Đồng Thời Xuyên Vào Hai Quyển Sách, Làm Sao Đây?

Chương 18-2




Tác giả: Hồng Cần Tô Tửu
Editor: Cáo
_____
Mềm như vậy, thân mật như vậy.
Hắn cũng không lường trước được tình huống ngoài ý muốn này. Nhưng mà hắn rất thích.
Nghĩ đến đây, khoé môi dần cong cong.
......
Cũng không biết có phải do ảo giác của Khương Hành hay không, cô thấy giữa mình và Cố Tu Hạc có gì đó thay đổi từ khi xảy ra sự cố ngoài ý muốn mấy hôm trước.
Nhưng không chờ cô cẩn thận nghĩ kỹ rốt cuộc thay đổi ở chỗ nào, trường học đã xảy ra một chuyện lớn.
Chuyện lần này còn liên quan đến Cố Tu Hạc.
Đầu tháng tư thời tiết dần ấm áp, học sinh đều thay sang áo khoác mỏng.
Hôm nay Khương Hành mặc áo khoác vàng nhạt, mặc lên người nổi bật làn da trắng nõn rồi tới trường sớm. Tất nhiên là sớm đối với cô thôi, khi đến lớp thì người đã tới hơn nửa rồi.
Đây là do chức vụ lớp trưởng kích thích, bằng không khẳng định cô sẽ không cần mẫn như vậy.
Nhưng không khí lớp học hôm nay có vấn đề. Không có người đọc sách, một đám châu đầu ghé tai cũng không biết đang nói chuyện gì. Giờ này thường ngày mọi người đã sớm giở sách lớn tiếng đọc bài rồi.
Khương Hành ngồi vào chỗ nhưng không thấy Cố Tu Hạc, còn tưởng hắn đi WC, nào biết chờ đến khi tan học cũng không thấy người trở về.
"......" Bị táo bón?
Khương Hành tò mò chạy tới hỏi Trần Tuyết.
Trần Tuyết phức tạp nhìn cô một cái, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu: "Cậu...... Cậu có biết ba Cố Tu Hạc là tội phạm cưỡng gian không?"
Khương Hành hoang mang không rõ tại sao việc này lại xảy ra vậy?
Xoay đầu nhìn, thấy rất nhiều người đang châu đầu khe khẽ nói nhỏ.
Trần Tuyết thấy vậy còn tưởng cô không rõ, ánh mắt tỏ vẻ đồng tình nhưng vẫn giải thích đầu đuôi: "Tớ cũng không biết là ai truyền ra, buổi sáng nay nghe được người ta nói ba của cán sự vật lý lớp ta thế kia, còn nói năm đó người bị hại là vị thành niên, hành vi ác liệt, ngồi tù đến bây giờ còn chưa ra."
Thấy Khương Hành không nói lời nào, Trần Tuyết nghĩ đến quan hệ của cô cùng Cố Tu Hạc, nhịn không được nhiều lời một câu: "Cậu còn nhớ tội phạm cưỡng gian năm ngoái không? Đến bây giờ vẫn còn có người mắng đó. Cậu...... Tớ cảm thấy cán sự vật lý tuy vô tội, nhưng nếu ba cậu ấy là tội phạm cưỡng gian thì.. việc khá nghiêm trọng đó."
Bọn họ còn nhỏ, bảo yêu sớm gì đó cũng không thể thích người như vậy được, cảm giác về sau sẽ chịu rất nhiều tổn thương.
Khương Hành biết Trần Tuyết vì nghĩ cho cô mới nói những lời này, nhưng cô vẫn lắc đầu: "Cậu ấy không giống."
Đúng thật là không giống nhau. Tuy ba Cố Tu Hạc thời trẻ là lưu manh không học vấn không nghề nghiệp nhưng không phạm tội cưỡng gian. Vấn đề này trong sách không giải thích rõ ràng. Chỉ biết chuyện năm đó sau khi người ra tù không bao lâu liền chết, sau đó trong quá trình cảnh sát điều tra nguyên nhân cái chết thì phát hiện có nội tình, đơn giản trước kia cha hắn chỉ là lưu manh nên không ai tin cả.
Mười năm trước, pháp luật khi đó còn không hoàn thiện như đời sau, sai cũng là sai rồi. Nhưng cũng bởi vì muốn tìm ra chân tướng mà Cố Tu Hạc làm cảnh sát.
Nhưng việc này cô nhớ là xảy ra ở học kỳ sau của năm ba, giờ lại tới sớm hơn một năm.
Khương Hành không biết là tốt hay xấu nữa.
Khi đi học, Khương Hành thấy Cố Tu Hạc đi vào phòng học, mặt trắng bệch.
Đứng trên bục giảng là giáo viên hóa, một nữ giáo viên hơn bốn mươi tuổi, ngày thường vô cùng nghiêm khắc. Người duy nhất trong lớp có thể diện kiến gương mặt tươi cười của cô chỉ có Cố Tu Hạc, mỗi lần có tiết đều để ý hắn. Nhưng hôm nay nhìn thấy nam sinh vào cửa, mặt mang theo đánh giá cùng không vui vẻ gì cho cam.
Tuy chỉ nhíu mày nhưng Khương Hành biết không giống trước nữa rồi.
Trong nháy mắt, phòng học yên lặng.
Sau đó là ánh mắt đảo tới như có như không.
Điểm này Khương Hành ngồi bên cảm nhận được sâu sắc nhất.
Khương Hành không biết nên giúp hắn như thế nào.
Cuối cùng xé từ vở ra một mảnh giấy viết mấy câu rồi lặng lẽ đưa qua phía dưới bàn cho hắn.
Nam sinh rũ mắt nhìn sách vở, không động đậy.
Cũng không nhận tờ giấy này.
Cố Tu Hạc bị cả lớp bài xích.
Khi tan học, hắn không vùi đầu làm bài tập nữa, ghé lên bàn ngủ, mặt hướng tới vách tường.
Khương Hành vốn định nói gì đó nhưng thấy hắn như vậy cũng không dám quấy rầy.
Cũng vào lúc này, nữ sinh ngồi ở giữa lớp đột nhiên lớn tiếng nói: "Lần trước người nào đó bị xé notebook căn bản không phải do tôi làm, tôi đều nghi ngờ có phải người nào đó tự biên tự diễn hay không. Thì ra con trai tội phạm cưỡng gian làm ra chuyện này cũng không có gì kỳ quái."
Lời này vừa nói ra, lớp học vốn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại.
Không có người lên tiếng phản bác.
Khương Hành nắm chặt nắm tay, cuối cùng đứng lên, phản bác ập xuống nữ sinh kia: "Cậu cũng nói là nghi ngờ đấy thôi, không có chứng cứ nhưng ở chỗ này loạn ngôn, như thế nào, vui vẻ lắm đúng không? Rốt cuộc cũng tìm được người gánh tội thay ha. Lưu Mộng Dao, Cố Tu Hạc không tốt nhưng cậu ấy tốt hơn cậu một ngàn một vạn lần, ít nhất cậu ấy chưa từng làm bạn học bị tổn thương, cũng chưa bao giờ chép bài còn đến chết cũng không thừa nhận, càng sẽ không vì thành tích người khác tốt hơn liền ở sau lưng nói xấu người ta. Lúc trước tôi mời các bạn nữ trong lớp ăn cơm, cậu như nào còn có mặt mũi đi cơ, quên mất mấy ngày trước còn nói xấu sau lưng tôi rồi hả?"
Khương Hành chưa từng dùng giọng nói lớn như vậy nói chuyện bao giờ, lại còn hung dữ như vậy nữa. Bạn học đều ngạc nhiên không thôi.
Tuy rằng mọi người đều trầm mặc nhưng không khí sau những lời này không còn bị đình trệ nữa.
Ít nhất đã có nhiều người đem tầm mắt trên người Cố Tu Hạc chuyển sang Lưu Mộng Dao. Lần này trong mắt là khinh bỉ chói lọi.
"Khương Hành, cậu......"
Lưu Mộng Dao như bị khó thở, mặt đỏ bừng căm tức nhìn cô, buột miệng thốt ra: "Cậu bênh vực con trai của tội phạm cưỡng gian sao? Vậy mà cậu còn bảo vệ cậu ta cơ."
Khương Hành lạnh nhạt nhìn cô ta: "Tôi không quen biết tội phạm cưỡng gian gì hết, tôi chỉ biết Cố Tu Hạc, tôi chỉ biết Cố Tu Hạc cực kỳ tốt, mà cậu thì làm cho người ta chán ghét thôi."
"Cậu......"
Lưu Mộng Dao còn muốn nói gì đó, Trần Tuyết cách cô một tổ đột nhiên châm chọc: "Lưu Mộng Dao, đừng có mà cậu cậu cậu, lại thế nào nữa? Bài không phải mình chép à, đúng là trong ngoài khác nhau một trời một vực."
Khương Hành ngồi xuống, nghe được lời này liền quay đầu nhìn Trần Tuyết, trong mắt mang theo vài phần cảm kích.
Trần Tuyết cong mắt với cô.
Tiết ba, Cố Tu Hạc cúi đầu làm bài tập.
Khương Hành không biết nên nói sao, bởi cô biết mình nói gì cũng vô dụng. Chỉ là cô không nghĩ tới sau khi tan tiết ba, từ WC về thì chỗ ngồi bên cạnh đã trống không.
Cặp sách gì đó đều không còn.
Đến trưa đi hỏi chủ nhiệm lớp mới biết được hắn xin nghỉ.
Có thể mấy ngày nữa sẽ đến, cũng có thể về sau sẽ không đến nữa.
Khương Hành từ trong văn phòng đi ra, gặp Mục Cảnh Sơ tới đưa bài tập. Nam sinh một tay kéo cô kéo đến góc ngoặt, dùng sức siết chặt tay Khương Hành, thần sắc hung ác nham hiểm: "Là do cậu làm hại."
Tâm tình Khương Hành vốn đã không tốt, nghe xong lời này tức giận đến mức vứt tay hắn ra: "Tôi làm hại? Sao không nói là cậu hại đi!"
Nói xong còn chưa hết giận, phẫn nộ mắng lại: "Cậu luôn quấn lấy Cố Tu Hạc làm cái gì, chuyện của tôi với hắn, cậu thò mồm vào làm mẹ gì?"
Sắc đen trên mặt Mục Cảnh Sơ như có thể nhỏ thành mực.
Khương Hành mặc xác cậu ta, xoay người rời đi.
Tan học buổi chiều, Khương Hành lại đến nhà Cố Tu Hạc thuê, thấy nhà đã khóa, căn bản không có ai.
Về nhà đi tìm bà Vương dưới lầu, bà cũng nói Cố Tu Hạc hôm nay gọi điện đến nói về sau không tới nữa.
Khương Hành nhìn điện thoại gọi không được, đột nhiên có chút khó chịu. Rõ ràng hắn không làm gì sai, nhưng người bị thương lại luôn là hắn.
Ngày hôm sau, Khương Hành đến trường vẫn không thấy Cố Tu Hạc nhưng giữa trưa lại gặp Tạ Sầm.
Cậu ta đứng ở cổng trường, cô đi ra hơi muộn, cổng trường không còn mấy người nên liếc mắt một cái liền thấy được cậu ta.
Nam sinh đã nhuộm tóc đen, cũng mặc quần áo kiểu dáng bình thường, hắn nhìn cô hỏi: "Khương Hành, chúng ta có thể làm lại từ đầu không?"
Khương Hành không có cảm giác, dù sao nội tâm cũng không dao động, nhìn cậu ta một cái, lắc lắc đầu: "Xin lỗi."
Vòng qua cậu ta muốn rời đi.
Chỉ là thoáng qua.
Sắc mặt Tạ Sầm bên cạnh khó coi vô cùng, đột nhiên xoay đầu chất vấn: "Chẳng lẽ cậu còn thích hắn? Cậu không nghe người khác nói sao? Ba hắn là tội phạm cưỡng gian. Cậu có biết tội phạm cưỡng gian là gì hay không? Tớ thừa nhận trước đây tớ không có gì ưu tú hơn hắn. Hiện tại thì sao? Tớ có chỗ nào kém hơn?"
"Rốt cuộc mắt cậu kém đến mức nào mà thích loại người này......"
Khương Hành tát cậu ta một cái, ngăn lại lời nói.
Nam sinh mặt không thể tin trợn to hai mắt nhìn cô.
Khương Hành không sợ hãi, ngược lại phẫn nộ trừng cậu ta: "Cậu đúng là khiến tôi ghê tởm."
Cô nhớ đến hôm qua Mục Cảnh Sơ nói câu kia là có ý gì.
Việc này là do Tạ Sầm làm.
"Mặc kệ cậu ấy có loại cha nào, trong mắt tôi cũng không khác gì nhau. Mà cậu, lấy cái gì so sánh cậu ấy? Cậu không đẹp bằng cậu ấy, thành tích không tốt hơn cậu ấy, trừ việc chơi gái thì còn có cái gì cơ? Chơi gái cũng dựa vào cha cậu, hiện tại còn dùng loại phương thức này đi thương tổn người khác, đúng là làm người ta khinh thường."
Nói xong lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, nhấc chân rời đi.
Tạ Sầm giữ chặt tay cô, biểu tình trên mặt vặn vẹo: "Cậu lặp lại lần nữa."
"Lại nói thêm mười lần cũng là như thế đấy." Ném tay cậu ta rất dứt khoát.
Tạ Sầm trơ mắt nhìn người rời đi, mắng to với những người đang đứng xem trò hay: "Cút!"
Khương Hành lại đến nhà hắn thuê. Phòng đã trống không, chủ nhà nói trả phòng rồi.
Đột nhiên có dự cảm không lành.
Thậm chí cô không xác định được có phải do mình tham gia vào câu chuyện nên Cố Tu Hạc mới thôi học hay không.
Thứ sáu, Khương Hành biết được địa chỉ gia đình Cố Tu Hạc từ chủ nhiệm lớp.
Nhà chú của Cố Tu Hạc ở ngoại ô thành phố. Bên này cô không quen lắm, tìm đường trên mạng sau đó hôm sau ngồi xe buýt đến.
Bến xe cuối ở đây là một sườn núi hoang vắng, một cái sân ga cũng không có, chỉ có cây cột cắm bảng địa chỉ. Đi đến phía trước một chút, con đường hai bên là một loạt phòng ở kiến trúc cũ xưa, đa phần đều là cửa hàng, siêu thị nhỏ, cửa hàng sửa xe...... Mặt sau cửa hàng mấy chục mét là từng dãy phòng ốc.
Nhà chú Cố Tu Hạc hẳn là ở chỗ này.
Khương Hành đi đến những dãy phòng ở đó.
Cô đang lo tìm không thấy người, không ngờ mới đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy một bà lão đang xách theo một thùng quần áo vào sân, Khương Hành vội đi qua.
Mới vừa tới gần sân, cô liền nghe được một giọng nói quen thuộc.
"Tiểu Quyên, con phơi quần áo nhé, ta đi pha sữa cho em con."
"Đã biết."
Giọng nói con gái sắc nhọn, không êm tai nhưng rất rõ ràng. Khương Hành đi đến sân, quả nhiên nhìn thấy một nữ sinh đầu tóc đủ màu.
Những cái khác không nhớ nhưng đầu tóc này cô nhớ rất rõ, là em họ sói mắt trắng của Cố Tu Hạc.
Em họ cũng nhìn thấy Khương Hành, nhíu mày ném quần áo trong đi, không khách khí hỏi: "Cô là ai?"
Khương Hành nhìn trong sân không có ai, do dự đi vào.
Em họ sói mắt trắng nhìn cô tiến lại đây, mày nhăn càng chặt: "Rốt cuộc cô là ai? Tới nhà của tôi làm gì?"
Khương Hành liếc sân một vòng, không thấy bóng người quen thuộc liền đi thẳng vào vấn đề: "Cố Tu Hạc đâu?"
Em họ sói mắt trắng đánh giá Khương Hành một vòng, nghe tên Cố Tu Hạc nháy mắt mang theo vài phần chán ghét: "Không ở đây."
Khẩu khí không hề tốt.
Khương Hành xoay đầu nhìn cô ta: "Ở đâu?"
Nghĩ nghĩ còn thêm một câu: "Giáo viên bảo tôi đến đây tìm cậu ấy."
Em họ căn bản không sợ, còn bày ra vẻ mặt thương mà không giúp gì được nhún vai: "Tôi nào có biết, từ trước đến giờ anh ta đều thích chạy loạn."
Khương Hành không thích cô ta thuận miệng vu khống như vậy. Nhớ năm ngoái Cố Tu Hạc còn vì cô ta mà bị thương, có chút không đành lòng cho hắn.
Biết người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trực tiếp hạ giọng uy hiếp: "Tôi nhớ cô tên Cố Quyên, đang học năm ba. Năm ngoái khi án cưỡng gian xảy ra, anh cô vì cứu cô mà bị thương."
"Nói xem, nếu bạn học cô biết cô từng bị tội phạm cưỡng gian xâm phạm thì sẽ nghĩ như thế nào? Cô cũng không còn nhỏ, mấy năm nữa còn có thể gả ra ngoài sao?"
Mặt em họ sói mắt trắng trong nháy mắt trắng bệch: "Cô......"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.