Đông Phương Thần Thám

Chương 180: Thì ra là thế



“Ít nhất có ba vấn đề anh không nói thật.” Lý Nhất Đình nói như chém đinh chặt sắt.

Vẻ mặt Phạm Nghiêm Hoa bình tĩnh, anh ta nhẹ nhàng đặt chén trà lên trên bàn, thản nhiên nói: “Xin lắng tai nghe.”

“Vấn đề thứ nhất, vì sao anh biết con đường thủy bí mật kia? Nếu tôi nhớ không lầm, con đường thủy kia chỉ có đảo chủ và Ngọc Nhi biết, anh chỉ là một tài xế của đảo Quan Cẩm thì làm sao biết được... không giải thích được nhỉ.” Lý Nhất Đình không tiếp tục nhìn anh ta nữa mà nằm dài ở trên giường nhìn lên trần nhà, giống như tự hỏi tự trả lời.

“Ồ, vì sao anh cho rằng thiếu gia Minh không biết con đường thủy này?” Phạm Nghiêm Hoa hỏi ngược lại.

Lý Nhất Đình bật cười: “Có thể Kha Minh biết con đường thủy này, nhưng chắc chắn anh ta sẽ không tuỳ tiện nói cho anh, bởi vì theo quan sát thường ngày của tôi, không phải là anh ta hoàn toàn coi trọng tin tưởng anh, nếu không thì cũng sẽ không chỉ cho anh làm một tài xế bình thường, càng không tín nhiệm tới mức tiết lộ một bí mật quan trọng như thế.”

“Tài xế là người được tín nhiệm nhất bên cạnh ông chủ...” Phạm Nghiêm Hoa phản đối.

Lý Nhất Đình mỉm cười nói: “Nhưng ai cũng nhìn ra được, trình độ năng lực của anh tuyệt đối không chỉ xứng tầm một tài xế. Nếu anh tình nguyện làm tài xế, vậy chắc chắn có mưu đồ khác.”

Ngọc Nhi bên cạnh cười duyên nói: “Anh thật đúng là có năng lực đoán mò, được rồi, là tôi nói cho Nghiêm Hoa, hài lòng chưa.”

Lý Nhất Đình vui vẻ gật đầu: “Tôi cũng đoán vậy, chỉ là tôi muốn để cô nói cho tôi biết mà thôi, như vậy có thể chứng minh rằng Nghiêm Hoa thật ra là người của cô, đúng không?”

Ngọc Nhi vẫn chưa hề nói gì, Phạm Nghiêm Hoa đã cười nói: “Chuyện này thì anh đoán sai rồi, một người không thờ hai chủ, tôi không thể lén lút làm việc cho tiểu thư Ngọc Nhi, hơn nữa, cô ấy cũng không có việc để làm, trên thực tế thì rất nhiều năm trước, đảo chủ đã cho phép tiểu thư Ngọc Nhi nói cho tôi bí mật này rồi, nguyên nhân cụ thể thì anh cũng đừng hỏi làm gì, có hỏi thì tôi cũng sẽ không nói cho anh đâu. Nhưng mà cũng không sao, vấn đề tiếp theo của anh là gì? Bây giờ, tôi rất tò mò xem rốt cuộc là anh có bao nhiêu nghi ngờ.”

“Được. Vấn đề thứ hai chính là, lúc anh nghĩ cách cứu chúng tôi, ca nô của anh cách chúng tôi bao xa?” Lý Nhất Đình chỉ thoáng suy tư rồi nói tiếp.

“Việc này à... để tôi nhớ lại xem.” Phạm Nghiêm Hoa suy nghĩ một lát, tính toán nói: “Khoảng một, hai hải lý, con số cụ thể thì tôi không tính được, nhưng khoảng cách xấp xỉ đúng là như thế.”

Lý Nhất Đình từng bước ép sát: “Thật sao? Vậy thì tốt, anh nói khi thuỷ phi cơ vừa mới rời đi, anh đã xuống nước bơi tới gần, đúng không? Trong lúc đó, anh không bị trì hoãn gì sao?”

“Ừm... đúng vậy, tình hình cấp bách, hơn nữa, tôi từ dưới nước bơi qua nên bọn họ không dễ phát hiện ra, dù sao mạng người là quan trọng, tôi làm gì có thời gian mà do dự chứ...” Phạm Nghiêm Hoa không rõ ý của ông.

Lý Nhất Đình đột nhiên cười ra tiếng: “Vấn đề ở ngay chỗ này, qua lời nói của Vương Tùng thì radar của thuỷ phi cơ có thể phát hiện ra chiếc ca nô xa nhất là năm, sáu hải lý, ca nô của anh có thể tàng hình sao? Rõ ràng không thể. Như vậy điều này chứng tỏ chỗ của anh cách nơi chúng tôi rơi xuống nước ít nhất năm, sáu hải lý, xin hỏi, anh bơi tới đó như thế nào?”

Phạm Nghiêm Hoa nhất thời nghẹn lời, anh ta gãi gãi đầu, hồi lâu mới nói: “Có lẽ vì lúc đó nóng lòng cứu người, cho nên đã kích phát tiềm năng vô hạn của tôi...”

“Như thế vẫn không hợp lý lắm đúng không? Bản thân anh có tin không?” Lý Nhất Đình cười quái dị, hỏi.

Mộ Liên từ nãy đến giờ vốn không nói gì, lúc này cũng không nhịn được tới tham gia náo nhiệt, anh ta cầm ống tiêm loại bé, xem ra là muốn tiêm thuốc giảm viêm cho Lý Nhất Đình, anh ta thích thú ngồi ở mép giường, vừa tiêm vừa nói: “Tôi cũng rất tò mò, Lão Lý, anh sẽ suy luận như thế nào?”

Lý Nhất Đình giật mình vì bị cây kim lạnh buốt đâm vào, cười khổ nói: “Dọa tôi hết hồn, tiêm nhẹ là được rồi, cậu tưởng mình đang đâm vào tượng gỗ à... Việc này thì đơn giản, đương nhiên chỉ có cao thủ bơi lội mới có thể làm được. Bơi tới bơi lui gần mười hải lý, còn phải kéo theo một người sắp chết như tôi, người bình thường làm sao có thể làm được?”

“Nói rất có lý.” Mộ Liên cũng gật đầu đồng ý, cậu ta cười giỡn nói: “Suy luận như vậy không có điểm nào vô lý cả.”

Phạm Nghiêm Hoa vẫn không nói gì, một hồi lâu sau, anh ta mới nói: “Đáp án của vấn đề này, lát nữa tôi sẽ nói cho anh, bởi vì đáp án quá đơn giản. Bây giờ, tôi muốn nghe thử vấn đề thứ ba của anh là gì?”

“Vấn đề thứ ba đơn giản nhất, tại sao anh muốn cứu tôi?” Lý Nhất Đình không hỏi dồn, ông nói tiếp.

Phạm Nghiêm Hoa cười cười: “Vấn đề này đúng là đơn giản, tôi nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã coi anh như bạn bè, sở dĩ thiếu gia Minh trọng dụng anh là vì được tôi hết lòng đề cử, như vậy anh nói xem tôi có nên cứu anh hay không đây?”

“Nghe có vẻ vô cùng có lý.” Lý Nhất Đình khẽ cười nói.

Phạm Nghiêm Hoa vui mừng mà nói: “Chẳng lẽ anh cho rằng không phải?”

“Dĩ nhiên không phải. Thứ nhất, tôi tự mình xâm nhập vào vùng biển của đảo Thiên Diệp, chắc chắn hành động này chẳng khác gì phản bội đảo Quan Cẩm, anh làm tài xế cho Kha Minh, cứu tôi là trái với lẽ thường; thứ hai, cứu tôi chẳng khác nào công khai đối địch với đảo Thiên Diệp, nguy hiểm như vậy mà anh vẫn nghĩ cách cứu một người bạn không quan trọng gì như tôi, rất khó làm người ta tin tưởng; thứ ba, nếu như không có người bày mưu tính kế, nửa đêm nửa hôm mà anh vẫn dám lái ca nô theo dõi chúng tôi sao, thấy tiểu thư Ngọc Nhi ở đó cũng không báo trước, thấy chúng tôi gặp nạn còn chủ động nghĩ cách cứu viện, anh cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba à?”

Ngọc Nhi che miệng cười nói: “Anh thế này là chó cắn Lữ Động Tân điển hình đấy, không nhìn ra lòng tốt của người ta gì cả. Anh cho rằng ai cũng giống như anh, lòng cứng như sắt đá, trơ mắt nhìn bạn bè của mình gần như sắp tử vong mà thờ ơ à?”

Phạm Nghiêm Hoa thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Có lẽ điều anh nói cũng có mấy phần đạo lý, chỉ là về chuyện cứu người, lúc ấy tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chắc tôi chỉ là không muốn anh chết một cách không minh bạch như thế. Còn chuyện có người bày mưu tính kế hay không, tôi chỉ có thể nói rõ ràng cho anh là không có.”

Mọi người im lặng không nói gì, Lý Nhất Đình cũng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Phạm Nghiêm Hoa thản nhiên nói: “Tôi lấy nhân cách mà thề, chuyện cứu người quả thật là do chính tôi quyết định.”

“Anh đừng nói nữa, tôi đột nhiên nghĩ đến một người, một người cực kỳ thú vị.” Một ý nghĩ chợt lóe qua đầu Lý Nhất Đình, ông cảm thấy như được truyền cảm hứng, tầm mắt được mở mang.

Vẻ mặt Phạm Nghiêm Hoa quái lạ, anh ta cười ha ha, nói: “Người này có liên quan gì với tôi à?”

“Đương nhiên...” Lý Nhất Đình cũng thoải mái cười: “Liên quan nhiều đấy. Nếu như tôi đoán không lầm, người có tâm tình nhẹ nhàng nhất trong căn phòng này bây giờ hẳn là bác sĩ Mộ Liên của chúng ta rồi.”

Phạm Nghiêm Hoa kinh ngạc nói: “Vì sao thế?”

Lý Nhất Đình nhún nhún vai, nhìn anh ta một cái: “Ngại gì mà không hỏi chính anh ta thử xem.”

Mộ Liên mang vẻ mặt vô tội, chậm rãi đi tới, lúc này, anh ta mang tay không, chống nạnh, còn làm động tác vặn eo kỳ quái giống như vận động viên thể thao vậy.

“Được rồi, Lão Lý đúng là thần cơ diệu toán. Các anh đừng đoán nữa, nhìn thôi cũng đã mệt mỏi... Lão Lý, anh đoán không sai một chút nào, vị tài xế cứu người đang đứng ở trước mắt anh đúng là thuyền trưởng Đông Phương Nhạc mà tôi đã khổ sở đi tìm mấy tháng nay đấy.”

Ngọc Nhi trừng mắt liếc cậu ta một cái: “Thần cơ diệu toán cái khỉ gì, như thế này gọi là lấy oán trả ơn mới đúng.”

Lý Nhất Đình cười khà khà, tâm tình của ông quả thực vô cùng tốt.

“Được rồi, lão Lý, anh thắng rồi. Không bằng thế này, trước tiên, anh hãy ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ sau khi anh hoàn toàn khôi phục, tôi sẽ tới tâm sự với anh về chuyện cũ của tôi, tôi biết anh sẽ có hứng thú, rất xin lỗi là bây giờ tôi lại không có đủ thời gian để nói chuyện phiếm.” Phạm Nghiêm Hoa chậm rãi nói.

Lý Nhất Đình thở phào một hơi, cả người thư thái, vui vẻ nói: “Vậy được, xin cứ tự nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.