Khi Hứa Kinh Nam nhận được báo án, cả người run rẩy.
Tới lúc anh chạy tới khu người nhà của nhà máy 6914 thì đã có một đám người đang đợi ở đó từ lâu, ai nấy đều trông chờ mòn mỏi, đặc biệt là thư ký Đường của nhà máy, mắt ông ta đỏ ngầu như muốn bùng cháy lên ngọn lửa làm anh thấy sợ hãi không nói nên lời.
Thôn Bố Ân Du yên bình liên tiếp xảy ra án mạng, nhưng cảnh sát đã lập tức khống chế phạm vi thông tin để tránh gây ra khủng hoảng trong cộng đồng. Dù sao thì chân tướng của sự việc khó bề phân biệt, quần chúng không biết cụ thể tình hình, dễ dàng nghe những lời đồn bậy bạ, vô căn cứ, đương nhiên sẽ gây ảnh hưởng tới việc phá án. Nhưng ít nhiều vẫn có những lời đồn nhảm nhí bị truyền ra, những người dân dần dần nghe ngóng được, trở thành đề tài của những câu chuyện lúc rảnh rỗi của mọi người. Mà lần này thì chỉ sợ đã gây ra chấn động lớn, bởi vì trong nhà máy 6914 có mấy nghìn công nhân, mà mấy nghìn cái miệng này lại hoàn toàn có thể làm thôn xóm bùng nổ.
Thế nên trước khi Hứa Kinh Nam đến, anh đã xin Từ Cảnh Nguyên chỉ thị, khẩn cấp trình báo cho cấp trên là cục thành phố để nhờ giúp đỡ. Người đi với anh tới hiện trường là các thám tử Bắc Đình, tim của mấy ngài thám tử đều vọt lên tận cổ họng rồi.
Điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Mà điều Hứa Kinh Nam muốn làm chính là trước khi xe cứu thương đến, anh phải cố gắng nỗ lực lần cuối cùng để giữ lại tiểu tinh linh trong sáng, đáng yêu, xinh đẹp nhất Bố Ân Du.
Nhưng tất cả dường như đã quá muộn.
***
Lúc này, sắc trời chỉ hơi sáng, gió không lớn nhưng vô cùng lạnh lẽo, loại lạnh lẽo thấu tận xương khiến người ta phải rùng mình.
Đường Thanh cô độc nằm trong phòng ngủ của mình, không hề cử động, giống như đang chìm vào giấc ngủ, lại giống như đang nằm mơ thấy một giấc mơ rất vui vẻ, thế nên khóe miệng cô vẫn giữ nguyên một nụ cười vô cùng quỷ dị.
Trên khuôn mặt cô chỉ hơi trắng bệch chứ không có chút đau đớn nào, một người cảnh sát khác đứng ngoài cửa phòng để chăng dải cảnh báo, vất vả ngăn cản mọi người đến gần, chỉ để một mình Hứa Kinh Nam ở trong phòng.
Căn phòng từ lâu đã không còn bất cứ hơi thở nào, Hứa Kinh Nam nhẹ nhàng vạch mí mắt Đường Thanh ra, con ngươi đã giãn rộng, lại nhìn những ngón tay vốn dĩ trắng trẻo, sạch sẽ, nhỏ nhắn của cô ấy, ở chân móng rõ ràng có màu xanh tím, đây là dấu hiệu bị trúng độc. Những dấu hiệu sống khác đã hoàn toàn biến mất, Hứa Kinh Nam không làm bất cứ động tác cấp cứu nào, anh biết mình đã tới không kịp. Cô gái xinh đẹp này đã chết ít nhất được sáu tiếng, bất cứ thủ tục pháp y nào chỉ là sự khinh nhờn đối với thi thể gần như hoàn mỹ này.
Sở dĩ anh ở lại trong phòng là để bảo vệ hiện trường, bảo vệ linh hồn yếu đuối này không chịu xâm phạm.
Mười mấy phút sau, xe cứu thương đã đến rồi lập tức rời đi. Đối với kết cục không thể cứu vãn, mặc dù Đường Đông Châu là một lãnh đạo không nhỏ, hơn nữa còn đang nổi giận đùng đùng thì bọn họ cũng không thể dừng lại lâu hơn. Bất cứ sinh mệnh nào, cho dù có xinh đẹp, cao quý đến đâu nhưng thực ra đều không có quá nhiều đặc quyền trước cái chết.
Xe cảnh sát của cục thành phố gần như đến cùng lúc với xe cứu thương. Khi Mã Đào hỏi ý kiến của Đường Đông Châu xem có cần di chuyển thi thể của Đường Thanh về Cục Cảnh sát để tiến hành giải phẫu tử thi, xác định nguyên nhân cái chết hay không thì thư ký Đường - người đang nước mắt lưng tròng không nói lời nào.
Ông ta có thể để cho cô con gái yêu quý của mình phải chịu khổ sở một lần nữa hay sao?
Cảnh sát cũng không thể xác định rốt cuộc Đường Thanh đã tự sát hay là bị giết, dù điều tra hiện trường nhưng vẫn không phát hiện được nhiều bằng chứng, nguồn gốc của chất độc cũng không rõ. Có thể rất nhiều bạn đọc muốn hỏi, một vụ án như thế này thì hẳn là cảnh sát sẽ phải lập tức tiến hành khám nghiệm tử thi, nhưng thật ra thì không phải như vậy, ở nước ta, khám nghiệm tử thi đồng nghĩa với chết không toàn thây, chưa có sự đồng ý và chữ ký của người thân thì cảnh sát không thể trực tiếp triển khai việc này, luật này vô cùng khác biệt so với các đất nước phương Tây.
Có lúc, cho dù đã xác định đó là vụ mưu sát thế nhưng cũng không thể làm như vậy được.
Huống chi hiện giờ còn chưa xác định đây có phải là vụ mưu sát hay không.
Đường Đông Châu từ chối khám nghiệm tử thi.
Mặc dù Đường Đông Châu là người vô cùng thành thục, thế nhưng tâm trí của ông ta đã gần tới biên giới của sự sụp đổ rồi.
Mọi người đều đang đợi ông ta có thể khống chế được cảm xúc.
Lúc đầu, Đường Đông Châu không có bất cứ phản ứng nào, nhưng không lâu sau, ông ta đi theo Lý Nhất Đình xuống tầng, nơi ấy còn có Trần Thiên Vũ và Mã Đào đang đứng.
Một lúc rất lâu sau vẫn không có ai nói gì.
Trong nháy mắt, Đường Đông Châu bùng nổ: “Rốt cuộc là cảnh sát các người đã làm ăn kiểu gì vậy?” Sau đó, ông ta tức giận chửi bậy một câu: “Nếu không phải tại các anh vô dụng thì sao con gái của tôi lại chết chứ!”
Đoàn người Lý Nhất Đình không mở miệng, bọn họ để ông lão này phát tiết một hồi. Quả nhiên, sau khi tức giận mắng vài câu xong, Đường Đông Châu không nói gì nữa, chỉ run rẩy rút một điếu thuốc ra, hồi lâu sau vẫn không tìm thấy bật lửa, Lý Nhất Đình thở dài, châm thuốc giúp ông ta.
Lúc này đã đến lượt ông nói chuyện.
Lý Nhất Đình lạnh mặt, nói: “Thật ra, ông hiểu rõ nguyên nhân cái chết của con gái ông hơn ai hết.” Ông không khách sáo nữa, trong lòng ông cũng tức giận.
Hiển nhiên là cơn giận của Đường Đông Châu vẫn chưa giảm, giọng nói của ông ta rất to: “Anh nói vậy là có ý gì? Lẽ nào tôi độc chết con gái mình sao? Các người…” Ông ta đột nhiên im bặt, trong đầu như có sấm vang chớp giật, ông ta đột ngột tỉnh táo lại, nhận ra được bí ẩn trong đó.
Trần Thiên Vũ chậm rãi nói: “Lời này có ý gì, không ai hiểu hơn ông cả. Con gái của ông còn trẻ mà đã mất sớm như vậy, e rằng có liên quan rất lớn đến hành động của ông trong những năm qua. Nếu lúc này, ông vẫn chưa thể đối diện trực tiếp thì có lẽ cái giá phải trả không chỉ thế này thôi đâu.”
Lúc này, cả người Đường Đông Châu thật sự đã run lẩy bẩy, tâm trạng của ông ta vô cùng phức tạp, vừa đau đớn vì mất đi đứa con gái, cũng vừa sợ hãi vì mọi chuyện đã bị bại lộ. Ông ta đưa mắt nhìn người có sắc mặt kiên nghị ở trước mặt mình, lập tức cảm thấy thân hình vốn rất cao lớn đang héo rũ.
Ông ta có ảo giác như mình bị đánh trở lại nguyên hình vậy, cũng không còn hơi sức đâu để to tiếng gào thét như một vị lãnh đạo nữa.
Lúc này, Đường Đông Châu hoàn toàn biến thành một ông lão già cả với mái tóc bạc trắng, đang kéo dài chút hơi tàn trong một buổi sớm mai lạnh lẽo, thê lương, không một tiếng động.
Đứng trước mặt những người này, đối mặt với những ánh mắt sắc bén như đang nhìn xuyên thấu lòng mình, không hề nghi ngờ rằng bọn họ đã dò xét được những bí mật sâu nhất của mình.
Đường Đông Châu đột nhiên nở một nụ cười bi thảm: “Đúng vậy, là tôi đã hại chết Thanh Nhi. Là sự tham lam của tôi đã hại chết con bé, nhưng tại sao những tên kia không trực tiếp nhằm vào tôi chứ? Những tên ma quỷ hèn nhát đó, có giỏi thì cứ đến trả thù tôi đây này, tại sao lại ra tay với đứa con gái vô tội của tôi...”
Ông ta tấm tức nói: “Con bé mới hai mươi sáu tuổi, vẫn ở độ tuổi không hiểu chuyện, tại sao lại phải chịu tội thay tôi chứ… Đám súc sinh chúng mày…” Đường Đông Châu bắt đầu nói năng lộn xộn.
Lý Nhất Đình trầm giọng, nói: “Tuy rằng ông chỉ là thư ký của một nhà máy, nhưng đối với rất nhiều dân chúng bình thường thì e rằng muốn dao động ông cũng không dễ dàng gì. Nếu không làm như vậy thì bọn chúng có thể làm gì chứ? Bọn chúng có năng lực đi vào phòng làm việc của ông sao...” Chuyện bị từ chối ở cửa văn phòng lần trước, Lý Nhất Đình vẫn cảm thấy chỉ mới xảy ra thôi.
Dường như Đường Đông Châu còn chưa hồi phục được tinh thần, một lúc lâu sau mới nói: “Người nào? Tôi chỉ thuận miệng nói thôi…”
Nhưng Trần Thiên Vũ không hề buông tha: “Ở trong lòng ông, ai sẽ gây bất lợi cho con gái ông? Ai lại có thù oán sâu đậm với ông như vậy? Ai lại dùng thủ đoạn cực đoan như thế để trả thù?” Ông hỏi dồn liên tục với thái độ rất khác thường rồi nhìn chằm chằm từng nét biến hóa trên gương mặt của Đường Đông Châu.
Đường Đông Châu hơi hoảng sợ, ông ta cũng biết rằng sự việc sắp sửa bị bại lộ rồi. Lúc này, việc con gái chết đã không trở thành mối quan tâm lớn nhất của ông ta nữa, cuối cùng thì ông ta cũng nhớ ra mình lúc này đã khó có thể tự bảo đảm an toàn.
Ông ta bắt đầu tự bào chữa theo thói quen: “Bình thường thì đúng là tôi đã đắc tội không ít người. Nhưng nếu có thể ra tay giết người như thế này thì tôi vẫn chưa nghĩ ra người nào cụ thể cả.”
Lý Nhất Đình mỉm cười, nói: “Lời này của thư ký Đường có phải tự mâu thuẫn với nhau rồi không? Ông đã từng làm chuyện gì, chẳng lẽ hiện giờ vẫn chưa nhớ ra sao? Lẽ nào ông không hề có liên tưởng và suy đoán chắc chắn nào về việc ai có khả năng làm việc bất lợi với con gái ông nhất hay sao?”
Ông quyết định tung ra đòn sát thủ cuối cùng: “Liễu Nghệ đã nói hết mọi chuyện cho chúng tôi rồi, ông cảm thấy vẫn cần phải giấu giếm nữa à?”
Lúc này, Đường Đông Châu đã hoàn toàn bị thức tỉnh, ông ta lại rút ra một điếu thuốc, tự châm cho mình, một lát sau mới nói: “Một lời như thức tỉnh người ở trong mộng vậy, các anh để tôi yên tĩnh một chút, đến lúc đó, tôi sẽ cho các anh một câu trả lời chắc chắn.” Nói rồi ông ta xoay người rời đi.
Mọi người không ngăn cản, chỉ nhìn theo bóng lưng của ông ta với vẻ ngẫm nghĩ.