Nhóm người Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đi lòng vòng một hồi thì đến được một nơi rất kỳ lạ, nghe những thủy thủ lâu năm nói, đây chính là nơi mà mỗi lần bọn họ lên đảo đều phải tới. Rất tiết kiệm dữ liệu di động, nơi không có quảng cáo.
Tên của nơi này nghe như tên của một khu chợ, khi họ tới nơi rồi mới phát hiện nơi này quả thật là một khu chợ trời, bởi vì vừa mới bước vào, chỉ cần tùy ý liếc nhìn thôi cũng đã thấy đồ cũ ở khắp nơi; có điều, khu chợ này không nhộn nhịp lắm, ngược lại còn vô cùng yên tĩnh, xung quanh chỉ có mấy căn nhà nhỏ, giống như vừa bước vào làng chài vậy, thấp thoáng sau rừng cây xanh mướt. Sau khi họ vừa vất vả đi qua con đường nhỏ chật hẹp kia thì lập tức ngửi thấy một mùi hôi thối nồng nặc.
Chỗ này đang phơi cá khô à, không lẽ mấy người này định tới đây mua cá biển mang về sao?
Vạn Vĩnh Khôn oán thầm, anh đã hơi say sóng từ lúc ở bến tàu rồi, ngửi thấy mùi thối này lại khiến anh không nhịn được nhớ lại cảm giác khó chịu buồn nôn mấy ngày trước, tứ ca cũng ác thật, bảo mình theo đám người lên thuyền ra biển thô lỗ này, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ tới nơi nào đó bẩn thỉu rồi, không lẽ còn hy vọng bọn họ tới một nơi xa hoa sao.
Ai bảo anh cũng là một tên thô lỗ chứ, Vạn Vĩnh Khôn cười khổ.
Thịnh Mập thức thời đưa cho Vạn Vĩnh Khôn một điếu thuốc, Vạn Vĩnh Khôn như nhặt được bảo vật, hai người liền ngồi xổm ở ven đường hút thuốc, lúc ở trên biển chóng mặt vô cùng, anh không dám động vào thứ này.
Thịnh Mập cười khẽ, tuy tuổi cậu ta không lớn lắm nhưng tính tình lại không khác Vạn Vĩnh Khôn vốn lớn hơn vài tuổi là mấy, vả lại, cậu ta vốn khá quen thuộc với biển cả, nên tất nhiên cũng khá quen thuộc mùi cá khô này, cậu ta biết đây là lần đầu tiên Vạn Vĩnh Khôn ngửi thấy mùi ấy, cần phải có thời gian thích ứng mới được.
Đám thủy thủ tàu Lê Sa Hào tụm năm tụm ba đi vào phòng nhỏ, thoáng cái đã biến mất không thấy tăm hơi, nhưng Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập làm thế nào cũng không thể thích ứng nổi, ở nơi hoang vu thế này, không lẽ lại có thể tìm thấy thứ gì hiếm lạ à. Nhắc tới chuyện này, anh thấy cũng thật kỳ lạ, tại sao giữa một hòn đảo hiện đại lại có một ngôi làng thế này nhỉ? Đúng là thế giới rộng lớn, không gì không có, huống chi mình cũng là từ trong rừng đi ra, Vạn Vĩnh Khôn nghĩ thầm.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, ngay cả một người cũng không đi ra, điều này làm hai người đang ngồi ở ven đường cảm thấy thấp thỏm không yên, đã xảy ra chuyện gì sao? Thịnh Mập nháy mắt với Vạn Vĩnh Khôn, Vạnh Vĩnh Khôn cũng nhướng mày đùa giỡn theo, hai người bọn họ đều cùng nghĩ tới một khả năng nhưng lại chỉ có thể ngầm hiểu mà cười.
Không lẽ đây chính là “nhà thổ” trong truyền thuyết sao? Hai người cười quái dị với vẻ ngầm hiểu, lênh đênh trên biển lâu như vậy, đám thủy thủ này có nhu cầu sinh lý cũng là bình thường, không có gì đáng trách cả.
Thịnh Mập luống cuống tới mức trợn trắng mắt, cười mắng: “Ai là nhóc con chứ, vả lại, nhóc con đâu có sở thích về phương diện này.”
Hai người không kiêng dè gì mà ngồi ở ven đường cười lớn tiếng, nơi này hoang vu như vậy, không cần phải nhỏ giọng lén lút làm gì.
***
“Sao anh lại thấy có gì đó bất thường nhỉ?” Vạn Vĩnh Khôn mệt mỏi dựa vào bụi cây bên cạnh, đột nhiên mở mắt nói.
Thịnh Mập nhàm chán ngồi khoanh chân, liên tục nghịch mấy thứ nho nhỏ trên mặt đất, mấy thứ này đa số đều làm màu xám, có vài mảnh vỡ san hô, bên trên còn xen lẫn chút màu sắc tươi sáng, ngoài ra còn có một tảng đá có dạng vỏ cứng màu trắng khá nặng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, giống nham thạch trắng như tuyết vậy.
“Anh Khôn, anh đoán xem đây là gì?” Thịnh Mập không thèm để ý tới sự nghi ngờ của Vạn Vĩnh Khôn, tràn đầy hứng thú mà nhìn chằm chằm vào tảng đá sứt mẻ, hỏi.
Vạn Vĩnh Khôn liếc mắt nhìn một chút, khẽ nói: “Anh đoán là một loại đá trên đảo.”
Thịnh Mập lắc đầu, vờ như có thật mà nói: “Không phải không phải, nhìn từ bên ngoài thì nó thực sự rất giống mảnh vỡ xà cừ, nếu đây là một khối xà cừ hoàn chỉnh thì đại khái sẽ to bằng một cái thớt đấy...”
“Vậy thì sao?” Vạn Vĩnh Khôn lại hoàn toàn không có khái niệm gì.
“Thì sao á?” Thịnh Mập than thở nói: “Thì chúng ta phát tài chứ sao.”
Vạn Vĩnh Khôn đưa tay cầm lấy hòn đá vụn trong tay cậu ta, nhìn vài lần rồi bĩu môi nói: “Dựa vào thứ này à, em đúng là muốn phát tài tới mức bị điên rồi...”
Thịnh Mập dùng vẻ mặt như nhìn thấy người ngoài hành tinh để nhìn anh rồi khinh thường nói: “Anh quê mùa quá, khối xà cừ to bằng cả một cái thớt bán được hơn một trăm nghìn đó, anh nhiều tiền lắm sao? Thế này mà cũng không lọt vào mắt anh cơ đấy.”
Vạn Vĩnh Khôn rất muốn đập vào gáy cậu ta một cái, anh chợt nhớ tới cây chổi lông gà của chị “ôi đệch”, nếu bây giờ chị đó cũng theo họ ra biển, thế nào cũng sẽ đập tan cái ý nghĩ kỳ lạ của tên côn đồ này, lúc nào cũng chờ đĩa bánh từ trên trời rơi xuống, nhặt được tảng đá dưới đất mà còn muốn kiếm được bộn tiền.
Anh nhắm mắt lại, không thèm để ý tới Thịnh Mập nữa, cứ để cho thằng nhóc đó nằm mơ giữa ban ngày đi.
Thịnh Mập đột nhiên dùng sức đẩy anh một cái khiến anh suýt chút nữa đã ngã nhào ra đất.
“Này này, anh mau nhìn kìa, em đã nói với anh rồi mà... Quả nhiên là có bảo bối!” Trong giọng nói của Thịnh Mập tràn đầy sự hưng phấn, hoàn toàn không nhận ra Vạn Vĩnh Khôn đang mất kiên nhẫn.
“Cậu lại muốn làm trò quỷ gì nữa đây? Thật là.” Anh đang muốn thừa dịp nghỉ ngơi một chút đây này.
Thịnh Mập híp mắt, thấp giọng nói: “Anh nhìn xem, khối xà cừ kia to bằng cái thớt đó...”
Vạn Vĩnh Khôn giơ tay sờ trán Thịnh Mập, không bị sốt mà! Sao lại nằm mơ giữa ban ngày thế?” Thịnh Mập hất bàn tay thô ráp của anh ra, bất đắc dĩ nhìn về phía căn nhà nhỏ mà nháy nháy mắt.
Cuối cùng, Vạn Vĩnh Khôn cũng nhìn về phía cậu ta chỉ, quả nhiên có hai người bước ra từ trong căn nhà nhỏ ấy, có điều lại không phải là đám thủy thủ tàu Lê Sa Hào mà họ quen biết, mà là hai ngư dân già có khuôn mặt ngăm đen, dáng người thấp bé, hình như đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy mùi cá trên quần áo họ.
Hai người kia đang vất vả khiêng một tảng đá rất nặng đến một căn nhà khác, tảng đá màu xám trắng này hiển nhiên to hơn cái thớt rất nhiều, trông có vẻ nặng ít nhất phải hơn trăm ký, đường kính có lẽ dài hơn hai mét, trên bề mặt tảng đá lộ ra rất nhiều vân lượn sóng không theo một quy tắc nào cả, hình như còn có góc cạnh có dạng vảy, ồ, sao trông giống như vỏ trai khổng lồ vậy? Vạn Vĩnh Khôn chợt nhớ ra, hình như lúc học tiểu học, anh đã thấy thứ này trên sách giáo khoa rồi.
“Vỏ trai à? Sao to thế nhỉ...” Anh kinh ngạc nói.
Thịnh Mập phì cười một tiếng, hay lắm, còn vỏ trai nữa chứ.
“Đây chính là xà cừ mà em nói đấy, đã bảo rồi mà còn không chịu tin, thế nào, mở rộng tầm mắt chưa?”
Vạn Vĩnh Khôn không nói gì mà chỉ gật đầu, không biết đang nghĩ gì, lát sau mới nói: “Trai cò đấu nhau, ngư ông đắc lợi, chỉ là không biết con chim kia đi đâu rồi?”
Thịnh Mập nhanh chóng kéo tay Vạn Vĩnh Khôn còn đang ngồi dưới đất lên, hô lớn: “Quan tâm đến chim cò làm gì? Cho dù chúng ta không mua nổi nhưng đi xem một chút cũng được mà...”
Vạn Vĩnh Khôn cũng nhất thời bị khơi lên sự hứng thú, tuy anh thường ở trong núi, không có cơ hội nhìn thấy thứ này nhưng anh lại không ngốc, vẫn có thể nhìn ra đôi chút, theo lời tên nhóc này thì giá trị của cái vỏ trai lớn kia có khi lên đến hai trăm, ba trăm nghìn, quả thật nên đi mở mang kiến thức.
“Tên nhóc này có phải muốn lén lút trộm đồ không đấy, sao vội vàng thế.” Anh thuận miệng trêu chọc.
Thịnh Mập quay đầu lại cười: “Nếu anh Khôn thích, em có thể thử xem sao.”
Cuối cũng Vạn Vĩnh Khôn cũng tìm được cơ hội đánh vào trán cậu ta rồi.
“Đừng quên thân phận của mình, hiện tại cậu đang là người của Bắc Đình chúng tôi đấy.”
“Vậy ạ?” Thịnh Mập lúng túng xoa xoa cái trán, bất đắc dĩ ho khan vài tiếng, gần đây đi đâu cũng không tránh khỏi vận mệnh bị bắt nạt, tám phần mười là nghiệp quật rồi, ai bảo trước đây mình cũng chuyên đi bắt nạt người khác.
Cậu ta theo bản năng nắm chặt nắm đấm, một ngày nào đó, mình phải đọ sức với anh Khôn xem nắm đấm ai cứng hơn mới được, nhưng cậu ta không biết, ý nghĩ ấy lại khiến mình tự chuốc lấy khổ.
“Người của Bắc Đình, nhìn trộm thì không phạm pháp.” Vạn Vĩnh Khôn vừa nhìn thấy thằng nhóc này đã thấy buồn cười rồi.