Celeste xem bản tin truyền hình lúc mười hai giờ trưa trong bếp. Cô vừa là quần áo vừa theo dõi vô tuyến và chợt nhận ra rằng trông cô lúc này giống như một bà nội trợ điển hình của những năm 1950, quanh quẩn làm việc nhà, chăm sóc con cái trong khi chồng mang cặp lồng sắt đựng bữa trưa đi làm rồi trở về với bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn và đồ uống phục vụ tận tay. Nhưng thực tế thì không phải vậy. Dave có thể có nhược điểm này nọ nhưng lại là một người rất chịu khó làm việc nhà. Anh đồng thời là máy lau nhà, hút bụi, máy rửa bát trong khi Celeste lại thích chọn công việc giặt giũ, gấp và là quần áo, tận hưởng sự ấm áp, phẳng phiu của vải vóc lúc mới giặt xong.
Cô vẫn luôn sử dụng chiếc bàn là cũ kỹ của mẹ cô, một vật chế tác từ đầu những năm sáu mươi. Nó nặng như một cục gạch, kêu rít ầm ĩ, thỉnh thoảng lại bất chợt phả ra một đám hơi nước nóng hổi nhưng lại hiệu quả hơn bất kỳ chiếc bàn là hiện đại nào mà Celeste từng thử suốt mấy năm qua sau khi bị dụ dỗ bởi những chiêu giảm giá hay quảng cáo về công nghệ mới. Chiếc bàn là này có thể tạo ra những đường li sắc như dao và là phẳng những nếp nhăn dày một cách nhẹ nhàng trong khi những chiếc bàn là vỏ nhựa mới cứ phải lăn đi lăn lại tới chục bận.
Đôi khi Celeste không khỏi phẫn nộ khi nghĩ tới xu hướng sản xuất tiêu dùng hiện nay, mọi thứ đều rất nhanh hỏng, để khiến người ta liên tục phải mua đồ mới - đầu đĩa, xe hơi, máy vi tính, điện thoại di động - trong khi những dụng cụ thời bố mẹ cô thì rất bền, toàn những thứ nồi đồng cối đá. Cô và Dave vẫn sử dụng chiếc bàn là và máy xay sinh tố của mẹ cô để lại, cả cái điện thoại quay tay màu đen chồm hỗm cạnh giường cũng là của bà. Thế mà trong những năm chung sống với nhau họ đã vứt đi không biết bao nhiêu đồ vật hỏng hóc trước thời hạn - những chiếc ti vi cháy bóng hình, máy hút bụi nhả khói xanh, máy cà phê chỉ cho ra nước nguội ngắt. Những thiết bị gia dụng kiểu này đều có kết cục ngoài bãi rác vì mua đồ mới gần như rẻ hơn là mang đi chữa. Gần như là thế. Nên mọi người thường thà bỏ tiền ra mua thiết bị thế hệ mới hơn là đi chữa đồ cũ, và đó chính là điều mà các nhà sản xuất toan tính. Đôi khi Celeste nhận ra rằng chính cô đang cố tình phớt lờ quan niệm cho rằng không riêng gì những đồ vật đó mà ngay cả bản thân cô cũng không phải là một thực thể bền vững hay có trọng lượng gì, cũng chỉ là một thứ được lập trình và sẽ ngừng hoạt động tại một thời điểm thích hợp để có thể tái sinh một số bộ phận còn hữu dụng cho người khác trong khi phần còn lại sẽ vĩnh viễn biến mất.
Trong lúc cô đứng đó là quần áo và suy ngẫm về sự đào thải tự nhiên của bản thân thì chương trình tin tức đã phát được gần mười phút, người dẫn chương trình lúc này nhìn thẳng vào ống kính và tuyên bố với vẻ nghiêm trọng rằng cảnh sát đang truy tìm hung thủ một vụ tấn công dã man bên ngoài một quán bar trong thành phố. Celeste lại gần chiếc ti vi định bật to tiếng lên thì vừa lúc người dẫn chương trình thông báo, “Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin về sự kiện này và tiết mục dự báo thời tiết của Harvey sau mục quảng cáo.” Kế đó trên màn hình xuất hiện một người phụ nữ với một đôi tay được chăm sóc và làm móng cẩn thận đang chà rửa một chiếc đĩa bẩn như vừa bị nhúng vào nồi kẹo kéo, bên tai văng vẳng lời khoa trương về lợi ích của một loại xà phòng rửa bát mới, công nghệ cải tiến khiến Celeste những muốn rú lên vì bất bình. Tin tức trên một khía cạnh nào đó cũng giống hệt như các thiết bị gia dụng được sản xuất để mồi chài và quyến rũ, cười nhạo sự mù quáng của khán giả đối với sản phẩm cũ đồng thời ra sức hứa hẹn về ưu điểm của các sản phẩm mới.
Celeste vừa điều chỉnh âm lượng vừa cố kiềm chế để khỏi bẻ gãy cái nút công tắc ti vi của nợ ấy đi và quay trở lại với việc là quần áo. Dave đã dẫn Michael đi mua băng bảo vệ đầu gối và mặt nạ bảo hiểm bóng chày từ nửa tiếng trước và nói là sẽ theo dõi bản tin trên đài, Celeste cũng chả buồn ngó xem anh có nói thật hay không. Michael, gầy gò và nhỏ bé như thế nhưng đã chứng tỏ là một tay bắt bóng tài năng - một “thần đồng”, như ông Evans, huấn luyện viên của thằng bé, nhận xét với “những cú đập bóng thần tốc” đối với một đứa trẻ và sức vóc ở tuổi nó. Celeste thì nghĩ tới những đứa trẻ mà cô từng chứng kiến trưởng thành chơi ở vị trí đó, thường là những đứa trẻ to lớn, mũi bị đập bẹp, răng cửa gãy sạch và đem nỗi lo ấy ra nói với Dave.
“Em yêu, mặt nạ bóng chày bây giờ chắc như lồng cá mập. Xe tải đâm vào thì chỉ có xe tải vỡ,” Dave nói.
Celeste suy nghĩ hết một ngày rồi đưa ra yêu cầu với Dave. Michael có thể chơi ở vị trí bắt bóng hay bất cứ vị trí nào của môn bóng chày với điều kiện trang thiết bị của thằng bé phải là loại tốt nhất và quan trọng nhất là không được trở thành cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp.
Dave, bản thân cũng chưa từng là cầu thủ bóng bầu dục, lập tức đồng ý sau mười phút tranh luận lấy lệ.
Thế nên bây giờ hai cha con họ ra ngoài mua trang thiết bị để Michael có thể trở thành bản sao của cha mình ngày xưa trong khi Celeste ngồi nhìn chằm chằm vào ti vi, chiếc bàn là đặt ở bên cạnh trên một chiếc áo sơ mi bằng vải cô tông. Mẩu quảng cáo thức ăn cho chó vừa kết thúc và bản tin tiếp tục.
“Đêm hôm qua tại Allston,” người đưa tin nói, tim Celeste như chùng xuống, “một sinh viên năm thứ hai đại học Boston bị hai người đàn ông tấn công bên ngoài một vũ trường có tiếng. Các nguồn tin cho biết nạn nhân là Carey Whitaker, đã bị đánh trọng thương bằng vỏ chai bia, hiện đang trong tình trạng nguy kịch tại...”
Miệng khô cứng như vừa nuốt phải cát, Celeste biết là sẽ không có tin tức gì về vụ tấn công hay sát hại một người đàn ông trước quán Last Drop. Sau khi vô tuyến chuyển sang mục thời tiết và thông báo sẽ quay lại với mục tin thể thao thì cô hoàn toàn chắc chắn.
Cho tới giờ, hẳn họ đã phải tìm ra người đàn ông đó nếu như hắn ta đã chết (“Em yêu, anh có thể đã giết chết một người”), đám phóng viên thế nào chả túm được tin tức này từ các nguồn của họ hay nhờ nghe ngóng đường dây liên lạc nội bộ của cảnh sát.
Có lẽ Dave đã hơi phóng đại cơn thịnh nộ của mình đối với tên cướp đó. Có thể sau khi Dave bỏ đi, tên cướp kia đã kịp lẩn trốn đâu đó để chăm sóc vết thương của mình. Có lẽ thứ cô tẩy rửa khỏi đám quần áo đêm trước không phải là óc người. Nhưng tất cả số máu ấy? Làm sao mà một người bị mất chừng ấy máu có thể sống sót được, chứ chưa nói tới chuyện chạy trốn?
Sau khi đã là xong chiếc quần cuối cùng và xếp mọi thứ gọn ghẽ vào trong ngăn tủ của Michael và hai vợ chồng, Celeste quay trở lại đứng sừng sững ở giữa bếp không biết phải làm gì tiếp theo. Trên vô tuyến người ta đang chơi gôn. Tiếng gậy đập khẽ vào bóng, tiếng vỗ tay lác đác, khô khốc tạm thời làm đầu óc của cô bình tĩnh trở lại sau cơn nhức nhối suốt buổi sáng. Nhức nhối không chỉ vì những vấn đề giữa hai người bọn họ hay những lỗ hổng trong câu chuyện của Dave mà còn vì một điều gì đó mà cô không cắt nghĩa nổi, có liên quan tới hai chuyện kia đồng thời với những gì xảy ra đêm hôm trước khi Dave xuất hiện trên ngưỡng cửa buồng tắm người đầy máu, máu từ trên quần anh chảy xuống thành vũng trên sàn nhà, máu nổi bong bóng trên miệng vết thương ở sườn anh hay đám máu nhạt màu trôi theo dòng nước xuống cống.
Ống thoát nước. Đúng vậy. Chính là thứ mà cô quên bẵng đi mất. Đêm trước, cô có bảo với Dave là cô sẽ rửa sạch ống thoát nước phía dưới bồn rửa để xoá đi những dấu vết cuối cùng. Cô lập tức bắt tay vào việc. Cô lại gần bồn rửa, quỳ xuống sàn mở cánh cửa tủ ở phía dưới, nhìn xuyên qua đống khăn lau và các loại nước tẩy rửa và thấy chiếc mỏ lết dùng để vặn ống nước nằm ở góc trong cùng. Cô thò tay vào đó, cố gắng vượt qua nỗi ám ảnh sợ hãi mà cô vẫn thường nghĩ tới mỗi khi thò tay xuống dưới gầm bồn rửa, một nỗi sợ hãi phi lý rằng có một con chuột đang nằm đó rình mò giữa đám khăn lau, khịt khịt mũi khi ngửi thấy mùi thịt người, nhấc cái mõm đen kịt của nó lên, hai hàm râu rung rinh...
Cô chộp lấy chiếc mỏ lết rồi lôi vội nó ra khỏi đám khăn lau và các chai lọ đựng nước tẩy rửa, thừa biết nỗi sợ hãi của mình thật là ngớ ngẩn, nhưng ai chả có những nỗi ám ảnh sợ hãi tương tự. Celeste thì ghét thò tay vào những chỗ ẩm thấp, tối tăm. Mẹ cô thì sợ thang máy, cha cô thì sợ độ cao. Dave thì toát mồ hôi lạnh mỗi khi phải đi xuống hầm rượu.
Cô đặt một cái xô xuống dưới để hứng nước rồi nằm ngửa ra sàn và dùng chiếc mỏ lết vặn ống nước cho tới khi nó rời ra, nước chảy xối xuống xô. Cô những lo nước sẽ tràn ra ngoài nhưng chẳng mấy chốc nước chảy chậm lại và chỉ còn nhỏ giọt, một cụm tóc rối sẫm màu và vài hạt ngô là những thứ cuối cùng rơi vào trong xô. Tiếp đó tới lượt chiếc vòng ốc nằm sát thành tủ phía sau khiến cô phải loay hoay mất một lúc. Lúc đầu chiếc vòng ốc không hề nhúc nhích khiến Celeste phải dùng chân tì vào thành tủ để lấy đà đồng thời dùng hết sức kéo chiếc mỏ lết, chỉ sợ hoặc là cổ tay hoặc là chiếc mỏ lết sẽ gãy làm đôi. Và rồi chiếc vòng ốc bắt đầu xoay nhưng chỉ được vài mi li mét tạo ra một tiếng rít chói tai. Celeste lại làm lại từ đầu, lần này chiếc vòng ốc đã lỏng ra nhiều hơn nhưng vẫn chưa hoàn toàn khuất phục.
Vài phút sau, Celeste lấy ra được toàn bộ đoạn ống nước và đặt nó xuống sàn bếp, ngay trước mặt mình. Tóc và áo cô ướt đẫm mồ hôi nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng hỉ hả, một loại cảm giác chiến thắng như thể vừa chiến đấu giáp lá cà với một thế lực nam tính và ngoan cố những đã giành thắng lợi. Trong đám khăn lau, cô tìm thấy một chiếc áo cũ của Michael và xoắn nó lại cho tới khi có thể xuyên nó vào trong ống nước. Cô dùng cách đó để cọ sạch phía bên trong ống nước nhiều lần cho tới khi không còn gì sót lại ngoài những gỉ sắt cũ rồi nhét chiếc áo vào trong một túi ni lông đựng rau quả. Sau đó cô dùng nước javel tẩy sạch một lần nữa bên trong ống nước, cho javel chảy từ đầu này sang đầu kia rồi đổ hết vào một chậu cây đã chết từ mùa hè năm ngoái nằm lăn lóc ngoài ngưỡng cửa suốt cả mùa đông.
Cọ rửa xong xuôi, cô lắp ống nước trở lại, nhận thấy lắp vào dễ hơn tháo ra rất nhiều. Cô nhét chiếc áo nhem nhuốc của Michael vào chung với đống quần áo của Dave đêm trước, đổ xô nước đi rồi lau sạch bằng khăn giấy và vứt chúng vào trong túi rác.
Vậy là tất cả chứng cớ đều nằm ở đây, trong cái túi rác này.
Hay ít nhất là những chứng cớ mà cô có thể xử lý. Nếu Dave nói dối cô về tung tích của con dao hay lưu lai dấu tay ở đâu đó, hay về nhân chứng đối với tội... tội ác hay hành động tự vệ hợp pháp của anh, thì cô đành bó tay. Những khó khăn xảy ra trong phạm vi căn nhà của họ thì cô sẽ đương đầu. Cô đã tiếp nhận tất cả những gì anh trút lên người cô đêm qua và giải quyết chúng. Một cách thuần thục. Cô lại thấy trong người váng vất cái cảm giác của một người có quyền lực, chưa khi nào cô thấy mình vững vàng và sung sức đến thế, và cô chợt nhận ra rằng cô vẫn còn trẻ và mạnh mẽ, cô nhất định không phải là một chiếc máy hút bụi hỏng hay máy nướng bánh mì bỏ đi. Cô đã sống sót sau cái chết của cha mẹ mình và những năm tháng khủng hoảng tài chính kéo dài, qua nỗi sợ hãi về bệnh viêm phổi của con trai lúc thằng bé mới sáu tháng tuổi, mà vẫn không mềm yếu đi dù có chút mệt mỏi hơn, điều đó giờ cũng sẽ thay đổi vì cô đã nhớ ra rằng mình là ai. Cô rõ ràng là một người phụ nữ không ngại khó khăn thách thức, lại dám bước tới, khẳng khái đương đầu: có gì khó nhất cứ mang lại đây. Ta sẽ đối phó. Bất kể lúc nào. Ta sẽ không run sợ, ta sẽ không chết. Các ngươi hãy coi chừng.
Cô nhặt chiếc túi đựng rác màu xanh trên sàn và vặn xoắn nó lại cho tới khi trông nó như chiếc cổ khẳng khiu của một ông già rồi thít chặt và thắt nút. Rồi cô dừng lại, ngẩn ra một lúc không hiểu vì sao lại hình dung cái túi giống cổ ông già. Sao cô lại có một ý nghĩ kỳ cục vậy chứ? Lúc này cô mới để ý tới màn hình vô tuyến trống trơn. Chỉ một phút trước Tiger Woods đang bước trên cỏ xanh, một phút sau màn hìnhh đã đen kịt.
Rồi một vệt trắng xẹt ngang trên màn hình và Celeste hiểu rằng nếu chiếc ti vi này bị nổ bóng hình thì nó sẽ lập tức được ném ra khỏi cửa. Không chậm trễ, sau đó muốn ra sao thì ra.
Nhưng vệt trắng ấy lại nhường chỗ cho mục tin tức và cô dẫn chương trình vội vàng nói, dáng điệu vô cùng khẩn trương. “Chúng tôi xin cắt ngang chương trình để tường thuật một tin nóng hổi. Phóng viên Valerie Corapi đang ở hiện trường phía bên ngoài công viên Penipentiary, East Buckingham nơi cảnh sát đang được huy động tối đa để tìm kiếm một phụ nữ bị mất tích. Valerie?”
Trường quay được thay thế bằng những hình ảnh rung rung ghi lại từ máy bay trực thăng, toàn cảnh khu phố Sydney, công viên Penitentiary và dường như cả một tiểu đoàn cảnh sát lượn lờ xung quanh. Nhìn từ xa, Celeste thấy nhưng toán người trông nhỏ bé, đen như kiến đi lại trong công viên và những chiếc thuyền cảnh sát trên con kênh. Cô còn thấy một đoàn người khác trông như một đàn mối di chuyển chậm chạp về phía lùm cây bao quanh tấm màn chiếu phim ngày trước.
Chiếc máy bay trực thăng bị gió thổi nghiêng khiến ống quay khẽ chao đảo và trong giây lát Celeste chỉ nhìn thấy phía bên kia con kênh, đại lộ Shawmut trải dài theo các khu công nghiệp.
“Đây là hiện trường tại East Buckingham nơi cảnh sát từ sáng sớm ngày hôm nay đã huỷ động một cuộc tìm kiếm quy mô lớn đối với một phụ nữ mất tích và cho tới lúc này vẫn đang tiếp diễn. Những nguồn tin chưa được kiểm chứng cho biết chiếc xe bị bỏ lại của người phụ nữ đó có nhiều dấu hiệu của tội phạm có bạo lực. Bây giờ là hình ảnh, Virginia, tôi không biết chị có thấy...”
Ống kính máy quay rời khỏi khu công nghiệp trên đại lộ Shawmut lia một trăm tám mươi độ chĩa thẳng vào một chiếc xe hơi màu xanh sẫm cửa mở tung trên phố Sydney, trông có vẻ gì đó rất tang thương khi cảnh sát đang cho lùi một chiếc xe kéo lại gần nó.
“Đúng vậy,” nữ phóng viên tiếp tục. “Hình ảnh quý vị đang xem nghe nói là chiếc xe của người phụ nữ bị mất tích. Cảnh sát tìm thấy nó sáng nay và lập tức mở cuộc truy tìm. Hiện giờ, Virginia, chưa có ai xác nhận tên tuổi của người phụ nữ bị mất tích cũng như lý do sự hiện diện, như chị thấy đấy, rất dày đặc của cảnh sát tại đây. Tuy nhiên những nguồn tin thân cận của chúng tôi khẳng định rằng cuộc tìm kiếm hiện đang tập trung vào khu vực xung quanh rạp chiếu bóng ngoài trời cũ, hiện được sử dụng như một sân khấu kịch hát vào mùa hè. Có điều những gì diễn ra ngày hôm nay không phải là một vở kịch được dàn dựng mà là sự thật. Virginia, chị có hỏi gì nữa không?”
Celeste cố hình dung ra họ định nói gì. Dường như cô chẳng nhận được thông tin gì từ bản tin vừa rồi ngoại trừ một thực tế là cảnh sát đang tràn vào như sắp tiếp quản khu phố của cô.
Người dẫn chương trình trông cũng có vẻ bối rối như thể vừa nghe một ngôn ngữ ngoài hành tinh mà cô ta không cắt nghĩa được. Cuối cùng cô ta cũng lên tiếng, “Chúng tôi sẽ tiếp tục thông tin tới quý vị... những diễn biến mới của sự việc này ngay khi chúng tôi có thể. Bây giờ xin phép quay trở lại với các chương trình trong ngày.”
Celeste lập tức đổi kênh khác nhưng dường như chưa có đài truyền hình nào theo dõi tin tức này, cô bèn trở lại với mục đánh gôn và giữ nguyên âm lượng.
Có ai đó ở khu Hạ bị mất tích. Một chiếc xe hơi của phụ nữ bị bỏ rơi trên phố Sydney. Nhưng cảnh sát hẳn sẽ không huy động một cuộc tìm kiếm quy mô lớn như thế này, phải nói là rất lớn, vì cô nhìn thấy cả xe cảnh sát thành phố lẫn cảnh sát bang trên phố Sydney, nếu họ không có bằng chứng gì xác thực hơn ngoài thông tin một phụ nữ bị mất tích. Phải có dấu vết gì đó trên chiếc xe ô tô ấy khiến cho người ta nghi ngờ tính chất bạo lực của sự việc. Cô phóng viên lúc nãy nói gì nhỉ?
Dấu hiệu của tội phạm có bạo lực. Đúng thế.
Hẳn là vết máu, cô dám chắc là thế. Chỉ có thể là vết máu. Chính là chứng cớ. Rồi cô nhìn xuống chiếc túi đang xoắn chặt trong tay và nghĩ.