Đông Phương Thần Thám

Chương 63: Đêm tối đuổi giết tới tận cùng



Người này mặc đồ đen, lẳng lặng ngồi trong căn phòng nhỏ tối tăm mà không hề động đậy. Khuôn mặt của hắn ta (hay là cô ta) mơ hồ không rõ, nhưng đôi mắt đang nhìn vào khoảng không xa xôi lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta phải sợ hãi.

Hắn ta (hay là cô ta) đang đợi, chờ đợi khoảnh khắc đen tối cuối cùng trước ánh bình minh, mà trên bàn cách đó không xa có đặt một thứ vũ khí có hình thù kỳ dị, hơi giống dao găm nhưng lại to hơn một cỡ, hơn nữa còn có hình tam giác kỳ quái. Ba mặt lưỡi dao đều có rãnh rất tinh xảo, lưỡi dao hình răng cưa. Không cần nói cũng biết nhất định đây là một thứ vũ khí lợi hại có thể giết chết kẻ địch trong nháy mắt.

Đồng hồ treo trên tường từ từ chỉ vào bốn giờ năm mươi phút sáng, hắn ta vẫn không cử động. Trong lòng hắn ta đã tính toán xong từ sớm, bên ngoài, tất cả mọi thứ đều yên lặng giống như đã chết hết rồi vậy, ngoại trừ chợ bán thức ăn ra thì vào thời điểm này, không có nhiều người thức giấc, trên đường phố vẫn không một bóng người.

Hôm nay thật sự là một ngày tốt lành, hắn ta phải hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình: Đi giết một người. Người này từ lâu đã là kẻ mang tội ác tày đình, chết vốn là chuyện sớm hay muộn, nhưng hắn ta tuyệt đối không để cho người này sống quá ngày mai. Bởi vì người này chết tối hôm nay là chuyện đương nhiên.

Hắn ta đưa tay ra lấy vũ khí ở trên bàn, cầm một miếng vải lau chùi cẩn thận, thứ đồ trông như cái dùi này còn phát ra ánh sáng mờ mờ trong đêm tối, quả nhiên là một thần khí hiếm thấy. Lúc này, trong đầu hắn ta tự nhiên hiện ra cảnh tượng thần khí này đâm vào lồng ngực, trong lòng lại dấy lên một sự vui vẻ không tên.

Đợi nhiều năm như vậy, không có gì làm cho hắn ta cảm thấy chân thật so với việc hoàn thành nhiệm vụ. Lệnh của cấp trên thì nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, còn về thời hạn thì lại không có chỉ thị gì. Thế nhưng, hắn ta không muốn tốn cả đời để làm chuyện này, sự chờ đợi trong vô tận khiến người ta cảm thấy như thể bị giày vò, không sảng khoái bằng việc giết chết kẻ địch ngay lập tức. Hắn ta còn muốn dùng những tháng ngày còn lại để sống thật tốt.

Cuối cùng thì cơ hội đã đến rồi, hơn nữa lại chỉ chớp mắt sẽ qua mất.

Lúc đồng hồ điểm đúng giờ, từ dưới gầm bàn, hắn ta lấy một chiếc mũ bảo hiểm xe đạp đã được chuẩn bị từ trước rồi từ từ đội lên, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời.

***

Đêm nay không có trăng, sắc trời hơi âm u, nhưng lại không có mưa.

Một bóng đen lướt qua từ phía gần bến đò, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, người này không nhìn ngang ngó dọc mà cứ thể chạy thẳng về phía đường đi lên núi. Con đường này rộng hơn ba mét, mặt đất bê tông có nhiều chỗ đã vỡ nát nhưng không hề gây trở ngại gì cho bước chân của người đang đi trong đêm tối này.

Trên đường bê tông không một bóng người, hiện giờ là thời khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh, chỉ có ma quỷ mới đi lại vào lúc này.

Khoảng hai mươi phút sau, bóng đen đó đã lên tới đỉnh núi. Đầu tiên là hắn ta tìm một khu vực có cây cối rậm rạp để quan sát một lúc, mãi tới khi xác nhận không có động tĩnh gì mới đi vòng qua phía sau của căn nhà ba tầng nhỏ kia. Hắn ta đảo mắt một vòng, kề sát vào tường nhìn bốn chữ “Quán trọ Vui Vẻ” đã tắt đèn, khẽ nở nụ cười.

Hắn ta dùng cả tay và chân leo thoăn thoắt lên tầng hai bằng đường ống dẫn ở phía bên phải căn nhà. Hắn ta biết mục tiêu nhất định đang ở trong căn phòng cuối cùng kia, bởi vì đó là phòng thuốc thang, những chuyện này, hắn ta đã sớm tìm hiểu kỹ càng rồi. Sau đó, hắn ta dán sát lỗ tai vào cạnh cửa phòng để nghe ngóng, quả nhiên bên trong có tiếng rên rỉ nho nhỏ truyền ra, xem ra, người ở bên trong bị thương không nhẹ.

Ánh mắt của bóng đen càng lúc càng âm trầm, lạnh lẽo, lúc này, cửa phòng lại đột ngột mở ra làm hắn ta sợ hết hồn, vội vã vươn mình nhảy xuống lan can. Đương nhiên là hắn ta vẫn chưa lên tới cấp thần như vậy, hắn ta vẫn phải dùng một tay bám lấy lan can thật chặt. Người đi ra chính là một người phụ nữ trung niên, bà ta đang bưng một chậu nước đầy, nước màu đỏ sẫm, chắc là màu máu sau khi rửa vết thương. Nhưng bà ta hoàn toàn không phát hiện ra bên ngoài cửa có người mà vẫn chăm chú đi ra ngoài, trong miệng còn lầm bầm oán giận.

Bóng đen không nghe xem người phụ nữ này đang lẩm bẩm cái gì mà chỉ lẳng lặng chờ bà ta đi xuống tầng rồi mới leo lên. Hắn ta thò đầu nhìn rồi lập tức đi vào trong phòng, tay trái nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Người ở trong phòng đang nằm trên một tấm phản cứng không rộng lắm, chỉ hơi rên rỉ, xem ra sức chịu đựng không tệ. Bước chân của bóng đen rất nhẹ nhàng, tiếng đóng cửa cũng gần như không có, thế nhưng người trong phòng lại vô cùng cảnh giác, nghe ra được chút động tĩnh, thế nhưng lão không xoay người lại mà tức giận nói: “Cô lại vào làm cái gì? Để tôi ngủ tử tế một lát không được hay sao?”

Không có ai trả lời, căn phòng yên lặng tới đáng sợ.

Người nằm trên giường đột nhiên quay người lại. Đối với chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng lão vẫn cảm thấy sợ hãi. Cả một buổi tối cứ nghi thần nghi quỷ, không tài nào ngủ được. Khuôn mặt chữ quốc bình thường rất uy nghiêm, nhưng không rõ là do bị thương hay là do không được nghỉ ngơi tốt nên hiện giờ có hơi trắng bệch, ánh mắt cũng hơi mờ mịt.

Trước mắt có một bóng đen đang đứng, lúc đầu, lão còn tưởng mình bị ảo giác, thế nên dụi hai mắt tới mức đỏ bừng lên.

Bóng đen vẫn còn ở đó! Lão hoảng hốt vội vàng nhảy lên.

Bóng đen vẫn không hề nhúc nhích, giống như căn bản không hề để ý đến việc bị phát hiện, cũng có lẽ vì muốn chơi mèo vờn chuột, chỉ là cặp mắt lạnh lùng kia vẫn dõi mắt nhìn người sắp chết ở trước mặt mình.

“Mày là ai?… Đến đây làm gì?” Cuối cùng thì người ở trên giường đã lấy lại được vài phần trấn định, chí ít thì lão không thấy trên tay người kia có thứ gì, trong ánh mắt dường như cũng không có ý thù địch.

“Tìm bạn cũ nói chuyện thôi.” Không ngờ bóng đen ấy lại nói chuyện, giọng nói trầm thấp, nhưng rất rõ ràng.

Người ở trên giường có lẽ đã thở ra một hơi, nhưng lại hơi nghi hoặc, nói: “Là người bạn cũ nào lại lén lén lút lút như thế…” Lão nửa tin nửa ngờ.

Bóng đen đưa tay rút một thứ trang sức đeo đai áo ở trong túi ra, từ từ mở rộng tay, một chiếc huy chương hình bầu dục khá lớn tự nhiên rơi xuống, trông thì hình như được làm bằng kim loại, còn hơi lóe lên trong không trung.

“Mắt kính Vương Xà? Mày là…” Người ở trên giường lại càng thêm nghi hoặc, cố gắng nhớ lại, nhưng tiếng nói của lão còn chưa thốt ra thì…

Ánh sáng lạnh lóe lên!

Người ở trên giường kinh ngạc nhìn thứ vũ khí thần bí đâm thủng ngực mình, tuy vẫn còn hơn nửa đoạn lộ ra ở bên ngoài nhưng dòng máu nóng bỏng đã phun ra từ phần cạnh của thứ vũ khí lợi hại này, đồng thời còn chia ra thành ba tia trông rất kỳ dị. Tia máu phụt ra nhanh đến nỗi lão không kịp mở miệng, sinh mệnh cũng trôi qua trong nháy mắt.

Bóng đen quyết đoán rút binh khí lại, người ở trên giường chậm rãi ngã sang một bên, chỉ là miệng mở lớn, mắt cũng trợn tròn, tỏ rõ vẻ không thể tin nổi, con ngươi lại đang chầm chậm giãn to.

Bóng đen dường như đang lạnh lùng cười một tiếng rồi lại cất vũ khí vào phần eo, không hề để ý tới việc người ở trước mắt đã chết hay chưa mà kéo cửa đi ra ngoài luôn, không hề quay đầu lại, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Khoảng năm phút sau, người phụ nữ trung niên lúc nãy vừa xuống tầng lại vào cửa, bà ta lập tức bị vũng máu đầy đất dọa sợ, đánh đổ chậu nước trong tay. Bà ta hét toáng lên rồi nhanh chóng lùi ra ngoài cửa, chắc là vô cùng sợ hãi. Một người trẻ tuổi khác cũng nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của bà ta nên đã lao từ tầng ba xuống, trực tiếp vọt vào phòng.

Anh ta nhìn thấy khóe miệng của cha mình dường như đang mấp máy, vội vàng kề tai sát lại gần.

Có lẽ người ở trên giường thường trải qua sinh tử nên dù chỉ còn sót lại một chút ý thức, lão vẫn giống như đang hồi quang phản chiếu mà nói vài chữ vào tai người trẻ tuổi.

Khuôn mặt trắng trẻo của người trẻ tuổi lập tức tái nhợt như tro nguội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.