Đông Sang Có Xuân Về Chăng

Chương 29: Kẻ lụy tình



Trong quán bar, ánh đèn xanh đỏ tím vàng luân phiên nhau thay đổi. Hoà cùng những gia điệu sôi động khiến cho bất cứ ai trong lòng cũng cảm thấy nôn nao muốn "Quẩy".

Tuy nhiên thay vì là khoảng không gian náo loạn, phóng túng để con người ta được tự do, tự tại phiêu theo những giai điệu nhạc sôi động, giảm stress sau một ngày đầy mệt mỏi. Tần Khang, anh đã chọn một căn phòng vip, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Nơi gian phòng này, chỉ có một khoảng không yên lặng, ánh đèn hiu hắt nhưng đủ chiếu sáng cả một căn phòng. Một cảm giác cô đơn, lạnh lẽo dường như càng bao trùm hơn khi trong căn phòng rộng lớn này, chỉ có một thân ảnh lẻ lôi của người đàn ông.

Không gian tĩnh lặng, tâm trang chất chứa nổi cô đơn vô tận. Những thứ này đã hành hạ Tần Khang, hành hạ lên con tim đang đau nhói của anh.

Và dường như trong lúc này, để giảm bớt những nổi đau ấy Tần Khang không còn thứ gì khác ngoài chai rượu bị anh uống hết gần phân nữa đặt trên bàn.

Rượu, chỉ có rượu mới khiến anh không còn đau, chỉ có rượu mới khiến anh không nghỉ đến người làm cho anh đau. Và cũng chính vì thế, Tần Khang không ngừng tu từng ngụm rượm có độ cao vượt mức trung bình vào miệng. Từng ngụm rượu cay xè, đốt cháy cổ họng bị Tần Khang uống như nước lã. Và giống như chỉ cảm giác đau xé họng này mới khắc chế được nổi đau từng trong tim anh truyền ra.

Tần Khang rót rượu vào ly không ngừng. Nửa chai rượu còn lại sớm cũng cạn sạch.

Rượu hết, tim bỗng lại đau nhói.

Tần Khang liền nhấn nút gọi nhân viên đến phòng. Sau đó anh dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Quán bar này chất lượng phục vụ cis vẻ khá tốt. Anh vừa nhấn nút gọi chưa đến một phút thì nhân viên đã đến ngay lập tức.

Bên tai Tần Khang nghe thấy tiếng mở cửa. Anh tưởng là nhân viên bước vào  nên cũng lười mở mắt. Anh giữ nguyên tư thế, lên tiếng yêu cầu nhân viên kia.

- Lấy thêm cho tôi hai chai rượu. Ờ mà ở đây có loại rượu nào mạnh hơn chai tôi vừa mới uống nữa không?

Tần Khang hỏi xong, anh chờ người nhân viên ấy trả lời. Nhưng đợi mãi cũng không nghe thấy anh ta đáp lại.

Ngay lập tức Tần Khang cảm giác bị coi thường. Công thêm phần đang khó chịu trong người, anh cáu gắt bật thẳng người dậy. Mắt trừng giận dữ quát:

- Anh bị câm điếc hay sao mà không nghe tôi gì à?

Tần Khang không nhìn thẳng mặt anh ta, anh cúi gầm mặt. Nên không biết người đang đối diện anh không phải là người phục vụ.

- " Bộp"

Và đáp lại lời nói đầy cáu gắt của anh là một chiếc chìa khóa xe được vứt lên bàn.

Tần Khang nhìn chiếc chìa khóa ấy có chút quen thuộc, nó chính là chìa khóa xe của anh.

- Lụy tình đến nổi khiến cậu điên loạn rồi à?

Giọng nói ấy khiến cho Tần Khang ngay lập tức ngước nhìn. Quả thật anh đã đoán không sai, nhìn chìa khóa anh cũng đã biết là ai đến.

- Ngô Bách, cmn ông đây không có lụy tình.

Ngô Bách nghe Tần Khang nói xong. Anh ta chợt nở nụ cười mỉm. Sau đó ngồi xuống cạnh bên anh.

- Đúng rồi anh đâu có lụy tình! Anh chỉ có điên vì tình thôi. Ai lại dám nghĩ rằng một tài tử màn ảnh vốn xem trọng hình ảnh như anh, hôm nay lại dám chạy siêu xe vi pham luật giao thông bị cảnh sát giam xe. Hơn nữa bây giờ còn nhếch nhác ngồi đây uống rượu mạnh. Cậu không phải vì tình thì còn cái gì nữa cơ chứ?.

- "..." Tần Khang im lặng không trả lời Ngô Bách. Anh đan chéo hai bàn tay lại cúi gầm mặt.

- Làm sao? Nói cho tôi nghe cô nhóc Thừa Xuân đã làm gì anh?

Tần Khang chợt ngước mặt lên, anh hít một hơi thật sâu.

- Cô ta vì một người đàn ông khác mà hất nước vào người tôi, cô ta cùng người đàn ông ấy đi du lịch thay vì là cùng tôi. Và cô ta cũng vì người ấy mà muốn cắt đứt quan hệ với tôi. Thừa Xuân đã chán ghét tôi rồi, không còn xem tôi là cả thế giới nữa.

Ngô bách thoáng trầm mặc.

- Nhưng không phải cậu vẫn luôn muốn như vậy sao? Bây giờ tại sao lại tỏ ra khổ sở thế này?

Tần Khang xoay người nhìn thẳng Ngô Bách. Ánh mắt Tần Khang  nhìn Ngô Bách khiến anh ta thấy mắt anh chứa đầy sự thống khổ.

- Đúng! Tôi đã từng muốn như vậy. Thế nhưng...

Tần Khang đột nhiên ngừng lại. Anh đưa tay định lấy chai rượu rót vào ly uống một ngụm. Nhưng anh lại chợt nhận ra rượu đã sớm cạn từ bao giờ.

Tần Khang buông chai rượu xuống, anh nói:

- Thừa Xuân của bây giờ là ước muốn của tôi từ bấy lâu nay. Nhưng khi đối diện với điều đó, dù là thực hiện được ước muốn tôi cũng chẳng cảm thấy vui sướng thoải mái một chút nào. Ngược lại tôi cảm thấy cực kì khó chịu. Cảm giác đau nhói cứ truyền từ trong đây mà ra khi tôi nghĩ đến cô ấy vì người đàn ông khác cắt đứt voies tôi.

Tần Khang dùng tay đập vào ngực trái khi nói những đó.

- Ngô Bách, anh nói đi! Tại sao tôi được toại nguyện như vậy mà vẫm cảm thấy khó chịu đau đớn thế này.

Ngô Bách nghe Tần Khang nói như vậy. Anh chợt trầm mặt. Một lúc lâu sau Ngô Bách nói:

- Bởi vì cậu đã yêu Thừa Xuân!

- Yêu sao? Tần Khang nghe xong anh đã lập tức hỏi lại.

- Đúng vậy! Ngô Bách không do dự đáp lại ngay.

Ngay sau câu trả lời chắc nịt ấy của Ngô Bách, Tần Khang chợt cười phá lên. Sau đó anh đứng dậy rời đi.

Nhìn Tần Khang dáng người xiêu xiêu dẹo dẹo rời đi, lại còn không mang chiều khóa xe. Ngô Bách ngay lập tức hỏi ngay:

- Say xỉn thế này cậu còn muốn đi đâu?

Tần Khang không trả lời. Anh vẫn tiếp tục đi. Thân ảnh của Tần Khang từ từ khuất đi sau cánh cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.