Thời khắc lập nên khế ước với Xương Cuồng, Lạc Cơ vốn nghĩ, sống và tồn tại, chẳng qua chỉ là một trạng thái mà thôi.
Cho đến khi bị lưỡi dao bén nhọn của chàng khoét đến gần tim, sự tồn tại của chính nàng mới oằn mình gào thét.
Nó cầu xin được sống.
Bởi, tồn tại như thế này, khác nào đã chết?
Đồng tử co rút lại, màu đỏ sẫm tràn lan đôi mẳt, làn da trắng muốt không tỳ vết lúc bấy giờ đã lấm tấm máu tươi, gương mặt của Tản Hậu ấy vậy mà chẳng có lấy một chút mảy may xúc cảm.
Nàng chỉ khẽ đặt bàn tay lên lưỡi dao đương cắm sâu vào lồng ngực, mắt ngây dại nhìn xuống vết thương nhuầy nhoét.
Kẻ đối diện vặn tay. Máu từ vết thương âm ẩm loang ra yếm trắng.
“Ta không muốn tổn thương nàng, Lạc Cơ” chàng nói.
“Nhưng vì chúng sinh, vì Ba Vì, ta không thể không làm điều này,” chàng nói.
Nàng hoàn toàn không nghe được gì.
Hai tay bị kiềm kẹp, toàn thân nàng bị đẩy về phía giếng tổ của Ba Vì. Máu sau đó từng giọt, từng giọt men theo con dao đồng, đua nhau rơi xuống dòng nước bóng loáng, chẳng bao lâu đã tan hòa vào màu đen u tối.
Đây, chính là để cứu chúng sinh của chàng sao?
Mười ngày trước, Thủy Thánh Lang Xuy trở về từ cõi chết, dùng huyết độc gây ra dịch bệnh nơi Thành Tản, trong vòng ba ngày đã lấy đi gần một ngàn sinh mạng. Loại huyết độc này thuộc tộc người Mễ Y, tương truyền do con trưởng của mỗi nhà lang tự khoét thịt gieo trồng trên chính thân thể, cây lớn rồi hái lấy lá đem nấu thành cao, pha một ít vào trà. Con người uống phải, chết ngay lập tức. Yêu ma dùng trúng, trong vòng ba ngày cũng không thoát khỏi số kiếp vong mệnh.
Loại độc đó, dĩ nhiên thuộc về kẻ sống sót duy nhất của tộc Mễ Y – Tang La, cánh tay phải đắc lực của vị Nam Hải Thủy Thánh.
Theo ghi chép từ trăm đời nhà lang, có thể giải được huyết độc, một là tóc thiếu nữ Mễ Y, hai là máu trích từ tim Xương Cuồng.
Thứ đầu tiên vốn đã theo Lang Xuy biến mất biệt tăm. Vậy là, nàng hiển nhiên trở thành món thuốc bị người ta rút cạn không thương tiếc.
Nếu còn là một Lạc Cơ trước đây, vì chàng, nàng nhất định sẽ không nề hà. Dẫu gì, nàng cũng bất tử, thương tích nặng cỡ nào rồi cũng lành lại rất nhanh. Nhưng tim nàng giờ đây đã mất, loại năng lực cứu người nàng đâu còn sở hữu. Bắt ép nàng hiến máu nào có ích gì?
Nhưng không một ai biết điều đó ngoài nàng và Mười Ba. Cả hai đều bị mắc cấm ngôn, phàm là những gì liên quan đến khế ước, tuyệt đối không được hé răng.
Lúc đứng bên miệng giếng, Lạc Cơ vẫn còn ngây thơ tin rằng, chàng sẽ không nỡ xuống tay.
Đến khi mũi dao đồng cắm sâu vào lồng ngực, nàng mới bẽ bàng chấp nhận sự thật, tất cả từ đầu đã là sắp xếp của chàng – Sốt sắng đến đón nàng về Ba Vì, không hỏi han truy cứu về những kẻ đã chết, nhất quyết phải đem nàng thanh tẩy yêu khí trước ngày rằm. Tất cả đều để chuẩn bị cho buổi tế máu ngày hôm nay.
Nàng còn ngu dốt tự nhủ, đó là vì chàng muốn có con. Hóa ra, nàng chỉ là một món thuốc không hơn không kém.
Có vòng tay mạnh mẽ choàng qua bụng giữ cho thân nàng không đổ ập xuống giếng.
Ấm áp bao trùm, an toàn vây kín.
Là thói quen. Nàng đã quen với ý nghĩ, chàng sẽ luôn bảo vệ nàng.
Thói quen, đến một ngày trở nên giả dối, không ngờ lại có khả năng làm một kẻ không còn cảm giác đau đến tối tăm mặt mày.
“Đừng lo, nàng đã nhiều lần cứu ta, ta sẽ không để nàng chết.”
Mắt đỏ sẫm nặng nề dán chặt lên mặt giếng loang lỗ máu tươi, Lạc Cơ thều thào trong kiệt quệ.
“Như vầy… có khác với chết sao?”
Chàng không đáp, chỉ lặng lẽ nhíu mày. Tim bất giác nhói lên.
Lại là vết thương cũ tái phát.
Nguyễn Tuấn tự nhủ như vậy, sau đó tiếp tục vặn cán dao, rút máu từ thiếu nữ trong lòng. Nàng quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến chàng bất an. Thời điểm bị dao đâm vào, nàng thậm chí không buồn nhăn mày. Củ lạc thích khóc, thích nũng nịu ngày nào của chàng dường như đã không còn bóng dáng.
Phải chăng vì thế mà chàng cảm thấy họ ngày càng cách xa?
Hoặc giả, tình cảm vốn như đá, nước bào mãi cũng sẽ phai mòn?
Cái cảm giác muốn quỳ xuống tôn thờ mỗi bước chân của nàng rõ ràng một tháng truớc vẫn còn hiện hữu, nó chân thật đến nỗi chàng cam nguyện hy sinh mạng sống vì nàng. Ấy vậy mà, trải qua một trận sinh tử, việc trước kia chẳng khác gì một giấc mộng thoáng qua.
Thì ra, thứ tình yêu làm điên đảo nhân gian, cuối cùng chỉ là nhụy hoa trong gió.
Ngọt ngào tuy có, gió ào đến lại bay.
“Dừng tay!”
Như một cơn lốc, gã sơn hầu lao đến anh trai mình, đôi mắt bừng lên dữ dội. Chạm đến là một mảng kết giới vô hình, Tuấn Cương lập tức bị dội ra.
“Em xin anh! Anh còn tiếp tục như vậy, đến cuối cùng sẽ chuốc lấy hối hận!”
Mắt vàng khóa chặt vào gương mặt hốc hác của gã sơn hầu một thời tỏa sáng rực rỡ, Tản Viên Sơn Thánh vung tay, luồng sáng đỏ theo đó hất vào đẩy văng đối phương, kế đến giãn ra và bao bọc lấy hắn như một chiếc lồng vô hình.
“Ai thả nó ra?”
Một gã triệu xứng từ ngoài hớt hải chạy vào, nhác thấy bóng thánh liền quỳ mọp xuống đất. “Bẩm sơn thánh, là… là… con quỷ xương của sơn hậu nuôi ạ! Nó đánh lạc hướng bọn con rồi căn đứt mất xích phòng.”
“Sơn hầu nói rất đúng! Bẩm sơn thánh, nếu ông tiếp tục đối xử với Củ Lạc như vậy, sau này nhất định sẽ hối hận!” Mười Ba thổn thức, toàn thân bấu trên vai Tuấn Cương mà run rẩy.
“Ta? Hối hận? Hối hận cái gì?” mắt vàng nheo lại, vòng giam hãm người và quỷ ngày càng thu hẹp. “Nếu không làm như vậy? Con dân Ba Vì sẽ chết hết.”
“Xem như ông niệm tình thị đã cứu mạng ông đi, đến đây đã đủ rồi, thị sẽ không chịu nỗi…!”
“Ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện đó… ông không điều khiển được! Củ Lạc vốn đã-”
Lại là cấm ngữ!
“Vốn đã thế nào?”
“Vốn đã… không còn như trước nữa…”
Nó kết thúc một cách yếu ớt, toàn thân đột nhiên rã rời, không còn sức lực.
Gã sơn thần quay lại nhìn sơn hậu của mình. Nàng không hề cử động, nhưng chàng vẫn còn nghe rõ tiếng tim nàng đập mạnh. Nàng sở hữu quả tim của Xương Cuồng, chừng nào chàng còn bảo toàn được quả tim đó, cho dù rút cạn máu, nàng cũng nào có thể chết?
Tóc đen rũ xuống quyện vào tóc xanh, Lạc Cơ cảm thấy ngày càng mơ màng, máu từ tim nhỏ xuống cũng ngày càng chậm lại. Mắt dời đến đôi bàn tay buông lỏng trước mặt, tai nàng bỗng ù đi.
Da thịt đang dần dần khô quắt lại, dòi ma bắt đầu lổn ngổn chui ra.
Không được!
Sâu thẳm trong tận tiềm thức, củ lạc của ngày xưa cũ oằn mình gào thét. Ả không muốn, tuyệt đối không muốn Nguyễn Tuấn biết được ả của bây giờ còn tệ hơn loài quỷ!
Sắc xanh từ ngọn tóc đã từ từ chuyển màu xám xỉn, rồi đậm, rồi đen, lan dần lên phần gốc.
Không được!
“Em… không chịu nỗi nữa… Có thể dừng lại không…?” nàng khó nhọc rên rỉ.
“Thêm một chút nữa, khi nước giếng chuyển lại sắc trong, ta sẽ đưa nàng về nghỉ,” bàn tay ấm áp đưa lên lưng nàng vuốt nhẹ. Rõ ràng là dịu dàng trấn an, đối với nàng lại chẳng khác nào vừa bị bổ thêm một nhát rìu chí mạng xuống lưng.
“…Vô ích…”
Tim Xương Cuồng đã mất, có vắt khô máu nàng cũng đừng mong thanh lọc giếng này.
Cảm giác đau buốt tràn lên tay, lên ngực, Lạc Cơ biết sớm muộn gì cũng sẽ đến lưng. Lúc đó, sợ rằng trên tay chàng chỉ còn lại một cái xác khô cùng dòi bọ lúc nhúc.
Nắm chặt bàn tay, nữ quỷ dùng hết sức tàn giải phóng đám rễ trên lưng, bất ngờ tấn công kẻ đương ôm lấy mình. Không hề có chút phòng bị, Nguyễn Tuấn bị đẩy về sau, mắt chàng mở to đầy kinh ngạc. Còn chưa kịp định thần, đối phương đã tung người lên không đảo một vòng, gieo mình xuống phía sau chàng.
Tóc hóa thành rễ cây đầy gai đâm xuyên qua da thịt vị sơn thần, con quỷ cây bắt đầu rút máu.
Như nắng hạn gặp mưa rào, da dẻ nàng bắt đầu liền lại, căng lên, tóc cũng chuyển về màu xanh cỏ biếc, lũ dòi ma nhanh chóng rúc sâu vào xương, hòa vào máu. Duy có vết thương nơi ngực là vẫn chẳng thể lành.
Máu của kẻ mang tim Xương Cuồng, quả nhiên kỳ diệu, trong chớp mắt đã có thể phục hồi hình dáng cũ.
“Hỗn xược.”
Giọng rất trầm, ánh mắt rất lặng, chàng không hề động tay. Lạc Cơ chưa bao giờ muốn gây tổn hại đến chàng, nàng chỉ muốn vài giọt máu để phục hồi vẻ ngoài của mình, không để chàng trông thấy hậu quả gớm ghiếc của Ngọc Reo trên người mình từng một thời đầu ấp tay gối.
“Xin lỗi chàng, em…”
Câu chưa nói hết, rễ chưa rút về, trước đã bị chặn đứng bởi bàn tay siết chặt trên cổ họng, sau bị cắt lìa thành trăm ngàn mảnh nhỏ. Gương mặt của vị thần núi lúc bấy giờ đã áp rất gần, đôi mắt vàng hơi lóe sắc đỏ – dấu hiệu của tâm ma lan tỏa.
“Tại sao ngươi lại trở thành như vậy?” bàn tay chàng siết chặt trên chiếc cổ mỏng manh, lời rít qua kẽ răng đột nhiên mang nặng sự bài xích. “Vì trả ơn cứu mạng, ta đã bỏ qua không truy cứu về những sinh mạng mất dưới tay ngươi, cũng chẳng nghe theo quần thần mà bắt ngươi dâng hiến tim vì nghĩa lớn. Bấy nhiêu đó cũng chưa đủ cho ngươi an phận làm một sơn hậu hiền lành, yêu dân, thương nước sao? Ngươi có biết những sơn binh đi cứu ngươi ngày đó là ai không?! Người thân của họ không lúc nào mà không áp lực ta ban chết cho ngươi. Ngươi tưởng những việc mình làm ngoài Ba Vì sạch sẽ lắm sao? Trời không hay, quỷ không biết? Thứ mùi chết chóc cùng oán khí của trăm mạng người chết oan bám chặt lấy ngươi đã phản bội lại ngươi!”
Cảm thấy như có gió tát vào mặt, Lạc Cơ nhắm mắt. Lúc mở lại, đối mặt vẫn là cái giếng đen không đáy, những lời oán tức của Nguyễn Tuấn vẫn cứ áp đè trên tấm lưng mỏng manh, nặng trĩu.
“Ta đã từng thề sẽ bảo vệ ngươi sống bình an cho đến ngày ta về trời. Đừng để ta bẻ giáo, đi ngược lại với lời thề của mình! Hãy cứu lấy con dân Ba Vì, ta hứa sẽ không nhắc lại chuyện này nữa. Một vài chén máu để cứu cả tộc dân, lẽ nào lại không đáng?”
Trên trời, hồng hạc cất tiếng thở than; dưới giếng, niềm yêu phút chốc lụi tàn. Chữ tình, thật giống như bóng chim trong nước, tưởng rằng vươn tay sẽ chạm, chạm rồi mới biết, chỉ là ảo mộng nhân gian.
Hỏi lòng, có đáng?
Lưỡi giáo bằng thần lực vàng óng màu hoàng kim xuyên qua vết thương cũ, máu lại ứa ra. Nàng muốn khóc.
Nước thấm trên lưng, trên cổ. Nước rơi xuống mắt, chạy dài theo má nhỏ xuống mặt giếng. Trời mưa rồi?
Khéo thật.
Xung quanh rung chuyển, làn nước trước mặt nàng sôi lên sùng sục, chút ánh sáng đỏ le lói dưới đáy giếng.
Mặt nước vỡ tan, con rồng toàn thân đỏ thẫm từ dưới giếng phóng vụt lên trời, móng vuốt quắp quanh một bóng người tóc xanh, y phục trắng tinh bê bết màu máu.
Bị sự xuất hiện bất thình lình của con rồng đỏ đánh văng về sau mấy sào, Nguyễn Tuấn cắm phập móng dài xuống nền đất lạnh, mắt phất lên sự căm phẫn phóng về phía sinh vật vừa cướp mất người trên tay mình.
“Lang Xuy!”
Cắn ngón tay, chàng vẽ ra trên không trung một bản chú hình thần cóc, chẳng mấy chốc đã tạo thành một kết giới hình chén úp sập lấy vùng điện thờ. Mắt nhìn con rồng đỏ không làm cách nào thoát khỏi rào cản của mình, khóe miệng vị sơn thần nhếch lên đầy giễu cợt.
“Lang Xuy ơi là Lang Xuy, ở đồng bằng ngươi có thể sánh ngang thần, nhưng tại non cao Tản ta mới là thánh. Lần này là do ngươi tự chui đầu vào rọ! Xạ binh Hoàng Hạ!”
Theo hiệu lệnh, hàng trăm xạ binh giáp vàng ngoi lên từ dưới mặt đất, mặt mũi như đồng đúc, ánh mắt vô hồn, cung tiễn vàng óng trên tay kéo căng cả bầu không khí nhuốm đầy sát khí. Hàng trăm mũi tên xé gió xé mưa cắm lên vảy rồng, kèm theo là tiếng gầm rú long trời của sinh vật vảy đỏ.
Mưa lất phất nhuốm một màu đỏ tươi, vị máu tanh tưởi bao trùm lấy Hoàng Hạ thánh linh, Thủy Thánh Lang Xuy hiện rõ hình người, mái tóc trắng muốt nay đã chuyển hồng vì cơn mưa huyết. Ôm thiếu nữ vào lòng ấp ủ, bàn tay mang vuốt dài mơn nhẹ trên gò má hốc hác, đầu vị thủy thánh bất giác cúi xuống.
Một cảm giác nhoi nhói quen thuộc dấy lên từ đâu đó sâu thẳm, Nguyễn Tuấn siết chặt bàn tay,phóng mũi lao dài về hướng kẻ địch.
“Thả Sơn Hậu ra!”
Mi trắng quét nhẹ trên mắt nữ quỷ như lông vũ thiên nga, vị thủy thánh tóc bạc áp môi mình lên đôi môi trắng bệch của người trong lòng, ánh mắt chất chứa nhớ thương cùng nỗi day dứt thầm kín.
Mắt nữ quỷ dần dần hé mở.
“Nguyễn Tuấn…”
Là hai từ đầu tiên bật ra.
Mặc kệ bị nhận nhầm, Lang Xuy phất tay, phủ tấm áo choàng đen thẫm lên người nàng, ấp ủ vào lòng như trân bảo thế gian. Đoạn, hắn lại vung tay lên trời vẽ một ấn chú hình rồng che chở lấy họ, vừa lúc mũi lao của Nguyễn Tuấn ập đến cắm phập vào kết giới.
Lang Xuy nhăn mặt, một bên vai lập tức bị nứt toác, máu ào ạt trào ra.
Đạp mây tránh né luồng tên tấn công dồn dập của các xạ binh Hoàng Hạ, hắn đưa nàng đến trước mặt Tuấn Cương cùng Mười Ba, tay đưa ra vẽ vài đường trong không khí. Kết giới giam hãm lấy họ lập tức biến mất.
“Đưa nàng ra khỏi nơi này,” mắt đỏ nheo lại, từng chữ từng lời được buông ra một cách quyền uy, đanh chắc, vị thủy thánh phương Nam nhanh chóng trao người trong lòng vào tay gã sơn hầu.
Đây hoàn toàn không phải là một lời đề nghị, Tuấn Cương biết rõ.
Theo lẽ thường, hắn là kẻ thù của dân tộc chàng, chàng phải hợp lực cùng anh trai mình đánh đuổi hắn mới đúng. Song vì chuyện của sơn mẫu Ma Thị, Tuấn Cương đã bị Nguyễn Tuấn giam lỏng hai tháng nay, nếu cả thời cơ thoát thân bây giờ còn không bắt lấy, e rằng đến cả cơ hội gặp lại người thương cũng không còn.
Huống hồ, anh của chàng từ ngày hồi sinh, dường như chẳng còn như xưa nữa.
Mưa tên lại tiếp tục bay về phía họ, Lang Xuy giơ một tay lên tạo ra tấm khiên chống đỡ, tay còn lại bắt lấy con quỷ xương nhỏ trên vai chàng. Cả hai chưa kịp phản ứng, hắn đã biến Mười Ba thành một con hồng hạc. Tuấn Cương hiểu ý, lập tức bế Lạc Cơ leo lên lưng con chim lớn.
Ánh mắt đỏ thẫm khẽ lướt qua gương mặt trắng bệt của nữ quỷ, vị Nam Hải Thủy Thánh phất mạnh áo choàng, tay phải dang ra hiệu triệu đinh ba.
Máu, liên tiếp rỉ ra từ vô số vết tên đâm. Có vẻ như khả năng tự phục hồi da thịt đã không đủ nhanh bằng tốc độ tên bắn.
“Để nàng đi!” hắn gầm, câu nói xé gió xé tên phóng thẳng đến vị sơn thánh.
“Không đời nào!”
“Để nàng đi! Ta sẽ cho ngươi thuốc giải.”
Nói đoạn, một tay móc từ bên hông ra một bím tóc đen giơ lên cao.
Bàn tay Thánh Tản nắm chặt, mắt long lên sự khẩn trương bất ngờ. Chàng thật sự không nghĩ Lang Xuy lại dễ dàng giao ra tóc trinh nữ Mễ Y như vậy.
“Làm thế nào có thể chắc chắn đó là thứ ta cần?”
“Ngươi không thể, Nguyễn Tuấn,” Lang Xuy đều đều gằn giọng, nụ cười méo mó nở ra bên dưới mặt nạ bằng bạc. “Ngươi chỉ có thể chắc chắn sự si mê của ta đối với lạc nữ kia đủ lớn để đánh đổi sinh mạng toàn dân Ba Vì.”
Lang Xuy không đáp, mắt vẫn lạnh lẽo, bàn tay đầy vẩy đỏ vẫn siết chặt đinh ba.
“Ngươi không sợ Trời sẽ phạt?” Nguyễn Tuấn nheo mắt.
Đầu hơi nghiêng, đôi mắt đỏ của vị thủy thánh trong phút chốc bỗng lóe lên sự châm biếm đầy bi thương.
Như cười. Như oán.
“Điều gì khiến ngươi nghĩ Trời không đang phạt ta rồi?”
Gió hất tung mái tóc trắng xóa, dáng đứng hiên ngang nhưng cô độc lại hiện ra, Nam Hải Thủy Thánh có lẽ chưa bao giờ khiến người xót xa như vậy. Nguyễn Tuấn nhìn chằm chằm kẻ từng nhiều lần đẩy mình vào chỗ chết, lần đầu tiên nhận thức sự thật bấy lâu bị che lấp.
Hắn đang yếu đi.
Không phải mạng sống, mà là sự tồn tại. Một sinh linh có thể mang nhiều sự sống nối tiếp nhau, nhưng nếu sự tồn tại bị rút cạn, hắn sẽ mãi mãi chẳng thể luân hồi.
Thật hoang đường. Sở hữu tấm thân bất tử, bất lão, bất thương, Lang Xuy nào khác gì thần tộc? Làm sao có thể bị suy kiệt tồn tại như vậy?
Nhưng linh tính của lạc điểu tại một nơi khí thiêng dâng đến mức cực điểm như Ba Vì tuyệt đối không thể sai.
Vậy thì hắn là ai? Hay nói chính xác hơn, là cái gì?
Lướt mắt qua bóng hình nhỏ bé đã lịm đi trong vòng tay Tuấn Cương, gã sơn thần bất giác đưa tay lên sờ ngực trái theo thói quen.
Thật lạ. Chẳng còn đau nữa.
“Ta có thể cho hắn đưa ả đi cùng con quỷ nhỏ,” Nguyễn Tuấn cuối cùng mở lời. “Nhưng ngươi phải ở lại.”
“Được.”
Lang Xuy đáp không hề do dự.
Nhíu mày lần cuối nhìn sự thản nhiên chịu trói của kẻ địch, Nguyễn Tuấn vung tay, kết giới thần cóc lập tức biến mất. Tuấn Cương nhìn bóng lưng vị thủy thánh đầy do dự một lúc, song cũng nhanh chóng cùng con hồng hạc và nữ quỷ trên tay thoát khỏi vòng vây.
Mắt dõi theo bóng chim đến khi khuất dạng, thủy thánh nhắm mắt, quay đầu lại. Đến lúc màu đỏ lại lấp ló sau rèm mi bạc, đinh ba trên tay vị thủy thánh cũng tự động bừng lên sát niệm, tay kia ném bím tóc đen về phía vị sơn thần.