miệng người có kinh nghiệm phong phú như thuyền trưởng lâu năm thì lại là một chuyện khác.

Trần Thiên Vũ lại nghĩ tới một vấn đề: “Nói như vậy tức là nếu con thuyền gặp phải giông bão trên biển thì chỉ có thể khoanh tay chịu chết sao?” Ông đột nhiên có trực giác kỳ quái.

“Cũng không hoàn toàn là thế.” Thượng úy Cù Nghi Huy tiếp lời: “Dựa vào trình độ kỹ thuật trước mắt của chúng ta, đối với một vài cơn bão được dự báo chính xác thì chúng ta vẫn có một số kỹ xảo tránh né, chúng tôi thường gọi nó là điều hướng ba phải; tức là tại các khu vực bão khác nhau, chúng tôi sẽ điều khiển mũi tàu hoặc là đuôi thuyền chạy ngược hướng gió với tốc độ cao sao cho gió thổi vào mũi tàu lệch mạn phải, dưới tình hình chung thì có thể thoát khỏi tâm bão... Đây là biện pháp của cảnh sát biển chúng tôi, không biết có phải tàu hàng cũng áp dụng phương thức này hay không. Còn các cơn giông bão thình lình xảy ra thì phương pháp này lại không đáng tin cậy trăm phần trăm, khả năng gặp nạn cực kỳ lớn...”

Hạ Nguyên Thân vội vã gật đầu không ngừng, chỉ hận không thể giơ một trăm cái tay lên để bày tỏ rằng chỉ có loại phương pháp này, vẻ mặt anh ta cực kỳ buồn cười, dường như sốt ruột, muốn lập tức biện giải vậy.

Trần Thiên Vũ tiếp lời, điều mà ông muốn biểu đạt lại không giống như những gì mọi người nghĩ.

“Nói cách khác, mặc dù bây giờ chúng ta tiến vào khu giông bão thì cũng vẫn có biện pháp rời khỏi nó.” Ông nhìn về phía thuyền trưởng Mạt Quyền với ánh mắt sắc bén.

Cuối cùng, thuyền trưởng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy!”

“Tốt lắm, tôi đề nghị, dưới điều kiện tiên quyết là bảo đảm an toàn, chúng ta hãy đến khu vực giông bão xem thế nào, nếu may mắn có thể phát hiện ra con thuyền gặp nạn thì chúng ta sẽ cứu hộ trong khả năng của mình; nếu vẫn không phát hiện ra điều gì thì Lê Sa Hào lập tức trở về địa điểm xuất phát, đưa thi thể người gặp nạn mang về cảng xuất phát, trả lại cho người thân của họ.” Trần Thiên Vũ quyết đoán, nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta đều là những người thuộc các ngành của chính phủ, thấy chết mà không cứu thì khẳng định khó có thể báo cáo kết quả công tác, dù sao thì cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế, dốc toàn lực ứng phó mới được.”

Nói đến mức này rồi, không ai lại ra ý kiến phản đối nữa.

Nhưng trên mặt mỗi người đều bởi vì lo lắng quá độ mà có vẻ u ám, đặc biệt là nhị phó Hạ Nguyên Thân, trên mặt thậm chí còn mang theo sự sợ hãi khó hiểu.

“Chúng ta có cần vứt bỏ hàng hóa xuống biển không?” Trần Thiên Vũ đột nhiên lại đưa ra một vấn đề kỳ quái.

Thuyền trưởng Mạt Quyền sửng sốt, lập tức nói: “Đi bước nào tính bước ấy, trong tình huống bình thường thì không cần đâu.” Nghe thấy câu trả lời này, Trần Thiên Vũ mỉm cười, cười đến mức có vẻ thâm thúy, cười đến mức không hiểu sao Hạ Nguyên Thân lại cảm thấy hoảng sợ.

Biểu cảm bé nhỏ ấy đều không tránh được ánh mắt của các thành viên thuộc Bắc Đình, nhưng bây giờ bọn họ không chú ý đến nhân vật nhỏ đáng khinh này, bọn họ muốn tìm kiếm thứ càng bí ẩn hơn.

Còn về Trần Thiên Vũ, ông lại chìm vào suy tư…

Trên đại dương mênh mông mà thần bí này, có lẽ chân tướng sẽ chỉ ưu ái những người có dũng khí đạp gió rẽ sóng ấy thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.