Tôi kể cho bạn thân nghe chuyện mình thức đêm bị 120 đưa đi, sau đó tôi nghe cô ấy mắng một trận, mắng xong cô ấy bắt đầu bát quái chuyện của tôi và bác sĩ Chương.
"Đưa áo cho cậu, chẳng qua chính là tạo cơ hội cho hai người các cậu, cái này dì cả* có thể làm được." Ở đầu điện thoại bên kia bạn tôi có vẻ vô vùng hưng phấn, "Thẩm Tiêu Tiêu, cậu sắp thoát cảnh độc thân vạn năm rồi, còn chần chừ gì nữa!"
*Ở một số vùng phía Bắc Trung Quốc, chị gái của chồng gọi là dì cả, em gái chồng gọi là dì nhỏ.
Tôi: "Thật sao?"
"Đương nhiên! Không thì việc tình cờ gặp nhau như vậy, tại sao anh ta lại đưa cậu về nhà, lại còn để cho cậu ngủ trên ghế sô pha, rõ ràng anh ta có hứng thú với cậu."
Tôi thấy cô ấy suy nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ người ta đơn giản chỉ là có lòng tốt mà thôi.
Nhưng mặc kệ nói thế nào đi nữa, vẫn phải trả lại áo cho người ta.
Hai ngày sau, tôi mang theo chiếc áo đã được giặt sạch sẽ đi tới khu tây.
Lần trước đi tới bằng xe của bác sĩ Chương, tôi không nhớ rõ số nhà ở lối 7 hay 8 gì đó, chỉ nhớ được vị trí chắc là ở toà nhà 18 – 20.
Nhưng ở ba toà nhà này có hàng trăm hộ gia đình, làm sao tôi tìm được?
Tôi thong thả đi tới đi lui, nghĩ có thể tình cờ gặp được anh ta không.
Nhưng mà tôi đợi từ khi mặt trời khuất núi tới lúc màn đêm buông xuống đèn hoa sáng lên, cũng không gặp một bóng người nào.
Giữa lúc tôi nản lòng chuẩn bị đi về, ông trời không phụ lòng người, một người đàn ông đẹp trai đi tới từ phía đối diện, tư thế oai hùng mạnh mẽ, rõ ràng chính là anh ta.
"Bác sĩ Chương!" Tôi vội vàng chạy tới, giơ chiếc túi trong tay lên: "Trả anh"
Chương Thanh Đàm nhìn về phía tôi, anh ta có hơi ngạc nhiên: "Đây là cái gì?"
Tôi: "Áo của anh đó, hôm đó tôi không tiện cho lắm, mượn của anh mang đi."
Bình thường khi tôi đấu tay đôi cùng mấy giang tinh* trên mạng, có thể nói tới mức bọt bắn khắp nơi, lấy một chọi mười còn được, nhưng hiện tại giống như uống phải thuốc câm vậy, không thể nói bất kỳ cái gì, chỉ đành lúng túng mà nói ra vài chữ: "Cảm ơn anh."
*杠精: dùng để chỉ những người thường có được sự vui vẻ bằng cách nâng cao âm thanh, những người luôn đi ngược lại và những người cố tình giữ ý kiến trái ngược khi tranh luận
"Không cần cảm ơn." Anh ta lấy chiếc áo, đi vòng qua tôi.
Tôi nhìn anh ta cứ như vậy đơn giản chỉ là gặp nhau thoáng qua, trong lòng tôi quýnh lên, cầm cánh tay anh ta: "Bác sĩ Chương ăn cơm chưa? Nếu không tôi mời anh đi ăn."
Chương Thanh Đàm đảo mắt nhìn lướt qua cánh tay tôi: "Ăn rồi, không cần."
Tôi hoảng hốt, không nghĩ ngợi gì buột miệng nói ra: "Tôi còn chưa ăn, nếu không anh mời tôi ăn đi?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, tôi thực sự muốn rút cái lưỡi của mình mà.
Chương Thanh Đàm nhướng mày một cái, không rõ vì sao lại nhìn về phía tôi.
Việc đã đến nước này, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng tỏ ra sến sẩm* nữa.
*Từ gốc là 油腻: ngôn ngữ mạng, dùng để chế nhạo bản thân.
Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Chương Thanh Đàm, nghiêm túc hỏi: "Bác sĩ Chương đã có người yêu chưa? Nếu chưa có, tôi có thể làm bạn gái của anh được không?"
Rõ ràng tôi đã nhìn thấy Chương Thanh Đàm ngây người ra trong giây lát, anh ta chậm rãi lùi về phía sau một bước, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Cô Thẩm, vì tính chất công việc của bản thân nên trước mắt tôi không có thời gian hay sức lực dành cho cuộc cuộc sống cá nhân, thực sự xin lỗi."
Được thôi, tôi đã hiểu hết.
Tôi nhếch khoé miệng lên: "Đã làm phiền rồi."
Là tôi tự mình đa tình mà thôi, tôi thất vọng chuẩn bị rời đi.
Mới đi được vài bước thì anh ta gọi tôi lại, tôi xoay người về phía anh ta, nhìn anh ta cứ muốn nói lại thôi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể nói thành lời, vừa sợ hãi lại vừa chờ mong.
Chương Thanh Đàm trầm mặc trong chốc lát, anh ta mới ngập ngừng mở miệng: "Xuất phát từ đạo đức làm người và đạo đức nghề nghiệp của người bác sĩ, tôi sẽ không có những suy nghĩ sai lệch hay thảo luận bất chính về bộ phận riêng tư của bệnh nhân, trong mắt bác sĩ chỉ có bệnh tật và công việc, hy vọng Thẩm tiểu thư cũng có thể quên đi, không cần đem chuyện này cho rằng là..."
"Tôi biết rồi." Tôi ngắt lời anh ta, cố gắng nở một nụ cười: "Tôi không phải người cổ hủ như vậy."
Sẽ không vì một người đàn ông đã nhìn thấy bộ phận riêng tư của mình, liền không phải anh ta thì không lấy chồng, lập một cái đền thờ trinh tiết.
Tôi khua khua tay, "Không có việc đâu, anh cứ yên tâm đi, tạm biệt."
(8)
Lần đầu tiên trong cuộc đời chủ động tỏ tình, kết quả lại thất bại.
Nếm trải mùi vị cầu mà không được, tôi ôm bạn thân gào khóc.
Bạn thân A: "Đây cũng chính là tâm lý của em trai Dã Vương khi tỏ tình bị từ chối."
Bạn thân B: "Đáng đời, để cho cậu nếm chải mùi vị thất tình."
Bạn thân C: "Đừng gào nữa, cuối tuần tôi tổ chức chò trơi, mời thêm người yêu tôi và bạn bè của chúng ta, có cả các soái ca độc thân nha, có đi không?"
Tôi lau nước mắt, nhanh chóng đáp: "Đi đi đi."
Chân trời rộng lớn nơi nào mà không có cây cỏ, cần gì phải treo cổ trên một cái cây.
Tôi dồn hết công sức trang điểm thật đẹp, mua một chiếc váy mới, tính toán làm cho mấy đại soái ca yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng mà, tại sao không ai giải thích cho tôi một chút, người luôn tự nói công việc của bản thân vô cùng bận rộn như Chương Thanh Đàm lại xuất hiện ở đây?