Đông Phương Thần Thám

Chương 154: Khu vực cấm trên hải đảo



Thông qua cuộc trò chuyện, Mộ Liên cũng dần dần tin tưởng hai người của Bắc Đình, theo lời anh ta nói, sau khi lên đảo, anh ta một lòng một dạ đi tìm thuyền trưởng Đông Phương Nhạc, bởi vì không biết chuyện của Lỗ Gia Uy nên không để ý lắm; mặt khác, Trần Thiên Vũ còn cố ý dò hỏi kết cấu chính xác của đảo Rồng Ác thì thấy miêu tả của Mộ Liên và những gì mà nhóm Bắc Đình tra xét được không chênh lệch quá nhiều, có điều Mộ Liên hiểu rõ kết cấu hòn đảo hơn họ nhiều: đảo Puruin có tổng cộng hai quốc lộ vòng quanh đảo nhưng không thật sự vòng quanh như ý nghĩa của nó, bởi vì hai con đường quốc lộ này đều kết thúc ở gần cầu tàu (Mộ Liên không biết liệu có đường ngầm dưới nước không), mặt khác, cầu tàu này dẫn tới đảo phụ của đảo Puruin - đảo Quan Cẩm. Đảo Puruin có một quy tắc ngầm, không có bất kỳ công nhân nào được phép đi cầu tàu đó vào đảo Quan Cẩm, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả! Vì vậy nên Mộ Liên không hề biết gì về đảo Quan Cẩm; từ phía Đông sang phía Tây đảo Puruin là bến tàu Thiên Mễ, phía Bắc bến tàu là trạm quản lý bến tàu, nơi đó chủ yếu do người da trắng đóng giữ, có khu nhà riêng và cả kho dầu, kho nước và kho lương thực, phụ trách quản lý tàu thuyền hằng ngày và bàn bạc nghiệp vụ tàu thuyền (như tiếp tế, sửa chữa); quảng trường Vạn Thánh nằm ở phía Đông trạm quản lý, cũng chính là phía Đông Bắc đảo Puruin. Đây chính là nơi tập trung hầu hết tất cả những công nhân viên trên đảo, bao gồm cả công nhân vận chuyển, công nhân bốc xếp, thợ hồ, thợ máy (máy móc điện tử), đầu bếp, nhân viên phục vụ, nhân viên vệ sinh là tầng lớp nhân viên thấp nhất, công việc chủ yếu của họ là làm những công việc vất vả mà nhân viên quản lý không muốn làm; trung tâm thương nghiệp hay phải gọi là trung tâm du lịch của đảo Puruin nằm ở phía Đông của hòn đảo, đây là trung tâm hoạt động chủ yếu của nhân viên lên đảo, chiếm một diện tích khá lớn (khoảng chừng 5 km vuông), phải nói rằng đây chính là khu vực trật tự nhất trên đảo Puruin; tụ điểm Long Vương nằm ở phía Đông Nam đảo Puruin, thật ra trước đây nó là một khu làng chài, là nơi sinh hoạt của dân bản địa trên đảo, sau đó vì thương mại phát triển và lượng du khách tăng nhanh nên mới bắt đầu làm luôn cả hoạt động mậu dịch và kiếm được không ít tiền, vì vậy cũng chấp nhận “Kẻ xâm lược” từ nơi khác đến đảo; phía Nam đảo Puruin cũng được xem là khu du lịch nhàn nhã, bãi cát nơi đây vô cùng rộng lớn, hạt cát trắng mịn, hơn nữa còn có đá ngầm san sát nhau, phong cảnh độc đáo, thích hợp để mọi người trên đảo tới đây chơi đùa giải trí, khu vực biển mà nhóm Bắc Đình đi bắt hải sản chính là nơi này.

“Thật ra đảo Puruin còn có vài khu vực cấm, không cho phép bất cứ ai tùy tiện đi vào, vị trí cụ thể của nó hẳn là ở phía Tây Nam, cách cầu tàu không xa.” Sau khi Mộ Liên giới thiệu các khu vực bình thường trên đảo xong thì cuối cùng cũng đã đưa ra được chút thông tin hữu dụng.

Trần Thiên Vũ gật đầu tỏ vẻ có ấn tượng về cầu tàu này, cũng lưu ý khu vực cấm này nhiều hơn vì nơi này cách nơi họ phát hiện ra lô cốt không xa, nhưng vì lúc đó vừa lên đảo, không tiện thu hút quá nhiều sự chú ý của người khác nên họ không tới nơi đó để tra xét.

“Nếu có thể nhìn từ trên cao xuống thì có thể thấy khu vực cấm kia thực ra cũng có thể xem là một đảo phụ, nhân viên nội bộ quen gọi nó là đảo Thiên Diệp, hòn đảo này rất nhỏ, không rộng tới một kilomet vuông, nó nối với đảo Puruin chỉ bằng một cây cầu bê tông khoảng bốn, năm trăm mét, xung quanh có rất nhiều đá ngầm, bình thường nước biển đều bao quanh đá ngầm nên nhìn qua khá giống đất liền.”

“Tình huống trên đảo Thiên Diệp thì tôi thật sự không biết gì nhiều. Mấy người bạn đồng nghiệp của tôi nói người ngoài không được phép bước vào đảo Thiên Diệp nửa bước, trước giờ cũng không có người ra đó, nhiều người nghi ngờ rằng nơi đó là chỗ đóng quân của quân đội, còn có thật hay không thì không ai biết. Có điều, người trên đảo Thiên Diệp rất ít đến đảo chính, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều, cơ bản có thể nói là “nước sông không phạm nước giếng”, hai bên đều sống yên ổn với nhau... Tôi lên đảo này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng gặp được người nào tới từ đảo Thiên Diệp.” Mộ Liên nói đến đây thì ngừng lại, thuận tiện uống một hớp nước.

Trần Thiên Vũ tò mò hỏi: “Vậy có công nhân nào được phép lên đảo Thiên Diệp không?”

“Có.” Mộ Liên khẳng định nói: “Có điều, những người này đều là nhân viên công tác trên đảo hơn năm năm, đồng thời cũng đã được xét duyệt nhiều lần, tôi tất nhiên là vẫn chưa đủ tư cách đó.”

“Nói vậy là cậu cũng không tiện đi thăm dò tình hình cụ thể liên quan tới đảo Thiên Diệp.” Trần Thiên Vũ tỏ vẻ đã hiểu.

Mộ Liên gật đầu: “Ừm, trước kia khi chưa tìm được thuyền trưởng Đông Phương Nhạc, tôi luôn cố gắng giữ mình, những chuyện thông thường có thể không hỏi thì cố không hỏi, qua lại với người khác càng ít càng tốt. Mỗi ngày trừ việc tới bờ biển thổi ốc thì chỉ đi dạo hai vòng trong khu vực cho phép, may mà cảm nhận phương hướng của tôi vẫn còn tốt nên mới có thể hiểu rõ tổng thể tình hình trên đảo.”

Khang Thoa nói với vẻ khó hiểu: “Nói như vậy thì anh không tham gia làm những việc thường ngày ở bến tàu sao?”

“Lúc đầu thì không thể không tham gia, thứ tôi biết không nhiều, chỉ có thể bán mạng làm vận chuyển dỡ hàng, những chuyện cần kỹ thuật thì tôi thật sự không làm được, sau đó bọn họ phát hiện tôi có thể chữa những căn bệnh thường gặp nên không ép buộc tôi phải lao động tay chân nữa. Tuy trạm quản lý có nhà thuốc nhưng thuốc trên đảo không nhiều, ít khi cho công nhân sử dụng, vừa hay tôi biết chút ít về Đông y nên tôi rất được hoan nghênh, hành động cũng được tự do hơn người khác một chút.” Nói xong, Mộ Liên cũng vui vẻ cười vài tiếng.

Nghề bác sĩ này đi tới đâu cũng không sợ chết đói, lời này quả không sai chút nào.

“Không có ai nhờ cậu tới đảo Thiên Diệp chữa bệnh à?” Trần Thiên Vũ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ lớn mật.

Mộ Liên lắc đầu một cái: “Tôi đoán có lẽ trên đảo Thiên Diệp không thiếu bác sĩ... Nếu tôi đoán không sai, cơ quan đầu não của đảo Puruin hẳn là nằm trên đảo Thiên Diệp, phương tiện và trang bị đều rất đầy đủ, vả lại, bọn họ cũng đã chiếm giữ ở đây nhiều năm như vậy, nhu cầu chữa bệnh cơ bản không đến nỗi không đầy đủ. Nơi có nhu cầu chữa trị lớn nhất có lẽ chính là quảng trường Vạn Thánh, tôi nghe nói có không ít người vì lao lực trong thời gian dài mà chết sớm, bình thường trên đảo cũng không hỏi qua, những người lên đảo này làm công có lẽ ngoại trừ chết ra thì không có cách nào để rời đảo...” Nói đến đây, ngay cả người đã quen nhìn thấy cảnh sống chết như bác sĩ Mộ Liên cũng không khỏi lộ ra vẻ ảm đạm: “Các anh muốn nói đó là địa ngục trần gian cũng không quá chút nào.”

“Không có ai có suy nghĩ muốn trốn khỏi đây à? Nơi này gần bến tàu như vậy, chỉ cần lén lút nấp vào tàu chở hàng rời đi, có lẽ sẽ có cơ hội...” Khang Thoa lập tức nghĩ tới chuyện này.

Mộ Liên cười khổ: “Đợi các anh quay về tàu hàng thì sẽ biết kiểm tra nghiêm ngặt thế nào... Nếu có thể rời đi dễ dàng như vậy thì có lẽ quảng trường Vạn Thánh ngay cả một bóng người cũng không còn.”

“Theo lời anh nói thì nhiều năm qua, không có bất cứ ai trốn đi à?” Khang Thoa không thể tin nổi hỏi.

Trong mắt Mộ Liên dần lộ ra vẻ sợ hãi, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi nghe nói có. Có một thuyền trưởng cũng từng động lòng trắc ẩn, khai man lai lịch của hai công nhân, lúc đầu cũng may mắn thoát được kiểm tra nhưng trên đảo vẫn nhanh chóng phát hiện ra sơ hở này, sau đó có người nói tàu chở hàng này đã trở thành tàu ma...”

Hai người của Bắc Đình đều không nhịn được lạnh sống lưng, xem ra nơi này không chỉ là địa ngục trần gian mà còn là động ma trên biển, có đi mà không có về.

Mộ Liên đột nhiên cười khẽ: “Thật ra còn có một cách khác có thể thuận lợi rời đảo mà không cần phải trốn...”

“Là cách gì?” Khang Thoa kinh ngạc nói.

“Được tàu chở hàng tuyển đi một cách chính quy.” Mô Liên nói tiếp: “Tôi không biết các anh đã tới quán rượu Anh Hùng chưa, thật ra đó là nơi dùng để tuyển thủy thủ địa phương, rất ít công nhân có thể thông qua quán rượu được sắp xếp lên làm việc trên tàu chở hàng...”

Trần Thiên Vũ hiểu ý nói: “Ừm, tiền hoa hồng tất nhiên không thấp rồi... Nếu không thì làm sao có thể rời đảo dễ dàng như vậy chứ.”

“Đâu chỉ không thấp, phải nói là giá trên trời, giá của một thủy thủ bình thường đã lên tới mấy trăm ngàn đô la, tuy vậy nhưng những thủy thủ này vẫn phải thông qua những thử thách nghiêm ngặt, đảm bảo không tiết lộ bí mật về đảo mới được, bằng không cho dù có rời khỏi hòn đảo này cũng sẽ nhanh chóng biến thành một cái xác.” Mộ Liên âm trầm nói.

Khang Thoa gãi đầu một cái hỏi: “Bọn họ giám sát thế nào? Không lẽ trên tàu chở hàng rời đảo cũng có cơ sở ngầm sao?”

Mộ Liên lắc đầu: “Chuyện này thì tôi không rõ... Nếu bọn họ đã dám làm vậy thì tất nhiên phải có biện pháp riêng. Từ đó tới giờ chỉ nghe qua người trở thành xác chết chứ chưa từng nghe thấy bí mật bị tiết lộ.”

“Chuyện này cũng không khó hiểu, cái giá để rời đảo và giữ bí mật không cân xứng chút nào, người bình thường đều sẽ chọn giữ bí mật này...” Trần Thiên Vũ khẽ nói: “Đây là chuyện thường tình của con người, huống chi để lộ bí mật cũng không có lợi cho họ.”

Ông hỏi tiếp: “Nhưng chuyện khiến tôi không hiểu là, ai lại chạy tới đây tiêu tốn một khoản tiền lớn để tuyển một thủy thủ bình thường chứ?”

Rốt cuộc Mộ Liên cũng cười to: “Vậy thì các anh sai rồi, thủy thủ tuyển ở đây khá là có tiếng... Tàu thủy muốn từ đây trở về đất liền, cương vị chủ chốt không có người điều khiển thì không thể về được...”

“Các anh có biết tàu thuyền qua lại nơi đây mỗi ngày có biết bao nhiêu nhân viên thương vong nghiêm trọng không?”

Lỗ tai hai người suýt chút nữa dựng thẳng đứng lên.

“Không có mười chiếc thì cũng tám chiếc, có vài con tàu, thủy thủ thậm chí còn chết gần hết, chỉ còn lại một mình thuyền trưởng chỉ huy... Vào cảng đều là được tàu kéo kéo vào.”

Hai người thầm líu lưỡi, xem ra tai nạn biển ở Tam giác Rồng đã mang lại khoản tiền lãi kếch xù vô hạn cho hòn đảo này, mặt khác, cảm xúc khó chịu cũng lặng lẽ dâng lên trong lòng họ, cái này căn bản chính là thừa dịp cháy nhà hôi của.

Trần Thiên Vũ quyết định tạm thời không nói về đề tài này nữa vì ông có một chuyện khác cần Mộ Liên làm rõ.

“Đảo Quan Cẩm thì sao? Nó là nơi nào thế?” Ông hỏi.

Mộ Liên giải thích: “Thật ra nó là phố người Hoa, người sống ở đó đều là người Trung Quốc, ngay cả một người nước ngoài cũng không có. Có người nói bọn họ đã nhận nhiệm vụ gác hải đăng mấy chục năm qua, mọi người đều thích gọi họ là sứ giả bảo vệ hải đăng. Nhưng nó cũng giống như đảo Thiên Diệp, cũng cấm người ngoài bước chân vào đó, có điều, người Trung Quốc trong đảo Quan Cẩm lại thường xuyên tới đảo Puruin, còn thường xuyên tới quảng trường Vạn Thánh thăm hỏi nên bình thường rất được hoan nghênh.”

“Sứ giả bảo vệ hải đăng?” Trần Thiên Vũ tự mình suy nghĩ hàm ý của những chữ này: “Nói như vậy tức là anh cũng đã từng tiếp xúc với bọn họ rồi?”

“Ừm, cô Ngọc Nhi là người của đảo Quan Cẩm, là nhân vật truyền kỳ nổi tiếng trong khu ổ chuột lụn bại này của chúng tôi.”

Nói đến đây, khóe môi Mộ Liên cũng bất giác mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.