Đông Phương Thần Thám

Chương 205: Chúng sinh muôn màu (1)



Cabin cáp treo dần dần di chuyển lên trên, Liểu Tiểu Quyền nhìn làn sóng xanh bao la bát ngát dưới chân, trong lòng hưng phấn khác thường, đột nhiên, anh ta có một ý nghĩ kỳ lạ, nếu lúc này mở cửa cabin cáp treo ra, sau đó từ trong cáp treo cao hơn trăm mét này nhảy xuống, đắm mình vào màu xanh biếc rực rỡ này, biến thành một con cá tự do, thật là tốt biết bao.

Mấy năm nay, anh ta không làm việc đàng hoàng, lười biếng, nhưng thật ra trong lòng lại không hề ung dung chút nào, căn bản không hề tự do thật sự, không nói tới cha mẹ luôn lải nhải bên tai, lời phàn nàn của bạn bè thân thích, đủ loại áp lực quan hệ xã hội khiến anh ta cực kỳ buồn bực. Nhưng tới khi anh ta thật sự tìm được một công việc an toàn, thì không biết tại sao anh ta lại không thể tĩnh tâm được, anh ta cảm thấy năm năm qua, mình luôn mờ mịt, không ai chỉ cho mình hướng đi tương lai, không ai nói với mình rằng mình nên làm thế nào, vì vậy nên anh ta không làm gì hết, cứ trống vắng tẻ nhạt giống như cái bóng mơ hồ không tìm được lối đi, mặc dù bất đắc dĩ làm trợ lý cho cha nhưng từ đầu đến cuối lại không thể bước vào trạng thái nên có, cha là một người nghiêm khắc, nên vô cùng thất vọng với anh ta, thậm chí còn tuyên bố nếu anh ta cứ tiếp tục không biết phấn đấu như vậy nữa thì cha thà đem sự nghiệp giao cho người khác chứ không muốn giao cho một tên “phá của” như anh ta quản lý, cha của anh ta đã một tay gây dựng nên thời đại của mình, là người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng nên tất nhiên là một người cuồng công tác rồi. Vì vậy khi ngẫu nhiên gặp được nữ thần Thẩm Minh Nguyệt, anh ta cảm thấy vừa mừng rỡ như người trong tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng, vừa có cảm xúc mãnh liệt muốn theo đuổi chuyện lớn, nếu thành công, tất cả những oán niệm kia đều trở thành niềm tự hào của gia đình, vì vậy, tâm tình của anh ta có thể nói là vô cùng phức tạp.

Ngồi bên trong cabin cáp treo bốn phía có cửa kính trong suốt, anh ta tùy ý đưa mắt nhìn về phương xa, bè nuôi cá trước bờ biển nhìn từ trên cao trở nên nhỏ bé hẳn nhưng cũng kéo thành một chuỗi dài mấy dặm, khá là đồ sộ. Đứng giữa không trung quan sát, anh ta mới phát hiện có mấy chiếc thuyền đánh cá nho nhỏ liên tục qua lại chỗ bè nuôi cá biển, không ngừng bận rộn, có lẽ là đang vận chuyển du khách, cũng có thể là bắt cá tại chỗ, đột nhiên, Liễu Tiểu Quyền giật mình một cái, bắt cá sao? Nếu mình thật sự biến thành một con cá, liệu có biến thành con cá trong lưới giữa cảnh đẹp hưng thịnh này, sau đó bị nướng tới mức chín đỏ và đưa lên bàn đãi khách hay không?

Anh ta dùng sức lắc đầu, ngăn mình suy nghĩ lung tung.

Cabin cáp treo đường biển đi hơn một ngàn mét, lại đi qua hai đỉnh núi nhỏ nữa mới tới được đích đến: trạm cáp treo chính của đảo Khỉ.

Anh ta và Trịnh Tinh vội nhảy xuống khỏi cabin cáp treo, cũng may Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần vẫn đứng đó chờ họ, vì vậy mọi người lại tụ lại; khúc nhạc dạo xảy ra ở trạm cáp treo dưới chân núi không ảnh hưởng gì tới chuyến du lịch của mọi người ở đảo Khỉ, trái lại còn có thêm chút đề tài thú vị để trò chuyện, chuyến đi này lại càng trở nên sôi nổi hơn. Chúng ta đều biết, Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần là người của Bắc Đình, vì vậy họ không hề ngạc nhiên gì với mấy chuyện trong xã hội thế này, chỉ có Liễu Tiểu Quyền không có kinh nghiệm xã hội mới mù mắt bận tâm cho hai cô gái yếu đuối này.

Mọi người vừa cười nói vừa đi bộ vào trong, bọn họ không chọn ô tô du lịch, mặc dù hôm nay ánh nắng chiếu thẳng, mây lại cực kỳ ít, nhưng khu du lịch cận nhiệt đới đã vào nửa cuối năm, mang theo không khí lành lạnh của cuối thu đầu đông, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi tới khiến cả người rất thoải mái, Liễu Tiểu Quyền thì khỏi cần phải nói, cầu còn không được nữa là; những người khác cũng tràn đầy hứng thú, nhàn nhã đi bộ.

Trên đảo Khỉ không thiếu cây cối cao lớn, cũng có mảnh rừng trúc kéo dài, kiến thức của Liễu Tiểu Quyền có hạn, quả thật không biết đây là giống cây gì, chỉ thấy một vùng xanh um tươi tốt xán lạn, mọi người đi dọc theo con đường nhỏ, theo một đám du khách chậm rãi lên núi, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng xào xạc từ lá cây ngọn cỏ bên đường, không cần nói cũng biết, nhất định là đám khỉ con đang nhảy múa nô đùa, nhưng thực tế thì không ai thấy mặt của chúng cả.

Trước khi lên núi, nhân viên của khu du lịch đã nhắc nhở rằng nơi này có ba điều kiêng kỵ: không được ăn đồ ăn vặt, không mang kính râm, không được mở túi. Ban đầu, Liễu Tiểu Quyền không biết tại sao lại có quy định kỳ lạ như vậy, nhưng rất nhanh sau đó, một tên mọt sách trông có vẻ ít trải sự đời đằng trước anh ta đã “làm mẫu”: người này khoảng hai mươi tuổi, làn da trắng nõn, văn vẻ lịch sự, đeo một cặp kính cận vàng, trông có lẽ là một sinh viên chưa tốt nghiệp đại học, dáng người cao ráo đẹp trai đúng kiểu con gái thích. Cậu ta đang ngắm nhìn xung quanh, hai mắt phát sáng, đột nhiên có một cơn gió lướt mạnh qua, chỉ thấy trên mặt mát lạnh, mắt kính trên mũi đã biến mất không thấy! Thị lực của cậu ta có hạn, không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng các du khách bên cạnh lại nhìn thấy rất rõ ràng, một con khỉ nhỏ bướng bỉnh đang một bước đi ba bước nhảy, nhảy lên cây đại thụ bên cạnh, sau đó ngồi xổm trên một cành cây nhỏ không cao, cầm cặp kính được chế tạo khéo léo trong tay mà thưởng thức, cười nhạo nhìn xuống cậu thanh niên đang luống cuống, còn làm mặt quỷ mà trêu chọc.

Cậu sinh viên cao ráo đẹp trai kia cũng nhanh chóng phát hiện ra chuyện này, cậu ta sốt ruột cầu cứu những du khách khác nhưng mọi người lại không có cách nào khác: cành cây cao tới mấy mét, vừa cong vừa nhỏ, con khỉ nhỏ lại đứng ở đầu ngọn cây, không ai có thể leo lên được, càng đừng nói tới việc lấy lại đồ từ tay “Ngộ Không”. Con khỉ nhỏ nhìn con người rối loạn dưới đất, ngồi xổm trên cây xem náo nhiệt một lúc mới đứng dậy, nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, để lại người anh em này giậm chân thở dài, bất đắc dĩ tiếp thu hậu quả xấu từ việc “không nghe lời người lớn nói”.

Có gương của người đi trước, vài du khách không nghe lời dặn lập tức cất kính đi, cất mấy túi đồ ăn vặt trong tay đám trẻ con lại, mọi người còn chú ý giữ chặt túi đeo, đề phòng trở thành người bị tập kích tiếp theo. Nếu muốn khiến người dân tuân thủ uy tắc thì phải mời đám khỉ con “không có giáo dưỡng” này ra, lúc đó, tất cả mọi người chắc chắn sẽ chủ động có nề nếp ngay, tài sản bị thiệt hại thì biết tìm ai mà nói lý lẽ đây?

Thẩm Minh Nguyệt che miệng cười không ngừng, Lưu Tử Thần liếc nhìn cô một cái, ra hiệu cô đừng cười trên sự đau khổ của người khác như vậy nữa, Thẩm Minh Nguyệt lại không để ý, vẫn liên tục cười tới mức không ngậm được miệng, cái gì gọi là tự làm tự chịu.

Biến cố đột ngột này cũng không làm ảnh hưởng đến bước chân của mọi người, mọi người tiếp tục dựa sát vào núi đi về phía trước, Liễu Tiểu Quyền tinh mắt phát hiện ra mái nhà nho nhỏ màu cam thấp thoáng trong bụi cây rậm rạp, anh ta mắc bệnh sạch sẽ trời sinh, đó là vừa ra khỏi cửa sẽ đi tìm nhà vệ sinh trước, không cần phải nói, nhìn bề ngoài thì đây chắc chắn là nhà vệ sinh nam, anh ta lập tức cảm thấy buồn vệ sinh như một phản xạ có điều kiện, vừa khéo mọi người cũng có ý này, vì vậy bốn người liền rời khỏi đám đông, đi về phía đường nhỏ quanh co, bốn người chia thành hai nhóm, từng người đi vệ sinh.

Liễu Tiểu Quyền đi vệ sinh xong, lúc đang rửa mặt trong nhà vệ sinh “năm sao” này thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng thét chói tai. Anh ta lập tức căng thẳng, đây là tiếng hét của con gái, anh ta nhất thời không phân biệt được, ban đầu còn tưởng là giọng của Thẩm Minh Nguyệt, khắp khuôn mặt toàn là nước, sốt ruột vội vã chạy ra, nhanh chóng vòng qua bụi trúc nhỏ để chạy đến nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một cô gái mặc đồ trắng đang hoảng loạn ôm túi xách, vẻ mặt khẩn trương nhìn phía trước.

Liễu Tiểu Quyền kinh ngạc nhưng vẫn theo bản năng chắn trước mặt cô gái này, thế nhưng anh ta cũng hít vào mấy hơi khí lạnh, chỉ thấy một con khỉ trưởng thành, khổng lồ đứng trước mặt cô gái, đang hung tợn nhìn chằm chằm vào túi xách trong tay cô ta. Con khỉ này nhảy nhảy trên mặt đất phải cao tới một mét, còn nhe răng há mồm, trông khá đáng sợ, tuy Liễu Tiểu Quyền cũng hơi sợ hãi nhưng không thể không tỏ ra mình là anh hùng.

“Nó... Nó...” Cô gái mặc đồ trắng lắp bắp, chỉ vào con khỉ.

“Cô mở túi đúng không?” Liễu Tiểu Quyền vội la lên: “Có bị thương không?”

Trên mặt cô gái áo trắng còn đầy nước mắt, thút thít nói: “Em chỉ muốn lấy khăn giấy thôi, ai ngờ... Con khỉ chết tiệt này lại cào em, Tiểu Quyền, sao anh lại ở đây?”

Liễu Tiểu Quyền quay đầu nhìn cô gái áo trắng, quả nhiên có mấy vết máu nhạt trên cánh tay trắng mịn như củ sen, anh ta bất đắc dĩ nói: “Quý Tinh, cô còn băn khoăn với con khỉ à?” Thì ra cô gái này là bạn học của Liễu Tiểu Quyền, khó trách anh ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Sao em biết khỉ hoang lại hung dữ đến vậy chứ?” Mặt mũi Quý Tinh trắng bệch, hờn dỗi nói.

Lúc này, Trịnh Tinh cũng đi ra, thấy tình hình khác thường liền vội vàng chạy tới, con khỉ ngồi xổm trên mặt đất, có lẽ thấy đối phương người đông thế mạnh nên rất thức thời mà bỏ đi.

Quý Tinh là bạn học cùng khoa với Liễu Tiểu Quyền, nhưng không cùng ngành với Trịnh Tinh, vì vậy Trịnh Tinh không biết cô ta, nhưng Trịnh Tinh vẫn thân thiện cười, dù sao người trước mắt cũng là một mỹ nữ hoạt bát.

“Cô gái này là?” Trịnh Tinh không nhịn được hỏi.

Liễu Tiểu Quyền bĩu môi: “Là bạn học thời đại học của tôi, đại tiểu thư Quý Tinh.” Giọng điệu của anh ta có hơi bất thiện.

Không biết tại sao Trịnh Tinh lại không kìm lòng được mà tới gần ân cần hỏi han nhưng Quý Tinh lại tỏ ra không kiên nhẫn, cô ta liếc nhìn Trịnh Tinh một cái, sau đó tự nhiên mà trốn tới cạnh Liễu Tiểu Quyền, Trịnh Tinh cũng nhận ra điều gì đó nên không quá nhiệt tình nữa.

Liễu Tiểu Quyền cau mày nói: “Cô tới đây một mình à?” Người anh ta hỏi tất nhiên là Quý Tinh.

Nhiều người tới gần, Quý Tinh liền nhanh chóng nín khóc mỉm cười, cô ta hiển nhiên là có thiện cảm với Liễu Tiểu Quyền, vừa nghe vậy liền cười nói: “Em đi du lịch với cha mẹ, anh thì sao? Đã nhiều năm rồi, chúng ta không gặp nhau nhỉ.”

Nhưng Liễu Tiểu Quyền không để ý đến cô ta, chỉ nói: “Họp mặt bạn bè thôi, cô thì không có hứng thú tham gia.”

“Thật sao? Thế mà cũng không thèm nói cho người ta biết...” Quý Tinh ấm ức nói.

Liễu Tiểu Quyền khẽ nói: “Quý đại tiểu thư, dù có thông báo cho cô, cô cũng không tới đây đâu nhỉ.” Hai người đang trò chuyện câu được câu không thì có một cặp vợ chồng trung niên đi tới, vừa trông thấy bọn họ liền khẽ cau mày.

Quý Tinh hưng phấn nói: “Mẹ.” Cô ta đưa tay, làm nũng nói với người phụ nữ trung niên kia: “Mẹ xem này, con khỉ kia cào con...”

Người phụ nữ trung niên kia lo lắng an ủi con gái, Trịnh Tinh lại hơi sững sờ, hai vợ chồng này trông hơi quen, thì ra chính là người đàn ông trung niên bị mất ví tiền kia. Nhưng hai vợ chồng kia lại tỏ ra không quen biết họ, chỉ lo quan tâm con gái cưng của mình có bị thương không.

Liễu Tiểu Quyền thấy vậy liền kéo tay Trịnh Tinh, quay người rời đi.

Chỉ nghe Quý Tinh ở phía sau lo lắng gọi: “Tiểu Quyền, các anh đi đâu vậy? Này!”

Liễu Tiểu Quyền không thèm quay đầu lại, càng không thèm lên tiếng.

Trịnh Tinh ngạc nhiên nói: “Hôm nay cậu hơi lạ đấy, sao vậy? Bọn họ là ai?” Anh ta vốn cực kỳ thông minh, lại có vài sở thích khá đặc biệt.

Liễu Tiểu Quyền liếc anh ta một cái, lạnh nhạt nói: “Thiên kim nhà quan chức, đừng có chọc vào cô ta.” Anh ta đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm vào Trịnh Tinh: “Không phải cậu có ý gì với cô ta đấy chứ?”

Trịnh Tinh cười gượng vài tiếng, dường như che giấu mà nói: “Cậu nói linh tinh gì vậy, mới gặp lần đầu thôi mà, tôi có thể có ý gì chứ?”

“Đừng nói là tôi không nhắc cậu, tuyệt đối đừng có quyến rũ qua lại với cô ta.” Liễu Tiểu Quyền nói thật, hiếm khi nghiêm túc, Trịnh Tinh gãi đầu một cái, chỉ có thể lúng túng cười cười cho qua.

“Sao lại nói khó nghe vậy chứ, tôi là hạng người đó sao?” Trịnh Tinh lẩm bẩm.

Hai người đi ra xa, đứng ở ven đường chờ Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần.

Khu du lịch quá nhiều người, người xếp hàng trước nhà vệ sinh nữ rất đông, vì vậy Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần lâu rồi vẫn chưa ra, Trịnh Tinh mượn cơ hội này hỏi: “Tôi lấy lại ví tiền cho họ, thế mà ngay cả câu cảm ơn cũng không có, rốt cuộc đây là kiểu người gì vậy?” Vừa rồi, anh ta vốn không quá quan tâm chuyện này, không biết tại sao giờ lại nhắc lại.

Liễu Tiểu Quyền không vui nói: “Mình không rõ lắm, trước đây chưa từng thấy họ bao giờ. Có điều nghe Quý Tinh nói, hình như cha cô ta là cục trưởng... Không phải mẹ cô ta đã cảm ơn cậu rồi sao?”

“Cũng đúng nhỉ.” Ánh mắt Trịnh Tinh có hơi thất thần, không biết đang nghĩ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.