Đông Phương Thần Thám

Chương 200: Hợp tấu khúc ca linh hồn biển



Một ngày nào đó trên đảo Thiên Diệp sau cuộc chiến, bốn người bạn cũ lần nữa gặp nhau trong boong tàu Lê Sa Hào, lúc này, Lê Sa Hào vẫn mới tinh như trước, đang chạy cho xong một cuộc hành trình xa xôi dài tới mấy tháng.

Bọn họ là: Trần Thiên Vũ, Lý Nhất Đình, Đông Phương Nhạc, Mộ Liên.

Đông Phương Nhạc tiếp tục giữ chức thuyền trưởng, Mộ Liên vẫn là bác sĩ, mà Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình thì chuẩn bị lên đường trở về Bắc Đình, tiếp tục sự nghiệp của bọn họ.

Trước khi chia tay, bọn họ dự định hợp tấu một khúc, cái gọi là tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã, đối với người như bọn họ mà nói, chỉ có đồng cảm trên tinh thần mới là vui sướng nhất.

Nhạc khí đã có sẵn: Ốc biển, ống sáo, trumpet, guitar.

Dưới ánh nắng chiều tà, trên boong tàu Lê Sa Hào, bốn người bạn thân nhìn qua nước biển dập dờn, bắt đầu hợp tấu ca khúc thuộc về chính bọn họ:

Khúc ca linh hồn biển

Sáng tác từ: Trần Thiên Vũ

Soạn: Mộ Liên

(khúc nhạc dạo, âm bội)

Vốc lên một vũng nước,

Vung vẩy ra ánh vàng óng chói lọi đầy trời;

Bước qua vùng cát ấy,

Thềm lục địa dịu dàng mềm mại và ấm áp.

Đá ngầm phương xa,

Đá lởm chởm không cao ngất,

Yên lặng không sáng sủa,

Kiếp này chỉ ngóng nhìn thủy triều lên xuống,

Vĩnh viễn làm bạn trong ánh sáng trong veo.

Là ai đang gọi tôi ở chân trời?

Cô nương xinh đẹp khoác lên mạng che mặt trắng noãn.

Vận mệnh chưa từng cho nàng vinh quang,

Nhưng lại ban cho nàng sự hiền lành, được trời ưu ái,

Nào có gì đúng và sai,

Nào có gì oán và thù,

Đều là không thể quyết định,

Buông xuống đã là dũng cảm lớn nhất.

Muôn sông nghìn núi, con đường phía trước mịt mờ,

Các dũng sĩ mạnh dạn xông vào một lần;

Sóng dữ ngập trời, thuyền hủy người vong,

Tôi thấp thỏm muốn lội một chuyến.

Năm tháng thoi đưa, thời gian thấm thoắt,

Trên đường triều thánh,

Chúng ta đã không còn gì cả,

Chỉ còn lại mộng tưởng!

Tác giả chú thích: Ca từ của khúc ca linh hồn biển biển này, chẳng qua là Bố Y nhất thời nghĩ ra, đúng dịp hợp với tình hình, thuận tay mà viết, trên tổng thể mà nói cũng không tốt như vậy, tự Bố Y cũng không hài lòng lắm. Cho nên, chuyện thu thập ca từ của khúc ca linh hồn biển biển này không kết thúc theo phần truyện này, tôi vẫn hoan nghênh các bạn đọc nhiệt tình đóng góp.

Tôi nhớ được, lúc vừa mới bắt đầu thu thập ca từ, bởi vì Bố Y không tiến hành miêu tả kỹ càng, cũng chưa viết xong toàn bộ chuyện cũ, bởi vậy rất nhiều bạn đọc chưa hiểu được ý của tôi, khiến một vài bạn đọc tài hoa hơn người, cho dù nhọc nhằn khổ sở viết lời, nhưng bây giờ vẫn không quá phù hợp tâm ý, thật vô cùng có lỗi!

Bây giờ, cuối cùng, phần “Khúc ca linh hồn biển” đã hoàn thành, tôi nghĩ, ý tứ biểu đạt hay tình cảm trong bài hát đều vô cùng rõ ràng, sáng tỏ. Tôi hy vọng ca từ có thể viết ra sự rộng lớn và mạnh mẽ của biển cả, cũng phải viết ra tình cảm sâu đậm của cô gái ven biển. Đã phải bao hàm sự vô tư phóng khoáng khi lao ra đại dương, còn phải thể hiện sự dịu dàng tinh tế trong cuộc sống bình thường. Đương nhiên, tốt nhất là có thể trôi chảy, ý cảnh triền miên. Tốt hơn nữa, đó là có bạn đọc hiểu âm nhạc có thể thay Bố Y phổ ra “Khúc ca linh hồn biển” thực sự!

Cầu nguyện một ngày kia, tâm nguyện được đền bù.

Ở đây còn phải nói thêm một điều, có vài bạn đọc có tài văn chương rất tốt.

Bọn họ là: Lẫm Đông, Chân Tinh, Tiêu Diêu Thán, các bạn cũng biết nhiều ca từ, rất mong có thể căn cứ nội dung bài này để hoàn thiện hơn, đến lúc đó cùng nghiên cứu thảo luận.

Càng hoan nghênh những bạn đọc giấu tài khác tham gia, thu thập ca từ không có thời hạn, Bố Y lẳng lặng chờ!

Toàn văn xong!

***

Khúc ca linh hồn biển biển lời cuối sách

Trả lời trước một vấn đề được quan tâm nhất:

Rốt cuộc “cá cây khô” là cá gì?

Ha ha, tôi cũng không biết, thật, tra khắp bách khoa sinh vật biển, tôi cũng không tìm được loại cá này rốt cuộc là loại gì, nhưng tôi có hình của nó, nó và cá Ục Ục là ký sinh. (ảnh chụp).

Có một vài sự thật! (đã phát hành trong thần thám V)

Về phần cá cây khô có thể bị khống chế hay không, có phải bị “cá Ục Ục” khống chế hay không, gác lại để các vị khán giả tự đi tưởng tượng. Cá Ục Ục tôi cũng không biết là loài cá gì, ha ha.

Mặt khác.

Khúc ca linh hồn biền do Mộ Liên biểu diễn, bây giờ tôi cũng có thể biểu diễn.

Đây là một chuyện thần kỳ cỡ nào!

Từ một người mới học guitar, đến có thể biểu diễn ca khúc phức tạp như khúc ca linh hồn biển biển, chỉ mất hơn một tháng, chẳng những người khác kinh ngạc, mà chính tôi cũng thật bất ngờ.

Ở đây phải cảm ơn rất nhiều người, người đầu tiên phải cảm ơn chắc chắn là bạn tri kỷ của tôi “Mộ Liên” (tên thật vẫn là giữ bí mật nha).

Là cậu ấy để tôi biết ca khúc này, đồng thời dạy tôi rất nhiều kỹ xảo khảy đàn.

Mặc dù tên là tôi lấy, nhưng khúc ca linh hồn biển biển trong lòng tôi trong lòng tôi vẫn là có khoảng cách. Không sao, đây là phức tạp cả đời, một ngày nào đó sẽ có ca khúc hay hơn khúc ca linh hồn biển biển xuất hiện, tin chắc là như vậy!

Trong sách nhắc tới, qua chiến dịch này, văn phòng thám tử Bắc Đình thanh danh lên cao, rốt cuộc không còn là đoàn thể dân gian bừa bãi vô danh. Tiếng tăm của văn phòng thám tử Bắc Đình bắt đầu vang dội từ Bắc chí Nam. Tên của Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình được mọi người quen thuộc, bọn họ nghiễm nhiên trở thành cố vấn giúp đỡ đám cảnh sát và người giám sát, chính thức leo lên võ đài lịch sử.

Ba quyển đầu viết xong, chỉ có thể nói lời nói đầu của quyển sách này đã hoàn thành, dựa theo ý nghĩ của tôi, ba quyển đầu có thể cho rằng là Bắc Đình quật khởi, hoặc là nói vì Trung Quốc thám tử xứng danh. Cho nên, chuyện phá án của thần thám phương Đông vừa mới bắt đầu, ba quyển kế tiếp sẽ thiên về miêu tả tình tiết vụ án, càng có chiều hướng văn phong trinh thám Nhật Bản, nghe nói Nhật Bản là trung tâm trinh thám đương đại, hướng về ưu tú để học tập, có lẽ sẽ không tồi. Nhưng quyển sách này tuyệt sẽ không trở thành một quyển trinh thám Nhật Bản khác, tình hình trong nước khác biệt, nhân dân trong nước khác biệt, tuyệt đối không rập khuôn trích nguyên văn.

Có người hỏi, đây là bản cách phái hay là xã hội phái?

Nói thật, tôi cũng không làm rõ ràng được, bởi vì mỗi một ghi chép đều không hoàn toàn giống nhau, nhất định phải nói là lưu phái gì, tôi càng muốn dùng bốn chữ “phê phán hiện thực” để tổng kết, nói cách khác càng có khuynh hướng xã hội phái hơn.

Bản ghi chép miêu tả cuộc chiến ở đảo Thiên Diệp, thực ra chỉ có thể coi là một lần xung đột vũ trang cục bộ, cũng không khơi ra chiến tranh đúng nghĩa. Không cần phải nói, ở trong thực tế loại xung đột cục bộ này không nhất định có thể xảy ra, sở dĩ gặp phải, nhiều ít bị nhận lấy ảnh hưởng của “Chiến Lang II”, chiến đấu trên đảo sao có thể rời khỏi hải quân? Đáp án chắc là không thể. Huống hồ, muốn tiêu diệt chuẩn căn cứ quân sự như đảo Thiên Diệp, dựa vào một đoàn thể dân gian như Bắc Đình hiển nhiên là quá sức. Có lẽ, tôi cũng có thể vứt bỏ Hải quân, toàn bộ hành trình để cảnh sát hình sự quốc tế tham gia, sau đó từ từ phá hủy lực lượng phòng thủ kiến cố của đảo Thiên Diệp. Chẳng qua như thế sợ rằng sẽ kéo dài rườm rà, dù sao đây không phải một bản đề tài chiến tranh. Một ghi chép 26 vạn chữ đã vượt xa số lượng từ cực hạn để miêu tả một vụ án đặc biệt, nếu như còn tăng thêm miêu tả tiêu diệt quân đội, số lượng từ cũng không phải là nước, mà là căn bản là không có cách khống chế.

Bởi vậy, lùi lại mà cầu việc khác, nhất thời thêm vào lực lượng nhóm chiếu đấu hàng không mẫu hạm như thế, thật là bất đắc dĩ. Mặt khác, tôi đoán chừng ở trong thực tế, có thể còn sẽ có rất nhiều yếu tố chính trị can thiệp vào, viết không tốt vậy coi như xong. Tạm thời cho rằng đảo Thiên Diệp là đảo hoang điển hình, ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng không liên quan nhiều tới chính trị của nước nhà, nếu như có chút cảm giác không hài hòa, chỉ có thể kính xin thông cảm.

Tôi vốn cho rằng, phần cuối của khúc ca linh hồn biển biển sẽ đưa tới sự mắng chửi của mọi người, xem ra là suy nghĩ nhiều, kẻ chủ mưu không cần đền tội, có vẻ rất trái ngược với tình hình thực tế, nhưng phải đền tội như thế nào đây? Tôi không nghĩ tới. Có lẽ còn phải viết mấy chục chương nữa, nhưng tôi nhưng không có kiên nhẫn, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, khi kết thúc cũng không cần phải kéo dài.

Mượn một tựa đề để tổng kết: Thả tình yêu một con đường sống.

Mọi người, chúc ngủ ngon!

Tác giả: Bố Y Đình Úy

Chủ nhật, ngày 8 tháng 10 năm 2017

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.