Đông Phương Thần Thám

Chương 217: Thủ tiêu



Quảng trường chính thức khai trương, nhóm khách hàng đầu tiên không phải là đám người reo hò nhảy nhót mà là nhóm chủ sở hữu tới biểu tình.

Nhóm chủ sở hữu căng băng biểu ngữ với số lượng đông đảo, kéo loa loại công suất lớn, rất nhiều phóng viên đi theo, tới được cửa lớn của trung tâm thương mại thì bị giữ lại, cùng lúc đó, có một đám người khác, chủ yếu lấy đội thi công làm chủ, dự định tự mình đóng cửa hông lại, nhưng tình hình hiện tại vẫn chưa tới mức phải đóng kín, vì vậy mấy người này chỉ bày chướng ngại vật ở gần cửa hông, do đó, trên đường từ trung tâm thương mại đến hầm giữ xe dần dần có nhiều xe tụ tập, khiến lối vào trung tâm thương mại và con đường bên ngoài bị tắc nghẽn.

Tình hình hỗn loạn, cảnh sát giao thông tuần tra giữ trật tự ở gần đó cũng không thể không tới khu vực gần trung tâm thương mại, nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại đứng ra khuyên các chủ xe chủ động lái xe ra chỗ khác, lễ khai trương bỗng trở nên rất buồn cười.

Bởi những người này đều là cư dân của khu vực lân cận, thật ra lãnh đạo cấp cao của trung tâm thương mại đã có chuẩn bị tâm lý, lúc gửi tin tức khai trương đã có phản hồi tiêu cực, nhưng không ngờ tình cảnh lại hỏng bét đến thế này, bọn họ không dám báo cảnh sát ngay, sợ sẽ khiến sự tình càng hỏng bét hơn, chỉ có thể mong âm thầm giải quyết được tranh cãi.

Đội duy quyền chủ sở hữu tất nhiên là có người dẫn đầu, mà người này không hề xa lạ gì với chúng ta: Đồng Minh Hải!

Lần này chư quân chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, tại sao Đồng Minh Hải lại ở khu Kim Hải? Trong ấn tượng của chúng ta, Đồng Minh Hải phải là một nhân vật nhỏ bé thấp kém, hơn nữa người cũng sống cùng một khu với anh ta như Liễu Tiểu Quyền lại căn bản không hề quen biết anh ta, đây là một câu chuyện rất thú vị, chúng ta cứ từ từ vạch ra từng cái nhe.

Mặc dù ở khu du lịch, Đồng Minh Hải ăn nói khép nép cầu xin Quý Trác, nhưng điều đó không chứng tỏ rằng anh ta là người không có thân phận không có địa vị, trên thực tế, có rất nhiều phụ huynh vì việc học của con cái mà bỏ hết mặt mũi, không thể không đóng vai một nhân vật thấp kém không vinh quang, Đồng Minh Hải chính là một trong số đó. Buồn cười chính là anh ta không những có tiền mà còn có địa vị xã hội khá cao, người ta còn là lãnh đạo đấy, đương nhiên, anh ta cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình: sợ vợ. Sở dĩ một lòng một dạ cố gắng làm trái quy tắc để đưa Dương Dương đến trường như vậy, tất cả là do cô vợ “cản Anh siêu Mỹ*” gây chuyện mà ra, mỗi ngày về tới nhà, cô vợ cứ nhồi từng đống từng đống đạo lý lớn cho anh ta, quay đầu lại nhìn cũng không có mấy người đàn ông có thể chịu nổi, huống chi Đồng Minh Hải còn yêu vợ mình sâu đậm, vì vậy sức chống cự lại càng thấp hơn. Ban đầu, Đồng Minh Hải không quen cầu xin người khác, anh ta không bỏ mặt mũi xuống được, nhưng sau vài lần thử “cưỡng bách dụ dỗ”, cuối cùng cũng coi như nhận ra chuyện đó chẳng đáng gì: căn bản không có ai để ý tới những lời a dua nịnh hót và ăn nói khép nép của mình. Nhiều người thỉnh thoảng còn giật dây cổ vũ, ân cần dạy bảo anh ta đừng cứng nhắc quá, đừng chính trực quá, bắt đầu khen ngợi anh ta biết phối hợp, biết thích ứng sẽ làm nên chuyện, bạn nói xem có quái lạ hay không?

* “Siêu người Anh để bắt kịp Hoa Kỳ” là khẩu hiệu được Mao Trạch Đông đề xuất vào khoảng năm 1958. Khẩu hiệu này bao gồm hai mục tiêu: vượt qua Vương quốc Anh trong sản xuất thép trong 15 năm và vượt qua Hoa Kỳ trong 50 năm. Trên thực tế, 15 năm sau khi khẩu hiệu được đề xuất, sản lượng thép của Anh là 26,65 triệu tấn và sản lượng của Trung Quốc là 25,22 triệu tấn. 37 năm sau khi khẩu hiệu được đề xuất, Trung Quốc đã vượt qua Hoa Kỳ 95 triệu tấn.

Dưới sự bất ngờ đó, Đồng Minh Hải cũng bắt đầu yên tâm thoải mái hơn.

Mặc dù vậy nhưng anh ta vẫn luôn là người cứng nhắc, bây giờ trong nhà phải chịu uất ức, phải tìm một chỗ khác để giải tỏa. Có một câu nói rất hay, cuộc sống đóng một cánh cửa của bạn, nhưng cũng sẽ mở cho bạn một cánh cửa khác, giờ cơ hội tới rồi, ai cũng nên đấu tranh cho duy quyền khu nhà, nếu muốn dùng lời lẽ đanh thép thì Đồng Minh Hải tôi đây nhất định phải giơ cao ngọn cờ!

Cầu xin người khác giúp đỡ thì tôi có thể nhịn, trung tâm thương mại của anh đuối lý, tôi có thể nhịn được chắc? Nhất định phải vạch trần nó ra cho mọi người biết.

Anh ta chính là người hiếu thắng như vậy đó.

Huống chi anh ta còn là Phó Chủ nhiệm Hội Chủ Sở hữu nữa chứ.

***

Người đứng đầu trung tâm thương mại đi ra thương lượng, Đồng Minh Hải ra lệnh không đáp ứng, cũng không được bạo lực quá mức, không bạo lực không hợp tác, ngăn chặn chuyện làm ăn bình thường và ưu đãi khai trương của trung tâm thương mại thì nhân vật lớn sẽ xuất hiện ngay, gấp cái gì mà gấp?

Cửa lớn của quảng trường Hải Uyển đã bị chặn hơn một tiếng đồng hồ, trung tâm thương mại này cũng thật khách sáo, mấy mánh khóe đe dọa, báo cảnh sát, nhận lỗi đều đã dùng hết nhưng không có chiêu nào hiệu quả, xem ra đám người kia rất quyết tâm, nhất định muốn làm cho ra nhẽ mới thôi, cuối cùng, người đứng đầu duy trì trật tự hiện trường muốn lặng lẽ kéo Đồng Minh Hải qua một bên, Đồng Minh Hải hất tay ông ta ra, lớn tiếng nói: “Muốn nói gì thì cứ nói ở đây, không cần phải lén la lén lút làm gì, chúng tôi đâu làm việc gì xấu xa không thể để lộ ra ngoài, mọi người nói có đúng không?”

Giọng nói to như thế dẫn tới sự kích động của mọi người, dồn dập chỉ trích trung tâm thương mại có phải muốn dùng chiêu này lung lạc lòng người hay không, mấy người phụ nữ trung niên còn cố ý chen tới, nói một đống đạo lý lớn cho mấy quản lý đứng đầu, khiến giám đốc chủ quản phía trung tâm thương mại đứng không được, ngồi cũng không xong, vô cùng lúng túng và bất đắc dĩ. Đụng phải “vô lại IQ cao”, ông ta không có đủ bản lĩnh để ứng phó, dù sao người ta cũng nói rất hợp tình hợp lý, không phải sao? Làm sao mà phản bác, làm sao mà chứng thực được?

Ông ta ảo não chui vào một góc, nhiều lần báo lên lãnh đạo cấp cao về tình cảnh túng quẫn và sự bất lực của mình, nhưng mấy lãnh đạo này lại chậm chạp không đưa ra câu trả lời chắc chắn, chỉ hỏi người dẫn đầu là ai? Giám đốc rất thê lương, quay đầu lại hỏi họ tên của Đồng Minh Hải, Đồng Minh Hải rất thẳng thắn, không e ngại gì cả, dứt khoát nói ra họ tên. Ha ha, vị giám đốc này cũng không biết, cấp trên bao giờ cũng có biện pháp đặc biệt của riêng mình, chắc chắn sẽ không đối đầu trực tiếp với những người này đâu.

Khoảng nửa tiếng sau, một bóng người vô cùng quen thuộc xuất hiện trước cửa trung tâm thương mại, người này không nói lời nào, trực tiếp đi về phía Đồng Minh Hải, đồng thời vỗ nhẹ vai anh ta.

Đồng Minh Hải quay đầu lại nhìn, hơi sững sờ.

Đây không phải là Phó Cục trưởng Quý Trác sao?

Quý Trác chủ động kéo cánh tay Đồng Minh Hải, thấp giọng nói: “Lão Đồng, cậu đi theo tôi một lát, tôi có chút việc.”

Đồng Minh Hải hơi mơ hồ, chuyện này cũng quá trùng hợp rồi đúng không? Anh ta đi theo Quý Trác tới chỗ rẽ, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cục phó, sao ngài lại tới đây?”

Quý Trác lấy một điếu thuốc ra đưa cho anh ta, Đồng Minh Hải do dự nhận lấy, đây là lần đầu tiên Quý Trác cho mình thuốc lá.

Quý Trác khẽ nói: “Tôi đang sống ở khu vực gần đây, hôm nay trung tâm thương mại khai trương, vì vậy nên mới tới xem thế nào. Các cậu kéo nhiều người tới đây làm gì?”

Đồng Minh Hải cho rằng Quý Trác thật sự đi ngang qua đây, hiếm khi làm được việc lớn, cuối cùng mới tìm được người để tâm sự, anh ta cười hì hì nói: “Lòng dạ của tư bản bây giờ thật đen tối, bọn em tới đây để đòi lý lẽ...” Anh ta thao thao bất tuyệt, kể lại cặn kẽ chuyện trung tâm thương mại tự ý thay đổi quy hoạch, ảnh hưởng đến sinh hoạt của khu vực, phá hoại quốc sách bảo vệ môi trường, tự mình mở cửa hông cho Quý Trác nghe, Quý Trác khẽ nhíu mày nhưng không ngắt lời anh ta, đợi mãi tới khi Đồng Minh Hải tự mình ngậm miệng.

“À, là thế này, những người này quả thực quá vô lý rồi...” Không ngờ Quý Trác lại có vẻ muốn hỗ trợ ấy: “Khu vực mà chúng tôi ở trước kia cũng xảy ra tình trạng này.”

Lần này, Đồng Minh Hải lại càng hăng hái: “Chứ còn gì nữa. Vẫn còn công chức như các ngài đây, thế mà mấy tên thương nhân xấu xa đó lại dám cưỡi lên đầu các ngài, đúng là ăn gan hùm mật báo mà...”

Quý Trác khéo léo cắt đứt hứng thú của anh ta: “Lão Đồng, chuyện hôm nay có thể giải quyết không?”

Đồng Minh Hải bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Khó lắm.”

“Hay là tôi giúp cậu hòa giải nhé?” Quý Trác rít hai hơi thuốc, thản nhiên nói.

Đồng Minh Hải sững sờ: “Dạ? Cục phó, ngài có cách sao?”

Quý Trác khẽ mỉm cười: “Dù sao thì lão tổng của trung tâm thương mại này cũng có giao tình với tôi, các cậu muốn cầu xin chuyện gì, tôi sẽ giúp cậu truyền tin, chút mặt mũi này, họ sẽ cho tôi.”

“Chuyện này?” Đồng Minh Hải nhất thời chưa kịp phản ứng, thuận miệng nói: “Chút chuyện nhỏ này sao dám làm phiền ngài chứ?”

Quý Trác lạnh nhạt nói: “Đâu phải chuyện gì to tát, dễ như ăn cháo mà thôi, cớ gì phải làm căng như vậy chứ, làm tất cả mọi người đều tiến thoái lưỡng nan.” Ông ta không nói chuyện này nữa, thấy Đồng Minh Hải đầy bụng nghi ngờ, trong lòng cười thầm nhưng ngoài miệng lại hỏi: “Chuyện đi học của đứa trẻ nhà cậu, tôi vừa giúp cậu giải quyết, bây giờ đã có chút manh mối rồi...”

Suy nghĩ của Đồng Minh Hải xoay chuyển hơi chậm, đột nhiên lại xuất hiện một lượng thông tin lớn thế này, nhưng anh ta vẫn lập tức nhận ra: “Có thật không? Cục phó, bên trên nói thế nào?”

Quý Trác thở dài một hơi: “Vốn là thế này, chính sách vẫn chưa chính thức được đưa ra, rất nhiều gia đình đều gặp phải tình huống giống cậu, chúng tôi không thể bên nặng bên nhẹ, vì vậy trên nguyên tắc thì không thể có ngoại lệ được. Tôi vì chuyện nhà các cậu mà một mình trình lên trên, xin làm thử nghiệm, dự định lên kế hoạch nhận mười đứa trẻ đúng độ tuổi nhập học, cậu cũng biết, khả năng tiếp nhận của trường học bây giờ có hạn, vì vậy mười vị trí này nhất định phải phân cho những gia đình có điều kiện phù hợp... Về phía cậu thì vẫn chưa đủ điều kiện...” Quý Trác muốn nói lại thôi, tim Đồng Minh Hải lại giật thót.

Đồng Minh Hải cuống lên: “Cục phó, ngài giữ cho em một suất đi, tình huống nhà bọn em thế nào, ngài cũng biết mà...” Đồng Minh Hải lại thao thao bất tuyệt kể ra sự khó khăn của mình, Quý Trác gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, có điều trước sau vẫn không đưa ra đáp án rõ ràng.

Đợi tới khi miệng lưỡi Đồng Minh Hải khô lại, Quý Trác mới nói: “Lão Đồng, cậu cứ yên tâm, chuyện này tôi nhất định sẽ giúp cậu. Chỉ cần bên trên trả lời, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho con nhà cậu nhập học, còn vấn đề thủ tục và chứng thực khác, tôi sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa.”

Đồng Minh Hải cảm động tới mức rơi nước mắt, nói: “Cục phó, thật sự là em làm phiền ngài quá... Không biết làm thế nào mới có thể cảm ơn ngài, thật là, làm phiền ngài quá, hay là nếu ngài có thời gian thì hai nhà chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé?” Hai tay anh ta nắm chặt tay phải của Quý Trác, vẻ mặt hưng phấn tới mức không thể kìm lại được.

Quý Trác khó khăn rút tay về, lắc đầu nói: “Ăn cơm thì không cần đâu, người khác mà nhìn thấy thì bất tiện lắm. Hay cậu nhanh chóng về nhà chuẩn bị tài liệu, như vậy tôi mới làm tốt kế hoạch này được...”

“Được, được.” Đồng Minh Hải đang muốn tạm biệt, nhưng đột nhiên định thần lại, anh ta bối rối nói: “Cục phó, ngài xem, chuyện chỗ em vẫn chưa được xử lý xong, hay là buổi chiều nay em mang tới cho ngài nhé?”

Quý Trác cau mày nói: “Cái chuyện quái quỷ này là sao chứ? Các cậu làm ồn như vậy, chẳng phải là muốn trung tâm thương mại coi trọng hay sao, tôi giúp các cậu nói một tiếng là được, già vậy rồi còn chắn đường làm ăn của người khác, cuối cùng vẫn không giải quyết được vấn đề đâu.”

Đồng Minh Hải do dự một chút, Quý Trác lại nói: “Ai cũng sai như nhau, bên phía trung tâm thương mại cũng phải chịu trừng phạt, tôi sẽ lập tức bảo bọn họ chỉnh đốn lại, nhanh chóng đưa ra câu trả lời chắc chắn cho các cậu, cậu thấy thế nào?”

“Nhưng chuyện này không phải một mình chủ sở hữu như tôi nói là được...” Đồng Minh Hải lúng túng.

Quý Trác quả quyết nói: “Không phải cậu là Phó Chủ nhiệm Hội Chủ sở hữu sao? Cậu giải thích với bọn họ, chúng ta đều là công dân bình thường, phải tuân thủ pháp luật, duy quyền văn minh, chút chuyện nhỏ này mà cậu không làm được sao?”

Da đầu Đồng Minh Hải tê rần trong nháy mắt, anh ta hiểu ra rồi, nếu hôm nay không có chuyện biểu tình này thì chuyện nhập học của con anh ta có thể sẽ không có kết quả, ân tình qua lại mà, không phải là bán mặt mũi cho nhau sao?

Nhất thời, anh ta nhận lời cũng không phải, không nhận lời cũng không phải, chỉ xấu hổ lúng túng mà đứng đó, đầu óc rối bời, Quý Trác ra lệnh vô cùng dứt khoát, không cho phép nghi ngờ: “Được rồi, tôi sẽ giúp cậu tìm tổng giám đốc trung tâm thương mại, các cậu mau về đi!”

Nói xong, Quý Trác không hề liếc mắt nhìn anh ta lấy một lần, lập tức quay đầu rời đi.

Bỏ lại Đồng Minh Hải nghẹn lời không biết làm sao.

***

Không nói mới biết, Đồng Minh Hải nhìn như khúm núm nhưng thật ra cũng là người có chút tài năng, đầu tiên, anh ta vẫn tỏ vẻ như muốn tiếp tục tổ chức biểu tình kháng nghị cho chủ sở hữu một lúc, nhưng thỉnh thoảng lại vô tình cố ý giội cho mọi người mấy chậu nước lạnh, âm thầm dập tắt hứng khởi của mọi người, sau đó lại tìm mấy thành viên Hội Chủ sở hữu mở cuộc họp xử lý ngay tại hiện trường trong thời gian không ngắn. Nhìn mấy người dẫn đầu thương lượng đối sách, có vài chủ sở hữu có chuyện phải làm liền rời khỏi trung tâm thương mại từ sớm, trong lòng bọn họ tin tưởng những “đầu lĩnh” này sẽ phụ trách tới cùng, vì vậy cũng yên tâm giao cho họ.

Hơn nửa giờ sau, nhân số ít đi khoảng một phần tư.

Đồng Minh Hải lại dùng chút mánh khóe, anh ta cố ý gây ra tranh chấp giữa hai đại biểu chủ sở hữu tại hiện trường, người trong khu vực vốn không xa lạ gì, không khó để gây xích mích ly gián, thấy nhanh chóng có hiệu quả, người vốn có tính khí nóng nảy muốn thuốc mạnh với trung tâm thương mại nhanh chóng bị gạt ra khỏi lãnh đạo tập thể, thở hổn hển dẫn theo vài người “phái cương quyết”, tức giận rời đi.

Đồng Minh Hải mừng thầm trong lòng, có vẻ như chiêu này có hiệu quả nhanh chóng rồi.

Phái ôn hòa chiếm đa số, nhân viên bảo vệ và cảnh sát từ xa chạy tới thấy vậy liền tiến lên khuyên bảo những chủ sở hữu còn lại nhường ra một lối đi nhỏ, sau đó dùng hàng rào tách ra một “Con đường màu xanh*” khoảng một mét, trước tiên đảm bảo cho khách hàng lẻ tẻ ra vào, nhóm chủ sở hữu cũng rất bất đắc dĩ, đối đầu với trung tâm thương mại thì được, nhưng ít nhiều vẫn phải cho cảnh sát mặt mũi, huống chi những người ở lại toàn là những người dễ nói.

* Con đường màu xanh: lối đi ưu tiên.

Đồng Minh Hải lén lút quan sát tình hình một chút, trong lòng thấy đã thành công, nói thật, anh ta cũng hơi thấp thỏm, cảm thấy hổ thẹn vì mình lâm trận chùn bước, nhưng vì để Dương Dương thuận lợi được đi học, anh ta vẫn cố gắng mê hoặc bản thân; dù sao biểu tình là chuyện lâu dài, vốn không thể có hiệu quả ngay, còn chuyện con gái đi học lại là chuyện vô cùng cấp bách, bên nào nặng bên nào nhẹ, anh ta vẫn có thể phân biệt được.

Sau này vẫn còn nhiều thời gian, cứ tạm bỏ qua cho trung tâm mại một lần đã, anh ta tự an ủi mình.

Đồng Minh Hải giở trò cũ, nói ra một kiến nghị nhìn thì có vẻ rất hợp lý: Nếu lần đầu biểu tình không có hiệu quả, không bằng chủ sở hữu chúng ta bảo toàn lực lượng, thay phiên nhau ngồi canh giữ, như vậy vừa có thể kéo dài sức chiến đấu, vừa không làm lỡ công việc hằng ngày của mọi người. Đề nghị này nhanh chóng được mọi người đồng ý, sau khi bài binh bố trận đơn giản, nhóm chủ sở hữu chia thành ba nhóm thay nhau hoạt động, mỗi nhóm khoảng hơn hai mươi người, Đồng Minh Hải chủ động xin đi đánh giặc, trực ca đầu hai tiếng, do chính anh ta cũng là một nhân vật quan trọng dẫn đầu đoàn biểu tình, sau khi khẳng khái sắp đặt xong, hai nhóm chủ sở hữu còn lại cũng mơ mơ hồ hồ bị dao động mà rời đi.

Cuối cùng Đồng Minh Hải cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chỉ còn lại khoảng hai mươi người canh giữ cửa lớn trung tâm thương mại, ngoài ra còn vài người của đội thi công buồn chán đứng canh ở cửa hông chờ lệnh đóng cửa, xem ra không có tính uy hiếp thực tế gì cả. Nhân viên an ninh duy trì trật tự lặng lẽ mở lớn đường, cửa lớn của trung tâm thương mại trên cơ bản xem như thông thuận, khách hàng mới tới cũng không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy vài người hai bên đường có sắc mặt vô cùng khó coi căng biểu ngữ, mọi người không thấy sợ gì khi thế trận không lớn, chỉ cảm thấy ngạc nhiên mà thôi.

Ngay cả những phóng viên kia, vừa thấy không có chuyện gì lớn xảy ra, nhàm chán đi theo bọn họ vài vòng, người vác máy quay cũng ỉu xìu, không bao lâu sau cũng lặng lẽ bỏ đi.

Sau khi bên trong thuận lợi tan rã, Đồng Minh Hải nói dối rằng vừa nhận được điện thoại báo có việc gấp phải làm, vội vội vàng vàng để lại một trợ lý giữ vững trận địa, còn mình thì vòng ra cửa sau, nhanh chóng trở về nhà.

Lúc anh ta về nhà, quả thật là sợ hết hồn, anh ta thấy Dương Dương đứng ở cửa, hung dữ lườm anh ta một cái rồi không nói một lời, chỉ quay đầu bỏ đi.

Đồng Minh Hải đổi dép lê, nghi hoặc hỏi vợ là Trang Thông: “Dương Dương sao vậy? Vẻ mặt cứ là lạ...”

Trang Thông thờ ơ nói: “Thế à? Con cái lớn rồi, có lẽ tâm tình không tốt thôi...” Cô ấy gọi với vào phòng: “Dương Dương, mẹ con mình lên mái nhà tưới hoa, con lấy bình tưới cho mẹ đi.”

Một lúc sau, Dương Dương mới lười biếng ra khỏi cửa phòng, vẫn không nói lời nào, Trang Thông sờ đầu cô bé, cười nói: “Sao lại rầu rĩ không vui thế này, đi thôi.”

Đồng Minh Hải bất đắc dĩ lắc đầu một cái, còn mình thì vào phòng khách xem tivi.

Đứa bé Dương Dương này, quả thật không thể nào hiểu nó được.

Anh ta vẫn không biết, cảnh mình và Quý Trác đứng thì thầm ở góc trung tâm thương mại vừa lúc bị đứa con gái Dương Dương mới sáu tuổi của mình nhìn thấy rõ, trẻ con bây giờ lợi hại hơn người lớn nhiều, hầu như cái gì cũng biết, làm sao không rõ bọn họ đang bàn luận chuyện gì chứ? Đặc biệt là vẻ mặt của cha lại vô cùng khiêm tốn, cô bé tất nhiên không thể nào quen thuộc hơn nữa.

Mãi tới khi đội ngũ biểu tình quy mô lớn bị sụp đổ trong nháy mắt dưới những lời nói của cha, sự phẫn nộ vô cớ lặng lẽ bén rễ nảy mầm trong lòng bé Dương Dương non nớt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.