Đông Tây - Nhật Lãng

Chương 57: Cái Gì Không Biết, Ta Liền Dạy Ngươi



Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy nữ nhân mình yêu đích thị là điên rồi. Mặc dù trước đó nàng vẫn điên...
Nguyên lai sáng sớm hôm sau, nàng chẳng những không quản cơ thể mình thế nào. Trực tiếp kéo dậy liên tiếp đòi mình bồi nàng đi tham quan.
"Tham quan cái gì? Nơi này ngoại trừ địa bàn của Khương gia cùng Phó gia, ngươi còn muốn biết thêm cái gì? Vả lại chuyện lần trước... ta biết ngươi vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong. Ngươi ở nơi này tung tăng ra ngoài, ngộ nhỡ bị cấp dưới của chị gái ngươi bắt được thì sao?"
"Ngươi biết nàng hiện tại thế nào không?" Nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt của nàng thoáng thay đổi.
"Ai biết."
"Nàng gãy xương sườn, rạn xương đùi, chưa kể vết thương ngoài da."
Vừa nói vừa thản nhiên đưa mắt quan sát cô. Trông dáng vẻ từ kinh ngạc chuyển qua trầm mặc, nàng không khỏi chế nhạo: "Thế nào? Đau lòng rồi à?"
"Ta lo bản thân mình và ngươi còn chưa xong, làm sao có khả năng lo thêm người khác?" Ngô Cẩn Ngôn thành thật đáp.
Phi thường hài lòng cười một tiếng, Tần Lam rất hào sảng ban cho cô một nụ hôn nơi gò má.
"Ngoan lắm. Ta rất thích nghe những lời như vậy."
***
Thay đồ rồi theo nàng rời khỏi khách sạn. Thời điểm ngồi vào trong xe, Ngô Cẩn Ngôn sống lưng không khỏi chảy mồ hôi lạnh vì ánh mắt đầy nghi ngờ cùng cảnh giác của Xa Thi Mạn và Vương Quán Dật.
"Đương gia, hiện tại chúng ta đi đâu?" Thói quen lâu ngày khó bỏ. Phản ứng đầu tiên của chị chính là ép mình tỉnh táo, sau đó hỏi qua ý kiến của nàng.
"Tùy tiện tìm nơi nào giải quyết bữa sáng đã rồi tính tiếp." Tần Lam dáng vẻ hờ hững đáp. Đồng thời đem đầu mình ngả lên vai cô. Mà Ngô Cẩn Ngôn cũng rất săn sóc giúp nàng tháo trâm, đem tóc dài toàn bộ tản ra trước ngực giúp nàng dễ ngủ.
Một màn này...
Vương Quán Dật vụng trộm kinh ngạc nhìn Xa Thi Mạn. Chị tuy rằng hiểu ý nhưng lại khẽ lắc đầu, sau đó kiên quyết không ngoảnh lại, vươn tay kéo tấm rèm ngăn cách giữa xe.
"Rõ ràng sáng sớm ồn ào muốn ta dậy, bây giờ chính ngươi lại là kẻ ngủ trước." Cúi xuống nhìn sống mũi tinh tế của nàng, Ngô Cẩn Ngôn nhỏ giọng lầm bầm.
Thật không ngờ người trong lòng bỗng hé môi đáp: "Ai nói ta ngủ?"
"Chứ không phải à?"
"Không phải. Ta chỉ đang nghĩ."
"Nghĩ?"
"Nghĩ dáng vẻ ngươi vài năm nữa lớn lên. Bất quá dù sao năm nay ngươi mới 17. So với ta..."
"Đừng nói gì hết." Bỏ qua việc nàng từng yêu mẹ mình, bỏ qua việc giữa nàng và mình còn tồn tại quá nhiều uẩn khúc. Cô vuốt ve mu bàn tay nàng, nói: "Ta yêu ngươi, tất thảy đều là sự lựa chọn của cá nhân ta."
"Chẳng lẽ ngươi không mong ta sẽ hồi đáp ư?"
Trái tim cô khẽ thắt lại.
Có thể sao?
Tần Lam, chúng ta có thể sao?
Thấy cô không trả lời, nàng lại nói tiếp: "Cẩn Ngôn, ta không thích nhìn ngươi nhíu mày."
"Vậy ta sẽ không nhíu mày."
"Phải là từ nay về sau."
"Được, từ nay về sau ta sẽ không nhíu mày."
Hài lòng cười vuốt ve má cô, sau đó nàng im lặng lắng nghe nhịp đập của đối phương.
Vương Quán Dật lái xe tới nhà hàng nằm bên cạnh dòng sông nhỏ có cầu bắc ngang. Tần Lam đương nhiên hài lòng với lựa chọn này.
"Ta bỗng xuất hiện cảm giác chúng ta như thể đang ở Giang Nam."
Trong lời nói của nàng xuất hiện hai từ chúng ta, đại khái có thể dễ dàng khiến Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy vui vẻ.
Đùa vui một lúc rồi tiến vào nhà hàng, nhuần nhuyễn thực hiện chuỗi động tác quen thuộc như gọi món - chờ đợi - dùng bữa... Mắt thấy tiểu nữ hài trước mặt tâm hồn như vẫn đang treo ngược trên mây, nàng chống cằm hỏi: "Lại làm sao thế?"
"Hả? Không gì." Ngô Cẩn Ngôn vội phủ nhận.
"Thẳng thắn chút sẽ nhận được khoan hồng." Hàng mi dài rũ xuống, lại chăm chú giúp cô phết bơ lên bánh mì. Nàng đương nhiên vô cùng thuận miệng cảnh cáo.
Ngô Cẩn Ngôn đành thành thực đặt ra nghi vấn: "Ngày hôm qua ngươi đã làm cách nào khiến Khương Tử Tân rời khỏi thành phố X?"
Đôi tay nàng thoáng ngưng trệ, qua vài giây lại tiếp tục hoạt động: "Thì tùy tiện nói cha con bé có việc gấp cần tìm, nghe đồn liên quan đến địa bàn của nhà họ. Sau đó tạm phát cho cha con bé một tin nhắn, nội dung đại khái muốn hắn bịa đỡ giúp tôi vài câu, tiện thể thêm dầu thêm muối giữ chân con bé ở lại Khương gia một thời gian."
"..."
"Chẳng lẽ ngươi thích giữ tiểu Tân bên mình?"
"Ta chỉ thích ngươi."
Nom dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của cô, nàng bật cười thành tiếng, cũng không có ý định trả lời.
***
Sau khi kết thúc bữa sáng, Vương Quán Dật theo chỉ thị của nàng mà lái xe vòng vòng dạo quanh thành phố.
"Chỉ như vậy thôi à?" Ngô Cẩn Ngôn dần cảm thấy nhàm chán.
"Thời gian ngươi ở đây lâu hơn ta, sao lại không biết chỗ nào chơi vậy?" Nàng không hề kiêng nể mà quăng cho cô ánh mắt xem thường.
"Còn ngươi thì sống lâu hơn ta." Ngô Cẩn Ngôn lầm bầm ứng phó. "Ta tới đây để làm việc, đâu phải để nhàn rỗi tìm chỗ giải trí?"
"Không phải nhàn rỗi, đó cũng là một phương pháp giúp ngươi khảo sát địa hình." Ngón tay nàng quấn quấn mái tóc đã dài đến thắt lưng của cô. "Khảo sát thành công liền đem toàn bộ những nơi an toàn ghi tạc trong đầu. Về sau nếu ai muốn cùng ngươi chơi đuổi bắt, ngươi liền chiến thắng rồi. Bởi vì thế giới này thực chất có rất nhiều địa phương để ngươi lẩn trốn."
Ngô Cẩn Ngôn hoàn toàn mông lung trước câu nói của nàng.
"Đừng ngây ngốc mãi như vậy chứ?" Lãnh hương quen thuộc như cũ quẩn quanh chóp mũi cô. "Cái gì không biết, ta liền dạy ngươi."













Ngày đăng: 16.1.2020
Vẫn là gương mặt quen thuộc: Thực ra đương gia còn dạy nhiều hơn thế =))))))) 
Nhân tiện hôm nay mừng 2000 follow 🤗🤗 Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình suốt thời gian qua ❤️❤️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.