Đông Phương Thần Thám

Chương 9: Lần đầu gặp



Từ Cảnh Nguyên đã chờ trên đường cái, trước cửa chi nhánh Trung Nam từ sớm.

Ông ta cân nhắc mãi, vẫn cảm thấy phải tự mình gõ chiêng dẹp đường cho trưởng phòng Lý mới được, dù sao nếu mình có thể phá được một, hai vụ án lớn thì mới có chút hy vọng được điều về thành phố. Về sai lầm mà trước kia phạm phải, ông ta tự nhận chỉ là thân bất do kỷ, phục tùng mệnh lệnh thôi, đâu thể tính là nghiêm trọng được, ngay cả tội chết cũng không tính.

Nhưng không ngờ Lý Nhất Đình lại đến muộn một giờ, nếu là đến thăm chính quy đơn vị thì ông biết không nên tùy ý như đi đồn cảnh sát được, không nên đến quá sớm, nói không chừng, lãnh đạo của đơn vị vẫn còn đang mở cuộc họp giao ban thường kỳ buổi sáng, cho nên Lý Nhất Đình cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Từ Cảnh Nguyên đang chờ đợi ở ven đường, ông vốn hẹn Hứa Kinh Nam tới, không ngờ đồn trưởng lại tự mình đến đây, rõ ràng còn tới sớm hơn cả mình.

Từ Cảnh Nguyên bước lên chào đón, Lý Nhất Đình đành phải chào lại: “Lão Từ, chỉ là chút việc nhỏ mà ông phải tự mình xuất chinh cơ à?”

“Trưởng phòng nói đùa rồi, viện nghiên cứu dù sao cũng là đơn vị chính quy, cấp bậc không hề thấp. Ít ra thì tôi cũng từng giao tiếp với giám đốc Liễu mấy lần, để tôi dẫn ông vào thì có thể rút gọn được rất nhiều phiền toái đấy.” Lời ấy của Từ Cảnh Nguyên không phải là không có lý.

Lý Nhất Đình không ngờ mình lại sinh ra chút thiện cảm với người này.

“Lão Từ, ông suy nghĩ chu đáo thật, như vậy cũng tốt. Nhưng mà lúc giới thiệu, ông chỉ nói đơn giản rằng chúng ta là nhân viên điều tra của cục thành phố thì thích hợp hơn.” Sự xuất hiện ngoài ý muốn của Từ Cảnh Nguyên khiến Lý Nhất Đình bắt đầu nghĩ ra bước tiếp theo trong kế hoạch.

Từ Cảnh Nguyên gật đầu vâng dạ: “Điều này tôi hiểu, phải điệu thấp, tiến thối tự nhiên.”

Lý Nhất Đình đứng ở cửa viện nghiên cứu, quan sát hoàn cảnh một chút, bởi vì địa hình đường cái cao hơn so với viện nghiên cứu mấy mét, cho nên ông có thể nhìn thấy tình hình cơ bản của cả viện nghiên cứu qua cánh cổng. Điều này làm cho Lý Nhất Đình hơi ngạc nhiên, cánh cửa không cao, cũng chỉ bốn, năm mét, ngoài cánh cửa chạy bằng điện kiểm soát xe cộ ra vào thì chỉ có xà ngang được trang bị một camera giám sát là ra dáng. Bên cạnh cánh cửa là một cái cổng bình thường, bảo vệ ở cửa không ngờ lại là một cụ ông, không có vẻ đề phòng sâm nghiêm như ông nghĩ.

Bất luận là cửa lớn hay tòa nhà nhỏ mấy tầng bên trong, hoặc tường ngoài đều được sơn cùng một màu trắng, trông rất tươi sáng dưới ánh mặt trời đang mọc, trang trọng đúng như một đơn vị nhà nước nên có; chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì lại có cảm giác khác xa so với dòng mô tả trong hồ sơ.

Ba người họ đang chuẩn bị xuống sườn dốc, đi về phía cổng vào viện nghiên cứu thì một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi vừa bước ra khỏi cánh cửa bên rìa cổng, Lý Nhất Đình không khỏi dừng bước chân.

Đó là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, đi trên đường chắc chắn sẽ khiến người ta phải nhìn chăm chú, cô mặc một chiếc áo sơ mi kiểu tay lỡ, bên ngoài khoác một chiếc áo gilê da màu đen; bên dưới mặc một chiếc váy dài màu trắng, làn váy nhẹ nhàng phất phới theo làn gió buổi sớm, đôi giày cao gót màu đỏ phản chiếu ra ánh sáng mờ mờ. Ngũ quan tinh xảo lại khá mượt mà, mái tóc dài được búi nhỏ lại, phối hợp với đôi khuyên tai xa xỉ mang vẻ thướt tha thùy mị hơi hướm mỹ nữ Hàn Quốc, còn chưa đi ra cửa, mùi hương thoang thoảng dường như đã lan ra tràn ngập, làm người ta không khỏi có chút mê mẩn.

Lý Nhất Đình gần như đoán ra cô gái này là ai, ông nháy mắt với Vạn Vĩnh Khôn.

Vạn Vĩnh Khôn hiểu ý gật đầu.

Từ Cảnh Nguyên lại phất tay thân thiết chào hỏi cô, cô mỉm cười, trông rất quyến rũ.

“Đường Thanh, ra ngoài mà không che ô à, cẩn thận phơi nắng bị đen da đấy.”

Quả nhiên là Đường Thanh - nhân vật quan trọng mà Hứa Kinh Nam từng nói đến, giọng nói của cô vui tươi lại không khách sáo: “Đồn trưởng đến chơi có việc gì quan trọng à? Mấy năm gần đây, ông đâu phải đi lại xa đến vậy đâu nhỉ.” Cô dường như đang trào phúng thân thể mập mạp của người nào đó.

Từ Cảnh Nguyên xấu hổ cười: “Cái cô này vẫn hay nói mà chẳng suy nghĩ gì cả, miệng vẫn giảo hoạt như trước.”

Đường Thanh nhẹ nhàng hất lọn tóc dài bên tai một cái, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc tỏ vẻ chào tạm biệt rồi không quan tâm đến ông ta nữa, lập tức đi đến bãi đỗ xe bên cạnh cổng lớn, chỉ chốc lát sau, một chiếc Audi Q7 màu nâu nghênh ngang chạy về phía thành phố nhanh như chớp.

Lý Nhất Đình cười nói: “Lão Từ, đó là nhân vật nổi tiếng ở nơi này đúng không nhỉ?”

Từ Cảnh Nguyên thở dài nói: “Chứ còn gì nữa, cô này kiêu kỳ lắm chiêu lắm, chẳng để ai vào mắt cả.”

Nhạc đệm nho nhỏ này cũng không làm hành trình của đoàn người hôm nay bị chậm trễ, cụ ông ở cổng thậm chí còn không bắt ba người đưa ra giấy chứng nhận, Bố Ân Du không phải khu vực rộng lớn, hầu như mọi người đều nhận ra đồn trưởng đồn cảnh sát duy nhất, cụ ông chẳng những không hỏi gì mà còn chủ động chào hỏi Từ Cảnh Nguyên.

Bọn họ đi từ cửa hông để vào sân, Lý Nhất Đình lập tức bị cây xanh trong sân hấp dẫn ánh mắt, tuy rằng hoa cỏ cây cối so le không đồng đều, nhưng đều là sinh trưởng tự nhiên, xanh um tươi tốt, mấy chú chim sẻ bay vọt trên trời như mũi tên, sau đó đậu xuống thảm cỏ ven đường, không ngờ lại không sợ con người, còn bay tới bay lui trước mặt người ta, cảnh tượng này thực sự rất hiếm có trong thành phố, đủ chứng minh sức sống ở nơi này rất dạt dào.

Ba người lập tức đi thẳng đến tòa nhà số 1, tòa nhà màu trắng này ở phía bên tay trái, chỉ cách cửa ra vào ước chừng 200 mét, đây là ý của Từ Cảnh Nguyên, ông ta cho rằng dù là điều tra, nhưng vẫn nên gặp lãnh đạo của đơn vị trước đã, sau đó mới dễ bắt tay vào làm việc, Lý Nhất Đình không phản đối.

Sớm hay muộn cũng phải gặp, sao phải bỏ gần tìm xa.

Lúc này, bọn họ không chờ ở phòng khách tầng một giống như Hứa Kinh Nam mọi khi mà là trực tiếp lên tầng hai, xem ra, Từ Cảnh Nguyên tuy rằng không thường đến nhưng mối quan hệ với lãnh đạo của đơn vị lại không tệ lắm. Ông ta dừng lại trước cánh cửa được treo biển “văn phòng giám đốc”, cánh cửa khép hờ, bên trong có ba người đang uống trà và nói chuyện phiếm.

***

Liễu Nghệ đang nói chuyện với bạn bè, thấy Từ Cảnh Nguyên đẩy cửa vào, ông ta chủ động đứng dậy tiếp đón, thấy phía sau Từ Cảnh Nguyên có hai vị khách trông già dặn và đầy kinh nghiệm, nên cũng nhận ra thân phận của bọn họ, liền mỉm cười gật đầu chào hỏi. Ngày hôm qua, ông ta đã nhận được cuộc điện thoại của Từ Cảnh Nguyên, hẹn rằng hôm nay sẽ gặp mặt để giải thích tình hình thật kỹ càng.

Trong phòng còn hai người đang ngồi, một người có khuôn mặt gầy gò, biểu cảm nghiêm túc, tuổi xấp xỉ với Lý Nhất Đình, có lẽ khoảng bốn mươi tuổi, nhưng trông trầm mặc ít lời, chỉ là ngẫu nhiên giơ tay hít hai ngụm khói thuốc, thấy có người vào cũng không có biểu cảm gì, chắc là có chức vụ hành chính; một người lại mỉm cười chào hỏi Từ Cảnh Nguyên trước, người này có lẽ khoảng hơn ba mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến nhưng lông mày dài nhỏ, đôi mắt xinh đẹp, khuôn mặt hình chữ quốc (国).

Mọi người lễ phép bắt tay, Liễu Nghệ mở miệng trước tiên: “Để tôi giới thiệu cho các vị nhé.”

Quả nhiên, Liễu Nghệ giới thiệu người có khuôn mặt nghiêm túc trước: “Đây là chủ nhiệm Hầu của bộ phận giám sát, chuyên giám sát nhà máy số 6914 và chất lượng sản xuất của viện nghiên cứu chúng tôi; còn đây là ông chủ Ôn, chuyên phụ trách trang hoàng kiến trúc của nhà máy và viện nghiên cứu.” Ông ta hiển nhiên không phải đang giới thiệu cho Từ Cảnh Nguyên, bởi bọn họ đã sớm quen biết nhau từ lâu.

Từ Cảnh Nguyên cũng vội vàng giới thiệu: “Hai vị này là đồng sự từ cục thành phố của chúng tôi, đây là trưởng phòng Lý, đây là cảnh sát Vạn.” Từ Cảnh Nguyên cái gọi là điệu thấp cũng chỉ là hạ mộc bậc về mặt chức vụ giúp Lý Nhất Đình, nhưng ở đây cũng có những người giữ chức vị hành chính hoặc đã từng tiếp xúc với những cảnh này, tâm lý dự đoán lại giúp ông ta tự hạ thêm nửa cấp, bọn họ đoán rằng một vụ án như vậy mà lại có thể phái một phó trưởng phòng đến xử lý đã là cực kỳ coi trọng rồi.

Mọi người chào hỏi nhau rồi lại ngồi xuống, Lý Nhất Đình đoán chừng mấy người đang ngồi đã sớm biết lý do mình đến đây, liền nói thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi cũng chỉ là làm việc theo quy định thôi, tra án không phải là trọng điểm, phải nói trước một tiếng với các vị lãnh đạo mới được.”

Liễu Nghệ nhã nhặn cười nói: “Trưởng phòng Lý khách sáo rồi, chúng tôi lại cảm thấy đã làm phiền các anh vì chuyện nhà của chúng tôi đấy. Chỉ là đơn vị chúng tôi thuộc đơn vị được nhà nước hỗ trợ, bất kỳ vấn đề gì về bảo mật cũng đều không phải việc nhỏ, dù chỉ là tai hoạ ngầm đi nữa. Lần này thật sự đã làm phiền các vị rồi.”

Ông ta tự mình châm điếu thuốc cho ba người, ông chủ Ôn lại bưng vài chén trà đến, Từ Cảnh Nguyên tất nhiên lại không khỏi khách sáo một hồi.

Không đợi Lý Nhất Đình mở miệng, Liễu Nghệ đã nhắc tới vụ án trước: “Hai vị này không phải là người ngoài, cũng hiểu biết một ít về chuyện Mạnh Tiêu, cho nên tôi đã gọi họ đến đây. Để các ông có thể nhanh chóng điều tra rõ chân tướng, phía chúng tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ.”

Lý Nhất Đình hơi nghi hoặc, theo lý thuyết, vụ án này dường như còn chưa nghiêm trọng đến mức cần giám đốc Liễu và chủ nhiệm Hầu phải tự mình ra mặt, cùng lắm thì chỉ cần phái phó giám đốc là có thể giải quyết, chẳng lẽ chuyện này thật sự rất quan trọng sao? Ông tạm thời vẫn chưa hiểu, nhưng nếu mũi tên đã rời cung thì đi bước nào xem chừng bước ấy đi.

Ông biết mình cũng phải khách sáo hai câu mới được: “Vậy thì tốt quá, điều đó sẽ giúp chúng tôi lược bớt rất nhiều công tác điều tra, thật sự cảm ơn các lãnh đạo đã toàn lực hỗ trợ.”

Liễu Nghệ gật đầu tỏ vẻ không cần khách sáo.

Chủ nhiệm Hầu vốn luôn cực kỳ lạnh nhạt lại đột nhiên mở miệng nói: “Trưởng phòng Lý, nếu có kẻ giả mạo Mạnh Tiêu đến viện nghiên cứu làm việc, tôi nghĩ mục đích duy nhất không thể không liên quan tới các tài liệu nghiên cứu khoa học hoặc muốn đánh cắp các tài liệu bí mật, về vấn đề này thì bảo giám đốc Liễu tăng mạnh cảnh giác là được, nếu không thì sa thải tên Mạnh Tiêu này cũng được.”

Liễu Nghệ khoát tay: “Không sợ kẻ trộm lấy cắp, chỉ sợ kẻ trộm để mắt, chúng ta vẫn nên điều tra cho thỏa đáng, chứ khó lòng phòng bị lắm. Lão Hầu, cũng không phải ông không biết, nếu có thể sa thải được cậu ta thì đâu cần phải khó xử như vậy chứ. Hơn nữa, cậu Tiểu Mạnh này quả thật là nhân tài đứng đầu ngành kỹ thuật, việc nghiên cứu phát triển hạng mục chủ yếu của ta sao có thể thiếu cậu ta được? Dù thế nào đi nữa, vẫn mong trưởng phòng Lý giúp tôi tìm được chính chủ về một cách an toàn.”

Chủ nhiệm Hầu không nói nữa, hiển nhiên là ông ta cũng biết lý do.

Liễu Nghệ thấy Lý Nhất Đình không trả lời, nhận ra ông không biết: “Trưởng phòng Lý, có lẽ ông không biết rồi, cậu Mạnh Tiêu này tuy rằng không có bản lĩnh gì, bề ngoài cũng bình thường, nhưng cậu ta chính là con rể tương lai của thư ký Đường thuộc nhà máy số 6914 đấy. Các anh điều tra thì cẩn thận một chút nhé.”

Lý Nhất Đình âm thầm chú ý, xem ra gần đây còn có một nhà máy có quy mô không nhỏ của nhà nước, nhưng trước kia vẫn không thấy Hứa Kinh Nam nhắc tới bao giờ, nhưng lúc này ông vẫn chưa muốn nói sang chuyện khác, lại càng không muốn tùy tiện phát biểu cái nhìn, chỉ có thể tiếp tục giả vờ không hiểu.

“Kính mộ đại danh thư ký Đường đã lâu, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận xử lý. Hơn nữa, chúng tôi cũng chỉ là đang hoài nghi, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu, mong giám đốc Liễu hãy yên tâm.”

Từ Cảnh Nguyên ở bên cạnh thừa dịp bổ sung thêm: “Vừa rồi, chúng tôi có tình cờ gặp được đại mỹ nữ Đường Thanh ở cổng, đó chính là con gái một của thư ký Đường.” Ông ta như đang muốn chứng minh sự tồn tại của mình vậy.

Nhắc tới Đường Thanh, mọi người bắt đầu hơi có hứng thú, ông chủ Ôn vốn luôn im lặng, giờ cũng khá vui vẻ: “Đường Thanh đúng là đóa hoa của viện nghiên cứu, người người đều cực kỳ hâm mộ, vậy mà lại thành đôi với Mạnh Tiêu... Xem kìa.” Nhìn vẻ mặt của ông ta dường như còn có chút tiếc hận.

Không ngờ chủ nhiệm Hầu cũng hơi nhướng khóe miệng lên với vẻ khinh thường, có lẽ là cười lạnh.

Từ Cảnh Nguyên chế nhạo nói: “Hoa tươi cắm trên cái gì ấy nhỉ.”

Mấy người cười rộ lên, Liễu Nghệ lại khoát tay, nghiêm mặt nói: “Không thể nói như vậy được, dù thế nào thì vẫn là người biết kiếm sống. Từ xưa, hồng nhan vốn hoạ thủy, tìm người thành thật cũng tốt, thư ký Đường cũng đâu phải là người hồ đồ.”

Nhắc tới thư ký Đường, mấy người không đùa cợt nữa.

Liễu Nghệ quay đề tài lại chuyện chính, ông ta hỏi: “Trưởng phòng Lý, cảnh sát các anh có cần chúng tôi làm gì không?”

Lý Nhất Đình gật đầu, khách sáo nói: “Chúng tôi cần vài hồ sơ về đương sự, còn nữa, nếu có thể, chúng tôi cũng cần thăm dò xung quanh đây một chút, không biết các ông có tiện hay không.”

“Đương nhiên, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp.” Liễu Nghệ thẳng thắn đồng ý: “Các anh có thể đến đây bất cứ lúc nào, tôi sẽ thông báo cho các ban ngành bên dưới, mặt ngoài sẽ gọi các anh là bộ phận kiểm toán nhà nước, như vậy sẽ ổn thỏa hơn, tránh những lời bàn tán, nghi ngờ vô căn cứ.”

Lý Nhất Đình hơi cảm kích người trước mặt, không hổ là nhân vật đứng đầu một đơn vị sự nghiệp, nói chuyện làm việc đều suy xét chu toàn, điều này cũng hợp với tâm ý của mình, âm thầm điều tra đương nhiên là tốt nhất.

Mục đích đã đạt tới, Lý Nhất Đình liền định chào tạm biệt: “Vậy... Chúng tôi sẽ đi dạo quanh viện để quan sát môi trường làm việc ở đây trước, chuyện nội bộ thì chúng tôi tạm thời chưa tiếp xúc vội.”

Liễu Nghệ tỏ vẻ đồng ý, nói rằng các anh cứ tuỳ cơ ứng biến, chuyện điều tra, chúng tôi không can thiệp.

Lúc này, ông chủ Ôn lại đề nghị: “Giám đốc Liễu, tôi thấy chúng ta và trưởng phòng Lý cũng coi như là có duyên phận, chi bằng hôm nào sắp xếp một bữa cơm, trưởng phòng Lý bây giờ cũng không tính là người ngoài, sau này sẽ còn tiếp xúc nhiều, bữa cơm này tôi mời.” Ông ta là người làm ăn, tất nhiên biết kết giao rộng rãi với các kiểu người là rất quan trọng, huống chi đối phương còn là người của cục thành phố, đây dường như cũng là một cơ hội không tồi.

Lý Nhất Đình vốn định chối từ, chuyện này không nằm trong kế hoạch đã sớm định ra, nhưng Liễu Nghệ đã vui vẻ tỏ ý rằng đây là đề nghị tốt, chủ nhiệm Hầu ngồi ở bên cạnh không nói gì, nhưng cũng không phản đối.

Từ Cảnh Nguyên thì lại rất tích cực, lập tức vui tươi hớn hở đồng ý giúp ông rồi, đối với người mập mạp mà nói thì các bữa ăn dường như là chuyện vui, ai mời cũng không từ chối, ông ta còn nhanh chóng bổ sung rằng “chọn ngày không bằng đúng ngày”, chọn luôn giữa trưa hôm nay là được.

Một ý nghĩ chợt nảy ra trong lòng Lý Nhất Đình, nên ông không phản đối nữa.

Tất cả thuận theo tự nhiên sẽ không dễ dàng để lộ ra sơ hở, ông nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.