Đông Phương Thần Thám

Chương 134: Chàng trai thôn núi ở trên biển



Vạn Vĩnh Khôn cảm thấy mình dường như có vẻ là lạ, ban đầu lúc ra khơi, anh đã bị say tàu nặng, bằng vào nghị lực cứng cỏi, anh đã dần dần thích ứng được một đoạn thời gian, nhưng từ khi Lê Sa Hào thoát khỏi hiểm cảnh, dần dần đến gần cơ sở cứu hộ hàng hải quốc tế trên đảo Puruin thì tâm lý sau khi cập bến bỗng biến hóa, hậu quả khi anh cố chịu đựng cũng dần dần lộ ra, cả người lảo đảo suy sụp giống như một quả bóng cao su bị xịt vậy.

Thế nên, Ninh Hiểu Mạn vốn cẩn thận nên đã bất ngờ phát hiện sắc mặt anh hai ngày qua rõ ràng khá dị thường, khuôn mặt ngăm đen vốn hồng hào khỏe mạnh lại có vẻ tái nhợt, không còn một chút máu, hai mắt cũng có vẻ trống rỗng, vì thế, vừa mới sáng sớm là cô đã đi tìm bác sĩ, lấy nhiệt kế đo thử cho anh, 38,7 độ, sốt nhẹ! Quả nhiên là bị bệnh.

Cho nên khi Lê Sa Hào còn chưa đến vùng biển của đảo Puruin thì Vạn Vĩnh Khôn đã bị bắt vào khoang rộng rãi nhất ngoài phòng thuyền trưởng trên tàu hàng ra - phòng y tế. Người tiếp nhận chức vụ bác sĩ mới của Lê Sa Hào là một người đàn ông trung niên hơi còng lưng, trông còn chưa đến năm mươi tuổi, lại chải kiểu tóc dày vuốt ngược về phía sau, rất có phong độ của một thầy thuốc Trung y lâu năm, nhưng mọi người đừng hiểu lầm nhé, ông ta làm về Tây y đấy, có chức vụ cao cấp là chủ nhiệm ngoại khoa, tên của ông ta là Quách Mậu Nho, tất cả mọi người đều thân thiết mà gọi ông ta là chủ nhiệm Quách.

Nghe nói ông ta và thuyền trưởng Mạt Quyền đã hợp tác hơn ba mươi năm, nên đương nhiên là lựa chọn đoàn đội ban đầu cho chuyến đi này, nhưng khi nhìn thái độ của ông ta, tuy rằng không nóng không nhiệt tình, nhưng lại làm người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lùng. Chủ nhiệm Quách chỉ chỉ vào một chiếc giường êm được kê ngang vách tường, trên đó chỉ có một chiếc gối đầu, ông ta ra hiệu cho anh nằm trên đó, gần như không cần chẩn đoán bệnh, khẳng định là thanh niên này cạn kiệt sức lực, không chịu nổi di chứng say tàu, đối với người ra khơi mấy chục năm như ông ta mà nói, đây là chứng bệnh quá thông thường rồi. Phương pháp trị liệu cũng cực kỳ đơn giản, chính là truyền dịch, nước muối sinh lý thêm đường glucose bổ sung thể lực, rồi uống thêm một số thuốc kháng sinh Cephalosporin để hạ sốt là được.

Từ khi vào phòng y tế, màu trắng lóa mắt khiến Vạn Vĩnh Khôn càng thêm choáng váng, thậm chí có ảo giác như trời đất đảo lộn vậy, hơn nữa, nơi này lại đầy mùi nước khử trùng gay mũi, thiếu chút nữa đã khiến anh muốn nôn mửa. Ninh Hiểu Mạn đỡ anh chậm rãi nằm xuống giường êm, đúng là bệnh đến thì như núi đổ, đây là lần đầu tiên người đàn ông cường tráng đến từ vùng núi này hiển lộ ra một mặt suy yếu như vậy, khiến trong lòng Hiểu Mạn đột nhiên sinh ra một chút dịu dàng thắm thiết lạ thường, có lẽ các cô gái luôn tràn ra tình thương của mẹ trời sinh, cũng tự nhiên mà cho rằng bệnh tình cực kỳ nghiêm trọng.

Từ sau khi anh trai cô là Bách Vị Bích qua đời, dường như cô chỉ có thể cùng người đàn ông đã cứu mình sống nương tựa lẫn nhau, nếu nói trước kia còn pha lẫn một chút cảm kích thì bây giờ chính là nâng đỡ lẫn nhau.

“Bác sĩ, không cần phải kiểm tra một chút sao? Anh ấy bị bệnh gì vậy ạ...” Cô hơi lo lắng nói.

Chủ nhiệm Quách lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nhưng không nói gì, chỉ cầm ống tiêm và tiêm nước muối vào một lọ Cephalosporin.

Trong ấn tượng của Ninh Hiểu Mạn, bác sĩ mặc áo dài trắng luôn hỏi han về tiền sử bệnh, các triệu chứng hiện tại là gì, sau đó kê một đơn thuốc mới vào sổ điều trị, tại sao ở đây lại đơn giản và tùy ý như thế nhỉ?

“Cơ thể khoẻ mạnh như vậy, lo lắng làm gì? Không thích ứng với cuộc sống trên biển nên sức lực hơi cạn kiệt mà thôi.” Cuối cùng, chủ nhiệm Quách mới dùng giọng địa phương rất nặng để trả lời, nhưng giọng điệu vẫn lạnh như băng.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Ninh Hiểu Mạn, Vạn Vĩnh Khôn nhanh chóng khoát tay, ra hiệu cho Hiểu Mạn đừng quá lo lắng, chút bệnh cỏn con này, mình vẫn chịu đựng được.

***

Giọt dịch trong suốt rơi thong thả mà có nhịp điệu xuống bình truyền dịch hình trụ, tất cả dường như vô cùng yên tĩnh, Vạn Vĩnh Khôn có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt cũng thoáng dịu đi.

“Tí tách, tí tách...” Âm thanh rất nhỏ nhưng không ngờ lại có thể nghe thấy rất rõ.

Ninh Hiểu Mạn hơi thất thần nhìn những giọt truyền dịch đó, không biết dòng suy nghĩ của cô đã bay về nơi nào rồi.

Căn phòng y tế cực kỳ im lặng, chủ nhiệm Quách đeo kính mắt, ngồi trước bàn công tác để làm việc của mình, có lẽ là đang đọc sách, cô dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, cả một quyển rất dày, xem ra bác sĩ mỗi khi rảnh rỗi thường không cầm sách chuyên ngành để nghiên cứu sâu, huống chi đã ở tuổi này rồi.

Mà đối với người chưa từng nhìn thấy biển rộng như Ninh Hiểu Mạn mà nói, trong lòng cô có một cảm giác rất kỳ quái, có lẽ cô đã quá nhạy cảm chăng, mấy ngày nay, không hiểu sao cô cứ có cảm giác dường như những người kiếm ăn trên biển ấy luôn coi thường sinh mệnh? Có lẽ mình thật sự đã quá đa sầu đa cảm rồi, cô luôn an ủi mình như thế, có lẽ không phải họ coi thường mà là đã thành thói quen rồi.

Ngọn đèn trong phòng y tế rất sáng, lúc này, cô dừng mắt lại trên một số tủ thuốc bằng gỗ trong phòng, thấy trong tủ quả nhiên có rất nhiều thứ, ngoại trừ một số công cụ kiểm tra cần thiết như ống nghe, nhíp, tăm bông, que đè lưỡi, ống tiêm dùng một lần và bình truyền dịch ra, còn có nước muối sinh lý, i ốt, thuốc đỏ, đèn cồn, những thứ khác thì nằm rải rác khắp tủ, nhiều loại thuốc tây bừa bộn, gần như lấp đầy tủ thuốc. Nếu nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy các loại thuốc thông thường để điều trị cảm lạnh và ho như thuốc Khoái Khắc, Cephalosporin, viên giải độc lưu huỳnh, Bối Mẫu Tứ Xuyên, Sơn Trà Lộ, còn có rất nhiều loại thuốc khác có tên tiếng Anh mà cô không hiểu lắm, trong đó có hai hộp thuốc tiêm trông có vẻ rất độc đáo được đặt riêng một kệ, Morphine Hydrochloride Injection và Diazepam Injection. Cô đương nhiên không biết đây là thuốc tiêm morphine hydrochloride giảm đau mạnh và thuốc tiêm diazepam an thần mạnh, cả hai đều được sử dụng cho người bị bệnh nặng; có hai cánh cửa bị khóa dưới tủ thuốc, có lẽ bên trong còn không ít thuốc dự trữ; mặt khác, trong phòng y tế còn có một chiếc tủ lạnh, đèn hồng ngoại, máy đo điện tim ECG, lọ lửa, khay châm cứu, ghế nha khoa tích hợp và đèn mổ nữa! Không lẽ ở đây còn có thể tiến hành giải phẫu sao? Tuy rằng chỉ là một phòng y tế, thế mà lại tương đương với một bệnh viện nhỏ trên đất liền.

Xem ra về hành trình viễn dương này, cô vẫn còn có rất nhiều thứ không hiểu.

Cô nhìn giá sách trên bàn công tác theo thói quen, nơi đó có không ít loại sách về y tế được đóng rất đẹp và được sắp xếp gọn gàng, nhưng điều khiến cô chú ý không phải những quyển sách chuyên nghiệp rất dày ấy mà là quyển nhật ký bìa da cứng màu nhạt, trông thì có vẻ tùy ý bị kẹp trong số các quyển sách chuyên ngành nhưng thật ra lại cực kỳ bí mật, đối với người thường xuyên viết nhật ký như cô mà nói, cô quá hiểu loại quyển bìa da này thường được sử dụng làm gì, trong căn phòng y tế đầy không khí quỷ dị này, không hiểu sao nó lại khiến cô sinh ra cảm giác thân thiết và bị cám dỗ.

Không hiểu sao, cô lại đứng lên, giống như một con báo mà đi đến bên cạnh chủ nhiệm Quách đang khom người tập trung suy nghĩ, thấy ông ta không hề có phản ứng gì, cô như tia chớp mà rút ra quyển nhật ký trên giá sách, chủ nhiệm Quách chỉ hơi ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, nhưng không nói gì. Xem ra thứ này cũng không phải của ông ta, nên tất nhiên mặc kệ.

“Xin chớ đọc! Nhật ký của Mộ Liên.” Dòng chữ này được viết trên trang tiêu đề của sách.

Đi mòn thiết hài tìm không thấy, vô tình bắt được chẳng tốn công*!

* Câu gốc: “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu”. Nghĩa là nỗ lực cố gắng làm một việc mà không được, rồi lại đạt được kết quả một cách vô tình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.