Bậc đèn bàn, Lâm Hề sắp xếp lại những trang sách, sau đó dán cẩn thận lại. Tháng
này không có dư tiền để mua sách, đành phải dùng đỡ trước vậy, nhưng vẫn còn
thiếu mấy tờ mà tìm hoài vẫn không thấy, Lâm Hề muốn tìm một cuốn sách đầy đủ
để sao chép lại những phần còn thiếu, nhưng buổi chiều hôm nay đi đến thư viện
của trường mới phát hiện cuốn sách này đã bị người khác mượn, ngày mai đành
phải đến tiệm sách ngoài trường tìm xem… Thật sự là chậm trễ thời gian học tập!
Lâm Hề thở dài một tiếng, dán tờ cuối cùng lại. Ngay sau đó ngoài cửa phòng
truyền đến một tiếng gọi bất mãn:
“Này, chuẩn bị xong hết rồi thì phải nấu cơm chứ.”
Lâm Hề không thèm để ý tới anh, cầm quần áo muốn vào phòng tắm, mặt Vô Song
trầm xuống, đợi đến lúc Lâm Hề đi ngang qua bên cạnh anh thì giữ chặt lấy tay
cô:
“Nấu cơm, tôi đói bụng.”
Gỡ tay anh ra, Lâm Hề trừng mắt nhìn Vô Song, nói một cách rõ ràng: “Không
làm!” Cuối cùng cô cũng đã hoàn toàn hiểu rõ Vô Song là loại người như thế nào,
không thể thỏa hiệp, không thể yếu thế, không hề có một chút mềm lòng! Chỉ có
đấu tranh đấu tranh và đấu tranh, anh ta mới có thể nhìn người bằng cả con mắt…
Đóng sầm cửa phòng tắm, mặc kệ Vô Song gõ cửa như thế nào cô cũng chẳng
động lòng: “Chậc, cô, phụ nữ sao mà phiền toái thế, không phải đã giải thích
với cô rồi sao? Hôm nay nếu không có tôi, cô sớm đã tiêu rồi, tôi cứu mạng cô,
cô chỉ vì một cuốn sách bị hư mà tức giận với tôi, chậc, tật xấu gì vậy! Nhanh
chóng nấu cơm cho tôi thì tôi sẽ không so đo với cô.”
Lâm Hề cởi hết quần áo, vừa điều chỉnh nước ấm vừa nói. “Không làm, anh có
bản lĩnh thì chặt tay của tôi rồi cầm đi xào rau đi.”
Ngoài cửa im lặng trong chốc lát: “Lá gan của cô càng lúc càng lớn.”
“Nhờ phúc của anh.”
Kỳ thật muốn bức ép Lâm Hề đến hoàn cảnh này thật sự không dễ dàng, nhưng
Vô Song đã giẫm lên nhiều điểm mấu chốt quan trọng của cô, mà trải qua mấy ngày
ở chung này, cô biết mặc kệ Vô Song nói ra lời nói đe dọa người như thế nào thì
kỳ thật anh cũng sẽ không làm gì cô, điều không thể nghi ngờ này khiến cho Lâm
Hề có thêm không ít dũng khí phản kháng.
Vô Song tức giận mà gõ cửa:
“Chậc! Thừa dịp lúc tôi còn chưa đói đến mức nổi cơn nóng giận thì nhanh
chóng đi ra!”
Chất lượng cửa phòng tắm vốn không tốt lắm, chỉ có thể dùng để chắn tầm
mắt, Vô Song đói bụng xuống tay không biết nặng nhẹ, mới vỗ mấy cái, chỉ nghe
“Cùm cụp” một tiếng, khóa cửa bị lỏng, bị đẩy mạnh ra, khói trắng tràn ngập
trong phòng trào ra, dáng người xinh đẹp của thiếu nữ như ẩn như hiện lộ ra
ngay trước mắt.
Lâm Hề hít một ngụm khí lạnh, vội kéo cái khắn tắm bên cạnh quấn lấy người,
chửi ầm lên: “Đây là lần thứ mấy rồi! Anh cố ý phải không!”
Vô Song ngây người trong chốc lát, lập tức ngửa đầu bịt chặt mũi, một lát
sau, anh vui sướng phát hiện mình không chảy máu mũi, có lẽ… đã thành thói
quen? Vô Song ngửa đầu nhìn trời, mặt dày nói:
“Tự cô đi ra hay là muốn tôi vào, cô chọn một cái đi.”
“Anh dám bước vào thì tôi liền cắn lưỡi tự sát!”
Biết rõ bản tính sợ chết của Lâm Hề, Vô Song từng bước bước vào phòng tắm,
dáng vẻ ngửa cằm giống như dùng lỗ mũi nhìn cô, còn khiêu khích nói:
“Cô cắn đi, trước khi cô cắn lưỡi chết, tôi sẽ xé hết tất cả sách của cô,
cô cắn đi.”
Tên xấu xa này!
Vô Song từng bước tiến sát, lòng Lâm Hề tràn đầy tức giận, một tay nắm chặt
khăn tắm, một tay lấy vòi hoa sen, nâng nhiệt độ nước tắm lên cao nhất, xả nước
phun thẳng vào Vô Song, nước nóng ít nhất sáu mươi độ thì Vô Song sẽ kêu lên
một tiếng, nhưng một con mọt sách giống như Lâm Hề làm sao đấu lại một chàng
trai có nhiều kinh nghiệm chiến đấu như Vô Song. Trong nháy mắt khi nước nóng
sắp phun đến anh, thân hình Vô Song chợt lóe, né tránh nước nóng phun ra từ vòi
hoa sen, cúi thấp người tiến lên, một bước liền nhảy đến trước mặt Lâm Hề, một
tay đóng vòi nước, một tay ấn tay đang cầm vòi sen của cô vào sát tường, Vô
Song gằn giọng:
“Nếu là người khác, đầu đã muốn rơi xuống đất. Cô lại thiếu tôi một mạng,
nhanh đi nấu cơm trả lại cho tôi.”
Lâm Hề nắm chặt khăn tắm không buông, trên mặt thẹn thùng ửng hồng, vì sao
bây giờ anh ta còn có thể nói lời này! Đang bày ra tư thế như vậy anh ta không
có cảm thấy vô cùng mập mờ quỷ dị sao! Ánh mặt Lâm Hề chuyển tròn, lướt qua
trang sức kim loại phiền phức trên quần áo trong áo khoác của anh, Vô Song mặc
áo màu đen, vừa vặn lộ ra đường nét xương quai xanh xinh đẹp, từ từ lướt nhìn
lên trên…
Ánh mắt Lâm Hề dừng lại ở cổ anh, nơi đó có một dấu vết màu hồng, là “Ô
mai” hư hư thực thực trong truyền thuyết kia… Trong lòng Lâm Hề vô cùng chấn
động, thì ra, Vô Song… Vô Song hắn đúng là một tên sắc quỷ!
27.
Quả nhiên bây giờ anh ta đang ăn đậu hủ của cô! Kết hợp với những sự kiện
ngoài ý muốn mấy lần trước, Lâm Hề nhất thời nổi trận lôi đình, cô ra sức giãy
dụa: “Buông!”
“Nấu cơm cho tôi thì tôi thả cô!”
“Không nấu!”
“Vậy thì không thả.”
“Anh!” Lâm Hề tức giận đến muốn cãi vã.
“Ai nha, đang diễn trò hay gì vậy?” Bỗng dưng từ phía sau Vô Song truyền
đến một giọng nam xa lạ, Lâm Hề sửng sốt trong chớp mắt, mới nhớ tới đây là
phòng tắm trong nhà sao lại có người đàn ông xa lạ! Hơn nữa bây giờ cô còn… Lâm
Hề thét kinh hãi, vội vàng vứt vòi hoa sen trong tay, hai tay ôm lấy khăn tắm,
che khuất thật chặt thân thể của mình.
Mà Vô Song phản ứng còn nhanh hơn cô, xoay người, che Lâm Hề ở phía sau,
cánh tay vừa nhấc, theo bản năng đẩy Lâm hề ra sau mình. Thấy rõ người tới, sát
khi quanh thân anh giảm xuống, nhíu mày: “Chậc, cậu tới làm gì?”
Lâm Hề khẩn trương hỏi: “Anh biết hắn? Không phải tới giết anh à?”
Vô Song còn chưa trả lời, trong phút chốc anh chàng kia đã cong môi mỉm
cười: “Tôi cũng không muốn động thủ với con quái vật này. Aiz, Vô Song, cậu
đừng bảo vệ nhanh như vậy, để cho tôi xem rốt cuộc đồng thể của cậu ở thế giới
này có hình dáng như thế nào, mau để cho tôi xem, cho tôi xem.”
Có một người lạ mặt, Lâm Hề lại nhát gan đến chẳng có tiền đồ, cô dính sát
vào sau lưng Vô Song, chỉ sợ một chút không cẩn thận sẽ bị người ta xem hết. Vô
Song chán ghét chẳng nói gì, tiến về phía trước hai bước, nâng tay che mắt của
người mới đến, nói với Lâm Hề: “Đùa giỡn đủ rồi thì đi nấu cơm đi.”
Anh gần như hơi mạnh tay kéo người nọ ra phòng khách, chỉ nghe người nọ còn
kêu to: “Là tiểu mỹ nhân phải không? Dáng người như thế nào? Làn da trơn mịn
hay không?”
Đây… mới là sắc quỷ…
Đóng cửa phòng lại, Lâm Hề xoa gân xanh đang giật giật trên trán, chuyện gì
thế này! Chẳng lẽ khí trường của Vô Song không thể thu hút một người bình
thường chút sao!
Sau một màn tắm rửa đầy trắc trở, đợi đến khi Lâm Hề ăn mặc nghiêm kín đi
ra ngoài, hai người đàn ông kia đã ngồi tán gẫu trên sô pha, người nọ ăn sạch
một hộp thịt bò: “Đây là cái gì? Ăn rất ngon! Tôi có thể mang một ít về không?”
Lâm Hề run run khóe miệng, anh ta sẽ không kéo đến một kẻ ham ăn chứ… Cũng
may, Vô Song cũng không hàm hồ trong vấn đề ăn uống. “Không được, tất cả những
thứ này đều là của tôi.”
Người nọ cảm thấy mất mát thở dài một tiếng, vô tình quay đầu, vừa vặn nhìn
thấy Lâm Hề đang chuẩn bị chuồn đi sấy tóc, ánh mắt anh ta bỗng nhiên sáng lên,
bóng người chợt lóe liền đứng ở trước mặt Lâm Hề, anh ta nâng một lọn tóc ướt
sũng của Lâm Hề lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi: “Xin chào, tôi tên là Tứ
Ly. Đêm nay, cô có ai chưa?”
Lâm Hề sợ đến lùi về phía sau một bước, người này cũng mặc áo khoác đen
giống như Vô Song, một đầu tóc ngắn gọn gàng, làn da trắng nõn, nếu nói Vô Song
giống lưu manh hắc đạo, vậy người này hẳn được xem là một tên bại hoại nhã
nhặn. Cô còn chưa nói gì, bỗng nhiên bờ vai căng thẳng, trong chớp mắt liền bị
người ta kéo ra phía sau, Vô Song giống như đùa mà đánh một quả đấm vào mặt
người kia, lại đánh anh ta ngã xuống đất. Tứ Ly nằm trên mặt đất chớp mắt nhìn
Vô Song, Vô Song không mặn không nhạt nói: “Đây cũng là của tôi.”
Tứ Ly ôm má ngồi xếp bằng dưới đất, ủy khuất nói: “Được được thôi, tôi cũng
chẳng dám trành giành bạn gái với cậu.” Biểu hiện của anh ta thay đổi nhanh
chóng, mới vừa than thở xong rồi lập tức vừa cười vừa nói. “Một lần nữa giới
thiệu lại chút nhé, tôi tên là Tứ Ly, cũng xem như là… anh em tốt của anh ta.”
28.
Ánh mắt Lâm Hề sáng lên: “Anh đến đây để trợ giúp?”
“Nằm mơ đi, trong cuộc tranh đấu giữa những người được đề cử, ai cũng không
thể nhúng tay.” Vô Song đá đá chân của Tứ Ly. “Đứng lên, nói chuyện, nói xong
liền nhanh chóng trở về đi.”
“Ai nha, Song Nhi, lần này cậu đoán sai rồi, tôi thật sự đến giúp cậu.”
Mắt Lâm Hề mở to như muốn lồi ra, bị dọa rồi: “Anh ta gọi anh là gì?”
Đối với cách xưng hô này, rõ ràng Vô Song đã tập mãi thành thói quen, anh
không có phản ứng gì với Lâm Hề, lập tức túm lấy Tứ Ly kéo về phía cửa chính:
“Không cần, cậu nhanh chóng biến mất chính là trợ giúp lớn nhất cho tôi rồi.”
“Tôi biết cậu sợ tôi lén thâm nhập vào những người đề cử sẽ bị cấp trên xử
phạt, ai u, cậu chính là loại người chẳng chịu nói thẳng ra gì cả, cậu yên tâm,
lần này tôi đến là nhận mệnh lệnh của cấp trên, là do chính tôn chủ bảo tôi tới
đó.”
Bước chân Vô Song dừng một chút, thả Tứ Ly: “Ông ta lại thấy cái gì?”
Chẳng biết từ đâu mà Tứ Ly lấy ra một hộp gỗ màu đen đưa cho Vô Song: “Ông
ấy nói, cho cậu thứ này cũng không phải ông ấy đứng ở cương vị tôn chủ, mà chỉ
đơn giản là một người cha bình thường, ông ấy thật sự không muốn nhìn thấy con
mình bị chết vô cớ như vậy.”
Vô Song mở hộp gỗ ra, Lâm Hề cũng nhịn không được tò mò liếc nhìn sang bên
cạnh, Vô Song liền mở nắp hộp gỗ: “Thăng Huyết Tễ?” Trong giọng nói giống như
đè nén một cảm xúc nào đó. “Các ngươi… đều biết hết rồi?”
Tứ Ly im lặng trong chốc lát, cuối cùng nhịn không được “Phốc” nở nụ cười:
“Đúng vậy, tất cả mọi người đều đã biết. Hơn nữa hành vi này của tôn chủ
cũng được sáu tộc Cận Vương khác ngầm đồng ý, bởi vì, cái kia, cậu xem, những
người vốn đuổi tới thế giới này để giết cậu đã không quang vinh gì, nếu cậu
cũng bị đồng thể của chính mình ở thế giới này giết chết, hay bởi vì… thời kỳ
kia của cô ấy, cậu mất máu quá nhiều, nếu nói ra nguyên nhân này, cả tổ chức
đều sợ bị mất mặt.”
Vô Song khép hộp gỗ lại tiếng “Khanh khách” vang lên, nghe xong lời nói của
Tứ Ly, Lâm Hề đại khái cũng biết bọn họ đang nói cái gì, thì ra tin tức thời kỳ
sinh lý lần trước của cô đã làm hại Vô Song mất máu quá nhiều suýt nữa chết đã
đến tai mọi người trong tổ chức, cho nên… Đây là thuốc vội chuyển tới cho anh
ta để phòng bị cho kỳ tới…
Cô âm thầm lau mồ hồi, xem ra có đôi khi chuyện phụ nữ đã tập thành thói
quen, đổi lại là đàn ông, thật sự là một kiếp nạn trong đời người. Nhưng mà bọn
họ vừa rồi nói, không phải với thân phận tôn chủ mà là người làm cha… Lâm Hề
kinh ngạc:
Tứ Ly cười tủm tỉm của nhìn Lâm Hề: “Trong tổ chức vì ngăn chặn chuyện thừa
kế nên không cho phép người có huyết thống với tôn chủ tham gia tranh cử, hơn
nữa tôn chủ chưa có cưới vợ cũng chưa có con nối dòng. Tên Song Nhi này chưa
từng nói gì với cô sao?”
Lâm Hề lắc đầu, vẻ mặt mù mịt.
“Thật ra với tính cách của tên đó thì cũng chẳng có cách nào.” Tứ Ly lắc
lắc đầu, tự nhiên mà khoát vai Lâm Hề, kéo cô đi về phía sô pha. “Để Tứ Ly ca
ca giải thích cho cô đôi chút nha.”
Người Lâm Hề cứng đờ, ngay sau đó tay của Tứ Ly bị người ta đẩy ra, Vô Song
liếc nhìn anh ta rồi nói: “Cô ấy chính là tôi, thì ra dám xưng là anh của tôi,
cậu muốn bị đánh à?”
Tứ Ly lắc đầu. “Dục vọng chiếm hữu của Song Nhi thật đúng là quá mạnh rồi,
được rồi chị dâu, mời sang bên này.”
Một tiếng “chị dâu” này làm cho mặt hai người tái xanh, Lâm Hề nhìn Vô Song
mà cả lưng thấm ướt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: nếu gả cho tên kỳ quái này, dùng cả
đời để hối hận cũng còn sợ là quá ngắn. Vô Song cũng liếc mắt đánh giá Lâm Hề,
cảm thấy nếu cưới cô gái nhát gan này ngay cả chuyện cắt đầu người cũng khiến
cho cô ta ngây ngốc, về già chắc sẽ vô cùng nhàm chán. Hai người đều đảo mắt
nhìn nơi khác, vẻ mặt lãnh đạm.
Thu hết mọi phản ứng của hai người vào trong đáy mắt, Tứ Ly chỉ lo híp mắt
cười: “Chị dâu lại đây, để tôi từ từ nói cho chị nghe.” Anh ta ngồi xuống sô
pha ngồi, xem nơi này như nhà của mình. “Ở thế giới của chúng tôi, đây là thế
giới ai mạnh thì làm vua, đặc biệt là ở trong tổ chức. Hai trăm gia tộc đều
dùng phương thức riêng của mình để bồi dưỡng nhân tài, trong bộ tộc Tử Thần, sẽ
chọn ra hai đứa trẻ trong số mười đứa trẻ của bộ tộc, một đứa là người hậu
tuyển cạnh tranh ngôi vị tôn chủ, một đứa còn lại sẽ trở thành tộc trưởng, bồi
dưỡng riêng biệt, bồi dưỡng đến bây giờ, hai người đó đều trùng hợp ngồi ở chỗ
này.” Tứ Ly chỉ chỉ Vô Song. “Người được đề cử.” Lại chỉ chỉ chính mình. “Tộc
trưởng.”
“Mà hai đứa trẻ được chọn ra phải được tộc trưởng xác nhận, ông ta sẽ làm
cha của chúng tôi dạy dỗ chúng tôi lớn dần, nhưng mà tộc trưởng đương nhiệm của
tôi đã bệnh chết từ lâu, cho nên do tôn chủ thay thế chức vụ tộc trưởng, tôn
chủ đương nhiệm vốn xuất thân từ bộ tộc Tử Thần, ông ấy giải quyết chuyện trong
tộc chúng tôi đương nhiên không ai dám chê trách gì, cho nên, khi cha chọn lựa
tôi cùng với Song Nhi, ông ấy đã trở thành cha của chúng tôi.”
29.
Lâm Hề gật gật đầu, nói xong lời cuối cùng, hai người này đều trở thành
thái tử của tổ chức…
Vô Song lại cười một tiếng lạnh nói: “Cha cái gì chứ, cũng chỉ có cậu gọi
ra miệng mà thôi, cùng lắm chỉ là quan hệ phụ thuộc.”
“Song Nhi cậu không nên nói lời này. Chị dâu chị xem, thứ ở trước ngực
tôi.” Tứ Ly kéo tinh thạch màu đen ở trước ngực ra cho Lâm Hề xem.
Lâm Hề chớp mắt xem xét, nhất thời nhớ tới buổi tối ngày hôm đó, Vô Song
uống thuốc mê cùng cô tránh vào trong phòng, thứ Vô Song đặt ở cửa chính là cái
này. Tứ Ly nói:
“Đây là tín vật của bộ tộc Tử Thần, khi sinh mệnh của chủ nhân bị uy hiếp,
nó sẽ mở ra kết giới cuối cùng để bảo vệ chủ nhân.”
Lâm Hề sửng sốt, tình cảnh của bọn họ trong buổi tối ngày hôm đó… cư nhiên
nguy hiểm như vậy? Mà Vô Song lại giống như chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, hay là anh
ta trải qua cuộc sống Đao Phong Liếm Huyết đã thành thói quen?
“Sức mạnh của chủ nhân càng lớn, màu sắc của tinh thạch lại càng thuần
khiết, trong bộ tộc Tử Thần vốn có hai khối tinh thạch có màu sắc thuần khiết
hơn của tôi, một khối là của Song Nhi, một khác khối là của tôn chủ, cũng chính
là cha của chúng tôi. Nhưng hiện tại chỉ còn lại có một khối.” Anh ta chỉ chỉ
vào khối linh thạch ở trước ngực Vô Song, nói. “Một khối kia của Song Nhi vì
lúc trước cứu người nên đã vỡ hoàn toàn, bây giờ cậu ấy phải tham gia tranh cử,
ngay từ đầu lại trở thành mục tiêu, không thể không có vật phòng thân, vì thế
cha liền lấy tinh thạch của mình tặng cho Song Nhi, tình cảm cha con sâu nặng
như vậy, Song Nhi có thể nào làm như không thấy!”
Vô Song bĩu môi, không nghĩ để ý đến anh ta, quay đầu… nói với Lâm Hề: “Sao
cô còn chưa đi nấu cơm!”
Nhắc tới chuyện này, Lâm Hề lại nghĩ tới chuyện cuốn sách bị xé, mặt trầm
xuống, cô lập tức đứng dậy trở về phòng, khóa xong cửa phòng, mới nói: “Hôm nay
cho dù chặt tay tôi, tôi cũng không nấu!”
Vô Song đứng dậy muốn đi bắt người, lại bị Tứ Ly giữ chặt: “Không thể làm
khó dễ phụ nữ, lại đây, nói chuyện phiếm với tôi là được rồi.”
“Chậc, buông tay. Đưa đồ thì cũng đưa rồi, nói cũng nói xong rồi, mau cút.”
Tứ Ly đánh giá anh trong chốc lát, bỗng nhiên biểu hiện ý sâu xa nói: “Song
Nhi, từ bao giờ cậu lại chấp nhất một việc như vậy, điều này cũng không giống
tính cách của cậu?”
Người Vô Song cứng đờ, mắt nhíu lại, trở tay túm lấy Tứ Ly muốn xách anh ta
ra ban công quăng đi: “Chậc, nhiều lời vô nghĩa, đi đi!” Tứ Ly víu chặt sô pha
không buông, hai người tranh cãi ầm ĩ không ngừng.
Lâm Hề thì đang đeo tai nghe, vùi đầu đọc sách trong phòng, đến đúng giờ
thì cô liền lên giường ngủ, hoàn toàn mặc kệ hai người đàn ông kia đang đấu
tranh ầm ĩ thế nào đi nữa.
Ngày hôm sau, Tứ Ly với vẻ mặt mất tinh thần đang ngủ ở trên mặt đất: “Sao
lại mệt như vậy, một chút sức lực cũng không có.”
Vô Song tựa vào sô pha ăn đồ ăn vặt, nghe thấy âm thanh Lâm Hề đang sắp xếp
đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, anh mới ngẩng đầu lên nói: “Về nấu cơm sớm một chút.”
Lâm Hề không trả lời, anh giống như đóa hoa tàn, buồn bã ỉu xìu nói: “Được
rồi, tôi biết tôi sai rồi, thật có lỗi. Cô cũng nên nguôi giận đi, chậc.”
Lâm Hề không dám tin nhìn về phía ghế xô pha nhưng chỉ thấy hai cái chân
của anh ta, cô… Hình như thật sự nghe thấy câu nói có ý xin lỗi… Là ảo giác
sao?
Trên mặt đất, Tứ Ly đang ngoáy ngoáy lỗ tai: “Không phải chứ, tôi nghe được
cái gì thế này, Song Nhi đang xin lỗi?” Vô Song đưa tay ném túi thức ăn đã ăn
sạch xuống mặt Tứ Ly: “Chậc, câm miệng.”
Cái này xem như… kháng nghị của cô thành công ư? Lâm Hề cố gắng áp chế
tiếng cười trên môi, đắc ý trong lòng vẫn tiết lộ qua lời nói: “Ừ… Hừ, tôi sẽ
không trở về quá sớm.”
Vui vẻ dạo qua nhà sách nhỏ ở ngoài trường, tuy rằng không tìm được cuốn
sách mà cô muốn tìm, nhưng tâm trạng của Lâm Hề vui sướng lạ thường. Vẫn đi đến
nơi cách trường xa hơn một chút, rốt cục trong một nhà sách nhỏ yên tĩnh đã tìm
được cuốn sách mà cô muốn tìm, cô đang chuẩn bị mở quyển vở ra để sao chép lại
những trang bị thiếu kia, chợt nghe một người gọi: “A, Lâm Hề?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng thấy áy náy: “Quý Nhiên…”