Đông Phương Thần Thám

Chương 34: Tạm biệt đường thanh



Lưu Tử Thần tin chắc rằng Đường Thanh còn biết chuyện gì đó.

Ý kiến này được cả Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình đồng ý, có lẽ đây là nhân vật mấu chốt duy nhất có thể hóa giải câu đố cuối cùng, nhưng trong vụ án này, cha của cô ta là Đường Đông Châu cũng là người có hiềm nghi lớn nhất, rốt cuộc Đường Thanh sẽ “nối giáo cho giặc” hay vì đại nghĩa mà không quản người thân thì chưa rõ.

Cho nên Trần Thiên Vũ cố ý sắp xếp Thẩm Minh Nguyệt hỗ trợ Lưu Tử Thần, để họ được đảm bảo an toàn khi tiếp tục tiếp xúc với Đường Thanh, thu hoạch được nhiều tình báo hết mức có thể.

Mà Cao Thịnh Dương lặn lội đường xá xa xôi tới đây cũng vì có nhiệm vụ quan trọng cần làm.

Anh muốn làm luật sư đại diện cho Tạ Thuyên để khiếu nại pháp lý với nhà máy số 6914, đương nhiên bởi vì không có đương sự ủy thác nên trước mắt, anh chỉ có thể lấy danh nghĩa luật sư đại diện để tiến hành can thiệp bước đầu, đến lúc cần thiết sẽ từ cơ quan cảnh sát truy tố.

Tạ Thuyên chính là người bị hại được phát hiện trong ao cá, là chủ nhân của bộ hài cốt ấy, lai lịch thực sự của anh ta là nhân viên mua sắm vật tư kiêm trợ lý tài vụ trước đây của nhà máy số 6914.

Đối với người này, Liễu Nghệ tất nhiên không xa lạ gì, nhưng bởi vì khả năng phục chế dung mạo vẫn còn hạn chế, nên vẫn sẽ có điểm khác biệt rất lớn so với người thật, may mà đặc điểm đặc thù trên khuôn mặt được Hứa Kinh Nam vô tình phát hiện ra, nếu không thì dù là người thường xuyên gặp mặt, cũng chưa chắc có thể nhận ra ngay.

Không biết cảnh sát đã gặp may mắn hay là vận số của hung thủ đã hết.

***

Lưu Tử Thần muốn tìm một cơ hội gặp Đường Thanh lần nữa.

Thật ra, chị có thể trực tiếp hẹn Đường Thanh đi uống cà phê, nhưng trường hợp như vậy thì dường như không thích hợp để nói đến các đề tài nặng nề, vì thế, Thẩm Minh Nguyệt đề nghị chi bằng hẹn Đường Thanh cùng đi leo núi Thất Bàn, như vậy là tất cả mọi người có thể thả lỏng hơn, Lưu Tử Thần vội vàng đồng ý.

Duyên của mình và Đường Thanh xem như bắt đầu từ dãy núi Thất Bàn, không biết có phải cũng sẽ chấm dứt ở dãy núi Thất Bàn ấy hay không, Lưu Tử Thần nghĩ, bỗng có chút thương cảm.

Thật ra, tiếp xúc với nhau lâu như vậy, chị và Đường Thanh đã trở thành bạn bè, Lưu Tử Thần biết đó là một cô gái chưa va chạm nhiều trong xã hội, không có nhiều suy nghĩ phức tạp, tuy rằng có được cuộc sống sung túc làm người ta cực kỳ hâm mộ, nhưng lại không có kế hoạch gì cho tương lai, thuộc loại đi được bước nào thì tính bước ấy.

Trước kia, khi trò chuyện với nhau, Đường Thanh thường xuyên hỏi Lưu Tử Thần về câu chuyện tình yêu của chị, Lưu Tử Thần không hề giấu giếm, cho nên Đường Thanh luôn tỏ ra cực kỳ hâm mộ, mà khi Lưu Tử Thần hỏi cô ấy thì Đường Thanh thường thường rất dè dặt thận trọng, nên dĩ nhiên là Lưu Tử Thần không tiện miễn cưỡng.

Nhưng hôm nay, có lẽ đã tới lúc phải nói trắng ra rồi, Lưu Tử Thần chẳng những muốn biết về chuyện tình cảm của Đường Thanh mà còn muốn biết về chuyện nhà của cô nữa.

Thành công hay thất bại, Lưu Tử Thần cảm thấy bất an trong lòng, nhưng nghĩ đến Trần Thiên Vũ, chị lại âm thầm hạ quyết tâm.

Cuộc hẹn leo núi tất nhiên được Đường Thanh vui vẻ đồng ý, thời gian liền được quyết định vào buổi chiều thứ bảy tuần này, đây là đoạn thời gian nghỉ ngơi mà tất cả mọi người đều vừa lòng.

Dãy núi Thất Bàn cao hơn mực nước biển 368 mét, trên đỉnh núi có một cái chòi nghỉ mát, tên là Vọng Hải, muốn lên tới đó cần một tiếng rưỡi, hôm nay lại chỉ tốn sáu mươi chín phút, có lẽ mỗi người đều có nỗi lòng riêng.

Suy nghĩ duy nhất của Đường Thanh là vui vẻ, Lưu Tử Thần là rối bời, còn Thẩm Minh Nguyệt là cúi đầu trầm tư.

Buổi sáng hôm nay, chiếc đàn dương cầm mà cô tha thiết ước mơ cuối cùng cũng đã được chuyển vào căn phòng sách nhỏ của mình, Đường Thanh không có lý do gì phải mất hứng, cho nên dọc theo đường đi, cô không hề phát hiện thấy Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt có vẻ dị thường.

Khi ba người lên đến đỉnh Vọng Hải, mặt trời vẫn còn treo rất cao, cho nên bọn họ quyết định ngồi trên đình Tử Lý, thuận tiện nói chuyện phiếm một lúc.

Đầu tiên là Đường Thanh chia sẻ chuyện mình rất yêu đàn dương cầm, giấc mộng hồi nhỏ của mình, cả niềm vui sướng khi cuối cùng cũng thực hiện được, Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt nghe xong cũng hơi cảm động.

Sau khi nói xong và trở nên im lặng, Đường Thanh cuối cùng cũng phát hiện ra hình như cảm xúc của Lưu Tử Thần không được bình thường cho lắm.

Cô hỏi: “Chị Tử Thần, có phải hôm nay chị có tâm sự không?”

Lưu Tử Thần gật đầu, nói: “Trong lòng chị hiện giờ đang rất loạn, hoặc là nói rằng rất mâu thuẫn.”

Đường Thanh kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ chị và anh Thiên Vũ giận nhau rồi à?” Ngay cả tên của Trần Thiên Vũ, Lưu Tử Thần cũng không giấu giếm cô, cho nên tất nhiên là cô biết.

Lưu Tử Thần lắc đầu: “Chị và anh ấy vẫn tốt, không có gì đâu. Chị đang rối bời vì em đấy...”

“Em? Em có sao đâu, hơn nữa có thể nói rằng, tâm tình của em hôm nay còn rất tốt nữa.” Đường Thanh không rõ.

Lưu Tử Thần cười nói: “Chính vì thấy tâm tình của em hôm nay khoan khoái, cho nên chị mới có mấy lời muốn nhân cơ hội này để nói với em.”

Đường Thanh cũng cười nói: “Hôm nay, dù chị nói gì với em, em cũng đều cam đoan sẽ không tức giận đâu.” Cô cũng không ngốc, mơ hồ đoán được ý của Lưu Tử Thần, cho nên cô chủ động nói: “Có phải chị muốn hỏi về chuyện bạn trai em hay không?”

Lưu Tử Thần không khỏi mừng rỡ, Thẩm Minh Nguyệt bên cạnh thở dài: “Em thật thông minh. Chị có nên lảng tránh một chút hay không?”

Đường Thanh cười khanh khách: “Có gì mà phải lảng tránh đâu, hai chúng ta gần bằng tuổi nhau, nói không chừng, chị Minh Nguyệt có thể hiểu được em đấy.”

Thẩm Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nói: “Có thể lắm, vậy em nói ra nghe xem nào.” Cô thật sự có hứng thú.

Đường Thanh thở dài thật sâu, dường như chỉ nháy mắt đã rơi vào quãng thời gian trước kia: “Thật ra chuyện của em và anh ấy rất bình thường, không kinh thế hãi tục hay có khúc chiết ly kỳ như chị Tử Thần. Anh ấy là kỹ thuật viên, luôn bận bịu công việc, em lại là người rảnh rỗi, sau khi hết thời kỳ phản nghịch, em lại luôn muốn kề cận anh ấy, lúc vừa bắt đầu, bọn em quả thật rất hoà thuận và vui vẻ... Nhưng dần dần, em phát hiện thấy anh ấy hơi phiền muộn, hoặc là nói rằng không thích ứng được. Vì thế em liền hỏi anh ấy, có phải anh ấy chê em phiền hay không, anh ấy nói rằng hay là em cứ đi làm đi, như vậy sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, anh ấy cũng có thể yên tâm làm việc hơn, chứ cứ năm phút đồng hồ lại gọi một cuộc thì anh ấy sẽ điên lên mất...” Nói đến đây, cô bỗng nhiên cười ha ha vài tiếng, hiển nhiên rằng lúc vừa bắt đầu cuộc tình này đã để lại cho cô một hồi ức tốt đẹp.

“Vì thế, em mới xin cha giúp em tìm một công việc linh tinh nào đó ở viện nghiên cứu, tuy rằng không quấy rầy anh ấy cả ngày, nhưng em vẫn không muốn cách anh ấy quá xa.” Cô lại rơi vào ký ức ngày trước.

“Nhưng vấn đề giữa bọn em xảy ra vào khoảng hơn hai năm trước, khi đó, anh ấy nói rằng giám đốc Liễu rất coi trọng anh ấy, cuối cùng cũng cho anh ấy tham gia hạng mục nghiên cứu chủ chốt, ban đầu, em cũng mừng cho anh ấy, còn mua quà tặng cho anh ấy nữa; nhưng em thật không ngờ rằng từ đó về sau, em lại rất khó được gặp anh ấy...”

Lưu Tử Thần ngạc nhiên nói: “Tại sao thế?”

Đường Thanh lắc đầu: “Em cũng thấy lạ như chị, theo lý thì nếu được lãnh đạo nhìn trúng, được đề bạt lên cương vị quan trọng thì phải càng thêm hăng hái mới đúng, tại sao anh ấy lại ngược lại, tinh thần càng ngày càng sa sút, thậm chí ngay cả em cũng không muốn gặp. Ban đầu, anh ấy không nói là vì nguyên nhân gì cả, bị em làm cho nóng nảy mới thoáng để lộ ra một chút tin tức, hình như có liên quan đến cha em... Nhưng em cũng chỉ là đoán thôi, chứ không tìm được cơ hội để xác nhận.”

“Bọn em quen biết nhờ một tay cha tác hợp, nhưng cuối cùng hình như cũng bởi vì cha em mà bọn em càng lúc càng cách xa nhau... Có lúc, em thật sự không hiểu tại sao nữa, nhưng cha em thì chắc chắn sẽ không chủ động nói với em, cho nên khi tình cảm của bọn em nhạt đi, quan hệ giữa em và cha cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.”

Lưu Tử Thần hiểu ý, nói: “Thảo nào em thường xuyên tỏ ra bất mãn trước mặt cha em, chị nghe anh Lý nói rằng hình như có khi hai người còn đối chọi gay gắt nữa...”

Đường Thanh thở dài: “Tuy rằng là thế, nhưng thật ra em vẫn yêu cha lắm, chỉ là hay giận dỗi trẻ con mà thôi; em biết cha chỉ muốn tốt cho em, không hy vọng em bị thương tổn chút nào.”

Lưu Tử Thần nghi hoặc hỏi: “Vậy em và bạn trai của em cứ chia tay như thế à?”

Thẩm Minh Nguyệt đột nhiên cười nói: “Chắc chắn là không rồi, nếu dựa theo tính cách của em, càng là khó khăn thì nhất định em sẽ càng trở nên dũng cảm, ít nhất sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy được. Em thấy Thanh Nhi cũng là người như vậy...”

Đường Thanh gật đầu: “Chị Minh Nguyệt nói đúng, em cũng nghĩ như vậy, dù sao thì anh ấy cũng là mối tình đầu của em, em không thể chỉ vì một vài nhân tố bên ngoài mà dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình được.” Trên khuôn mặt cô lộ vẻ khờ dại và tha thiết của một thiếu nữ, thậm chí còn đầy ảo tưởng.

“Em tin tưởng rằng anh ấy nhất định sẽ suy nghĩ lại, chỉ cần em đủ chân thành; trước kia anh ấy luôn là người yêu chiều em, bây giờ nên đến lượt em yêu chiều anh ấy... Hàng ngày, em đều tự mình làm các món ăn mỹ vị cho anh ấy, sau đó mang đến văn phòng của anh ấy; ngày lễ nào, em cũng mua cho anh ấy những món quà rất đắt tiền, đều là thứ mà anh ấy thích nhất, em dùng đủ mọi cách để dỗ anh ấy vui vẻ; thậm chí còn chuẩn bị đầy sô-cô-la và hoa hồng trong văn phòng anh ấy nữa, chỉ mong anh ấy có thể mời em đến đó ngồi chơi thôi...”

Thẩm Minh Nguyệt ồ lên một tiếng, nói với vẻ hâm mộ: “Em đúng là liều mạng thật đấy.”

Đường Thanh ảm đạm, nói: “Vô ích thôi, anh ấy cứ tỏ ra như không nhìn thấy gì vậy, hơn nữa, anh ấy còn ăn sạch số sô-cô-la mà em chuẩn bị cho anh ấy nữa...”

Lưu Tử Thần kinh nghi nói: “Ăn sạch sao?”

Đường Thanh gật đầu nói: “Em cũng không biết tại sao anh ấy lại thích ăn sô-cô-la như thế, em nhớ rõ rằng chỉ hơn một tháng ngắn ngủn, em đã mua ít nhất... 150 cân sô-cô-la.”

Thẩm Minh Nguyệt có vẻ không thể tin nổi, cô biết rõ hậu quả làm như vậy.

Lưu Tử Thần tất nhiên cũng biết rất rõ ràng: “Vậy là cậu ấy đã béo thêm ít nhất năm mươi cân?”

“Có lẽ béo thêm sáu mươi cân, em nhớ lúc ấy em đã bị dọa đến mức chết khiếp, em rất sợ anh ấy sẽ mắc phải bệnh tiểu đường. Nhưng may mà anh ấy không sao cả, chỉ là cả người đều sưng vù lên... Em hối hận lắm.” Hốc mắt của cô đỏ hồng: “Có lẽ em đã rất tùy hứng rồi.”

Lưu Tử Thần bình tĩnh nói: “Có lẽ nguyên nhân chưa chắc chỉ nằm ở em đâu.”

“Em luôn hỏi anh ấy rằng tại sao lại làm như vậy, có thể nói cho em biết nguyên nhân hay không. Nhưng đến tận bây giờ mà em vẫn không biết nguyên nhân là gì, bởi vì sau đó, anh ấy liên tục chơi trò mất tích, không bao giờ gặp em nữa...” Nói đến đây, Đường Thanh đã rơi lệ đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Hai mắt Thẩm Minh Nguyệt cũng đỏ, cô ngồi bên cạnh, an ủi cô gái đáng thương này.

Lưu Tử Thần lại trở nên trầm tư, chị ý thức được trong chuyện này khẳng định còn có bí ẩn nào khác nữa, chứ không hề đơn giản như mặt ngoài, liệu chuyện này có liên quan gì đến vụ án mà mình đang điều tra không? Chị không thể xác định.

Chị bỗng nảy ra một ý: “Thanh Nhi, em có biết năm ấy đã xảy ra chuyện gì kỳ quái không?”

Đường Thanh vẫn đắm chìm trong cảm xúc bi thương của mình, nhưng vẫn nói: “Em không nghe nói có chuyện kỳ quái gì cả, nhưng lúc ấy, nhà máy của cha em đang xảy ra biến cố.”

Lưu Tử Thần vội vàng hỏi: “Biến cố gì thế?”

Đường Thanh nức nở nói: “Cha em suýt chút nữa đã bị phá sản, nghe nói trưởng phòng tài vụ của nhà máy cùng người khác đã cuỗm đi tất cả tài chính của nhà máy.”

***

Đợi đến khi cảm xúc của Đường Thanh thoáng ổn định hơn, Lưu Tử Thần biết thời gian đã gần như “lửa sém lông mày”, có lẽ cuộc gặp mặt này rất có thể là lần cuối cùng, thế thì chị nên lưu lại một cơ hội cho cô bé trông thì như được sống sung sướng nhưng thật ra lại đáng thương này, chị muốn đâm rách lớp cửa sổ giấy kia, làm lộ hết tất cả sự thật đáng ghê tởm ra.

Chị nhẹ nhàng lau đi khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Đường Thanh, một khuôn mặt vô cùng mịn màng.

Đường Thanh nghẹn ngào mà cười nói: “Em không sao đâu.”

Lưu Tử Thần nhẹ nhàng nói: “Em nên học cách kiên cường lên.”

Đường Thanh ừ một tiếng nhỏ như muỗi.

Lưu Tử Thần nói với vẻ quyết đoán: “Thật ra, hôm nay chị hẹn em ra là vì muốn nói với em biết một chuyện còn nghiêm trọng hơn chuyện này gấp mười lần.”

Đường Thanh kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Thanh Nhi, em có nghĩ tới tại sao cha em lại có nhiều tiền đến vậy không?” Lưu Tử Thần quyết định nên chậm rãi dẫn đường cho cô bé vẫn còn khá ngây thơ này.

Đường Thanh dường như sửng sốt, nhưng nhanh chóng nói: “Nhà máy không có quản đốc, tất cả mọi chuyện đều do cha em định đoạt. Cho nên thu nhập của cha em rất cao, ít nhất thì nuôi sống một đứa con gái như em vẫn không thành vấn đề...”

Lưu Tử Thần lắc đầu: “Cha em chẳng những nuôi được em mà còn cho em muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, mặc dù bắt ông ta hái sao trên trời xuống, chị nghĩ ông ta cũng sẽ đi làm.”

Đường Thanh có chút khờ dại mà gật đầu, tỏ vẻ có thể lắm.

“Thế mà em chưa từng nghiêm túc tính toán xem rốt cuộc thu nhập của ông ấy là con số gì sao?” Lưu Tử Thần ngạc nhiên nói.

Đường Thanh lắc đầu: “Em chưa bao giờ hỏi việc này cả, cha em cũng không bảo em hỏi.”

Thẩm Minh Nguyệt nhắc nhở: “Em có biết hay không, dựa vào chi tiêu bình thường của em, cho dù cha em kiếm một triệu mỗi năm cũng không đủ cho em tiêu? Hơn nữa, cha em chẳng qua chỉ là một thư ký bình thường của nhà máy, tiền lương hàng năm của ông ta không thể quá năm trăm nghìn được.”

Đường Thanh nghi hoặc nói: “Thế à?” Không ngờ cô lại hỏi một câu rất lạ đời: “Thế liệu có phải cha em có khoản thu nhập thêm gì hay không, có lẽ cha em có năng lực ấy, mà em thì đúng là không biết.”

Lưu Tử Thần bất đắc dĩ nói: “Em không nghĩ tới khả năng cha em rất có thể là tội phạm kinh tế à?”

“Tội phạm?” Đường Thanh kinh hãi hô to: “Cha em rất ngay thẳng chính trực, sao có thể làm ra chuyện trái pháp luật được!”

Thẩm Minh Nguyệt thở dài: “Nếu không làm chuyện trái pháp luật thì sao ông ta có thể có nhiều tiền cho em tiêu xài như vậy được?”

Ba người trở nên im lặng.

“Thế thì phải làm sao bây giờ? Hai chị ơi, hai chị nhất định phải giúp cha em với, chắc chắn là cha em không ngờ lại thành ra thế này đâu.” Đường Thanh vốn rất thông minh, chỉ là chưa từng nghĩ về phương diện này, bây giờ, lớp cửa sổ giấy ấy đã bị đâm thủng, cô có ngốc hơn nữa cũng có thể hiểu được rồi, cho nên cô vội nói, còn lộ ra biểu cảm hy vọng.

Lưu Tử Thần khẽ thở dài: “Bọn chị thì sao có thể có biện pháp gì được.”

Thẩm Minh Nguyệt nói: “Thật ra thì chỉ có em mới có biện pháp thôi.” Cô tiếp tục nhắc nhở.

Quả nhiên, Đường Thanh lập tức hiểu ra.

“Ý của hai chị là bảo em đi khuyên cha đi đầu thú?”

Lưu Tử Thần và Thẩm Minh Nguyệt không hẹn mà cùng gật đầu, ánh mắt họ khi nhìn về phía Đường Thanh cũng lộ ra niềm hy vọng tha thiết vô hạn.

Vừa mới tỉnh ngộ ra được, Đường Thanh bỗng lại chần chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.