Ýmuốn trò chuyện với Hứa Văn Dũng của Trần Thiên Vũ rơi vào vô vọng.
Không ai có thể nói chuyện với người chết cả, không đúng, bây giờ không giống như trước, Hứa Kinh Nam đã tới đảo Loan Nguyệt rồi! Thi thể cũng sẽ biết nói, đây là câu châm ngôn mà mỗi một pháp y chuyên nghiệp đều phải nhớ kĩ, hiện giờ, thi thể của Hứa Văn Dũng có thể nói cho ông biết chuyện gì?
Lúc Kim Hoán Chiêu tới tìm Hồ Tử, mắt Hồ Tử đỏ như máu, sắc mặt cực kỳ đáng sợ, Kim Hoán Chiêu thật sự không ngờ Hồ Tử lại trung thành với Hứa Văn Dũng đến mức này; theo lý thì cây đổ bầy khỉ tan, cho dù là A Hải rất được Hứa Văn Dũng trọng dụng đi chăng nữa, một khi bang Xà Vương sụp đổ thì đáng ra bọn đàn em sẽ biến mất, không thấy bóng dáng đâu mới đúng. Hứa Văn Dùng có hai, ba “bà vợ”, đây là chuyện mà mọi người trên đảo Loan Nguyệt đều biết, nhưng lại không có một người đàn bà nào nhặt xác cho hắn cả, ngược lại là tên đàn ông hơi một tí là ba hoa, đi xe máy trên đảo Loan Nguyệt cũng phải hơn trăm dặm một giờ như Hồ Tử đi nhặt xác cho hắn.
Con người mà, chỉ khi đến những lúc này mới biết được ai mới là bạn bè thật sự.
Nói thật, Kim Hoán Chiêu cũng rất khâm phục Hồ Tử, mặc dù Hồ Tử đã từng phản bội anh ta, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng phản bội đại ca Hứa Văn Dũng của gã. Vì vậy trước tiên, Kim Hoán Chiêu an ủi Hồ Tử vài câu để gã nén bi thương, đồng thời cũng truyền đạt rằng Bắc Đình muốn điều tra nguyên nhân chết bất ngờ của Hứa Văn Dũng cho gã biết.
Hồ Tử lập tức mừng rỡ, thật ra gã không hiểu tại sao văn phòng thám tử Bắc Đình vốn nhằm vào bang Xà Vương nhưng lúc này lại đến đòi lại công bằng cho Hứa Văn Dũng, rốt cuộc là họ có ý gì? Nhưng từ trước tới giờ, gã vẫn khá kính nể Kim Hoán Chiêu, huống chi lúc này anh ta tới để hỗ trợ, quả thật gã cũng muốn biết rốt cuộc Hứa Văn Dũng đã chết như thế nào.
Lần này, Hứa Kinh Nam không cần phải lén lút khám nghiệm thi thể, anh là pháp y chân chính, Hồ Tử xin giúp đỡ cũng tương đương với báo án, như vậy thì không cần phải che che giấu giấu việc khám nghiệm thi thể nữa.
Việc này được tiến hành thuận lợi và nhanh chóng, bởi vì Hứa Kinh Nam đã từng khám nghiệm thi thể của đại ca Tiêu rồi, tình trạng bị sát hại của hai người giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là Hứa Văn Dũng chết ngay lập tức, vết thương của hắn nằm ngay trái tim, hiển nhiên là một đòn trí mạng, xem ra hung thủ không có lời gì muốn nói thêm với hắn.
Hứa Kinh Nam còn nói với Trần Thiên Vũ rằng có lẽ hung thủ là người quen, Hứa Văn Dũng có thể đã bị đâm dưới tình huống không hề đề phòng, Trần Thiên Vũ vội vàng hỏi nguyên do.
“Là biểu cảm. Mặc dù người chết rồi thì không thể nhìn ra có biểu cảm gì, nhưng thật ra vẫn để lại một ít dấu vết trên mặt hoặc là ở mắt, nếu biểu cảm của đại ca Tiêu lúc sắp chết là vặn vẹo đau đớn, vậy thì biểu tình của Hứa Văn Dũng chính là vô cùng ngạc nhiên.” Hứa Kinh Nam nói.
Trần Thiên Vũ kinh ngạc nói: “Cậu đã tự lần mò và rút ra được điểm này sao? Cậu có căn cứ khoa học gì không...”
Hứa Kinh Nam lắc đầu một cái: “Thầy em nói người chết cũng có biểu cảm, nhưng loại vân da có biến hóa cực kỳ nhỏ này, không phải ai cũng có thể phán được... Thật ra thì em cũng không chắc lắm, em cảm thấy hình như mình có thể nhìn thấy biểu cảm của những người này trước khi chết, kết quả có chính xác hay không thì vẫn phải chờ nghiệm chứng, bây giờ chỉ có thể dùng làm tham khảo thôi.”
Trần Thiên Vũ gật đầu khen ngợi, cậu thanh niên trước mắt này cũng là một nhân tài có thể bồi dưỡng.
“Không sao, ngày khác tôi sẽ giúp cậu nghiệm chứng, xem ý nghĩ ly kỳ ấy có chính xác không.” Ông cười khẽ.
Hứa Kinh Nam kinh ngạc nói: “Không lẽ anh đã suy đoán được điều gì rồi sao? Anh biết ai là hung thủ rồi à?”
“Tất nhiên là không rồi, có điều, tôi sẽ suy nghĩ xem làm thế nào để hắn có thể chủ động xuất hiện...” Trần Thiên Vũ nói với vẻ thần bí.
***
Mỗi khi Trần Thiên Vũ không có manh mối gì về vụ án, ông thường sẽ đi dạo một vòng để thả lỏng, đương nhiên cũng có lúc ông sẽ trao đổi với Lý Nhất Đình, nếu không thì sẽ bị đâm vào ngõ cụt, không thể ra được, lại khá gây bất lợi trong việc phá án; bây giờ Lý Nhất Đình còn đang bận rộn lên kế hoạch cho Bắc Đình, lượng công việc không hề nhỏ, bảo ông chạy tới đảo Loan Nguyệt là chuyện không khả thi, huống chi đảo Loan Nguyệt hiện tại có thể nói là sóng yên biển lặng chưa từng có, từ sau khi bang HN và bang Xà Vương lần lượt bị tiêu diệt, không còn ai dám công khai lập băng đảng trên đảo Loan Nguyệt nữa, ít nhất bề ngoài thì là như vậy.
Khu Bắc Thượng Trang yên bình, buôn bán rất phát triển, các thương nhân bị bớt đi áp lực của phí bảo kê, chưa được mấy tháng đã có không ít tiểu thương kiếm được tiền lời nên có, đảo Loan Nguyệt vốn là khu du lịch phồn hoa, làm ăn thật ra cũng không khó, trước đây không giàu là vì bị băng nhóm xã hội đen chèn ép, lời nhiều nộp nhiều, lời ít nộp ít, không có lời cũng phải nộp.
Hôm nay, Trần Thiên Vũ dâng trào nhiệt huyết, đột nhiên quyết định tới quán nhỏ Mộng Viên của Kim Hoán Chiêu ngồi một lát, trong lòng ông có một trực giác kỳ quái nói cho ông biết rằng dường như quán nhỏ Mộng Viên đang đóng một vai trò không bình thường trên đảo Loan Nguyệt, còn về chuyện tại sao thì nói thật, ông cũng không rõ lắm.
Kim Hoán Chiêu vui vẻ ra mặt, lập tức bày bàn ghế, rót trà ngon, nhiệt tình mời ba đại cứu tinh của đảo Loan Nguyệt, có thể nói rằng anh ta vô cùng cảm kích ba người này.
Anh ta bưng trà cụ mới mua ra, thuần thục ngâm trà, lá trà còn là Thiết Quan Âm cao cấp vừa mua, chuyện làm ăn bây giờ bắt đầu đi vào quỹ đạo, Kim Hoán Chiêu không phải buồn chán cả ngày nữa. Vì dùng nước nóng ngâm lá trà nên mùi hương liền nhẹ nhàng lan tỏa trong sáng tinh mơ khiến tinh thần người ta cảm thấy thoải mái, bản thân Kim Hoán Chiêu cũng lộ ra một nụ cười nhẹ, quả nhiên trà ngon là khác hẳn.
Anh ta đổ nước đầu tiền đi, sau đó lại đổ nước nóng vào ấm, Vạn Vĩnh Khôn không thích uống trà, anh tự mình tới cửa hàng mỹ nghệ đi dạo, sau đó trò chuyện với Ninh Hiểu Mạn, trông như tùy ý nhưng nếu là người tinh mắt sẽ nhận ra sự thân mật giữa hai người họ, thấy Vạn Vĩnh Khôn khá ngại ngùng về phương diện này, mọi người đều không vạch trần anh.
“Đảo Loan Nguyệt bây giờ sóng yên biển lặng, khiến người ta thoải mái thật! Uống trà, uống trà đi... anh Vũ, chị Thần.” Kim Hoán Chiêu đã thay đổi cách xưng hô với họ, quả nhiên anh ta là người ngay thẳng, vui buồn đều viết hết lên mặt, hiện giờ, anh ta vừa ân cần châm trà vừa nói.
Trần Thiên Vũ không nói gì, chỉ bưng chén trà lên uống, Lưu Tử Thần khẽ mỉm cười: “Ông chủ Kim của chúng ta cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt ở đảo Loan Nguyệt rồi, chuyện làm ăn sau này nhất định sẽ càng ngày càng phát đạt, chúc mừng cậu nhé...” Chị nâng chén trà lên, vẫn còn hơi nóng, chị nhanh chóng thả ra, thổi vào lòng bàn tay.
Kim Hoán Chiêu cười ha ha, bưng chén trà nóng lên uống cạn, một dòng nước ấm áp chảy thẳng vào bụng, trong nháy mắt, anh ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Trần Thiên Vũ đầu tiên là đảo mắt nhìn quanh một lát, sau đó thần thần bí bí nói: “Bây giờ, người đắc ý nhất đảo Loan Nguyệt chỉ có ông chủ Kim cậu thôi...” Ông không trực tiếp nhìn Kim Hoán Chiêu, dường như chỉ thuận miệng nói ra một câu.
Kim Hoán Chiêu vội vàng xua tay, khách sáo nói: “Sao có chuyện đó được chứ, kinh doanh nhỏ như tôi đây đâu tính là gì... Có điều, nếu đảo Loan Nguyệt luôn bình yên thế này thì tôi dự định sẽ mở thêm mấy chi nhánh trong tương lai, đến lúc có bảy, tám quán Mộng Viên rồi mới có thể gọi là có quy mô, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ hậu tạ mọi người thật chu đáo.”
“E rằng đến lúc có được quy mô như vậy, cậu lại sợ chúng tôi sẽ đòi chia chén canh này đấy...” Trần Thiên Vũ nói với vẻ quái gở.
Kim Hoán Chiêu cuối cũng cũng nghe ra sự bất thường trong lời nói của Trần Thiên Vũ, anh ta không khỏi sửng sốt, ông nói vậy là có ý gì?
Thật ra Lưu Tử Thần cũng không hiểu lắm, chị nghi ngờ nói: “Thiên Vũ, anh đang nói linh tinh gì thế? Không lẽ anh cho rằng Kim Hoán Chiêu là người tham tài sao... Thật là.”
Trần Thiên Vũ chậm rãi nói: “Vậy em phải hỏi ông chủ Kim mới đúng, người ta cũng đâu phải thánh nhân, sao có thể không có dục vọng được chứ... Có thể xưng vương xưng bá ở đảo Loan Nguyệt, ý muốn đó hấp dẫn đến thế nào chứ?” Ông càng nói càng khó hiểu, khiến Lưu Tử Thần và Kim Hoán Chiêu như lạc vào sương mù.
Kim Hoán Chiêu hơi lúng túng, anh ta ho khan vài tiếng rồi nói: “Anh Vũ, nếu anh không ngại thì cứ nói ra đi, tôi ngu dốt, không hiểu được đạo lý trong đó đâu...”
Trần Thiên Vũ cười hì hì nói: “Cậu không cảm thấy đảo Loan Nguyệt hiện tại chỉ còn một mình cậu có khả năng xưng bá thôi sao? Chỉ là vấn đề thời gian thôi, tiêu diệt xong hai bang phái lớn rồi, bá chủ tiếp theo cũng nên đến lượt cậu rồi chứ?” Ông bâng quơ nói...