Các đồng chí ở cục thành phố đã đến, xác định có án mạng xảy ra nên Từ Cảnh Nguyên không dám thất lễ, anh ta lập tức báo cáo lên bộ ngành cấp trên, đồn cảnh sát từ trước đến giờ vẫn chưa đủ năng lực xử lý những chuyện như thế này.
Ngoại trừ ba, bốn nhân viên mặc đồng phục cảnh sát ra thì còn hai người mặc thường phục, một người ở độ tuổi trung niên, khoảng chừng bốn mươi tuổi với vẻ mặt bình tĩnh, người còn lại là một cô gái tuổi ngoài ba mươi, chắc là trợ thủ của người trung niên kia.
Khi đến đây, người ta có lúc khó tránh khỏi nghĩ tới nhiều thứ: Ví dụ như cả một đời người, sống rồi lại chết, lúc đi tới điểm cuối cùng thì vẫn không thoát khỏi trở thành một nắm đất, yên ổn ở trong một cái hộp nhỏ, hà tất phải vì những danh lợi kia mà kéo bè kết phái, bợ đỡ này kia, sống mà không được yên ổn.
Đương nhiên, lúc đi ra khỏi cánh cửa này thì lại là một suy nghĩ khác.
Khi Lý Nhất Đình dẫn Vạn Vĩnh Khôn đến nhà tang lễ thì đã là hai tiếng sau, đi với bọn họ còn có chủ nhiệm bộ phận bảo vệ là Tề Chí Tuyển. Nghe chủ nhiệm Tề nói, người nhà Mạnh Tiêu đã lập tức mua vé máy bay để tới đây.
Lý Nhất Đình không vào linh đường mà kéo Vạn Vĩnh Khôn và Hứa Kinh Nam ngồi dưới đình nhỏ để hút thuốc. Khi ông nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ từ trên dốc đi xuống thì trong giây lát, ánh mắt ông như đờ ra.
Sau đó, ông lại bật cười, khiến hai người đang ngồi quay lưng lại sườn dốc không hiểu có chuyện gì.
Bọn họ chỉ nghe thấy Lý Nhất Đình chửi tục một câu, sau đó đứng dậy đón hai vị khách không mời mà đến, bọn họ cũng đứng dậy theo.
Lý Nhất Đình còn chưa nói gì thì Vạn Vĩnh Khôn đã quay đầu lại, vui vẻ nói: “Tứ ca, sao các anh lại đến đây thế?”
Lý Nhất Đình tức giận cười, nói: “Cái thứ cố ra vẻ thần bí này! Lần nào cũng thế, cứ bắt em phải ra ngoài một chuyến.”
Lưu Tử Thần mỉm cười giải thích: “Anh Lý, anh đừng kích động, mấy ngày trước, bọn em vừa nhận được điện thoại của anh là vội vàng đến đây ngay. Không ngờ vừa tới thành phố thì đã nghe người bạn làm cảnh sát nói đã xảy ra chuyện, thế nên Thiên Vũ đề nghị đi đến nhà tang lễ mà anh cũng nhất định sẽ ở đây, không phải bọn em cố ý không liên lạc với anh đâu.”
Trần Thiên Vũ đi đến, vỗ vai Lý Nhất Đình, bảo ông ngồi xuống.
Lý Nhất Đình than thở: “Vẫn là Tử Thần nói chuyện dễ nghe. Tứ ca, anh đúng là người có phúc.”
Lý Nhất Đình cười khổ nói: “Chuyện có thể tránh được đã xảy ra thì làm sao lại không muộn?”
Vẻ mặt Trần Thiên Vũ nghiêm túc hẳn lên, ông vốn muốn nói đây là trực giác, thế nhưng ông lại đổi ý rất nhanh. Hiện giờ, Nhất Đình cần mạch suy nghĩ chứ không phải là trực giác mơ hồ.
Ông nghiêm túc nói: “Trước đó, tôi cũng đã nói rồi, có một số việc, có thể chúng ta không thể nào ngăn cản được. Chuyện nên xảy ra thì trước sau gì nó cũng sẽ xảy ra. Bây giờ, việc chúng ta có thể làm chính là cố gắng hết sức trả lại công bằng cho người bị hại.”
Lý Nhất Đình lạnh lùng nói: “Giả sử ngay từ lúc bắt đầu, chúng ta không can thiệp vào chuyện này mà cứ thế giao cho phía cảnh sát xử lý thì liệu có thể tránh được mất mát này hay không?”
Trần Thiên Vũ lắc đầu, dường như cũng hơi hối hận, nhưng lập tức lại bình thường: “Nhất Đình, cậu cảm thấy nếu như ngay từ đầu đã nói chuyện này cho cảnh sát thì bọn họ sẽ xử lý như thế nào? Lập tức phong tỏa khu nhà này, hay phái một lượng lớn cảnh sát đến nơi này canh gác, hoặc phái nhân viên cảnh sát có năng lực mạnh hơn cậu để tham gia phá án?”
Lý Nhất Đình lập tức hiểu ra, đúng vậy, một chuyện mang tính chất “có thể” thì đâu thể dẫn đến sự coi trọng cao độ chứ? Tuy nói vậy nhưng tâm trạng của ông tạm thời vẫn chưa bình tĩnh lại được, chỉ là sắc mặt đã bình thường hơn một chút.
Trần Thiên Vũ tiếp tục nói: “Luận về mức độ coi trọng thì tôi nghĩ có lẽ mấy người chúng ta nên càng thận trọng hơn. Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa triển khai hành động cụ thể gì, vì sao đối phương phải chó cùng rứt giậu, tự để lộ ra sơ hở chứ?”
Lý Nhất Đình không phải là người hồ đồ, chỉ là trong lòng vẫn chưa vượt qua khúc mắc tâm lý ấy. Nhờ sự nhắc nhở của Trần Thiên Vũ, tâm trạng của ông đã bình thường lại. Đúng vậy, từ đầu đến cuối, bản thân ông vẫn xoắn xuýt về vấn đề danh phận, thua xa sự thoải mái của tứ ca. Cho dù bản thân ông năm đó là trưởng phòng trinh sát hình sự hay hiện giờ là thám tử Bắc Đình, năng lực của ông vẫn không hề giảm, thái độ cũng không hề qua quýt, tại sao lại cứ đổ trách nhiệm lên mình chứ.
Nghĩ thông điểm này, ông lập tức tỉnh táo lại, Trần Thiên Vũ phát hiện dường như con người thật của Nhất Đình đã trở lại, không khỏi thở dài trong lòng. Nhất Đình ơi là Nhất Đình, chúng ta đều quá cố chấp, thế nên ngược lại đã tự tăng thêm gánh nặng cho mình.
Lý Nhất Đình không đến đó, ông không thể nhìn nổi cảnh tượng này. Tuy rằng ông không sợ việc vào sinh ra tử, nhưng chỉ sợ những câu gào khóc than trời trách đất và sự đau buồn yếu ớt, đây là nhược điểm lớn nhất trong lòng ông.
Ông không đi, ngoài Hứa Kinh Nam đang làm nhiệm vụ thì những người khác cũng không vào mà chỉ đứng tránh đằng xa, đi ra gần cổng chính để hút thuốc. Lý Nhất Đình biết, nếu có kết quả gì thì Hứa Kinh Nam nhất định sẽ thông báo cho mình biết trước.
Đúng như dự đoán, nửa tiếng sau, Hứa Kinh Nam gọi điện thoại đến.
“Người nhà của Mạnh Tiêu khăng khăng khẳng định có người hại chết con trai mình, đồng thời yêu cầu lãnh đạo của viện nghiên cứu tự mình đứng ra tìm thủ phạm, nếu không thì tuyệt đối sẽ không chôn cất.” Đầu bên kia điện thoại, Hứa Kinh Nam mệt mỏi nói.