Đồng Thể

Chương 25: Những ngày sống cùng nhau



Quý Nhiên vẫn cười ôn hòa như trước khiến cô hoàn toàn không còn thấy sự xấu hổ hôm qua. Ánh mắt anh ta vừa chạm đến mũi của Lâm Hề thì ngẩn ra: “Cậu bị sao thế?”

“À… không may bị bóng tennis đập trúng.” Ánh mắt Lâm Hề phóng qua Quý Nhiên, sau đó lại có chút lo lắng nhìn Vô Song hướng bên kia, chỉ thấy nam sinh kia đã đưa cho Vô Song một cái vợt, tự mình giảng giải luật chơi cho anh. Lâm Hề thở dài một tiếng, vừa thu hồi ánh mắt thì thấy sau lưng Quý Nhiên có một cái túi lớn. “Cậu cũng tới chơi à?” Lâm Hề hẳn là biết Quý Nhiên biết chơi tennis, không những thế anh ta còn là đại biểu cho trường tham gia nhiều trận đấu lấy được giải.

Quý Nhiên chợt cười: “Ừ, đến vận động để điều chỉnh tâm tình một chút.”

Nghĩ đến chuyện hôm đó, Lâm Hề có chút xấu hổ gãi đầu. Cô cũng không biết nên làm sao an ủi người khác trong tình huống thế này, nghẹn nửa ngày cô mới nói ra được một câu: “Ừm, chúc cậu hạnh phúc…”

Quý Nhiên ngẩn ra, phì cười, vỗ vai Lâm Hề nói: “Giờ mới biết cậu cũng có chút tế bào hài hước đấy, cảm ơn cậu.”

Lâm Hề nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta bỗng ngây người, trong xẹt qua một hình ảnh một người đàn ông đang cười, người đó nói với cô “Hề Hề, mau chóng khỏi bệnh nhé.”, trong nháy mắt Lâm Hề liền biết người vừa rồi cô nhớ tới chính là người bác sĩ đã chữa bệnh cho cô – Mộc Thư tôn giả. Cô giật mình bừng tỉnh, khó trách lần đầu nhìn thấy Quý Nhiên cô đã bị nụ cười của anh ta hấp dẫn. Từ góc độ nào đó mà nói thì anh ta cùng người trước đây cô kính trọng có điểm giống nhau, cùng nho nhã ôn hoà như vậy…

Bên này Lâm Hề đang nhìn Quý Nhiên đến ngẩn người, bên kia Vô Song đã hiểu hết quy tắc: “Tóm lại, đánh cầu vượt qua cái lưới này là xong chứ gì.” Vô Song cầm vợt tennis vỗ hai cái, thản nhiên nói: “Mấy cái trò đơn giản như vậy, các người chơi cũng không thấy chán à?” Trong giọng nói anh ngập ý khinh thường làm cho sắc mặt nam sinh kia hơi đanh lại.

“Ách, nếu vậy cậu cứ thử phát bóng xem đã.”

Vô Song nhìn sang đường biên bên trái vừa vặn thấy nam sinh bên cạnh phát bóng, anh học theo, tung bóng lên không trung rồi hạ vợt xuống, quả tennis bắn ra như mũi tên, lập tức bay về một đầu khác của rào chắn, đánh “đốc” một cái thủng lưới sắt rồi đập vào mặt sau của một gốc cây đại thụ, lún sâu vào trong thân cây. Quả tennis ma sát với thân cây xoay tròn hồi lâu cho đến khi trong thân cây xuất hiện một cái lỗ sâu mới ngừng lại. Vô Song nhướng mi: “Thì ra là thế, phải chú ý khống chế được lực.” Anh quay đầu nhìn nam sinh kia. “Tôi hiểu cách chơi rồi, chúng ta đấu đi, chỉ đánh mười lần cầu thôi, xong rồi tôi còn phải đi ăn cơm.”

Nam sinh kia đã ngây người từ lâu, mà không chỉ anh ta, ngay cả những người chơi bóng bên cạnh khác cũng dần vây quanh lại, khẽ xì xào bàn tán, nam sinh kinh ngạc của hỏi anh: “Bạn học, cậu là… người ở đâu thế?”

“Quan trọng à?”

Nam sinh kia nuốt nước bọt: “Cái kia… tôi nhận thua được không?” Thấy mắt Vô Song nheo lại, nam sinh bỗng dưng cảm thấy lưng phát lạnh. Nhưng nhìn đến quả tennis đang trong thân cây kia, trong lòng anh ta ngàn vạn lần không muốn đem mạng mình ra để bồi anh chơi. Anh ta lo lắng nhìn trái phải một lượt cuối cùng mừng rỡ như điên hô lên: “Học trưởng! Quý Nhiên học trưởng!” Nam sinh cố gắng vẫy tay hướng về hướng kia. Vô Song nhìn lại, chỉ thấy một nam sinh đang đặt tay trên vai nữ sinh, một người tươi cười xán lạn, một người vẻ mặt xấu hổ. Phút chốc gân xanh trên trán Vô Song không tự chủ được mà nổi hết cả lên.

Anh đang vì ai mà đòi lại công bằng chứ! Vậy mà cô gái kia đã không thèm nhìn anh một cái lại còn dám đi tán tỉnh người khác! Thật là…

Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ, Quý Nhiên cùng Lâm Hề phục hồi tinh thần lại. Vừa tiếp xúc với ánh mắt của Vô Song, dự cảm xấu trong lòng Lâm Hề chợt dâng lên, cô vội hỏi: “À… kia… cậu đi ăn cơm không? Nghe nói chưa ăn cơm mà đã vận động mạnh thì không tốt cho lắm.”

Quý Nhiên khó hiểu nhìn cô nhưng vẫn thành thật cười nói: “Mình đã ăn rồi.”

“Khoan đã! Đúng rồi, vừa mới ăn cơm xong mà vận động cũng không tốt đâu…” Lâm Hề còn muốn nói tiếp, nam sinh bên kia đã đợi không nổi chạy vội tới. “Học trưởng, cứu mạng! Người kia muốn đấu với em, nhưng cậu ta vừa phát cầu đã đem quả bóng đánh thủng thân cây! Em cũng không dám liều mạng với cậu ta.”

Quý Nhiên quay đầu vừa nhìn sang thì mỉm cười nói: “Không sao, người quen.” Anh ta đang muốn đi qua, Lâm Hề lại lo lắng kéo anh ta lại:

“Cái kia… tuy rằng không biết sao lại như thế, nhưng mà, nếu có thể nói thì cậu cứ…” nhận thua trước đi. Bốn chữ sau chưa kịp nói ra, Vô Song phía kia lạnh lùng cười, phát ra hàn ý dày đặc đập mạnh lên mu bàn tay của Lâm Hề, Lâm Hề run rẩy, thả tay.

Quý Nhiên khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Lâm Hề: “Hai người cãi nhau à?”

Lâm Hề cười gượng.

99.

Nhìn thấy Quý Nhiên cởi áo khoác khởi động làm nóng người, Lâm Hề đi đến bên Vô Song đang nghiên cứu vợt bóng. Vô Song liếc cô một cái, vẻ mặt tuy vẫn thờ ơ nhưng khóe mắt lại có chút tự đắc nhìn lướt qua Quý Nhiên đang lẻ loi bên kia, anh thản nhiên nói với Lâm Hề: “Không cần lo lắng, loại trận đấu này tôi nhất định thắng được dễ dàng.”

“Không…” Lâm Hề nhu nhu trán. “Tôi muốn nói là trận đấu này anh cứ nhường người ta đi, ngàn vạn lần đừng đánh thật.”

Vô Song ngạc nhiên, khóe môi hạ xuống, con ngươi trở nên lạnh lẽo.

“Anh nghĩ mà xem, Quý Nhiên tốt xấu gì cũng chơi tennis nhiều năm như vậy, nếu bị thua bởi một người mới chơi, đây là đả kích đến tự tôn của người ta.” Ánh mắt Vô Song càng lúc càng lạnh, nghe xong câu này liền không muốn nghe câu kế tiếp. Nhưng Lâm Hề vẫn không ngừng lải nhải. “Hơn nữa, trước mắt bao nhiêu người như vậy anh cũng nên đem sức mạnh thu lại một chút, quả cầu như vừa rồi ngàn vạn lần đừng đánh ra nữa, việc này rất phản khoa học, nếu tin này bị đưa ra ngoài, vậy chúng ta…”

“Chậc, không nói nữa.” Vô Song quay đầu nhìn Quý Nhiên, mặt không thay đổi. “Tránh ra.”

Nghe ngữ khí anh không ổn, Lâm Hề ngây người trong chốc lát, đang im lặng thì chợt nghe một tiếng gọi bên cạnh khẽ vang lên: “Vô Song.” Áo khoác màu trắng bó sát của Tô Tây vừa hiện, chớp mắt Tô Tây đã đi tới cạnh Vô Song.

Vô Song chau mày: “Cô tới đây làm gì?” Tô Tây mở miệng định nói thì Vô Song cướp lời: “Tránh ra đã, chờ tôi đem người này ngược chết rồi nói.”

Hai chữ “ngược chết” quá mức kinh khủng, Lâm Hề duỗi ra tay muốn kéo anh lại thì bị bị Tô Tây ngăn lại, mặt Tô Tây không chút thay đổi gật đầu: “Được.”

Vào ban ngày tuy cơ thể cô không có mấy sức lực, nhưng việc tìm đúng các đốt ngón tay của Lâm Hề để chế trụ thì không thành vấn đề. Cô kéo Lâm Hề ra ngoài sân thi đấu mới nói. “Tôi không biết quy củ của thế giới này là như thế nào, nhưng ở bên kia, người có quyền định đoạt luôn là kẻ mạnh, hiện tại nơi này không có ai mạnh hơn Vô Song cho nên tôi nghe theo anh ta, cô muốn làm tình nhân của anh ta thì cũng phải nghe lời anh ta.”

Mỗi một câu nói của hai người này thật vô cùng dọa người, ngực Lâm Hề có cảm giác cứng lại, sắp không thở nổi.

“Tôi với Vô Song, thật sự…” Lâm Hề lắc đầu muốn giải thích, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tô Tây, bỗng nhiên cô cảm thấy được chính mình chẳng nói được câu nào.

“Chúng tôi… không có gì cả.”

Tô Tây gật đầu: “Tôi biết.”

Lâm Hề thở dài, cảm thấy chính mình căn bản là không nên ở một mình cùng Tô Tây.

“Đốc” một tiếng, Quý Nhiên phát bóng, trận đấu đã bắt đầu.

Quả tennis màu vàng bay nhanh qua lưới, rơi xuống đất, bật lên, Vô Song vừa bước chân, tay vẽ một đường, tư thế như thể đang cầm liêm đao muốn đem tennis cắt thành hai nửa. Chỉ nghe một tiếng “đốc” giòn vang, tennis đập vào khung vợt, đường bay bị thay đổi lập tức lao về hướng mặt Lâm Hề. Tốc độ của quả bóng nhanh tới nỗi Lâm Hề cũng không nhận ra, cô chỉ kịp thấy một bàn tay trắng nõn duỗi ra trước mắt, sau đó tiếng “bộp” nặng nề vang lên, tennis rơi vào lòng bàn tay Tô Tây, cô thờ ơ ném bóng sang bên cạnh nói, nói: “Cẩn thận một chút, trúng vào đầu là sẽ có người chết đấy.”

Bốn phía ồ lên.

Lâm Hề lo lắng muốn cầm tay Tô Tây lên xem. Bắt được quả cầu như vậy… thật sự không có việc gì sao?

“Không có việc gì.” Tô Tây lạnh nhạt trả lời.

Lâm Hề ngẩn ngơ: “Ách… ừ, vậy là tốt rồi.”

“Chậc, tính sai rồi.” Vô Song nhìn vợt, có cảm giác rất không quen tay. Lượt cầu thứ hai do anh phát, trong lòng tự nhủ sẽ khống chế lực. Một quả đánh ra, lực đạo vừa vặn, Quý Nhiên cũng vững vàng tiếp được quả bóng này. Qua lại hai lần Vô Song đã khống chế lực đạo vô cùng tốt, nhưng nếu cứ như vậy thì đánh mãi cũng không phân được thắng bại. Anh cân nhắc một hồi, khoé mắt bỗng chuyển về hướng Lâm Hề đang đứng. Con ngươi của cô di chuyển theo quả bóng, nhưng mỗi khi thấy anh đánh quả banh về phía Quý Nhiên là lúc trong mắt cô hiện ra cái vẻ lo lắng mà đến người mù cũng có thể nhìn thấy.

Lòng bỗng dưng khó chịu, lực đạo của tay không khống chế được, tennis đột ngột vượt tốc bay nhanh. Quý Nhiên định đỡ nhưng lưới của vợt tennis vừa chạm bóng thì một cỗ lực lớn mạnh mẽ bắn ra, vợt nứt gãy, quả tennis vừa rơi xuống đất lại bật mạnh lên, cùng với vợt, đập thẳng vào mặt Quý Nhiên.

Anh ta kêu lên một tiếng, cơ thể loạng choạng, ôm trán ngã xuống đất. Không bao lâu sau đã thấy máu từ trên trán chảy xuống.

Người xung quanh kinh hãi, Lâm Hề cũng vội vàng xông lên phía trước: “Quý Nhiên, cậu sao rồi? Đi bệnh viện thôi!”

Quý Nhiên còn muốn từ chối nhưng cái trán đổ máu thật dọa người, ngay sau đó anh ta liền được hai ba người đưa đi bệnh viện. Lâm Hề gấp gáp chạy theo bọn họ, trước khi đi cô còn trừng mắt với Vô Song một cái, trong ánh mắt tất cả đều là chỉ trích.

Làm người con trai này bị thương, cô ta liền đau lòng đến như vậy? Khi cô làm liên luỵ anh khiến anh bị thương, có bao giờ thấy cô như vậy đâu?

Cảm xúc trong lòng Vô Song dao động một cách khó hiểu, Tô Tây đi tới, lạnh nhạt nói: “Cô ấy rất để ý nam sinh kia.”

Vô Song trầm mặc không đáp.

“Anh làm như vậy là không đúng.”

Vô Song hé mắt nhìn Tô Tây: “Còn nói lời vô nghĩa, tôi vả vào miệng cô bây giờ.”

“Được thôi, tôi về.”

100.

Lâm Hề đỡ Quý Nhiên tới bệnh viện, băng bó tốt miệng vết thương rồi liên tục xin lỗi Quý Nhiên. Quý Nhiên nói không có gì nhưng vẫn ôm vết thương cười khổ: “Lâm Hề, sức mạnh của bạn trai bạn cũng thật lớn, cầu nhanh như vậy là lần đầu tiên mình thấy đấy. Không phải anh ta có siêu năng lực gì chứ.”

Lâm Hề cười gượng nói đùa: “Anh ấy chính là hay cậy mạnh…”

“Rõ ràng là mình bị liên lụy mà. Nhất định là bạn trai của bạn không hiểu tại sao lại ghen với mình, định trả thù mình kìa.” Quý Nhiên buông tay, cười khổ thở dài: “Dạo này thật sự là hay bị người xung quanh ghét bỏ mà.”

Vừa nghe một chữ “ghen” này của anh ta hai tai Lâm Hề lập tức ửng đỏ, nhưng khi nghe đến nửa câu sau cô liền quýnh lên nói: “Bạn đừng nghĩ như vậy!” Nhận thấy giọng điệu của mình quá kích động, Lâm Hề hoà hoãn, cụp mắt nói. “Cái kia, tuy rằng hôm qua mình không biết có chuyện gì xảy ra nhưng mình tin trong đó chắc chắn có hiểu lầm gì đó, bạn tốt như vậy…”

Trong câu động viên này ngầm có ý ái mộ khiến hai người đều ngẩn ra, ngay cả bóng người bên ngoài đang muốn đẩy cửa vào cũng khựng lại.

Tai Lâm Hề hơi đỏ lên, nhưng bây giờ khi đối mặt Quý Nhiên chẳng hiểu tại sao cô không còn khẩn trương như trước kia, cô vò đầu nói: “Nói thật, khi mới vào đại học mình đã cảm thấy bạn là người rất tốt, vừa dịu dàng lại dễ nhìn, khiến không ai là không thích bạn. Mình cũng…”

Quý Nhiên ngây người, không ngờ Lâm Hề lại có thể thản nhiên nói ra chuyện này, anh ta vẫn nghĩ cô là một nữ sinh nhát gan.

Tay nắm cửa bị xiết chặt, đôi giày da màu đen lưỡng lự một lúc sau đó lập tức rời đi. Bước chân một khắc cũng không dừng lại giống như đang tức giận, cũng giống như đang chạy trốn một con thú dữ nào đó.

“Tuy rằng mình không tiếp xúc nhiều với nữ sinh kia, nhưng mình biết cô gái được bạn thích hẳn là rất tốt, nếu hai người có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, từ từ gỡ bỏ hiểu lầm thì sẽ không sao nữa. Bạn không cần vì chuyện như thế này mà không tin tưởng bản thân mình.” Lâm Hề cười. “Đương nhiên, việc này cũng phải dựa trên cơ sở bạn có thực sự thích nữ sinh kia không đã.”

Nói đùa một câu cuối cùng, Lâm Hề nở nụ cười. Quý Nhiên có chút mất tự nhiên quay đầu: “Cám ơn bạn đã an ủi, nhưng mà… thật không nghĩ tới bạn lại là nữ sinh thẳng thắn như vậy, mình vẫn nghĩ…” Anh ta chưa nói xong nhưng Lâm Hề đã hiểu được ý tứ của anh ta.

Lâm Hề gật đầu: “Tính cách của mình quả thật rất nhút nhát, nhưng trong khoảng thời gian này… có người đã dạy cho mình cách dũng cảm.”

Quý Nhiên nhìn qua, lơ đãng nhìn ra ánh dịu dàng trong mắt Lâm Hề, không cần hỏi cũng có thể đoán được người nọ là ai, Quý Nhiên cười: “Ngày hôm qua thấy bạn cùng anh ta thả đèn Khổng Minh, rất đẹp.”

Hai má Lâm Hề hồng hồng, cô gật đầu: “Ừ.”

Lâm Hề cũng không nghĩ rằng hôm nay mình lại dùng cách này nói ra tình cảm thầm mến suốt mấy năm đại học của mình. Tạm biệt Quý Nhiên, Lâm Hề ôm ngực. Cô vốn tưởng tim mình sẽ đập kịch liệt không thể khống chế, nhưng không ngờ tới bây giờ cô lại bình tĩnh như vậy. Xem như cô đã buông xuống một đoạn tình cảm rồi, nhưng… vì sao? Bởi vì thời gian quá dài? Bởi vì biết không có kết quả? Hay vẫn là bởi vì…

Cô thích người khác?

Suy nghĩ nảy ra trong đầu làm Lâm Hề rùng mình một cái, cô lắc đầu, quay người lại liền thấy ở ghế đá dưới hàng cây có một người con trai đang ngồi, mắt anh khép hờ, một bàn tay đặt trên đầu gối, một chân khác tùy ý duỗi thẳng. Anh ngồi đó, ánh mặt trời đổ xuống cơ thể anh tựa như một bức tranh vô cùng đẹp.

“Thịch thịch” Ngực rung động một trận.

Sao… Lâm Hề bối rối nhìn sang chỗ khác, tay cô ôm ngực thật chặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật…”

Sao cô giống như… Lâm Hề lại ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhìn về hướng Vô Song đã thấy đôi mắt của anh mở ra, một đôi mắt tối tăm phảng giống như có thể hút lấy hồn phách của người khác. Anh thản nhiên nhìn Lâm Hề, nói: “Nên ăn cơm rồi.”

101.

Lâm Hề cảm thấy không khí có điểm kỳ quái. Từ buổi chiều hôm nay tự nhiên Vô Song ít nói chuyện với cô, Thẳng đến buổi tối lúc trở về nhà, Lâm Hề làm sườn xào chua ngọt, nhưng Vô Song cũng không như bình thưòng làm bộ làm tịch nói “Cũng tạm, cũng không phải quá khó ăn.”. Lâm Hề cắn đũa nhìn hắn gọi: “Vô Song.” Lâm Hề vô thức gọi ra cái tên này khiến cô cảm thấy sợ hãi chính mình.

Vô Song thản nhiên nhìn cô, Lâm Hề ngập ngừng một lúc rồi nói: “Cái kia… Tô Tây đâu?”

“Về rồi.”

Lâm Hề ngẩn ngơ: “Sao đột nhiên…”

“Bên kia lại xảy ra vài chuyện, làm một trong những người phụ trách của bảy tộc Cận vương, đương nhiên cô ta phải về.”

Lâm Hề gật đầu, trầm mặc, trong phòng không ai nói nữa. Vạn Tri đang gục xuống bàn ngẩng đầu liếc hai người một cái, chán ghét bĩu môi tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Vô Song nhạy cảm nhận ra ánh mắt của hắn, một tay bắt lấy hắn, híp mắt nhìn hắn: “Ngươi có ý kiến gì với ta à?” Vạn Tri bị nghẹn cơ ở cổ, mặt đỏ bừng, liều mạng chối “không dám”. Vô Song ném hắn lên bàn trà: “Sủng vật, chơi với ta.” Sắc mặt Vạn Tri xanh mét, nơm nớp lo sợ của đứng trên bàn trà bị ngón tay của Vô Song trái một bên phải một bên chơi đùa.

Lâm Hề thấy xấu hổ: “Vô Song, tốt xấu gì cũng là cái mạng…”

Vô Song hé mắt thoáng nhìn, thu tay, nói với Vạn Tri: “Tìm một chỗ trốn tốt đi, đừng để ta nhìn thấy ngươi. Nhưng ngươi tốt nhất đừng có ý nghĩ trốn ra khỏi đây.” Vạn Tri bật người nhanh như chớp chạy mất dạng. Lâm Hề thở dài một tiếng còn muốn nói chuyện, nhưng thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Vô Song, cô lại không biết nên nói gì, chỉ im lặng thu dọn bát, như bình thường trở về phòng đọc sách.

Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy những quyển sách tham khảo đáng yêu kia, Lâm Hề không cách nào tập trung tinh thần, tất cả trong đầu đều là ánh mắt của Vô Song dưới tàng cây hôm nay, còn có trái tim đập thình thịch của cô khi đó, đây thật sự là một chuyện gay go. Lâm Hề nghĩ, chắc là mắt hỏng rồi. Bằng không, chuyện này sẽ không hề dễ xử lí, vì bọn họ rõ ràng là bất đồng…

Lâm Hề phiền não gõ vào đầu mình, thở dài một tiếng, chợt nhìn thấy chính mình thở ra khói trắng dưới ánh đèn. Bây giờ mới qua quốc khánh mà thời tiết đã lạnh như vậy sao… Lâm Hề ngây người, sờ sờ da gà nổi trên cánh tay định xoay người đi tìm quần áo để mặc, nhưng cô chưa kịp quay đầu đã cảm thấy một cỗ hàn khí thổi lên cổ, làm cho lông tóc cô dựng đứng lên.

“Song Không Chi Tâm.”

Tiếng nói lạnh lùng sau lưng vang lên, cả người Lâm Hề cứng ngắc, không dám động đậy.

Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao toả ra bốn phía đang tiến lại càng gần, tất cả da gà trên cổ Lâm Hề đều nổi lên, cô run rẩy đáp: “Tôi không có…” Lời còn chưa dứt, liêm đao hạ xuống bên tai, xóa đi mười phần hàn khí của lưỡi dao sắc bén kia, hai thanh hung khí cách Lâm Hề mỗi một khoảng nhỏ khiến đầu cô tuôn ra một đống mồ hôi lạnh, chỉ nghe Vô Song nói: “Ngồi xuống.” Một lời của anh thốt ra, cô không chút do dự ôm đầu ngồi xổm xuống, nhưng lưỡi dao kia lại cực nhanh vẽ xuống một đường, cắt ra một vết máu ở cổ Lâm Hề, chưa tổn thương động mạch, chỉ chảy ra vài giọt máu.

Ánh mắt Vô Song lạnh lẽo, chỉ nghe binh khí đụng vào nhau kêu hai tiếng “leng keng”, Lâm Hề đã bị người ôm lấy thắt lưng kéo cô vào trong ngực.

Người kia nhảy sang một góc khác của gian phỏng rồi dừng lại, ánh sáng rực rỡ trên mái tóc dài màu bạc của hắn lưu chuyển làm Lâm Hề ngẩn ngơ. Áo trắng đầu bạc, ngay cả làn da cũng tái nhợt trong suốt, thật giống như người bị bệnh bạch tạng. Nhưng dung mạo như vậy mặc dù bị tuyết đóng băng cũng vẫn khiến kẻ khác điên đảo. Một mĩ nam thành như vậy, thật làm người ta kinh ngạc. Cũng bởi vì bộ dạng này, máu tươi chảy ra trên đầu vai của hắn trông lại càng ghê người: “Tử Thần quả thực danh bất hư truyền.”

“Băng Hồn.” Vô Song nhíu mắt lại, khinh miệt cười. “Trúng độc của độc Linh lại còn dám tới tìm ta, thật ngu xuẩn.”

Băng Hồn cười lạnh: “Phải không…” Hắn chỉ động một ngón tay, trong chớp mắt Lâm Hề cảm thấy một cỗ hàn khí từ cổ nhanh chóng thâm nhập vào trong huyết mạch, cô run lên, phút chốc cả người vô lực. Nếu không phải Vô Song đang ôm lấy cả người Lâm Hề thì chỉ sợ bây giờ cô đã nằm trên mặt đất rồi.

Vô Song hơi kinh hãi, cúi đầu liền thấy sắc môi Lâm Hề phiếm đen, ở miệng vết thương nhỏ không ngờ kết lại những mẩu băng, Vô Song giật mình hiểu ra. Vừa rồi người kia dù liều mạng cũng muốn khiến Lâm Hề bị thương, thì ra là có mục đích như vậy! Vô Song âm thầm cắn răng nhưng giọng nói lại vẫn bình thản như cũ: “Ngươi muốn thế nào?”

“Giao ra Song Không Chi Tâm.”

Vô Song nhíu mày: “Không có.”

Băng Hồn cười: “Không có? Moi tim của cô gái này ra là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.