Mùa xuân năm 209, Tản Viên Sơn Thánh tử trận ở hạ lưu sông Đà, dưới tay Thủy Thánh Phương Nam.
Tin tức từ trong Tản Cung truyền ra, Tản Viên Sơn Hậu sau đó vì đau
lòng quá độ, đã hóa điên. Ngay cả lễ tang của sơn thánh, sơn hậu cũng
chẳng có mặt. Người người đồn rằng, sơn hậu của họ không đủ dũng khí đối diện với cái chết của chồng mình.
Lời đồn chỉ đúng một nửa.
Sự thật, Tản Viên Sơn Hậu không có mặt trong lễ tang của sơn thánh, là vì không được cho phép.
Nàng bị sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn giam cầm.
Bóng tối vây hãm, Lạc Cơ thu mình vào một góc giường đá, đôi mắt mông lung dùi vào khoảng tối vô định, trong đầu không biết đã lặp đi lặp lại sự việc ba ngày trước biết bao nhiêu lần. Trầm lặng chở che sự phủ nhận, nàng chào đón bất cứ điều gì có thể chứng minh – đấy rốt cục chỉ là một cơn ác mộng kinh hoàng.
Không tin. Không muốn tin. Không thể tin!
Sự việc đã đi sai từ lúc nào?
Tế nữ xinh đẹp mang gương mặt như đúc tạc từ chính dung mạo của nàng, ngày hôm đó cũng như mọi khi, tìm đến nàng nhờ chủ trì lễ cầu mùa. Vốn
là một ngày rất đỗi bình thường như mọi ngày trên đỉnh Tản Viên.
Hương khói vấn vít trong điện thờ khiến nàng có chút mơ hồ, chưa kịp ra lệnh cho xảo xứng mở thêm cửa sổ, ý thức liền tắt lịm.
Lúc tỉnh lại, đã nằm trên một thuyền gỗ xuôi dòng sông Đà. Đứng phía
trên nhìn xuống nàng là một sinh vật mang đôi mắt vàng, làn da ám xanh
màu non nước, nụ cười ẩn hiện nơi khóe miệng mang chút gì đó không thần
thánh. Đầu nàng nhói lên, nhanh chóng lôi ra cái tên Lộc Đông Hoằng.
“Xem ra Tang La đã nhẹ tay với nàng rồi. Lẽ ra bây giờ nàng chưa thể tỉnh.”
“Tang La ư?” nàng yếu đuối mở lời. “Tang La và ngươi…”
“Cùng phụng sự một chủ nhân,” Lộc Đông Hoằng tiếp lời nàng cùng nụ
cười rạng rỡ, pha chút cợt nhã ngấm ngầm. “Tuy nhiên, lúc trông thấy
nàng, ta đã phải cân nhắc lại lòng trung thành của mình rồi. Chẳng trách Lang Xuy lại mê muội nàng như vậy, ngay cả cánh tay đắc lực của mình là Tang La mà cũng dám đem ra mạo hiểm, sau còn đánh trống khua chiêng vờ
vịt tấn công núi Tản. Ả sát thủ đó bấy lâu lại đều phải đeo mặt nạ hành
sự, đến giờ ta mới hiểu nguyên nhân. Nhan sắc như thế này, để ta phản
bội lại thánh chủ, ta cũng nguyện lòng, huống hồ hắn chỉ hy sinh vài vạn thủy binh.”
“Ngươi đang nói cái gì…? Tang La rõ ràng là do Thục Phán đưa đến… Sao lại…?” mắt Lạc Cơ mở to, tâm trí dần dần thanh tỉnh theo từng chữ thốt
ra của gã đàn ông thủy tộc, nỗi bất an ngày càng trở nên quá thật, quá
gay gắt…
Khoanh tay ngồi xổm xuống, đôi mắt của gã thủy hầu híp lại thành một
đường. Nụ cười tà quái âm u như vậy, lại mang cả nét bốc đồng khinh đời
của tuổi trẻ.
“Nói cho nàng biết cũng không sao. Không có lệnh của thánh chủ, ả ta
vốn cũng chẳng dám giết ta. Tang La trước khi nhận lại gã anh trai Tang
Bỉ, trở thành nữ tế cầu mùa của vua Thục, vốn là một đứa trẻ mồ côi được thánh chủ cứu về nuôi lớn. Ả tôn thờ vị anh họ của ta còn hơn đạo trời, bất kể chuyện thương thiên hại lý gì cũng có thể vì hắn mà làm ra,
huống hồ chỉ là phản bội gã vua phàm nhân đó,” ngưng một chút, hắn lại
nhếch môi nhìn nàng. “Nhưng Lạc Cơ ơi là Lạc Cơ, sức hút của nàng quả là đáng kinh sợ. Vua Thục sai phái Tang La sang đây cũng chỉ muốn nhân lúc hai bên sơn thủy giao chiến, tìm cơ hội bắt cóc nàng về cho hắn. Chỉ
là, hắn lại không ngờ, hắn tính một bước, Lang Xuy đã đi trước mười.”
Nói đoạn, hắn nhún vai. “Nhưng mười thì sao chứ. Sai một nước, đi một dặm. Một nước đó chính là ta. Hắn nghĩ, dùng cái ngai thủy thánh đó
ràng buộc thì ta sẽ mãi ngoắc đuôi trung thành? Lại nói một khi hắn có
được mỹ nhân, về sau chắc chắn sinh ra hậu duệ nối dõi, ngai vị đó còn
đến được tay ta ư? Ta há có thể dùng thân bắc cầu cho người giẫm qua như vậy?”
Những chuyện hắn vừa nói, Lạc Cơ hiểu không quá nửa, song hàm ý đưa
nàng rời khỏi Tản Viên thì quá rõ ràng. Nàng nằm dài ra thuyền gỗ gồng
người cố giẫy giụa, hy vọng thoát khỏi vòng dây trói chặt, mắt long lên
sự phẫn nộ không giấu che.
“Tản Thánh nhất định sẽ đuổi theo ta, đến lúc đó đừng nói đến làm cầu cho người giẫm, băm ngươi ra làm phân bón vẫn còn được!”
“Chậc chậc, sao lại độc mồm độc miệng như vậy? Thường ngày sơn hậu
ngây thơ, nhu mì thế kia, hóa ra chỉ để cho sơn thánh xem à?” Lộc Đông
Hoằng mang chút ngạc nhiên lắc đầu cười khẽ, càng ghé sát mặt nàng. “Nếu nàng muốn nói đến kết giới Nguyễn Tuấn đặt quanh nàng, hoặc mối liên
kết giữa văn thân hai người thì đừng lo, Tang La đã giải quyết êm thấm
hết rồi. Sẽ không ai có thể đuổi theo ta và nàng đâu, cho dù là gã sơn
thánh toàn năng kia của nàng, hay cả ả sát thủ khát máu nọ. Đêm trước ả
chắc đã thành công dẫn dụ chúa Tản đến chỗ chủ nhân của ả rồi.”
“Tang La dụ Nguyễn Tuấn đến chỗ Lang Xuy? Làm sao ả có thể?”
“Sao lại không? Với một trinh nữ tộc Mễ Y, có chuyện gì là không thể? Nửa năm nay Tang La luôn đốt tóc mình nơi điện thờ. Hơn một nửa số
người ở Tản Cung ví thế đã trúng thuật Mễ Tơ, đặc biệt là Nguyễn Tuấn.
Thuật Mễ Tơ tuy không thể dễ dàng điều khiển một bán thần như điều khiển một người bình thường, song có thể phần nào làm u mê giác quan của đối
phương, đủ để Nguyễn Tuấn bấy lâu luôn cẩn trọng phòng bị buông bỏ sự
sáng suốt trong vài canh giờ ngắn ngủi, tưởng nhầm Tang La là nàng mà
đuổi theo.”
“Lang Xuy tại sao lại phải nhọc công dụ ra địch thủ như vậy? Hắn chẳng phải đã tấn công chúng ta gần nửa năm nay rồi?”
Khóe môi Lộc Đông Hoằng khẽ nhếch, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng đầy
ngụ ý. “Chẳng phải để thực hiện điều Lang Xuy mong ước bấy lâu, giết
chết Tản Viên Sơn Thánh sao?”
Lời vừa thốt ra, Lạc Cơ sững người.
“Đỉnh Tản Viên linh khí hưng thịnh, khiến cho thần lực của Nguyễn
Tuấn dâng ở mức cực điểm. Không dụ hắn xuống núi, làm sao có thể kết
liễu hắn? Nguyễn Tuấn bấy lâu lại rất thận trọng, ít khi nào để Lang Xuy chiếm được ưu thế về địa lý, giao chiến lúc nào cũng ở vùng cao để dễ
bề trốn chạy. Đó chính là lý do Lang Xuy bất chấp nguy hiểm cứu sống
Tang La – hậu duệ cuối cùng của tộc Mễ Y – khỏi trận thiên phạt của Độc
Hành Thánh Quân từ hai mươi năm trước. Hắn đã nuôi ý định đưa Tang La
vào Tản Cung để dẫn dụ Nguyễn Tuấn từ lâu, kế hoạch đó cuối cùng cũng có ngày thực hiện. Ta được hắn sai phái trà trộn thêm vào, lại là để hộ
tống nàng vẹn nguyên lành lặn về Nam Hải Thủy Cung.”
Sự hoang mang và sợ hãi đua nhau ập về như sóng vỡ bờ. Từ sâu thẳm
tâm hồn, Lạc Cơ biết gã thủy hầu không hề nói dối. Nguyễn Tuấn đã từng
kể với nàng, Lang Xuy luôn muốn giết chàng, từ đầu đã thế. Và chẳng một
ai, bao gồm chàng, hiểu được nguyên do của nỗi hận sâu sắc này. Chỉ biết nó rất lớn, rất sâu, đến nỗi gần như nuốt trọn hắn. Làm sao nàng có thể ngây thơ như vậy, thật sự tin tưởng hắn sẽ vì chút si mê với nàng mà
buông tha sự ám ảnh với chồng nàng bấy lâu?
Vùng trời phía Tây đột nhiên lóe sáng vầng hào quang đỏ rực. Lạc Cơ
ngước đầu, kinh hoàng khi trông thấy từ rất xa, một con rồng đỏ ngẩng
đầu gào rú, âm thanh làm chấn động cả núi rừng bạt ngàn.
Không ngoài dự đoán của nàng, đáp lại nó là hoàng kim lạc điểu toàn thân kim quang chói lòa, sãi đôi cánh rộng rít vang một cõi.
Nguyên thần của hai vị thánh đôi miền sông núi lao vào nhau như thú
rừng trong cơn quẫn trí. Gió trời nổi cơn thịnh độ, đất mẹ oằn oại kêu
gào. Đứng từ cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được sức công phá mãnh liệt của cuộc chiến cổ kim.
“Đến cả nguyên thần cũng lộ ra rồi. Xem ra cũng đã đến hồi kết.”
Lạc Cơ bàng hoàng, quay sang nhìn kẻ vừa phát ngôn, run rẩy hỏi. “Hồi kết? Ý ngươi là sao?”
“Thánh thần tử chiến nếu chưa đến hồi kết, tuyệt không để lộ nguyên
thần,” mắt vẫn dán vào cảnh chiến trận mờ ảo từ xa, gã thủy hầu thủng
thỉnh đáp lời. “Một ngày một đêm rồi, cũng phải đến lúc kết thúc rồi
chứ.”
Như thể chứng minh cho lời của gã thủy hầu, nguyên thân rồng đỏ của
Lang Xuy tuy đã bị thương tổn đến nhuầy nhụa máu thịt, vẫn có thể ào ào
lao vào xé rách một bên cánh chim lạc. Tổ điểu rú lên thảm thiết trong
gió cát vần vũ.
“Nguyễn Tuấn!” Lạc Cơ vùng dậy, muốn quăng mình về phía trước, quên mất bản thân đang trôi nổi trên thuyền độc mộc giữa sông.
Lộc Đông Hoằng giật mình, nhào lên ôm nàng lôi lại.”Vô ích thôi, sơn
thánh của nàng xem như đã chấm dứt rồi! Hắn đã thua! Hắn sẽ chết!”
Bóng hình lạc điểu từ trên cao từ từ rơi xuống. Xa như vậy, vẫn có thể trông thấy máu nhuộm đỏ một bên cánh gãy rời.
Tan tác, xác xơ.
Lạc Cơ gào thét, nước mắt vỡ òa, tai như bị ù đi bởi tiếng gió và âm thanh cuối cùng của lạc điểu.
Thê lương như chim hạc gọi bạn đời…
Lộc Đông Hoằng thấy nàng vừa lồng lộn điên cuồng lúc nãy, nay đã mềm
oặt trong tay mình, đầu rũ xuống thảm hại. Hắn nảy sinh thương cảm, đặt
nàng nằm dài ra sàn thuyền, bàn tay đưa lên vén đi mái tóc rũ rượi bết
lại trên gương mặt nhỏ nhắn, để lộ đôi mắt nhắm nghiền và làn mi dài
cong cong như cánh bướm mùa xuân.
Mi kia phất lên, màu đỏ lan tràn. Mùa xuân trong chớp mắt đã hóa cảnh đông nơi địa ngục.
Trước khi Lộc Đông Hoằng kịp phản ứng, lồng ngực đã bị xuyên qua, toàn thân sau đó chưng hửng, chới với.
Tang La đã từng bảo nàng ta là một mộc yêu yếu ớt, nhưng trên sông làm gì có cây cỏ…?
Đầu từ từ cúi xuống, chạm vào mắt là muôn vàn sợi rong bện chặt vào
nhau tạo thành một giáo dài bén nhọn. Những sợi đen ngòm sau đó tựa giòi bọ lúc nhúc, rùng mình như sắp sửa bùng nổ…
Mắt hắn mở to. Nhận thức ồ ạt tràn về.
Quá trễ.
Giữa sông Đà rộng lớn, trên chiếc thuyền đơn trơ trọi, bóng thiếu nữ
nay đã không còn, ở lại chỉ là những mảnh thịt vụn nhuốm đầy huyết tươi
nổi lềnh bềnh trên mặt nước xanh biếc…
(Vâng, thế là đã xong đời một em rái cá:)))
…
Tay trái bị đứt lìa, xung quanh máu nhuốm đỏ, Tản Viên Sơn Thánh lôi hết sức lực cuối cùng lật ngửa người lại.
Chàng muốn chết đối mặt với trời.
Đập vào mắt, lại chỉ là gương mặt chết tiệt đó.
Tóc trắng như mây, mắt đỏ như máu.
“Rốt cục… sao lại hận… ta như vậy…?” máu ngập tràn cuống họng, chàng khó nhọc nặn ra từng chữ.
Vết thương kinh hoàng xén đi gần nửa gương mặt chàng gây ra cho hắn
vừa nãy, thoắt cái đã lành lại. Trước mặt chàng giờ đây, lại là một Lang Xuy giống chàng như hai giọt nước. Khác một nỗi, hắn lành lặn, vẹn
nguyên, không thương tích.
“Ta đã nói rồi, Nguyễn Tuấn,” mắt Lang Xuy lạnh lùng, bàn tay đưa ra. “Ta không biết.”
Vuốt đỏ từ từ cắm vào ngực chàng, Nguyễn Tuấn dường như có thể cảm nhận được tim mình nảy lên. Đợi chờ cái chết.
Giọng nói bướng bỉnh kia lại thoảng quanh tai.
“Lạc Cơ chỉ còn mỗi chàng, nên chàng nhất định không được chết!”
Ta xin lỗi.
Mắt trước khi nhắm lại, miệng chàng mấp máy vài từ, đủ để Lang Xuy nghe thấy.
“Đừng… để nàng biết… ta đã chết, xin ngươi…”
Lòng Lang Xuy trong thoáng chốc dậy lên sự hoảng loạn, vội vã xuống tay.
Thế rồi mắt nhắm, tay buông, quả tim bị xé rời khỏi lồng ngực.
(Tung bông~~:)))
“Nguyễn Tuấn!”
Lang Xuy quay đầu nhìn về phía rừng cây, ráng chiều chiếu lên bóng
trắng nhỏ nhắn thứ hào quang không thực, mông lung, hệt giấc mộng cổ xưa chàng đã có từ rất nhiều, rất nhiều năm về trước.
“Tang La! Chặn nàng ta lại! Tuyệt đối không để nàng ta chứng kiến cảnh này!”
Chàng thét lên, bàn tay cầm quả tim vẫn còn ấm nóng của Nguyễn Tuấn khẽ siết lại.
“Vô lý, nàng ta sao có thể đến được đây? Còn Lộc Đông Hoằng?” Tang La lầm bầm, đoạn nhanh như cắt phóng đến thiếu nữ đang tháo chạy về phía
chủ nhân của mình. Thiếu nữ Mễ Y đưa bàn tay lên giật lớp khăn quấn đầu, tóc đen xổ ra như tấm màn nhung hắc ám, từng sợi sau đó hệt có sự sống, chuyển mình lao về hướng kẻ mới đến.
Đối phương vốn đã nên trúng thuật Mễ Tơ của nàng từ lâu, chỉ cần nàng “giăng tơ”, một mộc yêu nhỏ bé như lạc nữ ngu ngốc kia nhất định không
thể chống cự.
Vẫn còn chìm trong toan tính của riêng mình, Tang La nào có ngờ yêu
nghiệt mình sắp đối phó đã sớm phát cuồng, bước chân lướt đến đâu, rễ
cây bám theo sát gót. Đến lúc bị tóc của Tang La ào đến tập kích, kẻ nọ
không hề để tâm, tay phất mạnh khiến đám rễ cây lao lên vun vút. Tóc bị
xén phăng gần một phần ba, ả sát thủ tộc Mễ Y kinh ngạc khụy xuống, hai
tay ôm lấy chỗ tóc vừa bị cắt đứt đầy đau đớn, thể như vừa mất đi một
phần máu thịt.
“Thánh chủ! Cẩn thận! Tính quỷ trong ả đã thức tỉnh rồi!” Nén lại đau đớn, Tang La gồng người gào lên.
Lang Xuy chân như bị chôn tại chỗ, mắt mở to bám chặt lấy hình dáng
trước mặt. Mái tóc xanh xổ ra hoang dại như tơ địa ngục, đôi mắt chuyển
sắc đỏ của loài quỷ dữ, yêu nữ liều mạng lao về phía chàng sao lại quá
đỗi quen thuộc, cứ như chàng đã từng trông thấy cảnh tượng này hàng
ngàn, hàng vạn lần…?
Từ một điểm sau lưng nàng, muôn ngàn dây leo xé toạt da thịt phóng
ra, lụa trắng trên y phục theo đó bung nở như đóa lê lư diễm lệ. Đồng tử Tang La co lại đầy kinh hoàng khi nhận ra chủ nhân của mình vẫn đứng
yên bất động, mắt mịt mờ nỗi đau xa xăm, không hề chú ý đến hiểm họa gần kề.
“Thánh chủ!”
Lời thốt ra quá trễ. Tấm thân thủy thánh lúc bấy giờ đã bị muôn
vàn dây leo xuyên qua. Tang La hiểu rõ lối tấn công khi bị dồn vào ngõ
cụt của tộc Mộc, đâm xuyên qua thân đối thủ là bước đầu tiên.
Tiếp theo, là phanh thây kẻ thù ra thành ngàn mảnh nhỏ. (Yeah! Tui thích thịt viên^^)
Tang La biết Lang Xuy có thể tự phục hồi da thịt, song chưa từng thấy chàng bị phanh thây. Bình thường bị đứt một cánh tay còn có thể tái
tạo, nếu bị xé thành muôn ngàn mảnh nhỏ…
Bất chấp nỗi đau cào xé, ả sát thủ tộc Mễ phóng người lên lưng yêu nữ đương tấn công chủ nhân của mình, tóc đen như có sự sống quấn chặt lấy
cổ nàng ta. Siết chặt.
Dây leo xuyên qua Lang Xuy dần dần mất đi sự sống, Tang La chớp lấy thời cơ, rút lấy dao găm từ đai áo đâm xuống.
Mũi dao chưa kịp chạm đến da thịt yêu nữ đã bị Lang Xuy cản lại. Tay
rồng đưa ra nắm chặt lấy lưỡi dao tức khắc đầm đìa máu tươi, đôi mắt
thủy thánh tràn đầy giận dữ ném về phia thuộc hạ của mình.
Nhân lúc Tang La đang bị Lang Xuy khống chế, yêu nữ gồng người giải
phóng dây leo trên lưng, Tang La vì thế bị hất tung về phía sau.
Lang Xuy, mặt khác, không tránh khỏi số phận bị xé thành hàng trăm
mảnh nhỏ. Máu nhuộm đỏ một góc trời, vấy cả lên đôi mắt buông lơi của nữ yêu tộc Mộc.
Chỉ còn duy nhất cái đầu lăn lóc đến cạnh quả tim sơn thánh.
Thân thể thủy thánh vừa bị hủy, bức tường ma thuật bao quanh chiến
trận liền biến mất. Xa xa đã nghe thấy tiếng thét của sơn binh núi Tản
ngày càng tiến gần, lẫn vào đó là giọng la thất thanh của sơn hầu Trung
Hiền không ngừng gọi sơn thánh.
Biết họ chẳng bao lâu sẽ kéo đến đây, nàng và thủy thánh ắt lâm nguy
khốn, Tang La gượng người nhổ ra máu tươi, đoạn dùng chính thuật Mễ Tơ
điều khiển tấm thân vốn đã không còn sức lực phóng về phía trước, chộp
lấy cái đầu của thủy thánh và quả tim kia vọt chạy vào rừng.
Lúc Tuấn Cương và sơn hầu Trung Hiền kéo quân tiến vào bình địa, duy
nhất còn sót lại trên mảnh đất cằn cỗi là bóng lưng một yêu nữ tộc Mộc,
mái tóc xanh màu rêu tung bay tán loạn trong hoàng hôn rực rỡ.
Ả chỉ đứng đó, bất động, đến thở cũng dường như đã quên.
Tuấn Cương nhìn bóng lưng cùng mái tóc xanh ma quỷ, đã lờ mờ đoán ra
đó là Lạc Cơ, vội vã chạy lên toan tìm cách giấu đi thân phận mộc yêu
của nàng trước khi bọn Trung Hiền nhận ra sơn hậu của họ.
Cách lưng nàng một sào, bước chân vị sơn hầu đã sững lại, mắt mở to kinh hoàng.
Dưới chân mộc yêu, Tản Viên Sơn Thánh nằm ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhắm nghiền, hốc tim toạt vỡ.
“Anh-!” Tuấn Cương nhào đến bên xác anh trai, bàn tay đưa ra chạm vào bả vai Nguyễn Tuấn lay mạnh.
Đã lạnh.
Không đầy một khắc sau, sơn hầu Trung Hiền cùng sơn binh tướng sĩ
cũng đã trông thấy xác sơn thánh của họ. Trung Hiền thẫn cả người, toàn
thân đổ quỵ xuống nền đất lạnh. Từ nhỏ ông đã cùng sơn thánh lớn lên,
đối với ông Nguyễn Tuấn luôn là một chiến thần bất bại, ấy vậy mà…
Đôi mắt đỏ ngầu, ông nắm chặt chuôi kiếm, hướng về phía yêu nữ tóc xanh mà lao đến. “Yêu nữ đền mạng cho thánh ta!”
Tuấn Cương thấy tình hình nguy cấp, vội vã nén đau thương nhào lên
ngăn lại Trung Hiền, miệng không ngừng thét lớn. “Không! Sơn hầu! Nàng
ta chính là sơn hậu! Kẻ chúng ta nhìn thấy đánh rơi thánh chủ là nguyên
thần rồng đỏ của Lang Xuy, ngài có nhớ không?! Sơn thánh là do Lang Xuy
giết! Không phải sơn hậu!”
Nói đoạn, chàng kéo Trung Hiền ra phía trước nhận diện yêu nữ. Đến
khi sự nhận thức tràn về trong mắt Trung Hiền, chàng mới nới lỏng vòng
tay buông vị tướng hầu già cỗi ra. Trung Hiền thở dốc một hồi, mắt vẫn
không rời gương mặt diễm lệ không chút cảm xúc kia, môi mấp máy.
“Sơn hậu… sao lại thành ra thế này?”
Tuấn Cương lắc đầu. “Có lẽ bị đả kích trước cái chết của sơn thánh.”
Từ “chết” vừa được nhắc đến, đôi mắt màu trầm của sơn hậu đột ngột
chuyển động, âm thanh toát ra từ cổ họng nàng run rẩy, tức nghẹn.
“Chàng không chết.”
Tuấn Cương nhíu mày, thận trọng đến gần đặt tay lên vai chị dâu, cố
hết sức tỏ ra mềm mỏng. “Anh trai thật sự đã chết rồi, chị dâu. Tim anh
đã bị lấy mất.”
Đột ngột quắc mắt nhìn Tuấn Cương, màu đen tức thì chuyển đỏ, tà khí
tỏa ra từ yêu nữ trong thoáng chốc suýt làm vị sơn hầu khom ngưởi quỵ
ngã.
“Chàng không chết!”
“Chị dâu…”
“Sơn hậu, xin ngài bình tĩnh!”
Mặc kệ những lời can gián, đôi mắt yêu nữ tộc Mộc mở to, đồng tử co
nhỏ lộ vẻ man dại, xung quanh yêu khí nén lại dày đặc, tưởng chừng có
thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ngón tay thanh mảnh mang vuốt dài run rẩy chỉa thẳng về phía binh
lính Ba Vì, Tản Viên Sơn Hậu nổi danh ngây thơ hiền hậu của họ lạnh lùng ra lệnh.
“Các ngươi đánh thức chàng dậy. Chàng không tỉnh, tất cả chết.”
Tuy không hiểu nỗi cớ gì sơn hậu của họ lại trở thành bộ dạng đáng sợ như hiện nay, song bản năng sinh tồn thì ai cũng sở hữu. Từ sau khi đối mặt với Lang Xuy đến giờ, đây chính là lần đầu tiên họ cảm nhận một
lượng ma khí cường đại đến vậy, bản thân vì thế không kiềm được mà tự
giác lùi xuống vài bước.
Thật sự, chẳng còn có thể nhận ra thiếu nữ ngây ngốc thuần khiết ngày trước nữa rồi.
Thu hết dũng khí, một vị hổ tướng rụt rè bước lên chắp tay cúi đầu.
“Sơn hậu… không thể được. Sơn thánh đã mất rồi… Xin ngài hãy để bọn hồn
đem thi thể thánh chủ về an táng, tránh để chim chóc, dã thú mạo phạm…”
Câu nói vừa dứt, dưới chân họ bỗng run bần bật, rễ cây đội đấf phóng lên như muôn vàn giáo mác của địa binh chốn âm ty.
Gương mặt sơn hậu Ba Vì trầm xuống, lời buông ra nhẹ tựa lông hồng.
“Như thế, tất cả hãy cùng đi theo chàng.”
Ý nghĩa, lại nặng hơn cả Thái Sơn.
“Không ổn rồi!” Tuấn Cương cắn chặt răng lao về phía một Lạc Cơ đã
hoàn toàn mất trí. Chàng biết giờ khắc này tấn công họ không chỉ đơn
thuần là một mộc yêu tầm thường, mà là kẻ mang trong mình trái tim cùng
ma lực của Quỷ Thánh Xương Cuồng. Nếu chàng không tìm cách ngăn cản nàng ta lại, trong vài nhịp thở nữa thôi, nơi này chắc chắn sẽ biến thành
biển máu.
Nhưng làm sao có thể ngăn cản nàng ta? Pháp lực của chàng vốn không
thể chống cự lại loại sức mạnh ma quỷ này! Huống hồ, Lạc Cơ lại mang một thân bất tử, trừ khi có thể khiến nàng bất tỉnh…
Cắn chặt răng, Tuấn Cương nắm chặt chuôi dao giắt bên eo, mắt phất lên sự quyết tâm cuồn cuộn.
“Chị dâu, Tuấn Cương xin lỗi.”
Lưỡi dao ngập vào tận tim, mắt yêu nữ mở to trong vài khắc ngắn ngủi.
Sau đó, là bóng đen cùng sự tĩnh lặng tuyệt vời.
…
Mi dài khẽ động, đau thương hé mở.
Tim nàng, nơi bị lưỡi dao của Tuấn Cương đâm trúng tuy đã lành lại, song nỗi đau đến thắt ruột gan thì vẫn còn đó.
Vì sao?
Nàng chẳng phải là một Lạc Cơ bất từ, bất hoại hay sao? Chẳng phải
thương tổn gì trên người nàng đều sẽ lành lại? Vậy mà cơn đau từ vết
thương vừa chấm dứt, ký ức đã đem về nỗi đau còn muôn phần dày xéo hơn!
Ai? Ai đã từng nói trái tim Xương Cuồng bất thương bất hoại?
Vậy, cơn quặn thắt khốn kiếp mà nàng đang trải nghiệm là gì đây?
Tay nắm chặt, nàng từ từ đứng dậy, sự bất lực và mất mát trĩu nặng
tâm can hai ngày nay, thoắt cái đã bị cơn giận bất ngờ đẩy lùi.
Mắt ánh lên quyết tâm u tối, Tản Viên Sơn Hậu đặt tay lên tảng đá bịt kín lối ra vào Mễ Điện. Mắt vừa lóe lên sắc đỏ, trên thân tảng đá đã
hiện lên nhiều vết nứt, sau đó liền vỡ vụn.
Lúc bước qua ngưỡng cửa cung điện, tóc dài đã chuyển thành màu xanh ma mị.
Đêm Tản Cung ngập tràn mây trắng, hàng ngàn vì sao lập lòe sau màn
sương ảo diệu hệt tinh quang của Dạ Quân, có yêu nữ tộc Mộc ngẩng đầu
huýt sáo gọi thần điểu núi Tản.
“Đi, đưa ta đến nơi họ chôn chồng ta.”
Đầu quay lại nhìn kẻ ra lệnh có chút e dè, hồng hạc thần điều khẽ
nhắm mắt, một chân đạp mạnh xuống nền đất phóng người bay lên, chẳng bao lâu đã mất hút sau làn mây trắng xóa.
…
Thời điểm sơn mẫu Ma Thị Cao Sơn kéo theo sơn binh đến phần mộ của
Tản Viên Sơn Thánh, đất đá xung quanh vùng này đã bị rễ cây đội cả lên,
lồi lõm hệt vừa trải qua một trận thiên phạt.
Ngồi giữa sự hỗn độn đó, là một yêu nữ tóc xanh đang oằn mình ra sức hủy hoại lớp mộ thạch bao bọc thi thể con bà.
“Lôi ả ra!” Ma Thị thét lên. “Không để ả mạo phạm đến thi thể sơn thánh.”
Sơn binh vừa tiến được vài bước, đã bị hàng trăm rễ cây từ đất chui
lên hất văng. Sơn mẫu siết chặt nắm tay, tung người bay lên toan đích
thân ra tay, cuối cùng lại bị sơn hầu Tuấn Cương đứng ra chặn lại.
“Thưa mẹ, đó chính là chị dâu!”
“Là nó thì sao? Là sơn hậu thì có thể vô lễ với người chồng đã mất
như vậy à? Để nó phá hoại mộ đá của một đấng sơn thần như vậy, mặt mũi
của thần tộc chúng ta sau này còn gì nữa?!”
Tuấn Cương nắm lấy tay sơn mẫu kéo lại gần mình, giọng hạ thấp chỉ để họ nghe thấy. “Con chẳng đã kể với mẹ Lạc Cơ chính là tim Xương Cuồng?
Lần này hành động thế này, biết đâu vì đã tìm ra cách hồi sinh anh trai? Chị dâu sẽ không hại anh trai đâu!”
Mắt sơn mẫu trầm xuống, đoạn dõi về phía yêu nữ đang bất chấp cái đau bỏng rát gây ra bởi mộ thạch, cố gắng giải thoát thi thể chồng mình.
Mắt bà mở to, giọng run rẩy không hiểu sao lại mang theo chút hốt hoảng. “Hồi sinh ư…?”
“Không được!” đẩy con trai ra, Ma Thị gầm lên, mang theo phẫn nộ toan phóng về phía yêu nữ.
Song đã quá muộn.
Móng vuốt gãy vụn, mười đầu ngón tay bỏng rát đến nhuầy nhoét máu
thịt, Lạc Cơ lôi xác thây chẳng còn vẹn nguyên của Nguyễn Tuấn ra khỏi
khối mộ thạch thánh linh. Thời khắc trông thấy gương mặt thân thương đến não lòng, lệ không kiềm được lại chảy dài trên má yêu nữ.
Chậm rãi ôm chồng vào lòng, yêu nữ tộc Mộc dịu dàng nói khẽ, rất khẽ.
“Nguyễn Tuấn, em đưa chàng đi.”
Trông thấy Lạc Cơ lúc này đã ôm xác Nguyễn Tuấn leo lên lưng hồng
hạc, đám rễ cây cản chân sơn binh cũng đã dần rút về đất, sơn mẫu thét
lớn ra lệnh cho sơn binh đuổi theo đem xác sơn thánh về. Thủ lệnh chưa
kịp đưa ra, đã bị chặn lại bởi chính đứa con yêu quý của bà.
Tuấn Cương tay cầm kiếm ngắn kề sát cổ mình, đôi mắt long lên sự
quyết tâm gay gắt. “Con không hiểu vì sao mẹ lại chẳng quan tâm đến sống chết của anh trai. Nhưng con thì có! Nếu mẹ cho quân đuổi theo họ, Tuấn Cương nguyện theo anh trai xuống địa phủ bầu bạn!”
Bàn tay sơn mẫu nắm chặt, rồi lại thả ra, cuối cùng vì lo lắng cho an nguy của con trai, bà đành thu lại hiệu lệnh. Mắt bất lực dõi theo bóng hình xa dần của hồng hạc thần điểu, vị bán thần núi Tản khẽ thở dài ảo
não.