Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 10: Trốn Thoát



Lảo đảo mở cửa xe rồi bước ra ngoài. Ngô Cẩn Ngôn hiện tại đúng là không biết nên đi đâu về đâu theo nghĩa đen.
Con đường lớn này nằm cách đại bản doanh của nhà họ Tần không xa. Bởi vậy nếu bây giờ chẳng may bị phát hiện, thì công sức từ nãy tới giờ của cô đều coi như đổ sông đổ bể.
Lén lút đi dọc theo cung đường dẫn tới nội thành, thật may mắn vì cuối cùng cô cũng tìm được người có thể cho mình quá giang.
"Cô bé, em định đi đâu vậy?"
Nữ nhân chừng 30 tuổi đeo chiếc kính đen che nửa khuôn mặt, tuy nhiên thời điểm chị quay xuống hỏi, Ngô Cẩn Ngôn vẫn mơ hồ trông thấy ý cười.
"Tôi... muốn tới ga tàu để đi Tây thành." Cô đương nhiên sẽ không ngốc tới mức tự khai ra toàn bộ lý do, cho nên chỉ đơn giản dùng cách nhanh nhất để tường thuật lại.
Chị tiếp tục tò mò: "Em bị lạc à? Tây thành cách nơi này ít nhất cũng phải 3 tiếng đấy."
"Không. Trong nhà xảy ra chút chuyện cần trở về gấp, nhưng lúc nãy tôi bị cướp..." Cô đáp.
Do vóc người khá nhỏ, lại thêm nước da xanh xao tái nhợt vì đã lâu không tiếp xúc với ánh mặt trời. Bởi vậy Ngô Cẩn Ngôn rất nhanh đã thành công chiếm được sự tin tưởng của nữ nhân lạ mặt.
"Trời ạ, em bao nhiêu tuổi?" Chị không khỏi giật mình thảng thốt.
"Mười lăm."
"Em bị cướp ư? Vẫn còn tiền chứ? Có cần tôi giúp đỡ không?"
"Dạ không, cảm ơn chị. Chị chỉ cần đưa tôi tới nhà ga là được rồi."
Ngoan ngoãn ngồi ghế sau, cô cúi thấp đầu trầm mặc.
Nếu như chị biết đứa trẻ mình đang giúp đỡ này vừa mới giết người cướp của, liệu rằng về sau chị còn dám tùy tiện trao đi lòng tốt của bản thân nữa hay không?
Một đường tới nhà ga, ngoại trừ tiếng nhạc du dương mà người phụ nữ nọ bật, thì bầu không khí trong xe tuyệt nhiên im lặng.
"Em nhớ mặt tên cướp đó chứ?" Chị đột nhiên hé miệng hỏi.
"Không nhớ." Cô đáp.
"Ừ, hiện tại em vừa trải qua chấn động, nói không nhớ cũng phải." Gật gù tỏ ý đồng tình, sau đó chị lấy trong túi áo khoác ra một tấm danh thiếp rồi ngoảnh đầu lại nói với cô: "Khi nào em nhớ được thì có thể liên hệ với tôi."
"Dạ."
Nhận lấy tấm danh thiếp được thiết kế khá đơn giản, Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng cúi đầu nhìn, lại vừa hay phát hiện sự trùng hợp bất ngờ...
TẦN TỬ VIỆT.
Tệ thật, hình như cô có dớp với nhà họ Tần.
Nhưng khoan đã...
Ngô Cẩn Ngôn quan sát thật kĩ, sau khi xác định bản thân chắc chắn không nhầm lẫn mới ngập ngừng lên tiếng:
"Chị... là cảnh sát à?"
"Hả? Ừ, chẳng phải trên danh thiếp đã ghi rõ ràng rồi ư?" Tần Tử Việt cười trả lời. "Em yên tâm, đây là danh thiếp do Cục cảnh sát cấp đấy. Tuyệt nhiên không phải hàng giả đâu."
Cô đương nhiên không hoài nghi thứ này là thật hay giả. Cái cô hoài nghi... liệu rằng Tần Tử Việt có phải là người nhà họ Tần hay không?
Hy vọng là không. Bởi dù sao trong danh thiếp cũng ghi rõ Tần Tử Việt là sĩ quan cao cấp, mà Tần gia lại là gia tộc hắc đạo lâu đời...
Tóm lại với cô mà nói, hắc bạch luôn bất dung.
"Này, chị không dọa em sợ rồi chứ?" Tần Tử Việt ngoảnh lại nhìn Ngô Cẩn Ngôn. Nom tiểu nữ hài mặt mày tái nhợt, chị không khỏi lo lắng.
"À... tôi ổn." Cố gắng thu liễm nét suy tư, cô nhanh chóng khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt. Tuy nhiên vẫn là ngăn không được hỏi: "Chị họ Tần... hẳn không phải người của Tần Lam đấy chứ?"
Thời điểm nghe thấy hai từ Tần Lam, đôi mày của Tần Tử Việt nhanh chóng nhíu chặt.
"Ý em là nữ đương gia duy nhất của hắc đạo tính tới thời điểm này?"
"Vâng."
"Tần Lam thuộc bóng tối, chị lại ở ngoài sáng, em nói xem sao chị có thể là người của cô ta?" Thanh âm chị mơ hồ mang theo hàn ý. "Không giấu gì em, Tần Lam là đối tượng chị theo dõi rất nhiều năm, tâm nguyện duy nhất của chị là một ngày nào đó chính tay bản thân sẽ đem cô ta tống vào tù và lĩnh án tử hình."
Ngô Cẩn Ngôn thoáng bất ngờ.
"Tại sao?"
"Tần Lam đã giết rất nhiều người, bao gồm cả anh trai ruột Tần Lễ." Tần Tử Việt hít sâu một hơi trấn định chính mình. "Tiếp nhận vị trí đương gia năm 21 tuổi, mất tích bí ẩn 1 năm, không ai biết trong khoảng thời gian đó cô ta ở đâu và làm gì. Tuy nhiên tôi từng nghe được mật tin rằng: cô ta đã quyết định hợp tác cùng tổ chức nước ngoài để nghiên cứu và thực hiện những thí nghiệm vô nhân đạo trên cơ thể con người."
"Chị chắc chứ?"
"Tin hay không là quyền của em."
Thời điểm chị nói dứt câu, hai người đều không hẹn mà lâm vào trầm mặc.
Qua một lúc, chị khẽ hỏi: "Cô bé... em có thực sự là người đến từ Tây thành không?"
"Thực sự."
"Vậy... vì sao em lại tò mò về Tần Lam?"
"Bởi vì nàng nổi tiếng." Cô đáp. "Chị biết mà, sự kiện giết anh trai Tần Lễ của Tần Lam. Ngay cả đứa trẻ 15 tuổi là em cũng rõ, huống chi là người dân Tây thành."
"Chà... hôm nay tôi phá lệ nói hơi nhiều."
Cảm thán một tiếng với hàm ý rõ ràng muốn chấm dứt cuộc trò chuyện.Tần Tử Việt nhanh chóng ngâm nga theo giai điệu mà chương trình ca nhạc đang phát.
"I have a dream
A song to sing
To help me cope
With anything
If you see the wonder
Of a fairy tale
You can take the future
Even if you fail
I believe in angels
Something good in everything I see
I believe in angels
When I know the time is right for me
I'll cross the stream
I have a dream, oh yeah
..."
(Tôi có một giấc mơ
Một bài ca để hát
Để giúp tôi đương đầu
Với bất cứ điều gì.
Nếu bạn nhìn thấy sự diệu kỳ
Trong câu chuyện cổ tích
Bạn có thể làm chủ được tương lai
Dù cho bạn thất bại.
Tôi tin vào thiên thần
Trong những điều tốt đẹp mà tôi thấy
Tôi tin vào thiên thần
Khi tôi biết đây là thời điểm dành cho tôi.
Tôi sẽ vượt qua dòng đời thử thách
Vì tôi có một ước mơ.
...)
<I Have A Dream - Westlife>

















Ngày đăng: 19.11.2019


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.