Động Tiên Ca

Chương 9



Vì tránh cho đầu nổ mạnh, tôi quyết định không thèm nghĩ đến mớ không gian vũ trụ tu tiên loạn thất bát tao này nữa.

Có thế nào hắn vẫn là Vô Cùng, một tên biến thái mặt cười ngây ngô. Mỗi mình hắn thôi cũng đã đủ phức tạp lắm rồi, không cần phải đi truy cứu bối cảnh của hắn nữa… nếu như tôi không muốn bị phun óc do sử dụng trí não quá độ.

Hiện tại tên “mặt cười ngu” (Hỉ Hàm Nhi) kia đang ở bên ngoài đập cửa đến rung trời, rất bất mãn tôi tắm rửa lâu quá. Tôi đương nhiên đã học được Chấn y địch trần, cũng biết mình đã rất sạch sẽ rồi. Nhưng tắm rửa là chuyện hưởng thụ của mỗi một người hiện đại, cho dù tôi đã đến cái triều Đại Minh loạn xạ ngầu này, cũng không thể cướp đoạt đi cái quyền tắm của tôi được.

Chuyện này có liên quan đến thỏa mãn tinh thần, chứ chả can hệ gì đến bẩn hay không bẩn cả.

“Đừng có làm ồn nữa!” Tôi rống to, “Ngay cả tắm cũng muốn quấy rầy… không phải ngươi nói là muốn đi đào bảo sao?”

“Ba khối tiên thạch hạ cấp mà bảo cái gì?” Hắn khịt mũi khinh khỉnh, “Đưa cho hắn cũng không thèm, ta cư nhiên thế mà nghẹn khuất đi thu loại rác rưởi này… Hôm nay ta còn chưa chải đầu đấy! Nếu không ra ta liền vào đó! Có gì mà ta chưa thấy cơ chứ…”

“Cái đầu của ngươi… vĩnh viễn có rối đâu mà phải chải?!”

“Vậy ngươi có cái gì cần tẩy mà phải tắm?”

…Thật vất vả mới được ở trong một khách sạn lớn nhất kinh thành, còn không cho tôi hưởng thụ một chút lạc thú tắm bồn, còn có thiên lý hay không hả?

Nhưng bị Vô Cùng phá cửa tông vào hay là ngoan ngoãn mở cửa, hai mối họa, chọn cái nhẹ hơn, tôi còn tâm không cam tình không nguyện đứng lên mặc quần áo, làm mặt lạnh ra mở cửa. Hắn bực dọc đi vào, đá bồn tắm bay ra cửa phòng, thuận tiện làm bốc hơi nước đọng trên đất.

Tôi đang lau khô tóc, hắn tùy tiện vỗ hai cái liền khô. Thở phì phò ngồi xuống, “Chải đầu!”

Từ lúc vào kinh thành, tính tình hắn trở nên không tốt. Chúng tôi vốn nghĩ đến dưới chân thiên tử, có lẽ sẽ đào được nhiều bảo vật hơn, ai dè lại hoàn toàn trái ngược. Càng hy vọng thì càng thất vọng, tâm tình hắn rất tệ, quả thật là không gì sánh kịp.

Điều duy nhất có thể khiến hắn bình tĩnh, chỉ có chải đầu. Tôi nghĩ việc này có ý nghĩa và công hiệu tương tự như mèo tự rửa mặt, khỉ chải lông bắt rận cho nhau vậy. Tôi đề nghị hắn biến thành một con mèo tự mình chải chuốt đi, kết quả là bị hắn biến thành một con mèo xúi quẩy, bắt tôi ăn hai con chuột.

Biết thế tôi đã đề nghị hắn biến thành khỉ, ít nhất khỉ được cho ăn trái cây. (sao chị không nghĩ là ăn rận =.=’)

Thật muốn cắm cây lược gỗ vào đầu hắn, đáng tiếc tôi bị bức bách bởi thế lực tàn ác, giận mà không dám nói gì. Có điều tóc hắn thật đẹp, đen như lông quạ, bóng như dải lụa đen. Mỗi lần chải đầu cho hắn, ngay cả tâm tình tôi cũng bình tĩnh trở lại.

Nhưng vừa ngẫm lại lại thấy bi thương, tôi quả thật đã trầm luân, thế này có khác gì hai con khỉ tỉa lông cho nhau chứ?

Hơi thở của hắn dần dần đều đặn xuống, “Loan Ca, có cha mẹ… là cảm giác thế nào?”

Tôi thoáng ngưng trệ, “Cha ta là một gã khốn. Mẹ ta lại rất tốt, có điều hơi thiếu dây thần kinh… sao tự dưng ngươi lại hỏi cái này?”

Hắn im lặng, một lúc lâu mới nói, “Ta đương nhiên không có… mà là hắn, lúc một tuổi mẹ hắn đã chết, lên năm sáu tuổi thì hắn bị cha mình bán đến Động Huyền làm dược đồng chạy việc. Hắn không nhớ rõ mặt cha mẹ.”

(MTY: thường xuyên sẽ thấy Vô Cùng nhắc đến “hắn”, hắn đây chính là bản tôn, là cái người chia nguyên thần mình thành 4 phần á)

Tên ‘mặt cười ngu’ này chắc chắn hôm nay đã gặp chuyện gì đó.

“Lục Tu Hàn chính là ngươi, ngươi chính là Lục Tu Hàn.” Tôi thở dài. Lúc hắn không gây sự với tôi, ngẫu nhiên sẽ có lúc phát ra nhân tính, những lúc đó tôi sẽ rất khó mà hung bạo với hắn. Ấn tượng đầu tiên luôn rất quan trọng, lúc nào tôi cũng cảm thấy, hắn vẫn là đứa bé yếu ớt, toàn thân đầy máu kia, hấp hối vươn tay túm lấy tay áo tôi.

Lương tâm đặt không đúng chỗ lại thêm bản năng người mẹ, thật sự là nỗi bi ai của người phụ nữ mà.

“Không phải.” Hắn nghiêm túc trả lời, “Hắn là hắn, ta là ta, lão Nhị là lão Nhị, lão Tam là lão Tam. Chúng ta giống như là giâm cành phân gốc vậy, tuyệt đối sẽ không ở cùng một gốc cây nữa.” Hắn nhấn mạnh, “Ta chính là Vô Cùng.”

… Đừng có vũ nhục thực vật. Thực vật người ta không có cái tật xấu tương tàn nuốt chửng lẫn nhau.

“Thực vật là loài rất hòa bình.” Tôi trả lời đầy ẩn ý.

“Cái gì?” Hắn nghe không hiểu.

Tôi hàm hồ cho qua, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“… Có một đứa bé, thiếu chút nữa bị ngựa giày chết. Cha nó chỉ là một người phàm, nhưng lại xông tới bảo vệ nó.” Hắn trầm mặc trong chốc lát, “Đứa bé kia, khóc rất thương tâm, người đàn ông thoi thóp kia, nâng tay dỗ dành đứa bé, bảo nó đừng khóc.”

Hắn vẫn có hẳn một vấn đề. Hắn có được tất cả trí nhớ và tình cảm, nhưng hắn không chấp nhận bản tôn, chỉ hờ hững thu lấy tri thức hắn cần. Chốn hồng trần vạn trượng, vui buồn ly hợp này, so với người cách một tầng trí nhớ như hắn mà nói, có lẽ hình ảnh kia đã gây chấn động rất lớn không chừng?

“Ta đã giết con ngựa kia, cứu người đàn ông nọ.” ngữ khí của hắn mềm nhẹ, “Ta không nên làm như vậy có đúng không? Nếu là hắn chắc chắn sẽ không phải làm như vậy. Chuyện như vậy chỉ sẽ rước tới phiền toái… Ta cảm thấy vừa vui vừa khổ não, lại cảm thấy thật phiền…”

Không nhịn được, tôi sờ sờ đầu hắn. Mặc dù hắn làm ầm ĩ như thế, ngây ngô như thế. Hắn tà ác một cách rất hồn nhiên, nhưng dẫu sao vẫn là hồn nhiên.

“… Ngươi không phải đã nói ngươi là Vô Cùng ư? Vậy ngươi quan tâm liệu Lục Tu Hàn có làm cái gì hay không, để làm gì? Ngươi thích làm gì thì cứ làm cái đó… lúc ngươi bắt nạt ta có do dự đâu, hiện tại do dự cái gì? Ta không tin Lục Tu Hàn sẽ bắt nạt ta như thế.”

“Tất nhiên rồi.” Hắn cúi đầu nở nụ cười, “Bắt nạt ngươi thật thú vị.”

Tôi hậm hực chải ba cái, hận không thể giật phăng đầu hắn xuống.

Hắn bị tôi kéo đau, ôm đầu nhảy dựng lên, “Ba ngày không đánh, tính nhảy lên đầu lật ngói rồi đúng không!”

Đang thủ thế chuẩn bị khai chiến, vẻ mặt hắn chợt nghiêm lại, hơi thở lạnh lùng, mở miệng phả ra sát khí cuồn cuộn, “Quả nhiên phiền toái đến rồi.” Hắn quát nhẹ với tôi, “Đợi ở đây đừng đi đâu hết, chờ ta trở lại.”

Miệng niệm phi kiếm, nháy mắt không còn thấy bóng dáng.

Cầm cây lược gỗ, tôi đứng trân trân ngây người.

o0o

MTY: thật ra anh Vô Cùng vẫn rất ngây thơ đúng không, từ nhỏ đến lớn bị nhốt trong mật thất, đút đan dược thì ăn, chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tính cách vặn vẹo của anh cũng từ đây mà ra… Hàizz… cũng do Lục Tu Hàn cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.