Đông Phương Thần Thám

Chương 168: Kỳ quan san hô



Đảo Thiên Diệp!

Đây là một món quà thần kỳ mà thiên nhiên tặng cho loài người, cũng là một viên minh châu rực rỡ trên Tây Thái Bình Dương, các đảo san hô thông thường thường không vượt quá mười mét so với mực nước biển, dù cao tới đâu cũng chỉ mười lăm, mười sáu mét, như vậy cũng đã là rất hiếm rồi; nhưng đảo Thiên Diệp đứng vững giữa đại dương, nơi cao nhất thậm chí còn đạt tới 68 mét, không thể không nói rằng độc nhất vô nhị, khiến kẻ khác phải ghen tị.

Từ trên biển nhìn về phía đảo Thiên Diệp, bờ biển giống như hàng ngàn vách đá vậy (đương nhiên thực tế thì không cao đến vậy, nhưng đối với một con thuyền nhỏ trên biển thì quả thật sẽ có cảm nhận và cái nhìn như vậy), đỉnh của bức tường dường như nổi bật hơn trong không trung so với phía dưới, giống như một chiếc váy xòe hơi mở. San hô mấy triệu năm tuổi hình thành từng lát đá ngầm tầng tầng lớp lớp, giống như những chiếc lá đen khổng lồ với các cạnh răng cưa dần dần chồng lên nhau và nhô ra khỏi mặt biển, rồi cao lên mấy chục mét; dùng hình ảnh khác để mô tả nhé, vách đá ấy giống như một chiếc bánh ngọt ngàn tầng khổng lồ, mỗi mảng rất giống như là độc lập, có thể tách ra bất cứ lúc nào và trượt xuống biển sâu, nhưng mỗi một mảng cố tình lại cực kỳ ngoan ngoãn mà ngốc nghếch đứng tại chỗ, từng lớp chồng lên nhau, dính sát và cực kỳ phù hợp với nhau, giống như có một năng lượng cổ quái nào đó quấy phá vậy.

Trên thực tế, cấu trúc của đảo san hô này có cái tên chuyên nghiệp hơn – mỏm đá Thiên Diệp.

Thuyền máy xuất phát từ đảo Quan Cẩm, lướt qua một con đường biển quanh co thần bí, sau khi đi khoảng 5 - 6 hải lý về phía Nam là đến dưới vách đá ngàn tầng dốc đứng ấy, trên mặt biển lúc này chỉ có ánh sáng cực kỳ mỏng manh, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy kỳ quan đá lởm chởm này, trong lòng Lý Nhất Đình thầm thán phục, nếu không phải ông biết trên đảo này bị một đám tội phạm hung ác tày trời chiếm cứ, ông thật sự muốn dành thời gian nhàn hạ ở đây thưởng thức cảnh đẹp khi mặt trời lặn, ông thậm chí có thể tưởng tượng đến hình ảnh đồ sộ khi ánh hoàng hôn phủ kín mỏm đá Thiên Diệp. Vương Tùng nói, căn cứ canh gác của đảo Thiên Diệp ngay cách đó không xa, nhưng thời gian để cho hai người điều tra lại không nhiều, chỉ có thể tiến hành lúc chạng vạng thiên văn và chạng vạng hàng hải, thời gian điều tra sẽ không quá một giờ, nếu không thì rất có thể sẽ bị nhân viên quan sát trên đảo hoặc là thiết bị quan sát phát hiện ra.

Thừa dịp lúc nói chuyện, Vương Tùng lấy một chiếc camera mini từ ba lô tùy thân và đưa cho Lý Nhất Đình và giới thiệu cơ bản về cách sử dụng, đối với Lý Nhất Đình thì chuyện chụp ảnh không khó, ông còn tùy tay thử chụp vài bức ảnh vách đá ngàn tầng, lúc lấy ra nhìn, ánh sáng tuy rằng hơi mỏng manh, nhưng hiệu quả lại không tệ lắm, không ngờ một thứ nhỏ bé xinh đẹp này lại có chất lượng tuyệt vời đến thế.

“Đó là một chiếc camera chụp được trong điều kiện ánh sáng yếu, có tích hợp hồng ngoại quay phim chụp ảnh, mặt khác, nó còn siêu chống thấm nước nữa.” Vương Tùng nói, đẩy cần điều khiển về phía trước, tốc độ của thuyền máy lại tăng lên, có vẻ như khoảng 30 nút, mặt biển tuy rằng yên ả, nhưng mũi thuyền lại đột ngột nhếch lên rất cao.

Lý Nhất Đình lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã đánh rơi camera, ông cười khổ, nói: “Nếu gia tốc, anh có thể báo sớm một tiếng hay không vậy.”

Lúc này, tiếng động cơ chính của thuyền máy rất lớn, không biết là Vương Tùng không nghe thấy hay là không muốn để ý tới, chỉ lớn tiếng nói một câu: “Anh sẽ quen nhanh thôi, lát nữa, chúng ta có thể quay phim chụp ảnh khi đang chạy với tốc độ cao, anh cứ làm quen trước đi.”

“Ủa... Tại sao?” Lý Nhất Đình kinh ngạc nói.

Vương Tùng cười nói: “Phía trước là một cái hồ cạn ven biển, tầm nhìn gần như không bị cản trở, chúng ta chỉ có thể nhanh chóng đi qua nó từ xa, sau đó chụp cảnh tượng trong hồ, rồi trở về địa điểm xuất phát.”

“Hồ cạn ven biển?” Lý Nhất Đình có vẻ không hiểu, nhưng ông không hỏi thêm điều gì, tiếng máy móc động cơ rất ầm ĩ, nói chuyện thật sự rất tốn sức, ông nghĩ lát nữa chắc có thể tận mắt nhìn thấy cái gọi là hồ cạn ven biển.

Thuyền máy chạy sát qua vách đá như một làn khói nhẹ, trong đêm tối, chạy ra khỏi tầm mắt của nhân viên quan sát, nương vách đá để tránh né radar giám sát trên đảo, Vương Tùng điều khiển cực kỳ thông thạo, kinh nghiệm phong phú.

***

Sau khi thuyền máy chạy qua vách đá ngàn tầng kia, độ cao của đá san hô lập tức giảm xuống, nhanh chóng chỉ còn lại khoảng nửa mét lộ ra khỏi mặt nước, sau khi đi qua đá san hô nửa mét này, Lý Nhất Đình cuối cùng cũng hiểu được cái gì là hồ cạn ven biển, đó là một vùng biển rộng lớn được bao quanh bởi các đá ngầm vòng san hô, giống như một bồn nước rất lớn vậy; san hô xung quanh rộng khoảng hơn mười hoặc hai mươi mét, diện tích vùng biển bên trong rộng khoảng 2 km vuông, cả hồ cạn ven biển chỉ có một tuyến đường an toàn chật hẹp để ra vào, độ rộng không quá 100 mét, rất có thể là do sức người tạo ra. Lúc này, hồ cạn ven biển sáng trưng, rất nhiều đốm nhỏ sáng ngời nối liền nhau, khi đến gần hơn, ông mới phát hiện có rất nhiều ngọn đèn được phát ra từ trăm vật thể khá giống thuyền.

Thuyền máy cách ven hồ cạn khoảng 1-2 hải lý, càng đến gần mảnh đất trung tâm của đảo Thiên Diệp, Vương Tùng càng cẩn thận, thực sự không dám tới quá gần, Lý Nhất Đình vội vàng cầm lấy camera mini và bắt đầu ghi hình, nhưng khi nhìn video thì ông nhanh chóng phát hiện ra không ổn, do tốc độ quá nhanh nên những điểm sáng đèn biến thành rất nhiều dải ánh sáng, hoàn toàn không thể nhìn ra nội dung quay phim. Ông không thể không vỗ mạnh bả vai Vương Tùng, ra hiệu cho gã giảm tốc độ xuống.

Vương Tùng nghiêng đầu nhìn, cũng nhíu mày, gã suy nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng kéo cần điều khiển ra sau một chút, lớn tiếng nói: “Nắm chắc thời gian nhé, vị trí này cực kỳ nguy hiểm.”

“Được.” Lý Nhất Đình không thừa lời, tốc độ của thuyền máy bây giờ chỉ có hơn mười nút, hình ảnh sau khi quay phim quả nhiên trở nên rõ ràng rất nhiều, ông còn thỉnh thoảng thay đổi hình thức, lại từ các góc độ mà quay những cảnh đặc biệt, có thể ghi lại toàn cảnh hồ cạn ven biển.

Thời gian trôi qua khoảng hơn mười phút, Vương Tùng có chút lo lắng hỏi: “Thế nào, có được không? Ngày sắp sáng rồi...”

Lý Nhất Đình không sốt ruột trả lời, không hiểu sao, ánh mắt của ông dừng lại trên tuyến đường an toàn rời cảng đằng xa, lại tách tách tách mà chụp thêm vài bức ảnh.

“Ủa! Tổng giám đốc Vương, anh xem kìa, hình như trên tuyến đường an toàn bên kia có một ngọn đèn màu xanh biếc đang di chuyển thì phải?” Lý Nhất Đình khó hiểu, hỏi.

Vương Tùng nhìn về phía ngón tay ông đang chỉ, lơ đễnh nói: “Ha ha, có thuyền rời cảng, đó là đèn vận chuyển bên mạn thuyền phải.”

Lý Nhất Đình ngạc nhiên nói: “Nhưng tôi nhìn trong bức ảnh thì đâu thấy giống như thuyền? Anh xem, hình như chiếc thuyền kia có thêm hai cái cánh thì phải?” Ông phóng to bức ảnh rồi đưa cho Vương Tùng xem.

“Sao có thể thế được?” Vương Tùng nhận lấy camera và cẩn thận quan sát, bức ảnh khá mơ hồ, hơn nữa mục tiêu lại cực nhỏ, nhưng gã càng xem càng cau mày, cuối cùng còn đỗ hẳn thuyền máy lại.

“Chẳng lẽ là máy bay?” Vương Tùng thì thào lẩm bẩm: “Tôi cũng chưa thấy thứ này bao giờ.”

Lý Nhất Đình cười ngượng, nói: “Anh gặp qua máy bay nào bay thấp như vậy, tốc độ chậm như vậy chưa?... Đúng rồi, khoảng cách giữa chúng ta với nó bây giờ là bao xa thế?” Ông lập tức nghĩ tới vấn đề này, vật thể trong bức ảnh thật sự quá nhỏ.

Vương Tùng nhìn thoáng qua một chút, mở miệng nói: “Khoảng bốn, năm hải lý...”

“Có thể đến gần nó hơn được không, chỉ cần chụp được rõ ràng là chúng ta lập tức lui lại.” Lòng hiếu kỳ của Lý Nhất Đình nhanh chóng dâng lên, dù sao cho tới bây giờ, về cơ bản thì vẫn chưa có phát hiện gì có giá trị.

Vương Tùng hơi do dự: “Lỡ như bị phát hiện thì phiền lắm, loại con thuyền đang di chuyển thế này khẳng định là có người chuyên môn phụ trách quan sát biển... Nói không chừng, trên thuyền còn lắp đặt vũ khí nữa, dù chúng ta có chắp cánh cũng khó chạy thoát.”

Lý Nhất Đình cũng thoáng tỉnh táo lại, ông không phải người lỗ mãng, thoáng suy tư một lúc rồi ông nhanh chóng hỏi: “Tốc độ cao nhất của một con thuyền to như vậy là khoảng bao nhiêu nút?”

“Tất cả con thuyền lớn trên mặt nước, tốc độ sẽ không quá 35 nút, mà đó đã là quân hạm rồi đấy; nhìn chung thì tốc độ của những con thuyền buôn có trọng tải như trong bức ảnh này sẽ quá 20 nút.” Vương Tùng thật sự có vài tri thức chuyên nghiệp, lời nói rõ ràng mạch lạc, nhưng gã chỉ nói đến mấy con thuyền đơn thông thường.

Lý Nhất Đình đương nhiên không rõ mấy chi tiết đó, ông hỏi tiếp: “Vậy tốc độ cao nhất của thuyền máy này thì sao? Bao nhiêu nút...”

“45 nút, sử dụng trong tình huống khẩn cấp, bình thường cao nhất là 36 nút.” Vương Tùng kiên nhẫn nói.

Lý Nhất Đình gật đầu: “Tốc độ 45 nút có hạn chế thời gian không?” Bây giờ, ông không gà mờ như lúc vừa mới ra biển nữa.

“Tối đa được khoảng nửa giờ.” Vương Tùng cũng hiểu được ý của ông, gã tập trung tính nhẩm, “Ý của anh là nó căn bản không đuổi kịp chúng ta?”

Lý Nhất Đình mỉm cười nhìn gã: “Đúng vậy, anh có dám thử hay không?”

Vương Tùng yên lặng tính toán trong lòng, sau đó cực kỳ lý trí mà nói: “Loại thuyền có trọng tải thế này, với cường độ ánh sáng bây giờ thì tôi phỏng chừng chúng ta chỉ cần cách nó khoảng 1,5 hải lý là có thể chụp được toàn cảnh; dựa trên diện tích phản xạ radar của thuyền chúng ta, chỉ cần cách con thuyền kia từ sáu hải lý trở lên, nó hẳn là rất khó phát hiện ra chúng ta. Nói cách khác, nếu chúng ta hành động thừa dịp người ta không đề phòng mà tới gần mục tiêu đó, lợi dụng thời cơ thay đổi phương hướng để chụp ảnh, sau đó rời đi bằng tốc độ cao, nếu dựa theo 45 nút để tính toán thì cả quá trình sẽ không quá mười phút.”

Lý Nhất Đình gật đầu, vội hỏi: “Ừm, có thể làm được không?” Tất nhiên là ông hiểu đó là một hành động cực kỳ mạo hiểm, nhưng mà có thể đến được nơi đây đã là cực kỳ không dễ dàng, nếu về tay không thì hai người đều không cam lòng, hơn nữa, lần sau còn có cơ hội điều tra như thế này hay không cũng thật sự rất khó nói.

Vương Tùng liếc trộm ông một cái, ánh mắt nóng rát của người này thiếu chút nữa đã làm gã bị bỏng, ài, nói về can đảm, người nào có thể so sánh được với con vịt lên cạn này chứ? Được, hôm nay mình cũng phải dũng mãnh một trận mới được.

Gã không nhiều lời nữa, chỉ thản nhiên nói: “Đứng vững nhé, thời gian cho chúng ta chụp ảnh có thể chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủn thôi, nếu bỏ lỡ cơ hội thì đừng trách tôi đấy.”

***

Vào lúc chạng vạng hàng hải.

Cần điều khiển được đẩy lên mức cuối cùng một cách quyết đoán, thuyền máy giống như mũi tên rời cung mà chạy như bay trên mặt biển, đầu thuyền ngẩng cao đến mức gần như che đi toàn bộ tầm mắt của Lý Nhất Đình, nhưng mà thuyền máy không lao về phía mục tiêu đối diện, nếu chụp ảnh khi thay đổi phương hướng thì không thành vấn đề.

Sáng sớm là thời gian mà người trên biển lơi lỏng nhất, chiếc thuyền lớn đang lóe ánh sáng xanh đối diện kia hiển nhiên vẫn chưa phát hiện ra mục tiêu nhỏ mang ý xấu đang tiếp cận mình với tốc độ cao, vẫn ung dung chậm rãi chạy dọc theo đường thủy vốn có mà chạy, lúc này đã sắp rời khỏi bến của hồ cạn.

Hai người đều không lên tiếng, tay phải của Vương Tùng đang nắm cần điều khiển bắt đầu run nhè nhẹ, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, Lý Nhất Đình vẫn giơ camera, bình tĩnh tìm kiếm cơ hội tốt chỉ lướt qua trong giây lát ấy.

Năm hải lý, bốn hải lý, ba hải lý, hai hải lý...

Càng ngày càng gần, hình dáng của con thuyền rời bến gần như có thể nhận ra bằng mắt thường.

Khi thay đổi phương hướng, thuyền máy chạy chậm lại, Lý Nhất Đình không chút do dự ấn nút chụp nhanh, để đảm bảo, ông lựa chọn kiểu chụp liên tục, phòng ngừa độ nét và sự chuyển động trong bức ảnh bị mờ đi.

“Được, xong rồi!” Lý Nhất Đình la lớn, dùng cả hai tay vỗ vỗ bả vai Vương Tùng để ra hiệu cho gã trở về địa điểm xuất phát.

Bỗng dưng…

Một luồng ánh sáng trắng cực kỳ mạnh đột nhiên từ xa chiếu đến, lập tức bao phủ thuyền máy bé nhỏ đang thay đổi phương hướng trong ánh sáng chói mắt ấy, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống vậy.

Vương Tùng cực kỳ lo lắng mà hô: “Là đèn pha! Không hay rồi, bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi, mau nằm úp sấp xuống.” Hai người bối rối, vội vã cúi người xuống, muốn trốn phía sau bệ lái của thuyền, Vương Tùng đánh tay lái quay thuyền một trăm tám mươi độ, chĩa đuôi về phía luồng ánh sáng trắng thình lình xuất hiện kia.

Chết tiệt!

Hai người bây giờ chỉ hận không thể điều khiển thuyền máy bay lên khỏi mặt nước.

Ánh sáng trắng biến mất, nhưng chiếc thuyền kia hiển nhiên đã thay đổi hướng đi, lập tức theo dõi bọn họ.

Thuyền máy không bay lên như ý muốn, con thuyền đang bám theo phía sau nhanh chóng tăng tốc độ, khoảng cách giữa hai chiếc thuyền mặc dù đang bị kéo dài ra, nhưng không thể thoát khỏi giống như bọn họ đã dự tính, năm phút trôi qua, không ngờ con thuyền phía sau vẫn còn cắn chặt không buông tha.

“Nguy rồi, thứ truy đuổi chúng ta chính là một chiếc thuỷ phi cơ!” Vương Tùng uể oải nói với Lý Nhất Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.