Lạc Cơ vốn nghĩ, cuộc sống của bản thân chỉ có bấy nhiêu, êm dịu như
thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt hồ lặng sóng, mãi mãi chăm lo cho cái mầm
trong lòng và hát ru má phúng phính trong những đêm dài oi bức.
Chẳng ngờ trong vòng một ngày, biến động hãi hùng đã oằn mình thức tỉnh.
Thủy thánh Lang Xuy, kẻ đã dạy cho nàng biết, cái chết thật ra đáng sợ đến nhường nào.
…
Hôm đó có một đoàn người kéo đến bản, kẻ đi đầu mình khoác áo choàng
vàng, trước ngực đeo lá chắn tâm bằng bạc, tự xưng là lạc hầu dưới
trướng vua Thục, lĩnh mệnh lên bản Lán bảo vệ con dân. Biết tin có sơn
thánh ngự trong bản, hắn y phục chỉnh tề đến quỳ lạy cầu phúc, sau bẩm
lên rằng vua của hắn nghe tin sơn thánh giá đáo, cũng đã khăn gói đích
thân lên đây bái phẩm, khoảng nửa ngày chắc hẳn sẽ đến nơi.
Tản Thánh nghe xong, tâm tình phức tạp, nghĩ ngợi một lúc bèn phán.
“Tản ta vốn người Văn Lang, không tiện nhận sự tiếp đón nồng nhiệt
này từ chúa Tây Âu, lạc hầu hãy tâu với vua Thục rằng sau này có dịp,
nhất định gặp lại trên đất Ba Vì.”
Nói rồi cho mời lão trưởng bản vào, bảo nay vua Thục đã đưa quân đến
bảo vệ, chàng cũng nên trở về Tản Viên, giờ sẽ lập tức lên đường. Lão
trưởng bản cùng vị lạc hầu nọ dù rất muốn giữ chàng lại, song nghĩ thánh Tản xa đất tổ đã lâu, nhớ nhà là điều không tránh khỏi, mình còn cố giữ thì thật không phải đạo, bèn chỉ cúi đầu tuân mệnh.
Phần Lạc Cơ cảm thấy chuyện này quá đột ngột, muốn ở lại nửa ngày để
đi chào từ biệt dân bản. Song Nguyễn Tuấn thường ngày vốn chiều theo
nàng, nay lại kiên quyết từ chối, một mực nắm cổ nàng lôi đi.
Bản Lán rất nhỏ, tin tức truyền đi cũng nhanh, chẳng bao lâu dân bản
đã tự động tụ họp đầy đủ ở gốc đa đầu bản, đồng loạt vái lạy tiễn sơn
thánh ra đi. Má phúng phính lạy xong thì rơm rớm nước mắt ào vào lòng
nàng, A Nha cùng một số gái bản lại nắm tay nàng như không nỡ, thầy bà
chống gậy đưa cho nàng một gói vải thô, mắt hơi ươn ướt. Lạc Cơ lúc bấy
giờ vẫn chưa ý thức được biệt ly là như thế nào, trong lòng tuy có chút
rầu rĩ, song vì ra đi cùng sơn thánh của nàng, cũng cảm thấy khuây khỏa
phần nào.
Cả ba đi được vài bước, nàng quay đầu lại vẫy.
Được vài bước nữa, lại quay đầu lại vẫy.
Thêm bước nữa, lại vẫy.
“Thầy bà dạy đó là tục đi xa của dân bản Lán, người ra đi phải quay
lại vẫy chào ba lần,” thấy ai bấy đều nhìn nàng khó hiểu, nàng vội giải
thích.
Đằng sau vẳng lại là tiếng ho sặc của thầy bà nào đó.
“Khụ… không phải, là ta dạy nó đứng ba núi quay lại vẫy chào cố hương, không phải đi ba bước…”
…
Đường đi xuống núi hiểm trở, vì thế họ không ngồi ngựa mà dắt cương
đi bộ. Đi cũng được gần nửa ngày, cả ba đến một con suối nhỏ liền dừng
lại nghỉ chân để ngựa uống nước. Lạc Cơ nhân cơ hội lôi gói vải thô của
thầy bà ra xem, thấy bên trong có tượng đất nàng nặn Thục Phán ngày đó.
Lạc nữ hết sức vui mừng, lập tức bày ra khoe.
Đương sự ngó cái tượng một lúc, dịu dàng vỗ vỗ đầu nàng, khen nàng nặn hình heo rất giống.
Hoa cỏ dưới chân tức thì héo khô.
Lạc Cơ chưa kịp lên giọng phản đối, tiếng ngựa hí vang đã chặn đứng
dòng tư tưởng. Lý do chính là đàn cá đương đua nhau ngược dòng bơi lên
thượng nguồn kia, nhiều con lại nhảy cả lên không, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
“Sao lại kỳ lạ thế này?” Dao Sùng la lên. “Lẽ nào đã đến mùa vượt cổng rồng?”
“Không phải,” mắt Nguyễn Tuấn nheo lại, bàn tay nắm chặt, dần dần
chuyển hướng nhìn về đỉnh núi cao. “Thủy thánh của chúng ngự giá, dĩ
nhiên dẫn dụ bọn tôm tép kéo về.”
Nói đoạn vung tay lên, tức thì mặt đất hơi rung động, từ xa tung lên
đám bụi mù. Lạc Cơ cố gắng đứng vững, nhận ra trong đám bụi có bầy thú
rừng đang lũ lượt kéo đến. Chưa kịp hoảng, Dao Sùng đã nhanh như cắt ôm
lấy nàng nhảy lên lưng một con cọp vằn đang trong thế phóng nước đại.
Lạc Cơ khi định thần lại, bắt đầu nhớ đến Nguyễn Tuấn, đưa mắt lên thì
vô cùng kinh ngạc.
Đập vào mắt là vị sơn thánh tay cầm rìu vàng hai lưỡi, áo lông tung
bay như chim hạc sãi cánh, chân đạp lên từng đợt đất đá dâng cao tựa
sóng thần dần dần tiến sâu vào trong núi, chẳng bao lâu đã khuất dạng.
“Thục Phán!”
…
Người ta nói, nước đem lại sự sống cho vạn vật.
Chỉ sợ ngay lúc này chính là ngược lại.
Cây đa bản Lán khẽ rung lên trong làn gió mang mùi chết chóc, nước
chảy dài trên tán lá xanh rì, hòa lẫn vào đó là bùn đất và máu người.
Mái tóc trắng như mây tung bay trong gió, mặt nạ bạc loang loáng máu
tươi, áo choàng đen một màu u uẩn, ẩn hiện bên trong là làn da bệch bạc
ám xanh làm nổi lên văn thân hình rồng uốn lượn.
Hắn đứng giữa đất trời, ngạo nghễ còn hơn đấng chí tôn. Thủy Thánh Phương Nam – Lang Xuy.
Cổ quay một vòng thể như thư giãn gân cốt, đôi mắt đỏ của hắn cũng
theo đó mà toát ra tia nhìn cuồng dại, bất chợt môi đỏ nhếch cười.
Đinh ba vung lên cắm xuống nơi đất động. Bốn bề rung chuyển.
Cơ hồ đoán ra có điều không ổn, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm, Lang
Xuy quay đầu lại toan kéo đinh ba, song đã không kịp. Kẻ địch của hắn từ phía sau đội đất nhảy lên, một rìu chém xuống làm nứt vỡ mặt nạ bằng
bạc, lưỡi rìu cắm sâu vào xương sọ.
Lần đầu tiên sau hai trăm năm bị Lang Xuy truy sát, Nguyễn Tuấn nhìn
thấy dung mạo thủy thần Phương Nam, cả thân hình lập tức sững lại.
Chỉ chờ có sơ hở đó, thủy thánh Lang Xuy phóng bàn tay đầy vuốt
nhọn về phía trái tim sơn thần. Lá chắn tâm bị dùi thủng, máu ứa ra
khiến toàn thân Nguyễn Tuấn bật lùi, chưa kịp đạp đất độn xuống thì đã
bị bàn tay vẫn còn vương máu tươi chộp lấy cổ, toàn thân cứ thế bị treo
trên không trung, tấm khiên đồng lăn trên nền đất.
“Tản Viên Sơn Thánh,” hắn nở nụ cười diễm lệ, mắt lộ ra sự cuồng dại, tay còn lại thản nhiên nhổ lưỡng rìu trên đầu ném đi. “Hai trăm năm
rồi, sơn thánh vẫn chưa nhớ kỹ bài học ta dạy ngài sao?”
“Lang Xuy… ta với ngươi không thù không oán…” máu tuôn ra từ miệng, Nguyễn Tuấn gắng gượng bật ra từng từ.
Chàng chưa bao giờ sợ chết. Thế mà bất chợt nhớ đến dáng người nhỏ
nhắn dưới buồng hoa tân lang rộ nở, lòng lại hoảng hốt như vậy…
Lang Xuy bật cười rồ dại.
“Đúng, ta với sơn thánh chẳng có chút thù oán. Nhưng không hiểu sao
từ lần đầu tiên trông thấy ngươi, ta đã…” đôi mắt đỏ màu máu bất chợt mở to, móng vuốt câm lạnh lún sâu vào chỗ thịt nhầy nhụa trên ngực Nguyễn
Tuấn, Lang Xuy bỗng chốc gầm lên. “Ta chỉ muốn móc tim ngươi ra bóp
nát!”
Phía sau có luồng gió ập đến, thủy thánh không hề xoay người, bàn tay trong một khắc rời ngực con mồi đưa về phía sau.
Vảy đỏ như máu, vuốt cong dài loang loáng khí sát phạt, vừa chạm vào
đã khiến mũi giáo vỡ vụn thành nhiều mảnh, Dao Sùng không chịu nỗi sức
mạnh từ tay rồng, lập tức văng ra phía sau.
Vừa đánh bật Dao Sùng, Lang Xuy không có thời gian thu lại tay rồng,
chỉ cảm thấy sức nặng nãy giờ đột nhiên mất đi, quay sang đã thấy bàn
tay còn lại vừa bị một con cọp vằn cắn đứt, con mồi cũng bị kẻ cưỡi trên lưng nó cướp đi.
“Hỗn xược!”
Hắn gầm lên đầy tức giận, đoạn bật người lao về phía thân hình màu
trắng đang cưỡi trên lưng cọp, vung tay một cái con cọp liền chết tươi,
để hai thân người lăn ra sõng soài trên nền đất lạnh. Lang Xuy mắt đỏ
lên, sát khí nồng nặc, giương vuốt rồng phóng về phía bóng người trắng
muốt.
Tay xé gió đột nhiên dừng lại, vừa vặn móng vuốt chỉ còn cách trán người kia một kẽ tóc.
Thấy kẻ kia đột nhiên bất động nhìn mình với đôi mắt nửa si nửa
cuồng, Lạc Cơ hai tay ôm lấy Nguyễn Tuấn theo bản năng lết về sau, đến
lúc chạm phải thân cây thô ráp mới bất lực dừng lại, chuyển hướng nhìn
đến tên quái vật điên cuồng trước mặt.
Mắt nàng mở to hoảng loạn khi trông thấy nơi bàn tay bị xé đứt, tơ
máu cuồn cuộn uốn lượn tung ra, lát sau liền tụ thành một bàn tay mới
hoàn toàn lành lặn.
“Ngươi…”
Tầm mắt vừa dời lên mặt kẻ đó, bao nghi vấn bỗng nghẹn lại nơi cổ, ở lại chỉ là sự kinh hoàng thuần túy.
“Thục Phán?” nàng run rẩy bật lên thành tiếng.
Gương mặt kia, bỏ đi đôi mắt đỏ tươi như máu và mái tóc dài trắng màu mây trời, tuyệt đối chính là Thục Phán của nàng!
Như bị ma nhập, Lang Xuy bước chậm về phía nàng, mắt vương chút quẫn
bách và rất nhiều xót thương thầm kín. Miệng lại hé mở không nói thành
lời, dường như còn không biết bản thân muốn làm gì, chỉ biết vươn tay
muốn nắm lấy.
Tay chưa chạm đến người, một lần nữa lại đứng sững.
Mắt đỏ ngầu nhìn xuống ngực trái, chỉ thấy có bàn tay đang lún sâu
vào, cả thân người sau đó bật về phía sau. Con mồi của hắn bỗng chốc hóa rồ, con ngươi thu hẹp giờ đã trải rộng một màu vàng ươm quỷ dị.
“Không-được-động-đến-nàng!” Nguyễn Tuấn gằn mạnh từng chữ, bàn tay
càng nhấn sâu định moi tim kẻ thù, triệt để chấm dứt cuộc vờn đuổi
trường kỳ này.
Nhưng, cái chàng chạm vào, lại là hư không.
Lang Xuy lúc này mới sực tỉnh, trông thấy sự ngạc nhiên dần chuyển
kinh hoàng trên gương mặt Nguyễn Tuấn thì bắt đầu cười lên man rợ, vung
tay hất chàng ra xa.
Ôm lấy hốc tim toạt vỡ, hắn nặng nhọc đứng thẳng dậy, từng bước một
đi về phía người thiếu nữ áo trắng đang ra sức chạy đến chỗ Nguyễn Tuấn. Đến khi đã đứng trước mặt hai kẻ đó, hắn mới nghiêng đầu, biểu hiện lại toát ra vẻ rồ dại của một tên mất trí.
Lạc Cơ ôm chầm lấy Nguyễn Tuấn, dùng thân chắn trước mặt chàng, mắt ngân ngấn nước thét to. “Ngươi đừng đến gần! Đừng đến gần!”
“Nàng…” vẫn mang dáng vẻ một kẻ si cuồng đến điên dại, hắn run rẩy
vươn tay toan chạm vào má nàng, giọng mang niềm xót xa vô hạn, hoảng hốt vô bờ “… đừng khóc. Ta xin nàng… Muốn ta làm gì cũng được, nàng đừng
khóc…”
“Ta muốn ngươi đi.”
Hắn hơi lắc đầu với chính bản thân, có chút loạn trí, rất nhiều chối bỏ. “Ta không muốn đi…”
“Không phải ngươi nói ta muốn gì ngươi cũng làm sao?” Ôm lấy đầu
Nguyễn Tuấn kéo vào lòng, nàng run giọng thét. “Ta muốn ngươi đi! Từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa! Đi đi! Đi!”
“Được, được, ta đi… Nàng đừng khóc, nhất định không được khóc.”
Vừa nói hắn vừa ôm ngực lảo đảo thụt lùi, lúc sau phóng người vào vòi rồng mất hút, để lại cũng chỉ hai từ “đừng, khóc.”
Dao Sùng lúc bấy giờ đã bò được đến cạnh Lạc Cơ, không nói một lời
bèn rút dao găm ra cắt một đường trên tay nàng, đoạn đưa đến miệng vị
sơn thánh vốn đang dần dần chìm vào vô thức. Nước mắt Lạc Cơ lăn dài
trên má, quá kinh hoàng nên để mặc Dao Sùng muốn làm gì thì làm, mắt chỉ chăm chú vào thân hình to lớn nằm bất động trên nền đất lạnh.
Một lúc lâu sau, từ ngực Nguyễn Tuấn trồi lên một vật nhọn màu trắng, Dao Sùng dùng tay rút mạnh.
Trắng, nhọn, cong vút, thì ra chính là móng vuốt của Lang Xuy.
Vết thương sau đó cũng lành lại một cách thần kỳ, chẳng lâu sau Nguyễn Tuấn đã sặc ra máu đen, từ từ mở mắt nhìn nàng.
Hai từ đầu tiên chàng nói, kỳ lạ thay, cũng là ”Đừng, khóc.”
Dao Sùng đỡ thánh chủ của mình ngồi dậy dựa vào gốc đa, không muốn
chàng nhìn thấy vết thương trên tay Lạc Cơ, nhanh chóng nhờ nàng đi lấy
nước. Cảm thấy Nguyễn Tuấn đã qua nguy hiểm, sắc mặt hồng hào lại rất
nhiều, nàng mới chịu đứng lên bỏ đi.
Đến bên bờ ao, chợt một cơn gió mang theo mùi máu ập đến. Nàng choáng váng suýt nữa đã ngã xuống, tâm thần có chút hoảng loạn nhìn về phía
bản làng.
Như ma xui quỷ khiến, nàng đứng dậy đi về phía bản.
Bước chân xuyên qua lũy tre xanh rì, sự ma mị trong đầu dần dần bị xé toạt, để lộ ra ma quỷ thật sự.
Xác người không vẹn thây nằm la liệt, tay chân đứt lìa vắt vẻo trên
những mái nhà sàn, thân thể vặt vẹo của trai gái trong bản chất thánh
đống, những đôi mắt trắng dã mở to kinh hãi.
Và máu.
Gió thổi qua, cái đầu lão trưởng bản lăn lông lốc từ trên sàn xuống đất, đụng chân nàng thì dừng lại.
La Dực và A Nha ôm chầm lấy nhau nằm ra đất, nửa thân dưới của cả hai đã rơi đâu mất.
Thầy bà tay nắm chặt cơi trầu, gương mặt phúc hậu giờ chỉ còn một nửa.
Là cái chết.
Thủy thánh Lang Xuy, bài học này thật quá đắt giá rồi.