Tàu hàng Lê Sa Hào lại một lần nữa đi qua Tam giác Rồng, nhưng trong lòng mọi người lúc này không còn bất cứ cảm giác sợ hãi nào nữa. Tam giác Rồng vốn dĩ rất đẹp, hiện giờ hình như lại càng đẹp hơn. Từ nay về sau, các thuyền hàng qua lại chỉ cần chú ý tới việc bị bão lốc tấn công. Khu vực biển khiến người ta nghe tên mà sợ mất mật này đã không còn quá nhiều nguy hiểm vô danh nữa.
Con đường quay trở lại yên bình lạ thường, nước biển cũng loang loáng kỳ dị giống như một dải lụa đang chúc mừng chiến thắng trở về vậy. Có lẽ ông trời thích phụ họa cho tâm trạng của mọi người nên ngay cả Vạn Vĩnh Khôn vốn luôn bị say sóng nhưng hôm nay lại thấy thoải mái, đầy sức sống không khác gì bình thường. Anh đang nhàn nhã hưởng thụ ánh sáng mặt trời buổi chiều, nói chuyện câu được câu chăng với các anh em đặc công và cảnh sát biển đã cùng trải qua sinh tử với các thám tử Bắc Đình.
Con thuyền tách đôi làn nước tạo thành những cơn sóng gợn dao động sang hai phía của mạn tàu, ngay khi tạo thành đỉnh sóng thì nó lại bập bềnh một cách quỷ dị rồi tạo ra một đỉnh sóng với nếp gấp như tơ lụa, sau đó chợt lóe lên ánh sáng vàng chói mắt. Ánh sáng này lấp lánh trong mắt của Trần Thiên Vũ làm ông hứng thú, kiên nhẫn theo dõi sự rực rỡ này. Quả nhiên, mấy phút sau lại có một tia sáng vàng lóng lánh lướt qua mắt ông.
Lưu Tử Thần cười mỉm: “Thiên Vũ, anh đang nhìn gì vậy?”
“Anh đang xem trên mặt nước có bóng hình của em không…” Trần Thiên Vũ rất chăm chú, nói như thật.
Lưu Tử Thần bĩu môi, chị không hề tin, nói: “Vớ vẩn, em đứng trên thuyền thì sao có thể phản chiếu bóng dáng xuống mặt biển được, anh coi em là trẻ con ba tuổi chắc?” Tuy nói vậy nhưng trong lòng chị chợt cảm thấy ấm áp.
Trần Thiên Vũ đưa tay chỉ vào gợn sóng kia rồi nói nghiêm túc: “Không tin thì em nhìn xem, khi con sóng kia dựng lên thì mặt kính chiếu về phía chúng ta, thế nên bóng hình của em rất có thể sẽ in xuống đó đấy.”
“Thật sao?” Lưu Tử Thần tò mò, nhưng chị nhìn thật lâu vẫn không thấy được sự ảo diệu ở trong đó. Chờ tới khi chị nhìn lướt qua Trần Thiên Vũ, thấy trong mắt ông có ý đùa cợt mới bừng tỉnh.
Đương nhiên chị nổi giận, nói: “Cái anh này, lại trêu người ta… Gương xa như thế thì anh có thể nhìn ra đóa hoa chắc?” Chị khẽ đập vào ngực người ở bên cạnh mình một cái.
Trần Thiên Vũ đau lòng nắm lấy quả đấm của chị, dịu dàng nói: “Không sai, gương quá xa, căn bản không thể chiếu được cái bóng nhỏ bé của chúng ta. Nhưng dù là thứ nhỏ bé, yếu ớt này, lúc em một mình đối mặt với gã người Nhật Bản hung ác kia lại không thấy sợ sao?”
Lưu Tử Thần không hề nói gì, chị cảm thấy viền mắt mình hơi ẩm ướt, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại.
“Rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế, em đâu có thời gian để lo sợ… Dù sao em cũng không thể để anh nộp mạng mình dễ dàng như vậy được, có thể tranh thủ được chút hy vọng sống thì nhất định phải cố gắng hết sức chứ. Những chuyện khác thì em quả thật không nghĩ nhiều.”
Trong lòng Trần Thiên Vũ dường như có cơn sóng to gió lớn nhưng ông chỉ thở dài một hơi.
“Lần sau, em có thể đừng mạo hiểm như vậy nữa được không… Chúng ta đâu thể gặp may mãi như vậy được.” Ông nhẹ nhàng thả tay của Lưu Tử Thần ra, nhưng lại dùng sức đập tay mình lên lan can sắt.
“Hừ, anh còn muốn có lần sau à! Thật là, đã lớn tuổi rồi mà còn hùng hồn như thế.” Lưu Tử Thần nổi giận nhưng rồi lại khẽ mỉm cười, “Được rồi, chuyện đã qua rồi, không phải vẫn bình an đó sao. Người ta thường nói rằng ông trời sẽ chăm sóc cho những người dũng cảm, chắc sẽ không bất công với em đâu…” Chị chợt phát hiện ra đầu mối gì đó: “Thiên Vũ, anh có tâm sự gì sao? Trông dáng vẻ của anh làm cho em có ảo giác hình như vụ án vẫn chưa kết thúc vậy…”
Nhiều năm như vậy, chị gần như chỉ dựa vào cảm giác đã đoán được suy nghĩ của Trần Thiên Vũ.
Nhưng ngoài dự kiến là Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Em đừng đoán mò. Có lẽ ngoài khơi quá yên bình nên anh thấy không quen thôi. Những ngày ở đảo Rồng Ác, anh vẫn luôn có chút tâm lý khác thường, cứ cảm thấy trong biển rộng mênh mông không có thứ gì thì thật kỳ quái.”
Lưu Tử Thần khẽ cười, nói: “Thế anh thấy nó hẳn là nên có cái gì?”
Trần Thiên Vũ cười khà khà: “Ít nhất cũng phải có mấy con cá bơi qua bơi lại chứ, em chưa từng nghe nói biển rộng để cá nhảy, trời cao mặc chim bay hay sao? Em nói xem, hôm nay mấy con cá mập lớn kia chết đâu hết rồi nhỉ…”
Lưu Tử Thần phì cười: “Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, anh để ý lắm chuyện quá nhỉ!”
“Cũng không phải vậy.” Ánh mắt Trần Thiên Vũ nhìn về phía xa, giữa hai đầu lông mày tràn đầy vẻ suy ngẫm.
Lại một con sóng lướt qua, hình ảnh đang vui cười của hai người dường như thật sự đã phản chiếu lên cảnh đẹp làm say lòng người này.
***
Hai mươi mấy ngày sau.
Tiếng còi tàu Lê Sa Hào vang lên khi cập bến, một lần nữa, nó lại cập bến tàu tập kết container của thành phố NB. Bước chân của mọi người như lâng lâng khi thuyền cập bến. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh tà dương treo chếch ở phía chân trời, một bóng người nhỏ nhắn quen thuộc xuất hiện trên bến tàu, đó là một cô gái trẻ ăn mặc giản dị. Chờ tới khi mấy người Bắc Đình xuống khỏi ván cầu, khi đến gần thì mới phát hiện thì ra đó là bà chị Ôi Đệch.
Thẩm Minh Nguyệt kinh ngạc đầu tiên, rồi nói: “Bà chị bán cá hố, sao chị lại ở chỗ này?”
Bà chị Ôi Đệch không hề phật lòng, trên mặt tươi vui, nói: “Chào mừng mọi người chiến thắng trở về! Đương nhiên là do có người gọi điện cho tôi rồi, nghe nói hôm nay mọi người cập bến nên tôi đặc biệt chạy tới đây để tiếp đãi các vị đấy.”
Thịnh Mập và Tiểu Quả Viên đi nhanh tới, Tiểu Quả Viên giải thích: “Là em đã gọi điện cho chị ấy, chị ấy còn đang giận bọn em không dẫn chị ấy ra biển cùng đó.”
Chị Ôi Đệch vẫn tươi cười hớn hở, nói: “Đừng có nghe Quả Viên nói lung tung, tôi biết rõ sự vất vả khi đi biển mà… Nếu mọi người đã an toàn về tới đất liền thì hôm nay tôi sẽ làm chủ, mời mọi người đi ăn một bữa cực kỳ đặc sắc, tiện thể bổ sung chút dinh dưỡng.”
Thịnh Mập không bỏ lỡ cơ hội, vội tới gần, sung sướng nói: “Ôi, bọn em mới đi có mấy ngày mà bà chị đã phát tài rồi à? Có món gì ngon vậy, nước miếng em chảy ra rồi đây này… Đi mau đi mau, chị đừng nói nữa, em muốn ăn rau xanh lắm rồi đấy.”
Trên mặt chị Ôi Đệch lộ ra vẻ trìu mến và đau lòng, nhưng hai mắt lại trợn lên, tức giận lườm nguýt làm Thịnh Mập sợ tới mức run rẩy.
Chị giả vờ giận, nói: “Có phải cậu muốn ăn đập không? Dám lén lút dẫn theo em trai chuồn mất, chị còn chưa tìm cậu tính sổ mà cậu đã chỉ biết ăn ăn ăn…”
Thịnh Mập không dám nói lời nào, Tiểu Quả Viên đứng bên cạnh cười lấy lòng.
Thấy tình chị em sâu sắc như vậy, Lưu Tử Thần hơi cảm động, Thẩm Minh Nguyệt lại “không tim không phổi”, vẫn hưng phấn mà chạy tới kéo tay chị Ôi Đệch, động viên: “Được rồi, được rồi, chị Ôi Đệch xinh đẹp của bọn em ơi, đừng chấp nhặt với bọn họ, chúng ta mau đi ăn uống thôi.”
Chị Ôi Đệch cũng không giận thật, nghe vậy bèn gật đầu: “Nể mặt mũi mấy chị của các cậu nên tạm thời bỏ qua cho các cậu đấy… Các anh, các chị, hôm nay chúng ta đi ăn tôm hùm lớn, chậm thì không kịp đâu.” Nghe tới tôm hùm lớn, mấy kẻ tham ăn mới vừa cập bến đều vui vẻ, lần lượt đi theo bà chị nhiệt tình như lửa này về một phía khác.
Trong lòng bọn họ thật ra lại thầm thấy ngạc nhiên, không biết bà chị khí thế ngất trời này lấy đâu ra khoản tiền kếch xù để mời mọi người ăn “tôm hùm lớn” không biết? Nhưng tâm trạng của mọi người lúc này rất tốt nên không có ai vạch trần.
Chờ tới khi bọn họ tới nơi cần đến thì mới hiểu là bà chị Ôi Đệch không nói dối, đích xác là món “tôm hùm lớn” làm mọi người thèm nhỏ dãi. Đó là những con tôm hùm đất đỏ ngầu!
Mọi người nhìn món tôm hùm đất với những chiếc càng lớn ngon lành kia mà trên mặt như muốn nở hoa.
“Đây là con đường bán tôm hùm nổi tiếng của bọn tôi.” Bà chị Ôi Đệch kiên nhẫn giới thiệu: “Có rất nhiều du khách từ nơi xa vì nghe danh tiếng này nên mới đến đây, tôm hùm đất ở đây khác với những chỗ khác, bởi vì đầu của nó rất lớn, chất thịt cũng ngon hơn những địa phương khác.”
Lưu Tử Thần không khỏi kinh ngạc, nói: “Chị Ôi Đệch này, chị là người địa phương sao?”
Tiểu Quả Viên ở bên cạnh tiến tới gần, trả lời: “Đúng vậy, chị Tử Thần, bọn em đều là người thành phố NB, vì làm ăn nên mới tới điểm du lịch ở đối diện để kiếm sống. Nếu không, chị cho rằng sao bọn em có thể dễ dàng tìm được mọi người chứ.”
“Thì ra là thế.” Lưu Tử Thần chợt hiểu ra, hóa ra mọi việc đều có lời giải thích hợp lý nhất, lời này không sai.
Thẩm Minh Nguyệt không thèm để ý tới cuộc nói chuyện của bọn họ, mắt cô đang nhìn chằm chằm vào một đĩa sinh vật nhỏ đẹp mắt đang “giương nanh múa vuốt” với mình, cô lo lắng hỏi: “Chúng ta ăn ở quán này à? Ôi! Không xong rồi, em sắp không nhịn được muốn lấy một con ăn thử…”
Chị Ôi Đệch nhẹ nhàng túm lấy tay áo của cô, Thẩm Minh Nguyệt nghi ngờ đi theo chị rời khỏi quán, cô không hiểu, hỏi: “Sao vậy, lẽ nào quán này là điểm đen à?”
Mọi người cũng thấy kỳ lạ nhưng lại bị lời của Thẩm Minh Nguyệt chọc cười.
Chị Ôi Đệch nhỏ giọng, nói: “Tôm ở những quán này không được tươi, đừng nhìn đó đều là tôm hùm đất, nhưng trước khi vào nồi, sống hay là chết, tôm tươi hay tôm cũ, đều có vị khác biệt rất lớn đấy.” Mọi người chợt hiểu ra, có câu, ra ngoài nhớ dựa vào bạn bè, đi tới nơi nào thì tìm người địa phương nơi ấy. Lời này rất có lý.
Chị Ôi Đệch đưa tay chỉ một quán ở chếch đó không xa, là một quán nhỏ không có biển hiệu, chị cười rồi nói: “Quán cũ này chỉ bán đồ sống, chúng ta mau đi chiếm chỗ thôi!”
***
“Các vị tránh một chút nào, tôm hùm đất cay đây!” Dưới tiếng thét to lanh lảnh của cô chủ quán, ánh mắt của mọi người sắp xanh lè rồi.
Chỉ thấy cô chủ quán cẩn thận bưng một cái mâm khổng lồ bằng inox, trong mâm đang phả ra hơi nóng hừng hực. Chưa đi tới bàn mà đã có một mùi hương thơm nức mũi làm mọi người thèm nhỏ dãi. Hai cân rưỡi “tôm hùm to” tươi roi rói mới ra khỏi nồi đang chất đầy trên cái mâm nửa mét vuông, con này kẹp vào con kia, giống như bọn chúng chết đến nơi rồi mà vẫn không hề để ý, vẫn cứ thỏa thích chơi đùa, trông rõ là đáng yêu. Dáng vẻ của bọn chúng giống như đã bị đông cứng lại trong khoảnh khắc toàn bộ thân thể biến thành đỏ rực, chúng có biểu cảm khác nhau, thân hình cũng khác biệt, trông cực kỳ sống động. Những con tôm này ngâm nửa thân mình trong nước sốt đỏ tươi đậm đà đầy nửa mâm, một nhánh hồ tiêu nằm song song với những con tôm đang tỏa ra thứ mùi đặc biệt thuần thiên nhiên. Món ăn này đúng là đủ “sắc, hương, vị, lượng”! Quá tuyệt vời!
Thẩm Minh Nguyệt không thể chờ đợi nổi đã thò đũa ra gắp lấy một con, rắc một tiếng, cắn tan lớp vỏ ngoài. Chất thịt ngon lành trắng trẻo bên trong vô cùng dai, trộn lẫn với vị cay tê lưỡi làm người ta thấy sảng khoái không thôi. Hơn nữa, lượng thịt của những con tôm này rất nhiều, rõ ràng ăn bõ hơn những con tôm hùm đất bình thường nhiều, ừm, không tồi, không tồi.
Thẩm Minh Nguyệt miệng nhồm nhoàm nói: “Tôi có thể đóng gói mang về không?” Mọi người cười phá lên, ngay cả khuôn mặt cô chủ đứng ở bên cạnh cũng hiện lên ý cười.
Chị Ôi Đệch lại rất thành thật: “Đóng gói không thành vấn đề, chỉ là ăn không ngon được thế này đâu, chỉ có giết tươi sống mới có vị ngon thế này… Hôm nay mọi người ăn thoải mái đi, chuyện gì không dám đảm bảo nhưng chuyện ăn no thì tôi có thể bảo đảm được.”
Thẩm Minh Nguyệt gật đầu lia lịa, bày tỏ thỏa mãn: “Ô yê, tốt quá, lát nữa gọi thêm hai cân rưỡi nữa.”
“Con bé tham lam này.” Lưu Tử Thần bất đắc dĩ nói nhưng cũng vui vẻ gia nhập đội quân gỡ tôm hùm.
Trần Thiên Vũ cười ha hả, nói: “Lần đầu tiên tôi nghe tới chuyện ăn tôm hùm đất mà bao ăn no đấy, đúng là nữ trung hào kiệt! Nhất Đình, chúng ta đã sống sót sau tai nạn, lại gặp được một cô gái có lòng như vậy, cậu có muốn đến hai ly không?”
Lý Nhất Đình vẫn chưa trả lời, Vạn Vĩnh Khôn đã không nhịn được, nói: “Thế mà anh không nói sớm, tốt quá, cô chủ, mau đưa rượu lên đi… Ấy, đúng rồi, chỗ chị có rượu gì ngon không?”
Cô chủ cũng nhiệt tình: “Tôi lấy cho các anh rượu vàng Thiệu Hưng nhé, rượu này ngon, đủ vị!” Nói xong cũng không chờ mọi người đồng ý mà đã nâng hai bình lớn đến, nhìn một bình không tới năm cân thì cũng phải hai cân rưỡi, ba cân, miệng bình được bịt bằng bùn vàng: “Xem này, là rượu Nữ Nhi Hồng ủ hai mươi năm chính tông đó, đảm bảo các anh sẽ thích.”
Lý Nhất Đình cười khổ, nói: “Rượu vàng Thiệu Hưng à, rượu này lâu ngấm phải không nhỉ? Cô chủ này, cô biết làm ăn thật đấy, nếu như ủ hai mươi năm thật thì chỉ sợ sau khi uống say sẽ không biết đường về nhà mất.”
“Ấy, chỗ này của bọn tôi không biết dối trên lừa dưới, tuyệt đối là hàng thật. Nếu đã nói là hai mươi năm thì chắc chắn không thiếu một ngày…” Cô chủ quán nói vô cùng hùng hồn.
Vạn Vĩnh Khôn cười sảng khoái: “Không sao, không sao, say thật thì mấy người chúng ta ngủ ngoài đường, dù sao cũng đã đặt chân lên mảnh đất vàng này thì coi như chúng ta đã về tới nhà rồi.”
Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, xoa mũi: “Đám đàn ông chúng ta thì không sao, nhưng các chị, các em cũng phải ngủ ngoài đường theo à? Thế mà cậu cũng nghĩ ra được.”
Thẩm Minh Nguyệt cười khẽ, nói: “Xem thường người ta quá nhỉ, đám đàn ông các anh có gan nằm trên đường như xác chết thì chị em chúng em cũng dám ngủ ở công viên ngoài trời, ai sợ ai nào? Có đúng không. Cứ uống đi…”
Mọi người đều rất vui vẻ, cô chủ quán nhanh chóng đưa bếp nấu rượu lên, tiện thể thả vào mấy sợi gừng, chờ tới khi hơi nóng bốc lên, mọi người bắt đầu uống rượu, động đũa, ăn uống linh đình, không biết trời đất ở đâu!
Chị Ôi Đệch phóng khoáng rót một ly rượu đầu tiên, hôm nay chị cũng rất vui.
“Em gái đây xin mời mọi người một ly, sau này hai tên nhóc bướng bỉnh này xin nhờ các anh các chị dạy dỗ cẩn thận có được không ạ?”
Thẩm Minh Nguyệt chợt đưa hai tay lên, cười duyên, nói: “Em đồng ý một chục triệu lần.”
“Em thì có thể dạy cái gì được hả?” Mọi người cười lăn lộn.