Đông Phương Thần Thám

Chương 91: Cái chết không rõ nguyên nhân



Khi Hứa Kinh Nam nhận được điện thoại của Trần Thiên Vũ, anh vẫn đang khẩn trương học tập trong cục thành phố. Năng lực tiếp thu của anh cực kỳ cao, lại may mắn gặp được một người thầy như Tống Dũ, vì vậy mà năng lực cũng tiến triển cực kỳ nhanh, phải nói là vượt bậc mới đúng. Mà Tống Dũ vì may mắn thu được một học trò như vậy nên cũng cực kỳ vui mừng, là người đứng đầu của ngành pháp y, nhận học trò là vấn đề giày vò ông ấy nhất: ông ấy không thể tùy tiện nhận ai đó làm học trò, cũng không phải ai cũng có thể trở thành một học trò xuất sắc, điều này chúng ta đã đề cập tới trong phần truyện trước rồi, không nói thêm nữa. Khi Tống Dũ nghe Trần Thiên Vũ nói muốn mượn Hứa Kinh Nam tới đảo Loan Nguyệt để tiến hành khám nghiệm tử thi thì Hứa Kinh Nam có hơi do dự, kỹ thuật của anh lúc này đã có hơi vững vàng, nếu ngắt ngang giữa chừng, không đến nơi đến chốn chỉ sợ sẽ khá mạo hiểm; thế nhưng pháp y Tống Dũ lại quyết đoán đề nghị anh lập tức tới hiện trường để khám nghiệm tự lập, ông ấy là người từng trải, biết được mỗi một vụ án quý giá thế nào, nhất là được khám nghiệm độc lập và phán đoán độc lập, loại áp lực và thành tựu đó làm sao có thể học được trong ngày thường ở cục thành phố đây? Cho nên Tống Dũ mới ra lệnh: lập tức xuất phát, toàn lực đối phó!

Trần Thiên Vũ không biết Hứa Văn Dũng đã bị sát hại, ông muốn Hứa Kinh Nam tới đây là để điều tra cái chết của đại ca Tiêu, ngay từ đầu, ông đã nghi ngờ nguyên nhân tử vong của đại ca Tiêu không phải do bạo bệnh, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện bất trắc gì thì ông lại không biết, bây giờ bang Xà Vương đã bị giải tán, nhưng bọn chúng lại thề thốt phủ nhận chuyện giết đại ca Tiêu, chuyện này đột ngột càng lúc càng đáng ngờ, chẳng lẽ còn có thế lực thứ ba nào đó đang ẩn núp trong bóng tối, bọn chúng sẽ hành động bất cứ lúc nào sao?

Vì vậy ông đã gọi điện thoại cho Hứa Kinh Nam từ sáng sớm, ông muốn mở quan tài khám nghiệm thi thể! Nhất định phải biết nguyên nhân cái chết của đại ca Tiêu thì mới biết được bí ẩn bên trong, bằng không nếu cứ mãi suy đoán thì sẽ vĩnh viễn không có được đáp án; thế nhưng trong chuyện này lại xuất hiện một vấn đề, thi thể của tên cầm đầu băng nhóm xã hội đen sẽ bị đặt ở đâu? Vợ con của đại ca Tiêu cũng bất ngờ bỏ mình, nếu cẩn thận nghĩ lại thì hoàn toàn có thể có hiềm nghi bị giết người diệt khẩu. Nhưng tại sao A Hải vẫn an toàn, không phải anh ta cũng ở đó sao? Chẳng lẽ là A Hải ra tay? Bây giờ, người duy nhất biết tung tích thi thể đại ca Tiêu e là chỉ có A Hải, anh ta sẽ nói ra sao, nếu không nói gì thì có phải chứng minh rằng trong lòng anh ta đang chột dạ hay không? Trần Thiên Vũ quyết định sẽ trực tiếp hỏi A Hải.

Ông bảo Hồ Tử tìm kiếm tung tích của A Hải, so với chuyện che che giấu giấu, còn không bằng trực tiếp nói thẳng, đám binh tàn tướng bại này sẽ không dám che giấu đâu, quả nhiên, tin tức nhanh chóng được truyền về, sau khi đại ca Tiêu chết, thi thể của lão chỉ được mai táng qua loa trên núi gần quán trọ Vui Vẻ, nơi này lại không lưu hành hỏa táng, nên thi thể vốn không bị đưa đến bệnh viện, vậy là dễ xử lý rồi.

***

Lúc Hứa Kinh Nam tới được đảo Loan Nguyệt thì đã là sáng hôm sau, anh ở cách nơi này cũng hơn bốn, năm trăm cây số, tuy phương tiện giao thông trên đường cần phải thay đổi nhiều lần, nhưng nếu cố hết sức thì quả thật không tốn quá nhiều thời gian. Sau khi tới nơi, câu đầu tiên mà anh hỏi là thi thể ở đâu, chuyện này khiến Trần Thiên Vũ buồn cười, thằng nhóc này đúng là chuyên nghiệp.

Nhưng ông vẫn nói với Hứa Kinh Nam rằng không nên sốt ruột, chuyện này phải bí mật tiến hành, không thể công khai mà làm được, để tránh bứt dây động rừng. Mặc dù Hứa Kinh Nam có hơi nghi hoặc nhưng anh cũng biết không tiện hỏi lại.

Đợi tới lúc mặt trời lặn, Trần Thiên Vũ dẫn theo một mình Hứa Kinh Nam mang theo dụng cụ đào bới cần thiết để lén lút lên núi. Ông không nói cho bất cứ ai cả, trên đảo này ít đi một người biết hành động của mình thì sẽ có thêm một phần thắng, nếu thật sự có thế lực thứ ba thì những người đó chính là cao thủ trong cao thủ, nếu bọn chúng có thể xảo trá ngồi làm ngư ông đắc lợi thì cơ sở ngầm của chúng tất nhiên phải trải rộng khắp đảo Loan Nguyệt. Vì vậy họ còn cố ý cải trang, không gây ra sự chú ý cho bất cứ ai.

Trên một đỉnh núi cách quán trọ Vui Vẻ khoảng chừng hai cây số, bọn họ nhanh chóng phát hiện thấy một gò đất hơi nhô lên vẫn còn mới, để đảm bảo không có sơ hở nào, bọn họ còn tìm kiếm gần đó, xác định không còn mộ phần nào khác nữa mới quyết định ra tay.

Muốn đào một gò đất bình thường thế này lên không tốn quá nhiều công sức, thế nhưng bọn họ biết bên trong có người nên vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sẽ phá hoại chứng cứ nào đó, cho nên mãi tới khi trời tối mới miễn cưỡng làm xong công việc gian khổ này; lúc này không thể chậm trễ được nữa, nếu không lát nữa trời tối thì hôm nay uổng công tới đây rồi.

Trần Thiên Vũ hoàn toàn không thông thạo về việc khám nghiệm, ông giao toàn bộ công tác kiểm tra thi thể cho Hứa Kinh Nam, còn mình thì yên lặng ngồi bên cạnh hút thuốc; nói thật, trong lòng ông cũng có hơi thấp thỏm, không biết suy đoán của mình liệu có chính xác không, phí nhiều công sức như vậy, còn cố ý điều Hứa Kinh Nam tới tận đây, lỡ không thu hoạch được gì thì sẽ trở thành kẻ tiêu tiên như rác mất! Ông nghĩ, ài, dù thế nào đi nữa, cứ coi như chữa ngựa chết thành người sống đi, dù sao mình cũng không còn biện pháp nào giải mã bí ẩn được nữa.

Kỹ thuật khám nghiệm của Hứa Kinh Nam bây giờ đã phát triển vượt bậc, cho nên chưa tới nửa tiếng đã khám nghiệm xong xuôi, nhưng trời cũng tối tới mức dọa người, Trần Thiên Vũ thấp giọng hỏi, làm xong chưa? Hứa Kinh Nam gật đầu, hai người lại chôn đại ca Tiêu xuống, cuối cũng còn khấn vái một lúc, người chết là lớn nhất, cho dù người này có tội ác chồng chất tới đâu đi chăng nữa.

***

Trần Thiên Vũ đưa cho Hứa Kinh Nam một điếu thuốc, sau đó hai người ngồi xổm ở ven đường và không nói gì, chỉ thấy tàn lửa thuốc lúc sáng lúc tối, Trần Thiên Vũ nói, chúng ta tìm nơi nào đó thông thoáng hơn nói chuyện tiếp chứ? Hứa Kinh Nam không phản đối, thảo luận vấn đề ngay bên cạnh mộ của đại ca Tiêu đúng là có hơi đáng sợ. Hơn nữa ở đây quá lâu sẽ khó tránh khiến người khác chú ý, lỡ đâu lúc này có người đi ngang qua thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ hay sao.

Hai người nhanh chóng xuống núi, lúc này, họ không đi tìm quán cà phê nào đó mà là đi tìm một quán ăn có than có lửa để làm ấm người, xua tan khí lạnh trong người trước. Thuận tiện còn gọi thêm một nồi lẩu và mấy chai rượu, sau khi hai người uống mấy chén rượu làm ấm người thì chuẩn bị thảo luận về kết quả khám nghiệm tử thi.

Trần Thiên Vũ hỏi trước câu đố mà ông muốn giải đáp nhất: “Thế nào? Là bạo bệnh bỏ mình sao...”

Đúng như dự đoán, Hứa Kinh Nam lắc đầu với vẻ khẳng định: “Tuyệt đối không phải.”

“Ồ?” Một tia hưng phấn lóe lên trong mắt Trần Thiên Vũ, xem ra mình đã đoán đúng: “Vậy nguyên nhân mất mạng là gì?” Lúc này, ông không thể chờ được nữa.

“Là mưu sát.” Hứa Kinh Nam khẽ nói: “Đại ca Tiêu bị một vật sắc bén đâm vào phổi, nhưng không chết ngay được, nếu em đoán không sai thì hung thủ hẳn là không muốn để đại ca Tiêu lập tức mất mạng, nếu không thì hắn đã không đâm vào lá phổi bên phải của ông ta rồi, chỉ cần lệch sang bên trái một chút là trúng tim, có thể giết đối phương ngay lập tức. Nhưng người này lại không làm vậy...”

Trần Thiên Vũ trầm tư một lát: “Nói cách khác, người đó không chỉ muốn giết đại ca Tiêu mà còn muốn ông ta cho hắn vài thông tin trước khi chết, nhưng tại sao chứ?” Ông nhất thời không thể nghĩ ra được.

Hứa Kinh Nam lắc đầu tỏ vẻ không biết.

“Rốt cuộc tin tức mà hắn muốn biết là gì đây? Tại sao lại khổ tâm phí sức như vậy chứ...” Trần Thiên Vũ lẩm bẩm một mình.

Hứa Kinh Nam vội vã bổ sung: “Cũng không hẳn là vậy, có thể hung thủ muốn hành hạ đại ca Tiêu cũng không chừng, vì vật nhọn mà hung thủ sử dụng có hơi đặc biệt.”

Trần Thiên Vũ lập tức cảm thấy hứng thú, không hề sốt ruột suy đoán mà ra hiệu cho Hứa Kinh Nam mau nói.

Nhưng Hứa Kinh Nam lại hớp một ngụm rượu rồi mới chậm rãi mở miệng: “Nói thật, em chưa gặp vết thương nào như vết trên người đại ca Tiêu cả, không chỉ có hình tam giác kỳ lạ mà xung quanh vết thương còn có chút thịt vụn sót lại nữa, nguyên nhân có khả năng nhất là trên vật nhọn này hẳn là có rãnh thoát máu...”

“Rãnh thoát máu?” Trần Thiên Vũ tất nhiên biết loại vũ khí có công dụng này: “Vậy thì ít nhất cũng chứng minh được thật sự là mưu sát, còn rốt cuộc là do vũ khí nào gây ra thì không còn quan trọng nữa; hung thủ đâm vật sắc nhọn đó vào phổi, hơn nữa còn dùng rãnh thoát máu lấy máu, đại ca Tiêu chắc chắn sẽ chết, vậy thì chứng tỏ hung thủ muốn đại ca Tiêu biết chuyện gì đó trước khi chết, đồng thời có đủ thời gian để bàn giao hậu sự mới làm như vậy...” Trần Thiên Vũ nhanh chóng nói: “Rốt cuộc người này muốn đại ca Tiêu biết gì chứ? Kỳ lạ!”

“Hay là có chuyện quan trọng nào đó, hoặc là hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột, cái nào cũng có khả năng...” Hứa Kinh Nam nghiêm túc phân tích.

Con ngươi của Trần Thiên Vũ lại sáng lên như sao.

“Tôi hiểu rồi, có thể là hắn muốn châm ngòi ly gián!” Ông thấy Hứa Kinh Nam vẫn chưa hiểu: “Nếu là cao thủ, tôi nghĩ mục đích của hắn sẽ không đơn giản như vậy đâu, rất có thể là hắn đang tính toán âm mưu nào đó lớn hơn.”

Hứa Kinh Nam gật đầu tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ này.

“Xem ra tôi phải tìm Hứa Văn Dũng để nói chuyện mới được...” Trần Thiên Vũ thong thả nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.