Đông Phương Thần Thám

Chương 139: Tiếng gọi từ ngàn dặm



“Vù... Vù vù... Vù vù vù...”

Bên cạnh bờ biển dường như có âm thanh đứt quãng truyền tới, nó không phải tiếng rít gào của gió biển, không phải tiếng xào xạc của cây lá, cũng không giống âm thanh của bất cứ đồ vật nào trên biển vọng tới mà lại giống như thanh âm đến từ thiên nhiên, vừa du dương thoải mái lại vừa cô đơn.

Khang Thoa đang say rượu, sinh ra cảm giác quen thuộc kỳ lạ với âm thanh này, anh ta quay đầu tìm Lý Nhất Đình bị tụt lại phía sau nhưng lại không thấy ông đâu, không phải cái tên này đã dừng lại đâu đó trên đường rồi nôn đấy chứ, không lẽ tửu lượng còn không bằng mình sao? Đầu óc anh ta bây giờ hơi hỗn loạn, gần như là bị Cù Nghi Huy kéo về phía trước.

“Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?” Khang Thoa nhịn không được hỏi.

Cù Nghi Huy dường như còn say hơn cả anh ta, ông ta không thèm để ý tới âm thanh đó.

“Người anh em, cậu say rồi đúng không, làm gì có âm thanh nào chứ... Nhất định là do uống nhiều nên bị ù tai thôi.” Tới nơi này, mọi người bắt đầu thả lỏng, huống chi mọi người đã dần quen thân nhau hơn, đàn ông vốn không chú ý gì nhiều, nói chuyện cũng tùy ý hơn.

“À...” Khang Thoa lắc lắc đầu, cơ bản đã chấp nhận lời giải thích này, có điều, âm thanh lúc có lúc không kia vẫn tiếp tục lọt vào tai khiến anh ta không nhịn được nghe tiếp, dần dần, lỗ tai anh ta cũng trở nên nhạy bén, nghe được âm thanh vù vù kia rõ ràng hơn.

Một viên cảnh sát biển thấy vẻ mặt kỳ lạ anh ta liền không nhịn được nói: “Anh thủ lĩnh chi thứ chín, đừng nghĩ nhiều nữa, để tôi nói cho anh nghe, đó là âm thanh của ốc biển, chúng ta chỉ có thể nghe rõ được ở những hòn đảo trống trải mà thôi.”

“Ốc biển sao? Tôi đã từng nghe qua, không ngờ nó có thể vang tới vậy, tôi còn tưởng chỉ là lừa người ta thôi chứ.” Quả thật là Khang Thoa chưa từng nhìn thấy ốc biển, cho dù là vỏ ốc bình thường cũng hiếm khi nhìn thấy.

Cù Nghi Huy vỗ vai anh ta: “Người anh em, thứ mà cậu chưa từng thấy vẫn còn nhiều lắm, vùng biển này rất thần kỳ, chúng tôi kiếm ăn trên biển nhiều năm rồi, nhưng vẫn chưa thấy hết được mọi thứ đâu.”

Khang Thoa gật đầu, sau đó lại đột ngột dừng bước, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu anh ta, dường như đã nhớ ra chuyện gì đó.

“Sao vậy?” Cù Nghi Huy cũng dừng bước.

Một lát sau...

Khang Thoa mới nói: “Không đúng, hình như tôi đã từng nghe qua ca khúc này rồi... Ủa, trưởng phòng đâu rồi nhỉ?” Anh ta đột nhiên muốn tìm Lý Nhất Đình nói chuyện thì mới nhớ ra từ nãy đã không thấy ông đâu cả.

Cù Nghi Huy dường như cũng vừa mới phát hiện ra chuyện này, ông ta phất tay về phía một viên cảnh sát biển.

“Có lẽ là gặp được một cô gái xinh đẹp nào đó nên không nỡ rời đi rồi, cậu đi tìm thử xem.” Ông ta trêu ghẹo nói.

***

Nếu đó thật sự là âm thanh của ốc biển, nói không chừng đó sẽ là nhạc cụ tuyệt vời nhất mà anh ta từng nghe; nếu đây là một ca khúc hoàn chỉnh thì đây nhất định là người mà Khang Thoa cần tìm. Anh ta vẫn còn đang suy nghĩ thì tiếng vù vù đó lại đột ngột ngừng lại, cũng may mà Khang Thoa đã xác định được phương hướng, nếu anh ta không đoán sai thì người thổi ốc biển đứng cách đây không xa, nhưng Lý Nhất Đình vẫn chưa xuất hiện khiến Khang Thoa có hơi sốt ruột.

Nhưng vào những thời điểm này, Khang Thoa sẽ không do dự.

“Đội trưởng Cù, anh có thể nói cho tôi biết vị trí đại khái của tiếng ốc biển trên đảo được không?” Anh ta phải hỏi ý kiến của chuyên gia để xác định suy đoán của mình.

“Hả? Thủ lĩnh chi thứ chín, sao cậu lại thấy hứng thú với thứ đó vậy... Nói không chừng là do đứa trẻ nào đó thổi chơi thôi, không lẽ cậu muốn tự mình chạy tới học hỏi à, không nhìn ra cậu lại tò mò đến thế đấy.” Cù Nghi Huy cũng hơi kinh ngạc, gần như tin rằng Khang Thoa thật sự muốn làm vậy.

Khang Thoa không để ý tới ông ta, loạng choạng chỉ về một hướng rồi vội hỏi: “Nguyên nhân cụ thể thì sau khi điều tra, tôi sẽ nói cho anh biết, có phải từ hướng này không?”

“Hướng Đông Nam hình như không có âm thanh gì mà?” Cù Nghi Huy nhìn sắc mặt anh ta, quả thật rất nghiêm túc: “Có cần tôi đi xem với cậu không?”

Khang Thoa gật đầu: “Cũng được, tôi chưa từng lên đảo này, nói không chừng sẽ bị lạc đường, anh đi với tôi nhé... Anh đừng hỏi gì vội, tôi không chắc suy đoán của mình có đúng hay không, chúng ta phải nắm chắc thời gian mới được.”

“Không thành vấn đề.” Lúc này, Cù Nghi Huy không nói gì nữa, ông ta cởi áo khoác và ném cho một người anh em: “Các cậu chờ ở đây đi, đừng đi quá xa.” Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu tỏ ý không thành vấn đề.

Hơn mười phút sau, hai người dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới bãi biển, nhưng trước mắt bọn họ ngoài biển cả mênh mông và đá ngầm ra thì ngay cả một bóng người cũng không có.

Cù Nghi Huy buồn bực nói: “Tới trễ một bước, có lẽ đã đi rồi.”

Khang Thoa cũng lộ ra vẻ thất vọng nhưng không nói lời nào mà là tiếp tục tập trung lắng nghe, lúc này, ngoại trừ tiếng sóng vỗ ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác, yên tĩnh tới mức khiến người ta không nói được lời nào. Gió biển mát mẻ phả lên khuôn mặt lạnh lùng của anh ta khiến anh ta tỉnh táo hơn rất nhiều.

Anh ta chậm rãi đi tới bãi cát sỏi màu xám trắng, nơi này có rất nhiều mảnh san hô vụn, vỏ sò vỡ vụn, còn có cả mấy nhánh cây cỏ linh tinh, nhưng đa số là cát san hô sần sùi.

“Ở đây có dấu chân.” Anh ta nhẹ nhàng nói.

Cù Nghi Huy tới gần anh ta, tò mò nhìn thử nhưng không phát hiện được đặc điểm rõ ràng, nói thật, cảnh sát biển đâu phải là cảnh sát thật sự về mặt ý nghĩa, họ hoàn toàn không hề thành thạo trong việc kiểm tra dấu vết, Khang Thoa cũng không thành thạo nhưng anh ta lại có kỹ năng đặc biệt của riêng mình.

“Anh nhìn kĩ đi, tuy bản thân những mảnh san hô này đã không hoàn chỉnh nhưng tất cả đều là mảnh vỡ tự nhiên, nhưng mảnh san hô này...” Khang Thoa nhặt một nhánh san hô to: “Hiển nhiên là bị người ta giẫm lên mới bị vỡ ra thành nhiều mảnh, hai bên vẫn còn nguyên vẹn, nhìn lại xung quanh một chút thì thấy có một dấu chân mờ nhạt”

Một lúc lâu sau, Cù Nghi Huy mới lắc đầu: “Thật xấu hổ, tôi lại không nhìn ra có điểm gì khác biệt cả.”

Khang Thoa cười khẽ: “Người bình thường quả thật rất khó nhận ra, tôi cũng chỉ là có hứng thú với nó thôi... Có điều, chỉ dựa vào dấu chân thì vẫn chưa thể kết luận là vừa rồi có người tới đây, chúng ta đi về phía trước thêm một chút nữa đi, nếu tôi không đoán sai thì có thể sẽ biết người này đi hướng nào.”

***

Hai người dùng lại phương pháp kia, quả thật cứ cách bảy tám mươi centimet thì lại phát hiện những chỗ vỡ vụn khá giống nhau, lúc này thì ngay cả Cù Nghi Huy cũng đã hiểu quy luật, dấu chân này kéo dài tới chỗ nước cạn có mạch đá ngầm khiến họ rất kinh ngạc, trên chỗ nước cạn chỉ có một lớp nước đọng mỏng, hai người vẫn đang đi giày, không thể làm gì khác hơn là cởi ra và cầm trên tay.

Khang Thoa đoán người này chắc hẳn đã giẫm lên đá ngầm, bởi vì dấu chân cuối cùng biến mất ở ngay tảng đá ngầm gần đó, nhưng nơi này có rất nhiều đá ngầm, rốt cuộc người này sẽ đi về hướng nào?

Anh ta vốc nước biển lạnh lẽo lên rửa mặt, nước biển trong truyền thuyết là đông ấm hạ mát, không ngờ lại đúng như vậy, bây giờ, mặt trời đã lên cao mà nước biển đã hơi lạnh, có điều, nước biển trắng mịn hơi dinh dính này khác hẳn nước ngọt, anh ta cảm giác mình sắp tỉnh rượu rồi, lại thấy Cù Nghi Huy cũng vốc nước biển lên rửa mặt, thậm chí còn dội lên đầu nữa.

“Bọn họ đều nói nước biển rất mặn, tôi lại muốn nếm thử một chút.” Không hiểu sao, Khang Thoa lại thấy hứng thú, lúc đi về phía trước, thấy chỗ nước sâu hơi trong liền cúi người múc một chút: “Khụ khụ, mặn quá...”

Cù Nghi Huy không nhịn được bật cười, tên này cũng thật thú vị.

“Đây là nước biển chính tông, không có chút ô nhiễm nào nên mặn lắm đấy.”

“Khang Thoa ngẩng đầu nhìn ông ta: “Thật sao?” Anh ta thoáng thấy vẻ mặt ranh mãnh của Cù Nghi Huy liền biết mình đã bị gạt, cũng không nhịn được bật cười.

“Anh nói xem, nếu người này đi trên đá ngầm thì liệu có khả năng lưu lại dấu chân ở chỗ nước cạn không?” Anh ta ngẫm nghĩ rồi hỏi.

Cù Nghi Huy đầy tự tin nói: “Tất nhiên là có rồi.”

“Tại sao?” Khang Thoa hơi nghi ngờ hỏi.

Cù Nghi Huy ngồi xổm xuống, chậm rãi nói: “Thật ra thì rất đơn giản, đó là vì... tôi đã nhìn thấy dấu chân kia rồi.”

Ông ta giơ tay phải lên, chỉ vào một tảng đá ngầm nhỏ bên cạnh, nước đọng ở chỗ đó rất cạn, phía dưới là cát trắng mà chúng ta thường thấy ở bãi biển.

Một dấu chân vô cũng rõ ràng xuất hiện trước mắt hai người.

***

“Hai người đang tìm tôi à?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai bọn họ.

Trước mặt bọn họ có một tảng đá ngầm lớn, tảng đá màu đen này cao khoảng hai mét, đủ để che khuất tầm mắt của hai người, giọng nói là từ bên trái tảng đá truyền ra.

Ở chỗ đó có một thanh niên đẹp trai đang ngồi, tuy thấy có người tới gần nhưng lại không hề có ý muốn đứng dậy, chỉ lẳng lặng nhìn mặt biển, không biết đang tập trung suy nghĩ điều gì. Trong tay anh ta có một cái vỏ ốc rất đẹp, phía trên có vân đầy màu sắc giống như được khắc lên vậy, phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng mắt trời; Khang Thoa chỉ bị ngoại hình xinh đẹp của vỏ ốc hấp dẫn, nhưng Cù Nghi Huy lại biết đây là ốc đuôi dài cực kỳ nổi tiếng.

“Người anh em này thật có nhã hứng, cảnh đẹp thế này, đúng là làm người ta vui vẻ thoải mái.” Cù Nghi Huy cảm thán từ tận đáy lòng.

Thanh niên đó vẫn tỏ ra bình tĩnh, thoáng quay đầu sang nhìn bọn họ một cái, sau đó ánh mắt lại hướng về mặt biển xa xăm.

“Rốt cuộc, hai người là ai?” Anh ta khẽ nói.

Cù Nghi Huy cười nói: “Nếu tôi nói chúng tôi chỉ là du khách bình thường thì chắc cậu sẽ không tin...”

Thanh niên trầm mặc, dường như anh ta cũng không quan tâm hai người kia nói gì, bởi vì đây chỉ là người lạ, hơn nữa còn hơi vô vị, quan trọng là, người mà anh ta muốn tìm vẫn chưa xuất hiện.

“Nấu hai người là du khách thì xin đừng quấy rầy sự yên tĩnh của tôi.” Giọng nói của anh ta có hơi lạnh lùng.

Khang Thoa nương theo ánh mắt của anh ta nhìn ra biển khơi, nơi đó không có bất cứ thứ gì, ngay cả một con thuyền cũng không có, anh ta biết nên làm rõ mục đích đến đây của mình, nếu không sẽ bỏ qua cơ hội tốt này mất.

“Người anh em, nếu tôi đoán không sai, ca khúc mà cậu vừa thổi là ‘Khúc ca linh hồn biển’ đúng không.” Anh ta nhìn thanh niên chằm chằm, cố ý quan sát nét mặt anh ta.

Không nghĩ tới thanh niên vẫn ung dung thản nhiên, cho dù là Khang Thoa cẩn thận tỉ mỉ cũng cảm thấy kinh ngạc, không lẽ mình đoán sai sao.

“Người biết ‘Khúc ca linh hồn biển’ rất nhiều, các anh biết cũng đâu có gì kỳ lạ.” Thanh niên khẽ nói: “Các anh theo lời hưởng ứng tới đây để sáng tác ca từ à?”

“Ca từ?” Khang Thoa dở khóc dở cười: “Không lẽ là cậu dán áp phích quảng cáo à...” Thật ra anh ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, nghe thanh niên này nhắc tới hưởng ứng sáng tác ca từ, anh ta mới sinh ra ý nghĩ kỳ lạ ấy.

“Chỉ cần nói một tiếng trong quán rượu thì tất cả mọi người trên đảo đều sẽ biết.”

Cuối cùng, Khang Thoa cũng không nhịn được hỏi: “Người anh em, tên cậu là Mộ Liên à?”

Lúc này, người trẻ tuổi mới chậm rãi xoay người lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Khang Thoa nhưng câu trả lời lại khiến Khang Thoa thất vọng.

“Tất nhiên không phải.”

Nhìn vẻ mặt thất vọng của hai người, anh ta đột nhiên bật cười.

“Nhưng tôi có thể dẫn hai anh đi gặp một người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.