Ởchỗ ngoặt của một dãy nhà xưởng bỏ hoang, đoàn người Hứa Kinh Nam đã chờ hết hai đêm vắng lạnh rồi. Theo suy đoán của Lý Nhất Đình, nơi này hẳn đã được chuẩn bị sắp xếp, phục sẵn rồi mới đúng.
Nhưng tại sao vẫn không hề có chút động tĩnh nào?
Cũng may trời trong, tuy rằng không có trăng nhưng ít ra vẫn không mưa, nếu không thì e rằng bọn họ không thể nào tiếp tục nghiêm túc chờ ở đây được. Tuy nhà xưởng bị bỏ hoang, thế nhưng cổng chính vẫn được khóa chặt, cửa sổ cũng được đóng kín, bọn họ căn bản không có cách nào để chui vào, chỉ có thể miễn cưỡng tìm một nơi dừng chân là mấy bụi cây ngải mọc ven tường ở đằng sau nhà xưởng.
Nhưng dù sao giờ cũng là buổi tối, vô số đợt tập kích của đám muỗi làm cho bọn họ thấy phiền phức không thôi.
Ba người chỉ có thể khe khẽ cười đùa, sau đó đánh muỗi hộ nhau để tìm vui. Thỉnh thoảng còn lộ ra vẻ ao ước muốn được như Lý Nhất Đình, nói rằng không chừng, bây giờ người này đang thoải mái nằm trên ghế sô pha trong phòng khách để xem tivi, đãi ngộ của những người bị thương thật tốt.
Đáng tiếc, cuối cùng thì ông trời cũng không cho thời tiết tốt nữa, ngày thứ ba, trước khi bọn họ lên đường, trời đột nhiên đổ mưa như trút nước, sắc trời càng thêm u ám, Trần Thiên Vũ không khỏi hơi chần chừ.
Dù có che ô thì e rằng cũng khó có thể chờ ở đó trong thời gian dài.
Nhưng ông là một người bướng bỉnh, không tới một phút, ông đã ra quyết định lên đường như thường lệ.
Lý Nhất Đình đi ra khỏi phòng, nhìn ba người đang mặc áo mưa dày cộp lên người, ông có hơi không đành lòng, nói: “Tứ ca, hay hôm nay thôi vậy?... Anh xem, mưa lớn như thế này, chẳng có ai ra khỏi nhà cả.”
Trần Thiên Vũ đứng ở xa lắc đầu, bày tỏ không có vấn đề gì.
Lý Nhất Đình chỉ có thể đi tới, những hạt nước mưa lạnh lẽo nhanh chóng làm ướt khuôn mặt gầy gò của ông.
“Kém một ngày cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.” Ông vẫn cố gắng can ngăn.
Trần Thiên Vũ thản nhiên nói: “Bọn chúng đã lựa chọn hành động rồi, nhất định sẽ không dừng tay như vậy đâu. Tôi thấy thời tiết ngày hôm nay lại càng thích hợp cho những kẻ yêu ma quỷ quái kia ra ngoài giãn gân giãn cốt. Hai ngày trước coi như mất công, không cân nhắc vẹn toàn, mấy con muỗi kia tự dưng lại được hưởng lợi.” Ông lại cười.
Lý Nhất Đình do dự, nói: “Tứ ca, thật ra em cũng không chắc chuyện này lắm đâu. Anh tin tưởng vào phán đoán của em đến thế sao?”
Trần Thiên Vũ bật cười: “Không tin cậu thì tôi còn có thể tin ai?” Ông đưa tay lên vỗ vai Lý Nhất Đinh: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi, thứ mà tôi dựa vào chính là trực giác. Tôi đã từng nói với cậu rất nhiều lần rồi nhưng cậu lại không tin.”
“Hơn nữa, không phải chỉ là dầm mưa một đêm thôi sao? Cũng đâu chết được, các cậu nói xem có đúng không, Kinh Nam.”
Hứa Kinh Nam gật đầu bày tỏ sự đồng ý, có rất nhiều chuyện không kiên trì cho tới cùng thì sao có thể thành công được. Nhưng anh cũng biết, mình và Vạn Vĩnh Khôn trẻ tuổi, có sức khỏe, nhất định không có vấn đề gì, nhưng…
Anh đề nghị: “Hay hai bọn em qua đó là được. Thầy Trần cứ ở nhà chờ tin của bọn em, như vậy cũng không bị lỡ chuyện gì cả.”
Trần Thiên Vũ giả vờ giận, nói: “Hai tên nhóc con miệng còn hôi sữa mà lại dám chê tôi à? Chỉ bằng hai cậu thì có thể hiểu rõ mọi chuyện sao, đúng là!”
Hai người lúng túng không dám nói gì, Lý Nhất Đình thấy ông đã quyết tâm nên không khuyên nữa.
“Đi sớm về sớm, chúc mọi người mã đáo thành công*!”
* Mã đáo thành công: Ý chỉ đạt được mục đích.
Lưu Tử Thần ở trong phòng không nhịn được mà chảy nước mắt, chị không nói bất cứ lời khuyên nhủ nào, thế nhưng vẫn thấy đau lòng. Thiên Vũ, liều mạng như vậy rốt cuộc là vì cái gì chứ?
***
Nhóm ba người không dám bật đèn pin vì sợ rút dây động rừng. Nhưng trời mưa không nhìn rõ đường, sau khi đi vào đường mòn, chân dính đầy bùn lầy lội, có mấy lần suýt nữa bị trượt ngã, đặc biệt là Trần Thiên Vũ vốn đã đi đứng không tiện. Vạn Vĩnh Khôn không thể làm gì khác, đành dùng sức đỡ ông. Quãng đường ngắn ngủi lại phải tốn gấp ba thời gian, cuối cùng, bọn họ mới đi tới bến tàu.
Bọn họ ra khỏi nhà muộn, lại đi chậm, dường như cũng không kịp gặp được thời khắc đặc sắc nhất.
Thế nhưng bọn họ vẫn bị cảnh tượng kỳ dị trước mặt làm cho kinh ngạc sững sờ.
Chỉ thấy một quầng sáng đỏ rực từ từ bay lên từ bến tàu bỏ hoang. Trong buổi tối vô cùng tối tăm, mưa rào xối xả này, dường như có một đoàn ánh sáng không ngừng cuồn cuộn nổi lên và bốc hơi trong lớp sương mù dày đặc. Lúc này, bến tàu giống như một miệng chảo, trong chảo là khói mù dày đặc, làn sóng nhiệt làm cho những giọt nước mưa rơi vào trong bị bốc hơi ngay lập tức, hình thành một cảnh tượng đặc biệt không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng điều làm người ta khó có thể tin nổi chính là đoàn ánh sáng này còn chầm chậm bay lên, mãi cho tới khi một vật khổng lồ xuất hiện trong ánh mắt ngạc nhiên của ba người. Ở trung tâm của quầng sáng có một cái đĩa đang xoay tròn với tốc độ rất nhanh, dưới đáy cái đĩa còn phun ra ba luồng lửa nóng rực, hiển nhiên, đó chính là động lực đẩy cái đĩa. Mà vầng sáng chính là hào quang màu lam nhạt do chính vật thể này và sự bốc hơi của nước mưa tạo thành.
Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới một thiết bị bay từ trước tới nay chỉ tồn tại trong khoa học viễn tưởng – đĩa bay!
Ba người giống như những thiếu niên năm đó, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt không hẹn cùng lộ ra sự tôn kính và than thở. Đúng vậy, đâu có thiếu niên nào chưa từng có giấc mơ như vậy chứ, cũng như, đâu có thiếu niên nào thật sự gặp nó thật sự tồn tại chứ? Không ngờ, trong bầu trời mênh mông này, quả nhiên có vật thể thần kỳ như vậy. Lúc này, nó không ở bên ngoài Trái đất mà lại ở ngay trước mắt bọn họ, ở ngay trong cái bến tàu nho nhỏ bị bỏ hoang này.
Mãi cho tới khi cái đĩa tròn này bay ra khỏi bến tàu, đột nhiên tăng tốc, biến thành một quầng ánh sáng màu trắng, biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ trong nháy mắt thì ba người vẫn còn đang ở trong trạng thái hồn vía lên mây.
Người đầu tiên tỉnh táo lại đương nhiên chính là Trần Thiên Vũ, ông dụi mắt, xác nhận trước mặt chỉ còn lại một mảnh tối đen, nước mưa lạnh buốt đập vào mặt, ông dùng sức vỗ hai cậu thanh niên vẫn còn đang thất thần, hai người lập tức tỉnh táo lại, sau đó nhanh chóng khom lưng, đi men theo bờ tường, theo Trần Thiên Vũ vào nhà xưởng bị bỏ hoang.
Tuy vẫn chưa bị che kín hoàn toàn, thế nhưng màn mưa trên đỉnh đầu rõ ràng đã nhỏ hơn rất nhiều. Nhưng ba người đều không vội mở miệng, từng người chỉ dựa vào bên tường thở dốc.
Cuối cùng vẫn là Hứa Kinh Nam phá vỡ bầu không khí yên lặng, anh quả thật cực kỳ sợ hãi, bởi vì có thể anh là người tin vào sự tồn tại của đĩa bay nhất trong ba người, cũng là người luôn có lối suy nghĩ đơn giản như cũ. Hiện giờ, anh thậm chí còn không dám hoàn toàn xác nhận những gì vừa rồi nhìn thấy là UFO - thứ chỉ tồn tại ở trong các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
Anh có hơi sởn tóc gáy: “Thầy à, thế này tức là người ngoài hành tinh đến sao?”
Tuy rằng Vạn Vĩnh Khôn không mơ hồ như vậy nhưng cũng tò mò, anh nhìn về phía Trần Thiên Vũ, tâm trạng khi chờ câu trả lời cũng bức thiết như thế.
Một lúc lâu sau, Trần Thiên Vũ lại cười đùa, nói: “Có phải đường về của não các cậu ngắn quá hay không thế, rõ ràng là người ngoài hành tinh đi cơ mà, sao lại nói là đến cơ chứ?”
Hứa Kinh Nam lại thuận theo lối suy nghĩ này, anh khẽ nói: “Vậy chúng có còn quay lại không?”
Hai cậu thanh niên không hẹn mà cùng lắc đầu.
“Vậy sao các cậu biết đó chính là đĩa bay?” Ông cười, hỏi.
Vạn Vĩnh Khôn lĩnh hội ở mặt này hơi chậm một chút, anh chưa nghĩ kĩ mà đã nói: “Một cái đĩa to như thế, lại còn có thể phát sáng, bay thẳng lên trời, thế là đĩa bay rồi.”
Hứa Kinh Nam chợt hiểu ý của Trần Thiên Vũ, cuối cùng, anh cũng gần như định thần lại. Đúng thế, thầy Lý tuyệt đối sẽ không rảnh rỗi đến mức bảo bọn họ đội mưa đội gió đến xem vật thể bay của người ngoài hành tinh.
“Thầy ơi, ý của thầy đó chỉ là UFO?” Anh biết vật thể bay không xác định và đĩa bay về bản chất vẫn khác nhau.
Trần Thiên Vũ gật đầu, ông nói: “Có lẽ chưa chắc đã là UFO, tôi và Nhất Đình thậm chí còn nghi ngờ đây căn bản chỉ là một vật thể bay nhân tạo. Chỉ là dáng vẻ có hơi giống đĩa bay mà thôi. Vừa rồi chẳng qua cảnh tượng có hơi lạ lùng nên tôi hơi ngạc nhiên...”
Vạn Vĩnh Khôn không nghĩ nhiều như vậy, anh dứt khoát nói: “Tức là có người cố ý làm ra vật thể bay này sao cho giống đĩa bay, lừa chúng ta sao.”
Hứa Kinh Nam hỏi: “Thầy ơi, vậy bây giờ phải làm sao?”
Trần Thiên Vũ hơi suy nghĩ thêm rồi sắp xếp: “Nếu đây thật sự là phi thuyền của hành tinh khác, như vậy chúng ta không thể nào phán đoán được hành tung của nó. Nhưng nếu như đây thật sự chỉ là một vật thể bay nhân tạo thì tám, chín phần mười rằng nó sẽ còn quay lại. Không chừng, trên nó còn có hành khách nữa đấy. Như vậy, chúng ta không ngại ở đây ôm cây đợi thỏ, xem kết thúc của màn kịch hay ho này.”
***
Khoảng ba tiếng sau, mưa nhỏ hơn một chút, tầm nhìn cũng tốt hơn nhiều.
Vạn Vĩnh Khôn là người đầu tiên phát hiện một điểm sáng trắng trong không trung, nhìn dáng dấp thì quả thật đang hướng về phía ẩn nấp của bọn họ. Hơn nữa, nó lao tới càng ngày càng nhanh. Lúc này, nó không còn bay nhanh như chớp giật nữa mà lại chầm chậm tới gần giống như một chiếc máy bay trực thăng bình thường vậy.
Sau khi tới gần thêm một chút, bọn họ thậm chí còn phát hiện có đèn tín hiệu đỏ xanh lấp lóe.
Khi tốc độ chậm lại, bất cứ vật thể bay nào cũng không còn gây chấn động khiến người khác phải ngạc nhiên nữa. Bởi vì, theo sự phát triển của thời đại, từ lâu chúng ta đã nắm giữ các loại như máy bay có tốc độ siêu âm, hỏa tiễn, tàu vũ trụ, các loại sản phẩm khoa học nhìn thì ngạc nhiên nhưng không có gì phải ngạc nhiên nữa. Hiện giờ, thứ có thể làm chúng ta kinh ngạc chỉ là vật thể bay có tốc độ gần bằng tốc độ ánh sáng mà thôi, sau khi tốc độ nó giảm xuống thì trông cũng rất bình thường.
Gần như bất cứ nhà khoa học nào cũng có thể thiết kế ra đĩa bay có hình như cái đĩa và bay thẳng lên, chỉ cần không có yêu cầu về tốc độ thì nó cũng chẳng khác gì máy bay trực thăng cả.
Khi nghĩ thông điểm này, ba người liền khôi phục sức mạnh của thám tử Bắc Đình.
Bọn họ muốn vạch trần chân tướng sự vật.
Ánh sáng trắng dần dần tiếp cận bãi đất trống của bến tàu. Mưa dường như cũng nhỏ hơn một chút, chí ít thì sương mù không còn dày đặc như trước, bọn họ đã có thể nhìn rõ bề ngoài của cái đĩa bay này. Đây là một sản phẩm từ kim loại chưa từng thấy, bản thân nó sẽ tự phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, bên dưới của đĩa bay còn phun ra luồng không khí rất mạnh, tạo thành đám mây màu sữa, nâng lên thân đĩa bay một cách ổn định, làm cho tốc độ hạ xuống chậm đi.
Đĩa bay có đường kính khoảng năm mươi đến sáu mươi mét, bởi vì nó tự phát ra ánh sáng nên có thể ước lượng được. Mà bến tàu dài hai trăm mét, rộng một trăm mét, thao tác hạ cánh thẳng xuống tuy rằng không khó, thế nhưng sức gió ngày hôm nay hơi lớn, xem ra hơi khó điều khiển đĩa bay. Thế nên, nó làm một động tác có “độ khó cao” làm người ta phải trố mắt, há mồm…
Nó cứ thế hạ cánh vào khu đất bằng phẳng bên cạnh bến tàu, vừa rơi xuống đã hoàn toàn làm cho cái đĩa bay thần bí này hiện nguyên hình!
Quả nhiên là một vật thể bay nhân tạo. Đồng thời, cửa dưới đáy của đĩa bay nhanh chóng được mở ra, bên trong có mấy người mặc đồng phục trắng vội vàng đi ra, hoàn toàn giống như loài người bình thường. Sắc mặt bọn họ lộ ra sự lo lắng, tản ra kiểm tra vị trí của các động cơ, hiện trường có hơi rối loạn.
Lúc này, một nhân viên kỹ thuật ở trong số đó đi tới bên cạnh bến tàu, dường như gọi với một tiếng vào trong bến tàu. Không bao lâu sau, vài chùm ánh sáng đèn pin lóe lên trong bến tàu, xem ra nhân viên hậu cần mặt đất ở trong bến tàu đang bò lên. Người dẫn đội là một ông già mặc đồng phục trắng chừng năm mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy.
Vẻ mặt của ông ta lại rất bình tĩnh, sau khi lên đến nơi, ông ta lập tức đi tới gần bệ phóng ở bên cạnh đĩa bay để cẩn thận quan sát. Ở đó, ông ta phát hiện ra một chỗ hỏng hóc nhỏ, nên đã dùng một thiết bị chuyên dụng để đánh dấu đơn giản chỗ đó rồi sắp xếp vài kỹ thuật viên trẻ tuổi cấp dưới tự xử lý.
Chỉ chốc lát sau, chiếc đĩa bay đã được sửa chữa, thế nên nhân viên điều khiển lại quay về khoang thuyền. Khoảng mấy phút sau, chiếc đĩa bay lại bay lên không trung, ngắm chuẩn ngay phía trên bến tàu, lúc này, nó đã thành công hạ cánh xuống đáy bến tàu.
Mà nhân viên hậu cần mặt đất kia vẫn ở trên khu đất bằng để quan sát.
Lúc này, ông già mặc đồng phục trắng đột nhiên từ từ đi về phía khu nhà xưởng bỏ hoang ở bên này.
Mà đi cùng với ông ta còn có một bóng người làm Hứa Kinh Nam phải mở to mắt. Chỉ thấy người đàn ông cao gầy kia rút ra hai điếu thuốc, đưa cho ông già kia, sau đó xuất hiện hai điểm sáng màu đỏ lấp lóe lúc sáng lúc tối.
Thời cơ chớp mắt đã qua…
Trần Thiên Vũ không hề có dấu hiệu muốn đi ra ngoài.
Ông khẽ ho khan một tiếng, âm lượng cũng không lớn.
Thế nhưng, động tĩnh nhỏ bé bên trong đêm tối mưa gió này lại làm hai người đang hút thuốc kia sợ hết hồn.