Đông Phương Thần Thám

Chương 93: Nét bút của thần



Kim Hoán Chiêu tuyệt đối không ngờ Trần Thiên Vũ lại nghi ngờ động cơ của mình, chuyện này như sấm sét giữa trời quang vậy, khiến anh ta bị cháy thành một khúc gỗ đen sì ngay tại chỗ. Chén trà vốn không quá nóng nhưng lại khiến anh ta bị phỏng tay, đến khi độ nóng của chén trà bị lòng bàn tay hấp thu hết, Kim Hoán Chiêu mới run rẩy đặt chén trà xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Xin hỏi ngài thám tử căn cứ vào đâu lại đưa ra kết luận như vậy?” Kim Hoán Chiêu không dám lại gọi ông là anh Vũ nữa, từ trước tới nay, mỗi khi đối mặt với người này, anh ta chưa bao giờ nhìn thấu được cả, Lưu Tử Thần yên lặng ngồi bên cạnh uống trà, chuyện nên làm bây giờ là ngồi yên quan sát; nhiều năm trôi qua, chị đã không còn lạ gì với những thủ đoạn của Trần Thiên Vũ nữa, nói đến điều này mới biết, đôi khi ông đúng là có thể dụ ra được vài chuyện đấy.

Trần Thiên Vũ vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, chỉ lạnh nhạt nói: “Đại ca Tiêu và Hứa Văn Dũng của đảo Loan Nguyệt đều đã bị sát hại rồi, cậu có biết không?”

“Chuyện Hứa Văn Dũng chết thì tôi biết, còn đại ca Tiêu thì không phải do phát bệnh dẫn tới mất mạng sao? Thật ra, giờ nghĩ lại cũng thấy rất khả nghi, đại ca Tiêu mắc bệnh khi nào chứ? Ừm, rốt cuộc là ai muốn giết họ chứ... Thật kỳ lạ.” Kim Hoán Chiêu cũng bắt đầu suy tư.

Lưu Tử Thần đồng ý, nói: “Kẻ giết bọn họ nhất định là người thắng sau cùng trong cuộc cạnh tranh này.”

Kim Hoán Chiêu bỗng chốc bừng tỉnh: “Thảo nào các anh lại hoài nghi là tôi.” Anh ta lại cất tiếng cười to.

Lưu Tử Thần khẽ thở dài: “Tôi đâu nghi ngờ anh, chỉ có cái tên suốt ngày nghi thần nghi quỷ này thôi... Nếu hôm nay mà anh vẫn không nói rõ thì tôi thấy anh cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy...” Nói xong, chị cũng khẽ bật cười, cố làm ra vẻ thần bí.

Lúc này, Kim Hoán Chiêu mới hiểu ra ông chỉ đùa thôi, nhưng anh ta làm sao có thể cười nổi.

“Anh Vũ, anh đừng thấy tôi cao lớn thô kệch, thật ra tôi nhát gan lắm.” Anh ta bất đắc dĩ nói.

Trần Thiên Vũ vẫn ung dung, vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi vốn không hề nhận ra, quán Mộng Viên của cậu lại ở vị trí đặc biệt như vậy, thì ra nơi này của cậu có thể theo dõi từng cử động của Hứa Văn Dũng... Thảo nào.”

Kim Hoán Chiêu cười khổ: “Tôi theo dõi Hứa Văn Dũng làm gì? Nói trắng ra thì hồi bang HN vẫn còn hoành hành ngang ngược, Hứa Văn Dũng vẫn chẳng là gì cả, tôi muốn theo dõi thì cũng nên theo dõi quán trọ Vui Vẻ chứ...” Anh ta thật sự không hiểu nổi logic của Trần Thiên Vũ.

“Nhất Đình đã từng nói cho tôi biết cậu thường xuyên tới nhà kho trên đỉnh núi, Nhất Đình cũng quen biết được cậu trên đường đi lên đó... Đâu thể nào lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Có phải nhà kho của cậu nằm đối diện quán trọ Vui Vẻ hay không?” Trần Thiên Vũ không hề bị lung lay, tất cả những điểm đáng nghi đều phải có lời giải thích hợp lý.

Sắc mặt Kim Hoán Chiêu thoáng thay đổi, mạch suy nghĩ của người này quá đặc biệt, chút bí mật nhỏ ấy của mình mà vẫn không qua nổi mắt ông, có điều, Kim Hoán Chiêu chỉ yên lặng uống trà, tạm thời không muốn nói gì.

“Quán Mộng Viên của cậu cần nhà kho sao? Cậu để cái gì trong đó vậy...” Trần Thiên Vũ không để ý tới anh ta, tiếp tục đặt câu hỏi: “Hơn nữa, mỗi ngày cậu đều tới nhà kho là muốn lấy thứ gì?”

“Là ai nói cho anh biết tôi tới nhà kho mỗi ngày?” Kim Hoán Chiêu kinh ngạc nói, nhưng anh ta nhanh chóng hiểu ra: “Nhất định là tên Khang Thoa kỳ quái kia... Giỏi lắm, dám theo dõi tôi mỗi ngày...”

Lúc này, Lưu Tử Thần cũng bắt đầu nghi ngờ, không lẽ Kim Hoán Chiêu có bí mật gì lừa gạt Bắc Đình sao, đây là chuyện đáng sợ tới mức nào chứ, chị không nhịn được nói: “Không lẽ anh thật sự đang gạt chúng tôi chuyện gì sao?”

Kim Hoán Chiêu còn chưa trả lời thì Trần Thiên Vũ đã đưa tay cản anh ta lại.

“Đại ca Tiêu và Hứa Văn Dũng đều là bá chủ đảo Loan Nguyệt, nhất định là cậu đã sớm hiểu rõ chuyện này rồi, nhưng trước nay cậu lại chưa từng nhắc chúng tôi, hơn nữa, cậu và đàn em Hồ Tử của Hứa Văn Dũng rất thân với nhau, không lẽ là vì muốn chào mời Hồ Tử hay sao? Không lẽ cậu chỉ cần một đàn em là có thể hàng phục hai băng xã hội đen lớn của đảo Loan Nguyệt sao? Sự thật đã chứng minh, đúng là cậu đã làm được...” Trần Thiên Vũ nói với vẻ khâm phục: “Bây giờ, cậu đã là người chiến thắng rồi.”

Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt Kim Hoán Chiêu bị quét sạch, anh ta thở dài một hơi, nói: “Người nên bội phục phải là tôi mới phải! Quả nhiên không gì có thể lọt qua mắt anh được, không hổ danh là đệ nhất thám tử Bắc Đình...” Anh ta rót trà cho Trần Thiên Vũ: “Đúng thế, anh gần như đã đoán đúng tất cả rồi.”

Trần Thiên Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cho dù núi Thái Sơn có sụp xuống cũng không biến sắc, nhưng Lưu Tử Thần lại vô cùng muốn biết đáp án; Kim Hoán Chiêu trông có vẻ thành thật này mà lại có mục đích khác như vậy, đúng là làm chị cực kỳ bất ngờ.

Hiển nhiên Kim Hoán Chiêu cũng nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của chị, vội vàng giải thích: “Chị Tử Thần, chị đừng vội. Mặc dù anh Vũ đoán không sai, nhưng chị phải tin tôi tuyệt đối không phải hung thủ. Tôi mà muốn giết họ thì có rất nhiều cơ hội, cần gì phải lén lén lút lút chứ...”

Lúc này, Lưu Tử Thần không có cách nào đứng về phía anh ta cả, chị lắc đầu nói: “Anh công khai giết họ thì sẽ phải ngồi tù. Nhưng nếu anh lén lút ám sát thì tất nhiên sẽ thần không biết quỷ không hay... Chỉ là tôi không hiểu, anh muốn xưng bá đảo Loan Nguyệt để làm gì? Chỉ vì tiền thôi sao...”

Kim Hoán Chiêu chán nản, cười khổ: “Tôi thừa nhận lúc bắt đầu, đúng là tôi có tư tâm. Tôi tới đảo Loan Nguyệt đã hơn ba năm, trăm cay nghìn đắng mới kiếm được ít tiền nhưng đều bị bang HN cướp sạch, tôi quả thật rất buồn bực, rất uất ức. Vì vậy, tôi đã từng nghĩ cách diệt trừ bang HN từ lâu, nhưng khổ nỗi là không có cơ hội, điều này quả thật cũng không sai. Tôi mua nhà kho trên đỉnh núi để giám thị tổng bộ của bang HN, chuyện này anh đoán đúng rồi; mà quán Mộng Viên được mở ở vị trí này đúng là vì để giám thị ba thế lực, phán đoán này của anh cũng không sai...” Anh ta vô cùng thẳng thắn: “Có điều, tôi muốn thanh minh một điều, tuy đã xuất ngũ nhưng tôi vẫn từng là quân nhân, tôi vẫn có điểm giới hạn của mình; đối phó với thế lực hủ bại, tôi bụng làm dạ chịu, tôi cảm thấy đây là vinh dự của mình! Nhưng còn chuyện giết người, tôi xin thề, tôi chắc chắn không làm, nếu không thì tôi có khác gì đám xã hội đen đó đâu? Những thường thức pháp luật ấy thì tôi vẫn phải có, điều thứ hai, anh nói rằng tôi muốn xưng bá đảo Loan Nguyệt, nhưng tôi không hề nghĩ đến chuyện đó bao giờ, tôi chỉ muốn làm ăn chân chính, muốn xưng vương xưng bá thì cũng phải hợp lý hợp pháp, quang minh chính đại mà xưng bá... Anh Vũ, chị Tử Thần, chúng ta đã quen nhau một thời gian dài rồi, lẽ nào tôi là hạng người gì, hai người không nhìn ra sao?” Thấy anh ta nói thành khẩn như vậy, Lưu Tử Thần vẫn khá tin tưởng anh ta, cho nên chị không biết làm sao, chỉ nhìn Trần Thiên Vũ.

Trần Thiên Vũ chậm rãi rút ra một điếu thuốc, qua lời nói của Kim Hoán Chiêu, ông bắt được một vài tin tức vô cùng quan trọng, đột ngột hỏi anh ta: “Cậu vừa nói đến thế lực thứ ba đúng không?” Ông nhả một vòng khói trắng: “Bây giờ tôi muốn biết, phe thứ ba này là ai?”

Kim Hoán Chiêu sững sờ, sau đó bật cười: “Phe thứ ba đã sớm biến mất rồi, anh tới muộn nên không biết được chuyện này; trước đây, tôi cho rằng ông chủ sòng bạc Hoan Thiên Hỉ Địa cũng là một thế lực hủ bại của đảo Loan Nguyệt, nhưng sự thật chứng minh rằng bọn họ quá yếu ớt, dễ dàng bị bang HN loại bỏ...”

“Ồ? Thật thú vị.” Mắt Trần Thiên Vũ sáng lên: “Nếu cậu không ngại thì nói ra xem sao...”

“Là thế này, các anh mới lên đảo không lâu nên không hiểu rõ mọi chuyện trên đảo Loan Nguyệt; nói trắng ra là sản nghiệp trụ cột của mấy thế lực hủ bại trên đảo Loan Nguyệt này chủ yếu là ‘đồi trụy, bài bạc, chất cấm’, lợi nhuận từ ba sản nghiệp này vô cùng phong phú, chuyện này thì mọi người đều hiểu rõ; dám kinh doanh ba sản nghiệp này trên đảo Loan Nguyệt thì phải có thế lực xã hội đen chống lưng; bang HN chủ yếu giao dịch ma túy, buôn bán chợ đen, Hứa Văn Dũng kinh doanh sản nghiệp đồi trụy, mà Hoan Thiên Hỉ Địa chính là sòng bạc của đảo Loan Nguyệt, cho nên đây nhất định là ba thế lực lớn, nếu không thì sao người nào cũng làm ông chủ sản nghiệp lớn như vậy được chứ...” Ông thấy Trần Thiên Vũ khẽ gật đầu, nói tiếp: “Thật ra, tôi đã sớm tiếp xúc với ba sản nghiệp này rồi, hồi tôi vừa tới đảo Loan Nguyệt, so với thời điểm các anh tới còn bẩn thỉu xấu xa hơn nhiều. Bang HN đã công khai tới đây, bởi vì bọn họ ngồi vững trên đảo Loan Nguyệt, cử chỉ trắng trợn, hoành hành bá đạo nên chỉ cần không vừa mắt hay ai dám phản kháng thì lập tức sẽ bị dao súng ‘chăm sóc’, không chết thì cũng bị thương; Hứa Văn Dũng kinh doanh đồi trụy, cũng có thế lực của riêng mình, nhưng bình thường đều là tự cung tự cấp, trông có vẻ là người rất biết điều, nhưng tôi biết thật ra hắn là người đầy dã tâm, có thể ra tay bất cứ lúc nào, nhất định phải luôn chú ý đến người này mới được; nhưng sòng bạc Hoan Thiên Hỉ Địa này lại là nơi thần bí nhất đảo Loan Nguyệt, chưa từng có ai nhìn thấy ông chủ thật sự của bọn họ cả, một sòng bạc lớn như vậy nhưng lại do hai thanh niên không biết tên quản lý, nhưng lại có thể tồn tại ở đảo Loan Nguyệt hơn mười năm, nói thật, tôi đã để ý họ từ lâu rồi, nhưng lại chưa từng phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, chuyện này cũng khiến tôi vô cùng khó hiểu...”

“Cho đến không lâu trước đây, cũng chính là sau khi các anh lên đảo, sòng bạc này đột nhiên bị niêm phong, thế lực này bị trừ khử trong vô thức khiến người khác vô cùng ngạc nhiên, tuy ban đầu tôi không nghĩ ra, nhưng sau khi thấy bang HN càng ngày càng ngang ngược, tôi nghĩ có lẽ nó đã bị bọn chúng tiêu diệt rồi.” Kim Hoán Chiêu thao thao bất tuyệt một lúc nên có hơi khát nước, dừng lại uống một hớp trà.

“Vậy hiện tại sòng bạc này do ai tiếp quản?” Trần Thiên Vũ có thể tìm thấy nghi vấn bất cứ lúc nào.

Kim Hoán Chiêu lắc đầu tỏ vẻ không biết: “Theo tình hình hiện nay, hình như vẫn chưa có ai tiếp quản nó, chuyện này có lẽ vợ tôi biết rõ hơn...” Vừa khéo Khương Hoa cũng đang đi ra, nghe thế cũng ngồi xuống.

Lưu Tử Thần khẽ cười nói: “Bà chủ tới đúng lúc quá, cô có thể nói cho chúng tôi chút chuyện về sòng bạc không...”

Kim Hoán Chiêu thấp giọng thì thầm với Khương Hoa trong chốc lát, Khương Hoa cười khẽ, nhanh chóng mở miệng nói: “Sau khi sòng bạc Hoan Thiên Địa Hỉ đóng cửa, mấy quán mạt chược quy mô lớn như vậy cũng dần ít đi... Theo tôi được biết, quán mạt chược lớn nhất hiện tại đang ở khu Nam Hạ Trang, bất đắc dĩ lắm tôi mới phải đi xa như thế.”

Trần Thiên Vũ không nói gì, đầu óc ông nhanh chóng vận chuyển, dường như có một số việc đã rõ ràng hơn rồi.

Có lẽ, đảo Loan Nguyệt vẫn còn bí mật quan trọng nào đó.

Có điều, ông vẫn còn một nghi vấn cuối cùng: “Hai người nói xem, rốt cuộc sòng bạc này có điểm gì đặc biệt vậy, bà chủ đã từng gặp ông chủ thật sự của quán chưa?”

Không ngoài dự đoán, Khương Hoa nhanh chóng lắc đầu một cái: “Từ trước tới giờ, tôi chưa từng gặp lần nào cả. Mọi người chỉ biết hai nhân viên quản lý kia không phải ông chủ thôi, bọn họ chỉ phụ trách quản lý tiền bạc.”

Lưu Tử Thần ngạc nhiên nói: “Không ngờ lại có nhân viên tự giác như vậy, cho dù là công ty lớn cũng hiếm có người như thế.”

Trần Thiên Vũ gật đầu, tiếp tục hỏi: “Hai người kia làm ở sòng bạc được bao lâu rồi?”

Khương Hoa suy nghĩ một chút mới nói: “Cụ thể bao lâu thì tôi không biết, nhưng khẳng định ít nhất cũng phải hơn bốn, năm năm, lúc tôi mới quen Hoán Chiêu thì sòng bạc đó đã hoạt động rồi, hơn nữa còn rất có tiếng tăm nữa, tôi nhớ lúc đó, hai người kia cũng đã là quản lý của sòng bạc rồi... Hoán Chiêu, hình như là như vậy đúng không?” Kim Hoán Chiêu gật đầu xác nhận.

Trần Thiên Vũ không nói thêm gì nữa, trong lòng ông biết rõ trong chuyện này vẫn còn nguyên nhân không muốn ai biết, nếu không thì cũng không thể quản lý ổn thỏa như vậy được, nói chỉ dựa vào tính tự giác của nhân viên thì đúng là vớ vẩn, ông cảm thấy dường như mình đã sắp biết được nguyên nhân rồi, nhưng ông lại không nói ra mà chỉ nói: “Thu nhập của tài sản bất hợp pháp cao như vậy, thảo nào lại khiến bang HN mơ ước như thế...”

Không hiểu sao ông lại đột ngột chuyển đề tài, không biết đang hỏi ai: “Hai thanh niên kia là người của vương tộc Bố Y nhỉ? Không biết là người của chi nào đây?”

Kim Hoán Chiêu và Lưu Tử Thần còn chưa kịp phản ứng, Khương Hoa đã buột miệng theo phản xạ: “Hình như là của chi thứ sáu...” Nói xong, cô ấy đột ngột định thần lại, lập tức ngậm miệng không nói nữa, chỉ bưng chén trà lên uống.

Mặc dù vẻ mặt có biến hóa trong chốc lát, nhưng vẫn không qua được ánh mắt sắc bén của Trần Thiên Vũ.

Ông giả vờ không biết, cũng không tiếp tục nói nữa mà bưng chén trà lên cười nói: “Chúc mừng đảo Loan Nguyệt có cuộc sống mới, nào, uống trà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.