Võng ngô đồng mắc ngang dưới cây pơ lang đỏ thắm, gã sơn hầu nằm đó đan gùi cho vợ, thỉnh thoảng lại đưa tay xoa đầu lạc nữ đương tựa người vào chàng đun ấm trà sim nghi ngút khói.
“Trên bản ta sơn nữ hay đeo thứ này đi hái thuốc, tiện dụng hơn nhiều so với cái rổ mây của nàng. Sau này có đi lượm trái rừng thì vác nó theo, nhớ chưa? Ta đã yểm chú xua thú vào nó, nàng có vào rừng một mình ta cũng an tâm phần nào.”
Nàng Thương gật đầu, nụ cười rực rỡ lại nở ra trên môi. Tinh khiết như nắng, tỏ tường như trăng. Tuấn Cương nhìn mà không chớp mắt, tự nhiên cảm thấy chuẩn mực vẻ đẹp của nhân loại đã sai be bét.
Phải là đôi mắt này, vết sẹo này, làn môi này, mới nên được xem là tuyệt sắc.
Từ trong góc mắt, chợt bắt gặp một làn váy trắng phất phơ. Chàng lúc bấy giờ mới phát hiện Lạc Cơ đã đứng trước mặt mình tự bao giờ. Tóc vẫn xanh, da vẫn trắng, mắt vẫn hoe đỏ, chỉ có ấn ký sen lửa trên trán nay bỗng nhiên sậm màu.
Trong đầu chàng chợt lóe lên một cuộc đuổi bắt ký ức chóng vánh, nhanh đến nỗi cả cái bóng cũng không kịp chạm.
Sự xuất hiện đột ngột của Lạc Cơ khiến nàng Thương giật mình lùi lại. Chàng bật người dậy ôm vợ vào lòng, quay sang gằn giọng với kẻ mới đến.
“Chị định hù chết chúng tôi à? Bất ngờ xuất hiện như vậy?”
Lạc Cơ không phản ứng, chỉ chăm chú nhìn cảnh trước mắt một lúc, lát sau đều đều lên tiếng.
“Tối qua tôi ngủ trong cây này.”
Vẫn vỗ về vợ, chàng thở dài, ôm nàng đứng dậy.
“Chị hết chỗ ngủ rồi sao mà lại chui vào trong cây này giành chỗ với cả đám vong hồn?”
“Cậu cũng biết trong đấy có cả đám vong hồn?”
“Ở đồng bằng mà mọc lên được cây pơ lang cao cỡ này, nếu không được vong hồn nuôi dưỡng thì còn là gì? Chị đừng chọc giận bọn chúng, tuy chỉ là vong hồn nhưng nếu tích tụ oán khí thì sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Lạc Cơ ngước đầu nhìn hoa, chầm chậm đáp.
“Tôi không chọc giận bọn chúng.”
Tuấn Cương lắc đầu như không thể tin nổi, đoạn xách chiếc gùi đan dở và dắt tay vợ mình vào nhà.
Còn ở lại một mình, nữ quỷ chầm chậm dời mắt nhìn theo bóng dáng gã sơn hầu khuất sau cánh cửa trúc, khẽ khàng buông lời.
“Là bọn chúng cầu xin tôi cứu chúng.”
Mười Ba lúc bấy giờ mới từ gầm lầu trúc chui ra. Loài quỷ xương vốn có thói quen giấu mình dưới đất cát vào ban ngày, Mười Ba tuy đã bị biến thành hồng hạc, thói quen trăm năm vẫn là điều khó bỏ. Lạc Cơ đợi cho nó đến gần mình, nhận lấy vật hồng hạc nhả ra, mắt trống rỗng liền dán vào sự chết chóc trên tay một hồi lâu.
Là một cái sọ người đã bạc trắng.
“Tao đã bao giờ nói, mày còn thính mũi hơn Chó Nhỏ chưa, Mười Ba?”
Vài hôm nữa trôi qua, Tuấn Cương hằng ngày vẫn cùng vợ vui vẻ sinh hoạt, dính lấy nhau như hình với bóng. Họ rất hiếm khi nhìn thấy Lạc Cơ. Hoặc ả chui vào cây dưỡng thương, hoặc ả lên rừng móc tim thú ăn tươi nuốt sống. Chàng thật sự không muốn nghĩ đến việc sau chút nào. Thân là một chiến binh xứ núi, lớn lên cùng các lễ tục giết chóc nhuốm đầy máu tươi, sơn hầu Tuấn Cương không phải chưa bao giờ nếm qua tim sống của thú. Nhưng mục đích của nó không ngoài trả thù hoặc mang tính nghi lễ. Chàng chưa bao giờ thích hay hưởng thụ việc đó.
Ít nhất, chàng chưa bao giờ phải.
Vì đấy chính là dấu hiệu sa đọa thành quỷ ma của một sinh linh trên đường học Đạo.
Chàng biết Lạc Cơ đã hoàn toàn nhập quỷ. So với nữ yêu của thời khắc phát cuồng trên đỉnh Ba Vì, nàng của bây giờ còn muôn phần u ám, tà dị.
Xem ra, đã không còn cách nào vãn hồi.
Có phải vì thế mà tình cảm của anh trai chàng đối với nàng ta đã hoàn toàn thay đổi?
Liệu chàng có đang sai lầm, khi đã cứu thoát và chứa chấp một con quỷ cây khát máu không?
Nàng ta tuy không có vẻ hứng thú với máu thịt loài người, song chàng vẫn cảm thấy bất an. Họa nhỡ có một ngày quỷ tính bộc phát, chẳng phải sẽ làm hại cả nàng Thương?
Và còn ký hiệu hoa sen trên trán nàng ấy, chàng dường như đã trông thấy ở đâu đó rồi.
Tất cả những việc xảy ra gần đây… khiến chàng có cảm giác như đang vươn tay sờ soạng trong bóng đêm vậy…
Ôm lấy lo âu và cảnh giác thêm một con trăng, Tuấn Cương cuối cùng cũng tỏ tường vật tay mình chạm đến là gì.
Tối đó, trăng mịt mờ, gió đìu hiu, người ta thậm chí còn nghe ra tiếng đất than thở, tiếng trời oán tức. Lầu trúc và xây pơ lang già cỗi dường như đã bị cách ly với thế giới bên ngoài bởi một lớp sương mịt mờ âm khí.
Tuấn Cương bị đánh thức bởi tiếng cột mắc võng kêu lên kẽo kẹt, nỉ non.
Nhướn mày nhìn xuống sân từ cửa sổ lầu trúc, chàng rõ ràng trông thấy con quỷ cây kia đang nằm dài trên võng, váy trắng theo nhịp đong đưa mà phấp phới trong màn đêm tĩnh mịch. Cạnh bên, ấm trà từ ban chiều vẫn còn tản ra làn khói trắng man mác buồn thương, sầu lụy.
Trong lòng dấy lên bất an, chàng quay ngoắt lại, thở phào khi nhìn thấy hình dáng thân thuộc vẫn đang say ngủ bên cạnh mình. Cúi đầu xuống, chàng hôn mạnh lên trán, lên mặt, lên cổ người thương, nhắm nghiền như đắm chìm vào khoảnh khắc.
Lúc mắt bật mở, mới phát hiện ra đóa sen lửa đỏ thẫm sau gáy vợ mình.
Tuấn Cương giật mình. Tầm nhìn lập tức bị bao phủ bởi một màu đỏ huyết.
Màu đỏ của cơn giận bất ngờ.
Rút cây giáo đồng gác nơi đầu sập, chàng mở cửa sổ nhảy liền xuống sân, phóng người lao đến kẻ đang ung dung đong đưa trên võng.
“Nói!” kề mũi giáo sát ngực trái của nàng, Tuấn Cương thét lớn. “Chị đã làm gì nàng? Tại sao trên gáy nàng lại xuất hiện ấn ký giống chị? Có phải chị đang trù ếm nàng? Chị trả ơn cứu mạng của tôi như vậy sao, dám hại đến vợ tôi?!”
Mắt không chớp, Lạc Cơ bình thản hỏi lại, giọng êm đềm, bằng phẳng.
“Cậu chắc chắn ấn ký đó là do tôi ếm lên người thị?”
Dừng một lúc, võng tiếp tục lắc lư qua lại.
“Hay nó đã có từ trên người thị từ trước. Còn cậu chỉ là gần đây mới nhớ ra?”
“Nói cái quái gì…?!”
Nàng Thương bị tiếng động làm thức tỉnh, lúc bấy giờ đã chạy đến ôm lấy chàng. Tuấn Cương thấy vợ bị mình làm cho hoảng hốt, trong lòng thương xót khôn nguôi, một tay ôm chặt nàng vào lòng, tay kia vẫn còn chỉa giáo vào tim nữ quỷ.
“Ngồi xuống đi,” Lạc Cơ phẩy tay, một đám rễ lập tức ngoi lên từ đất, quấn quít lấy nhau tạo thành một bàn tọa hình tròn. “Gió mát, hoa thơm thế này, để tôi kể cậu nghe một câu chuyện xưa.”
Nắm chặt rồi nới lỏng lực siết trên thân giáo nhiều lần, gã sơn hầu muốn mở miệng mắng mỏ ả quỷ nương trước mặt, song cũng vì người trong lòng mà dằn xuống cơn giận, đỡ vợ ngồi xuống.
Tóc xanh rũ xuống nền đất, theo mỗi đợt lắc lư của võng mà di chuyển uốn éo hệt vô số rắn lục nhoi nhúc. Lời của chủ nhân chúng từ trong trẻo như chuông vang – trong một hơi thở – bỗng trở nên tang tóc một cách dị thường.
“Ngày xưa, có một lạc nữ câm gặp cảnh bị người bao vây, được một gã trai xứ núi qua đường cứu giúp. Nàng không hề cảm kích hắn, vì cho rằng hắn vừa xen vào việc riêng của nàng, thậm chí dọc đường xuống núi còn nhiều lần toan giết hắn. Cuối cùng, vì một câu nói khó hiểu của gã trai nọ mà quyết định không xuống tay.
Nàng đưa hắn về nhà mình, mang tiếng là chữa trị cho hắn, lại dùng bùa chú khiến thương thế của hắn kéo dài. Vì nàng tò mò, tò mò cớ gì một tên sơn hầu hung hãn lại có thể đối xử với một con bé xấu xí, vô dụng dịu dàng như vậy, ôn hòa dường này…?
Thế rồi, tò mò chuyển sang hứng thú, hứng thú hóa thành quan tâm, quan tâm sinh ra tâm động.
Nàng yêu hắn và đón nhận loại cảm giác đó như đất mẹ ấp ủ cây non, như bánh nếp ngày Tết toàn vẹn vuông tròn. Chân thành trân trọng.
Chẳng ngờ, hắn không hề có tình cảm với nàng.
Ngày hắn khăn gói ra đi, nàng mới biết, tình yêu trên thế gian này không phải lúc nào cũng vẹn toàn đôi hướng. Nàng yêu hắn, không có nghĩa hắn phải yêu lại nàng. Nàng có giết hắn, hắn cũng sẽ không thể đáp trả tấm lòng của nàng. Thế nên, nàng thả hắn đi, về với đồng loại.
Cứ nghĩ buông tay chỉ có bấy nhiêu, nào ngờ thứ rơi lại là chính mình. Nỗi đau như dao cùn cứa mãi vào thịt, khiến cho nước mắt mỗi đêm cứ không ngừng tuôn chảy. Vào sông, vào rượu.
Đau đớn đã rồi, một ngày nàng quyết định, thà được sống ở bên cạnh hắn như loài tầm gửi, còn tốt hơn cô độc mà tức tưởi chết đi.
Thế nhưng, nàng cuối cùng cũng chết đi một cách tức tưởi, nơi Ba Vì, quê nhà của người mình yêu thương nhất.”
Đêm phủ mờ thị giác, ma mị bịt kín tâm can, mọi xúc cảm trên mặt gã sơn hầu đông cứng lại. Câu chuyện đã kết thúc được một chén trà, nhưng tâm trạng người nghe thì vẫn lênh đênh, trôi nổi như xác lá lạnh tanh trong ấm đất.
Thế rồi, Tuấn Cương bật cười, giọng cười giễu cợt, châm biếm, thể như kẻ đối diện mình đã hóa điên.
“Chị đang kể truyện ma hù dọa tôi và Thương à? Thương không phải người nhút nhát, nếu vì câu chuyện của chị mà đâm ra sợ hãi thì đã không sống nỗi một mình ở đây suốt tám năm.”
“Tôi chỉ kể chuyện thật.”
“Thật?” trông thấy sự bình tĩnh của đối phương, Tuấn Cương từ buồn cười sinh ra giận dữ. “Nói theo cách chị thì Thương đã chết từ mười năm trước. Vậy những ngày này là ai đã đồ xôi cho chị ăn? Là ai đã nấu nước cho chị tắm? Ngay cả ấm trà chị đang uống, là do ai pha cho chị? Nàng có làm gì động chạm đến chị mà chị lại đùa ác như vậy?”
Nữ quỷ lắc đầu, sắc đỏ hơi lóe lên nơi đáy mắt tĩnh lặng.
“Là cậu làm những việc đó.”
“Chị nói cái gì? Thương còn ngồi ngay đây-”
“Nàng ta không có thật, Tuấn Cương.”
Gió luồn qua tán lá, rì rào, nhốn nháo đến ù tai.
“Tất cả là do cậu tưởng tượng ra, nàng ta đã chết rồi. Mười năm trước.”
Trăng lặn, sao mờ, không gian chỉ còn tiếng thở. Mắt gã sơn hầu mở to, thân hình bé nhỏ ôm chặt trong lòng bỗng dưng chỉ còn khoảng không lạnh lẽo. Hụt hẫng. Trống vắng.
Chưa kịp tỉnh giấc cơn mê, vị đắng đã vội vỡ òa.
Mắt đục ngầu đầy oán trách, nước mắt chực chờ tan vỡ. “Tôi không tin! Chị nói láo! Chị đã giấu nàng ở đâu?! Vợ tôi đâu?! Thương! Thương!”
Rễ cây đội đất chui lên quấn chặt lấy con người đang ra sức giãy giụa, chủ nhân của chúng đến sát tù binh của mình, ngón tay đưa lên gạt đi loại chất lỏng yếu mềm trên mắt đưa lên miệng, lời buông ra chậm chạp như để nhấn mạnh với đối phương.
“Chúng ta sẽ biết ngay thôi, ai là người đã luôn nói láo, với cả chính bản thân mình.”
Nước mắt chạm lưỡi, nữ quỷ tộc Mộc ngửa đầu lên trời, toàn thân được con hồng hạc từ phía sau chống đỡ. Máu tích tụ lại trên bờ vai trắng xanh của nàng vẽ thành hình thù một chàng trai miền núi đang ra sức chạy, chạy mãi…
Ký ức gã sơn hầu, một cách không tự nguyện, cứ thế mà ào ạt tràn về.
Tám năm. Tám năm rồi, chàng đã bỏ lỡ nàng tám năm. Liệu nàng lạc nữ khờ dại ngày nào… có còn chờ chàng hay không? Tám năm, đối với chàng không là gì cả, đối với nàng, lại đã vượt quá xuân thì…
Bỏ lại đám sơn binh tản ra điều tra về chiếc cốc trà quái đản, chàng bay vọt về tòa lầu trúc hôm nào, lòng tràn dâng niềm háo hức không tên.
Đến nơi, chào đón chàng lại là phong cảnh đìu hiu, cô quạnh. Trúc xanh nay đã úa màu, bụi phủ mờ mịt trên mọi ngóc ngách, cỏ dại bịt kín cả cây pơ lang già cỗi.
Và thứ mùi hư thối của chết chóc.
Lần theo nó, chàng rẽ lá tiến đến gần tòa lầu trúc, phát hiện tất cả tử khí đều toát ra từ mặt đất dưới gầm lầu.
Chui xuống bên dưới lầu trúc, chàng run rẩy làm phép tách đất. Hàng chục bộ xương người trắng hếu sau đó được phơi bày trước mặt. Tất cả đều là đàn ông trưởng thành.
Tâm trí quay về cảnh tượng dân chiềng chỉ trích mình ngày rời đi tám năm về trước, Tuấn Cương bất giác vỡ lẽ. Thì ra người của bọn họ thật sự bị ăn thịt, chẳng trách cây pơ lang ngoài sân có thể trưởng thành nơi miền đồng bằng oi bức này.
Nhưng mùi của chết chóc nồng đậm như thế, vì cớ gì tám năm trước chàng chẳng thể cảm nhận? Bị ai bỏ bùa chăng?
Bàn tay siết chặt lại, chàng nhắm mắt.
Chẳng phải đã quá rõ ràng?
Thì ra, nàng Thương của chàng chính là yêu quái.
Tĩnh lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chàng niệm phép vùi lại đống xương trắng xuống lòng đất.
Không sao. Chẳng phải Ba Vì cũng đầy rẫy yêu quái? Huống hồ nàng còn đem lòng yêu thương chàng. Tuấn Cương có lòng tin bản thân có thể giúp nàng hướng thiện, cải tà quy chính.
Thời điểm chàng chui ra khỏi gầm lầu, mặt trời cũng đã tắt bóng. Tuấn Cương áp tay vào thân cây pơ lang, gọi ba vong hồn ra hỏi tung tích nàng Thương.
“Dạ, ông hầu hỏi… cái con yêu quái sống ở đây ạ?”
“Bây giờ nàng đã đi đâu?”
Ba vong hồn quay lại nhìn nhau, đồng thanh cười lên the thé.
“Con quái đó đúng là không biết tự lượng sức mình, là loài súc sinh mà còn đèo bồng trèo cao, muốn kết duyên cùng ông hầu. Đã thế, nhân lúc ông hầu bị thương đuối sức, còn dùng bùa che mắt và thân phận loài người toan quyến rũ ông. Cũng may là ông sáng suốt, không rơi vào bẫy của con súc sinh xấu xí đó,” nói đoạn, vong hồn này làm một động tác như phỉ nhổ.
“Dạ đúng ạ. Ông đi rồi, bọn con ban ngày thì hát hò mấy bài đồng dao ông hay hát cho nó nghe, ban đêm hóa thành hình ông lén vào giấc mơ của nó, khiến cho nó ngày càng lún sâu vào bể tình, đến cuối cùng hóa dại vì nhớ nhung ông da diết, bất chấp hiểm nguy chạy đến Tản Viên tìm ông.”
“Tản Viên là nơi nào chứ? Một con yêu quái nghịch Đạo như nó có thể tự tiện ra vào chốn linh khí cực thịnh như thế sao? Tin chắc lên được nửa núi nó đã sớm bị ép cho hiện lại nguyên hình, làm mồi-”
“Bọn bây nói cái gì? Nàng đến Tản Viên tìm ta? Nguyên hình… nguyên hình của nàng là gì?”
Bất an trong lòng dấy lên như lửa gặp gió. Bùng cháy.
“Dạ bẩm, là cọp trắng ạ!” ba vong hồn nhìn nhau, đoạn đồng thanh trả lời.
Từng mảng ký ức nhạt nhòa nối ghép lại với nhau, tạo thành một viễn cảnh rõ ràng như ác mộng ban ngày.
Lưỡi rìu của chàng bổ mạnh lên con vật lông trắng đang lao về phía mình. Toàn thân nó lúc đó, lạ thay, chẳng hề có lấy một chút sát khí.
Giàn tế cao ngất, nó bị treo ngược để máu từ vết nứt trên đầu chảy ra, nhỏ xuống chum chum vại vại – theo cách người ta cắt tiết một con trâu tế. Đôi mắt mở to trân trối, nỗi bi thương của một kẻ hấp hối ào ạt tràn về phía chàng, thể như một con mồi sập bẫy đang kiếm tìm sự cứu rỗi.
Cho đến khi tim gan bị lôi ra, cho đến khi da lông bị lột sạch và thịt thà bị toàn quân tiêu hóa.
Không tin. Tuyệt đối không thể nào!
Ào mình vào tòa lầu trúc, chàng lật tung mọi vật trong nhà, đến khi tấm chăn trên giường được giũ mạnh, chàng mới khựng lại.
Trong làn bụi mờ mịt rơi ra từ chăn, lấm tấm đó đây là những sợi lông ngắn. Trắng như tơ tuyết.
Tay run run rút tấm da cọp choàng chéo trên thân ra đưa lên trước mặt.
Những sợi lông trắng muốt ở lại. Yên bình, đẹp đẽ, như nơi chúng vốn thuộc về.
Tương truyền, da của cọp trắng thành tinh có khả năng bảo vệ chủ nhân khỏi tất cả sự dơ bẩn, ô uế và bùa ma chú quỷ.
Tương truyền, đời này duy nhất nó không bài xích, chỉ có thể là thứ ban đầu vốn đã thuộc về nó.
Gã sơn hầu núi Tản quỳ sụp xuống sàn.
…
Hít mạnh một hơi, mắt nữ quỷ vụt mở. Một bàn tay lập tức đưa lên vuốt lấy cổ. Cố chặn xuống cảm giác muốn ói mửa, Lạc Cơ gắng dứt mình khỏi sự kinh hoàng của nhân vật trong mộng cảnh.
Con người trước mặt nàng, lại không có đủ kiểm soát như vậy.
Chống đôi tay run rẩy lên mặt đất, vị sơn hầu núi Tản mặt mày trắng bệch, mắt ngây dại mở to nhìn trừng trừng bóng mình trên đất.
Rồi, gục đầu nôn thốc nôn tháo.
Chàng ói, ói đến muốn vỡ tung yết hầu, ói đến ruột gan đều quặn lại, tựa hồ muốn bài xích đến cả nội tạng của bản thân. Thấy màu đỏ đã lây lan khắp miệng chàng, Lạc Cơ mới dùng rễ cây một lần nữa trói chặt lấy, tay vỗ lên trán khiến chàng ngất đi.
“Xin lỗi” nàng thì thầm. “Nhưng nếu tôi còn chần chừ không đánh thức cậu, sớm muộn gì cậu cũng trở thành vật tế cho chúng.”
Mây mù tan đi để lộ mảnh trăng khuyết treo hờ hững trên ngọn pơ lang, mờ ảo và ma quái, tựa khuôn miệng toét cười cay độc của vị quỷ thánh tộc Mộc nơi mặt trái thế gian.