Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 13: Trở Mặt (2)



Mắt thấy Ngô Cẩn Ngôn lạnh mặt trầm tư, Lý Văn khóe môi vẫn thủy chung giữ nụ cười nửa miệng.
"Ta có thể giúp con chuyện khác, nhưng chuyện này thì e là không được rồi."
Nghe hắn nói xong, cô chậm rãi đứng thẳng dậy, nhàn nhạt chất vấn:
"Lý bá bá, vài năm trước - khi quán bar do bá mở bị bắt vì hoạt động mại dâm cùng ma túy, ai là người chống lưng cho bá?"
"Là lão đệ."
Gật đầu, cô tiếp tục hỏi: "Vậy thời điểm thành công tránh khỏi cảnh sát, ai là người chuyển tiền cho bá để gây dựng lại cơ nghiệp?"
"Là lão đệ."
"Vậy ba cháu có đòi quyền lợi gì từ bá hay không?"
"Không."
"Hahaha..." Đột nhiên điên cuồng ngửa đầu cười, Ngô Cẩn Ngôn thực chất đang cố gắng nén xuống dòng lệ sắp sửa tuôn rơi. "Thế mà bây giờ nhà họ Ngô gặp phải họa diệt môn, bá lại trốn tránh rồi khoanh tay đứng nhìn? Lý bá bá, chó ăn cơm cũng biết nhớ ơn chủ. Đằng này chẳng lẽ...?"
Chẳng lẽ, bá lại không bằng một con chó hay sao?
Bị một tiểu nữ hài miệng còn hôi sữa công khai chế giễu, tuy Lý Văn không muốn để bụng, song cũng không tránh khỏi cảm thấy chối tai.
"A Tả, A Hữu, mau đưa người biến khỏi đây đi." Hắn cao giọng nói.
"Dạ."
Từ bên ngoài bước vào, A Tả và A Hữu rất nhanh đã nắm chặt bả vai cô.
"Buông tay." Ngô Cẩn Ngôn tức giận quát. "Cho dù hiện tại ta không nhà cửa, không chỗ dựa. Thế nhưng ta nhất định sẽ không để đám cẩu vô ơn các ngươi làm bừa đâu."
"Mạnh miệng."
Gò má bỗng nhói lên một cái, sau đó trở nên bỏng rát lợi hại.
Đây là lần đầu tiên cô bị người ta đánh, hơn nữa còn là đánh thẳng vào mặt.
Ngô Cẩn Ngôn khẽ cười, chậm rãi vươn tay lau đi vết máu đang dần rỉ ra nơi khóe môi.
"Lý Văn, thì ra đó là cách ông dùng để trả lại người có ơn với mình." Cô chế nhạo.
"Không chỉ riêng ta, mà bất cứ ai cũng thế thôi, Cẩn Ngôn ạ."
Lý Văn dứt câu liền nâng cằm hướng về phía cửa, hàm ý tiễn khách vô cùng rõ ràng.
***
Long Thời Nhậm giúp Tần Lam châm một điếu xì gà. Đoạn, hắn mỉm cười cảm thán:
"Tần tiểu thư hôm nay đại giá quang lâm, thật đúng là phúc phần của Long gia chúng ta."
Nhận lấy điếu xì gà thơm nồng, nàng cũng không ghé miệng hút ngay, mà đưa lên mũi đánh giá một lượt.
"Là hàng tốt." Vừa nói, đôi mày nàng vừa hơi nhướn cao.
Long Thời Nhậm đáp: "Quả nhiên là Tần tiểu thư tinh ý. Không sai, đây chính là điếu xì gà số lượng có hạn, do gia tộc Jones đặc biệt vận chuyển qua đường thủy."
Tần Lam nhanh chóng tiếp lời: "Bằng bến cảng Thuận Giang phỏng?"
Mục đích chính rốt cuộc cũng đã được xác định. Nụ cười trên môi Long Thời Nhậm dần lắng xuống.
Hắn rít mạnh một hơi, sau đó nhả một vòng khói.
"Tần tiểu thư, cô nghĩ sao về việc Tần - Long chúng ta có thể vui vẻ hợp tác lâu dài? Dù sao cũng đã hơn 6 tháng thỏa thuận vô mục đích, tôi nghĩ người thông minh như cô cũng biết đã đến lúc phải chấm dứt chuyện này rồi chứ?"
Nàng bật cười thành tiếng: "Long lão đại cứ đùa. Mọi người trước giờ đều biết Nam thành phần lớn đều do anh quản lý. Tôi bất quá chỉ là một kẻ ngây ngốc ở phía Đông, nào dám đưa ra yêu cầu khắt khe gì ngoài việc xin sở hữu một phần bến cảng Thuận Giang?"
Bốn mắt sáng rực nhìn thẳng vào nhau. Qua một lúc, Long Thời Nhậm vươn tay cầm lấy ly rượu, tiếp theo chậm rãi lắc lư.
"Tôi nghe nói Tần tiểu thư nhận nuôi Ngô Cẩn Ngôn?" Hắn mở miệng thắc mắc.
"Có thể coi là như vậy." Nàng đáp.
"Con bé biết tất cả những chuyện cô làm chứ? Bao gồm cả việc tranh chấp bến cảng vốn thuộc về Ngô Thái Minh - cha nó ấy."
"Tại sao tôi phải giải thích những điều này với Long đương gia?"
"Cô nên giải thích với tôi. Đúng hơn là cho tôi một lý do chính đáng để có thể giao quyền quản lý Thuận Giang cho cô."
Lời vừa dứt, Tần Lam cũng vừa vặn đặt điếu xì gà xuống gạt tàn. Cuối cùng nàng đứng dậy nói:
"Long Thời Nhậm. Hôm nay tôi đã đích thân đến đây, cho nên nếu đã không thể hảo hảo thương lượng, chi bằng chúng ta hãy chờ tới kết quả phút chót."
"Ồ, tôi cũng rất mong chờ câu nói này của cô. Tần - đương - gia."
Đoàn người nhanh chóng ly khai Long gia. Thời điểm ngồi vào xe, Xa Thi Mạn từ ghế phụ quay xuống thông báo với nàng:
"Đương gia, Ngô Cẩn Ngôn quả thực đã giết người rồi."
Nghe chị thông báo xong, nét hứng thú lập tức thoáng vụt qua khuôn mặt nàng.
"Kì thực bức con bé giết người vẫn chưa phải là mục đích chính của tôi." Nàng nói.
"Ý của cô..."
"Tôi muốn Ngô Cẩn Ngôn phải nếm đủ tư vị khổ sở, trước khi nó hiểu và cam lòng trở về Tần gia."
"Nếu nó vẫn nhất quyết cứng đầu thì sao?"
"Thi Mạn, chị nghĩ tôi sẽ dung túng nó như hiện tại mãi ư?" Nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, Tần Lam ánh mắt quỷ dị khó lường.
"Vậy..."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ cô phụ sự giao phó của Thẩm Lan." 










Ngày đăng: 28.11.2019


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.