Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 2 - Chương 19: Manh quái tử (Thầy bói mù) – 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

5jpg

Vóc người Huyền Mẫn rất cao, tiểu tặc này chỉ nhỉnh hơn hông hắn một chút, bộ dáng trông như khỉ ốm, cùng lắm là tám chín tuổi. Sau khi bị túm cổ áo cậu ta liền giương nanh múa vuốt giằng ra, nhưng chẳng thể nào cào trúng người Huyền Mẫn, cuống đến độ gào to: “Cứu mạng —— Ăn cướp —— Á á á á —— Ngươi buông ra ——”

Vừa ăn cướp vừa la làng còn khóc lóc om sòm thế này, thằng nhóc này xem như là kẻ đầu tiên, Tiết Nhàn nhìn mà không thể không ca ngợi.

Đáng tiếc lừa trọc là kẻ không hiểu nhân tình, nam nữ già trẻ ở trong mắt hắn chẳng có gì khác biệt, hoàn toàn không giống tăng nhân bình thường. Huyền Mẫn vẫn giữ bộ dáng bình thản không gợn sóng như trước, một tay túm tiểu tặc, tay còn lại lấy từ trong người ra một tấm phù, không nhẹ không nặng vỗ vào đỉnh đầu tiểu tặc, nói: “Cấm ngôn.”

Tiểu tặc: “……….”

Tiếng kêu khóc oai oái bỗng ngưng bặt, nghẹn đến mức tiểu tặc kia chết đi sống lại, mặt đỏ bừng bừng.

Móng vuốt ướt nhẹp của Tiết Nhàn yên lặng sờ miệng mình, không hiểu sao có chút đồng cảm, kết quả vì bị dội ướt đẫm đến mềm oặt, cái móng vuốt kia không cẩn thận dính luôn vào miệng. Nếu y cố dứt ra, phỏng chừng sẽ kéo đứt tay, hoặc là rách miệng, vô cùng đòi mạng.

Huyền Mẫn trùng hợp cũng liếc mắt nhìn, thấy nghiệp chướng vẫn duy trì tư thế ngốc kia không nhúc nhích.

Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi nhắm mắt lại: “………” Thanh danh một đời bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Ai tới cho y một sợi dây thừng đi, treo cổ con lừa trọc này lên thì sẽ chẳng ai biết được bộ dáng mất mặt này của ta.

Huyền Mẫn rũ mắt nhìn tiểu tặc, lạnh nhạt nói: “Vươn tay.”

Hoàng phù trên trán tiểu tặc rung lên, cậu ta vươn thẳng hai tay như thể con rối bị điều khiển, vẻ mặt đời chẳng yêu nổi.

Khi Huyền Mẫn lấy kim châu từ tay cậu ta, tiểu tặc kia cũng không biết là xấu hổ hay tức giận, từ đầu đến cổ đỏ lựng, ngay cả cặp mắt cũng đỏ. Song vẻ mặt vẫn ương ngạnh, dáng vẻ “Ngươi có giỏi thì đánh chết ta đi”, đúng là hơi thiếu dạy bảo.

Đạt được mục đích, Huyền Mẫn cũng không cấm cậu ta nữa, hắn nâng tay lấy lá phù trên trán tiểu tặc đi, một lần nữa gấp lại, sau đó cất đi.

Tiết Nhàn trông ngóng nhìn chằm chằm kim châu trong tay Huyền Mẫn, chờ lừa trọc đưa viên châu cho y.

Y chưa từng nghĩ lừa trọc sẽ giúp mình như thế, nhất thời lục ra được một chút lương tâm ít đến đáng thương trong lòng, thầm nghĩ: Thôi thôi, chờ lấy lại được châu rồi, mấy ngày này mình sẽ cố mà an phận một chút, xem như cho lừa trọc tí mặt mũi, nếu không xong thật thì lại cho hắn một miếng vảy rồng, dù sao vẫn còn dư vài miếng.

Nhưng sau khi Huyền Mẫn cầm kim châu trong tay quan sát, mi tâm đột nhiên hơi nhăn lại.

Trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt hắn lộ ra chút biểu cảm kỳ lạ khó có thể miêu tả, như thể đan xen giữa suy nghĩ và không có đầu mối.

Hắn chăm chú nhìn kim châu một lát, lại dùng ngón tay vuốt một phen, rồi sau đó nhíu mày đưa kim châu lại gần mũi ngửi một chút.

Tiết Nhàn: “……..”

Y trợn trắng mắt, không hiểu sao cảm thấy không quá thoải mái.

May mà hiện giờ thân thể y vẫn chưa khôi phục, chưa tạo thành liên hệ hình thần tướng hợp (hòa hợp ở mức cao nhất) với kim châu, bằng không…….. Vừa vuốt vừa ngửi kiểu này, Tiết Nhàn có lẽ đã sớm khống chế không nổi mà nện móng vuốt vào mặt hắn.

Trong lòng y nghẹn tám trăm câu rủa chết lừa trọc, nhưng miệng lại dính vào tay, không sao gỡ ra được, đành phải bất đắc dĩ nuốt lại, nghẹn muốn chết.

May mà thời gian phát bệnh của lừa trọc không dài, chỉ ngửi một chút, lại trưng ra cái bộ dáng không mặn không nhạt ngẩng đầu lên.

Hắn thoáng suy nghĩ một lát, nói với Tiết Nhàn: “Viên kim châu này ta tạm thời giữ hộ ngươi, có dị nghị gì không?”

Có! Không cho! Ngươi nghĩ hay quá nhể!

Tiết Nhàn kêu gào trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không có cách nào lên tiếng.

“Tốt.” Huyền Mẫn cho rằng y ngầm đồng ý, liền bỏ kim châu vào túi chìm bên hông, dán lên xương cốt, khi giơ tay nhấc chân có thể cảm thấy hơi cộm, nhưng cũng không dễ rơi mất.

Tiết Nhàn tức thì ỉu xìu, cúi đầu ảo não, làm gì cũng chẳng có tâm tình. Thật ra y không sợ Huyền Mẫn tham viên châu của mình, chỉ là y mất chân thân đã hơn nửa năm, giờ vất vả lắm mới tìm được, nên thấy có chút luyến tiếc không nỡ buông tay.

Y khẽ ngọ nguậy dưới đất một phen, Huyền Mẫn mới phát giác tư thế của y có chút quái dị, nửa ngày vẫn duy trì bộ dáng che miệng không đổi tay. Huyền Mẫn hơi ngạc nhiên, rốt cuộc cũng nhận ra nguyên nhân vì sao nghiệp chướng này lại thành thật an phận như vậy, hắn im lặng một lát, sau đó nói với tiểu tặc: “Có chậu than không?”

Tiểu tặc tuy rằng cả gan dám lấy kim châu của Tiết Nhàn, nhưng dù sao vẫn chỉ là một thằng nhóc choai choai, bị Huyền Mẫn dạy dỗ một phen liền có chút sợ hãi chột dạ.

Huyền Mẫn hỏi, cậu ta cũng không dám không quan tâm. Vì thế, tiểu tặc kia không cam lòng liếc xéo mấy cái, quay đầu đi vào gian phòng duy nhất có thể ngủ trong nhà. Chỉ nghe có tiếng lục lọi, một lát sau cậu ta kéo một cái chậu đồng gồ ghề đi ra, “Cạch” một tiếng để ở trước mặt Huyền Mẫn.

“Làm phiền.” Huyền Mẫn thản nhiên nói câu cám ơn.

Ở góc tường tương đối khô ráo dưới mái hiên có hai bó củi. Đối với những gia đình phổ thông, hai bó củi này quá mức còi cọc, chạc cây thì nhiều mà còn cong queo, chẳng phải củi tốt. Huyền Mẫn thuận tay bẻ gãy mấy cành cây, đánh lửa vào trong chậu than, mất một ít thời gian làm lửa cháy, song vẫn nổi lên được chuý lửa, căn nhà bé như lồng gà lập tức ấm áp hơn một ít.

Tiểu tặc ban đầu còn quay đầu không để ý tới Huyền Mẫn, sau một lát, cậu ta rốt cuộc vẫn bị khuất phục bởi ngọn lửa ấm áp, im lặng không lên tiếng dịch tới gần chậu than, vụng trộm chà xát tay.

Tiết Nhàn và Giang Thế Ninh bị vắt lên một cành cây chìa ra, cách chậu than vừa đủ, lại gần một chút thì sẽ bị ngọn lửa thiêu cháy, cách xa một ít thì lại không đủ ấm áp.



Với giấy da ướt nhẹp, lửa rất hữu dụng. Ít ra Tiết Nhàn cũng cảm thấy mình đang dần trở nên khô ráo.

Y treo trên cành cây, thấy Huyền Mẫn lấy từ trong túi ra một tờ giấy mỏng gấp lại. Từ góc độ của y, chỉ thấy được trên tờ giấy kia có viết rất nhiều chữ, còn có mấy thứ nối liền thành hàng, còn lại là mấy chữ rời rạc, thậm chí còn có…….. hình vẽ?

Không biết Huyền Mẫn nhìn đến chỗ nào trên tờ giấy, liền gấp tờ giấy mỏng cất vào.

Hắn hỏi tên tiểu tặc trông như tám chín tuổi: “Ngươi họ Lục?”

Tiết Nhàn và tiểu tặc đều sửng sốt.

Tiểu tặc cảnh giác nhìn hắn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Xem ra là đúng.” Huyền Mẫn thấy điệu bộ của cậu ta như vậy, lập tức sáng tỏ. Hắn lại hỏi: “Ngươi có một huynh trưởng bị mù?”

Tiểu tặc họ Lục lập tức đỏ mặt la lên: “Ngươi là người phương nào?! Tìm Lục, tìm huynh ấy làm cái gì?!”

Tiết Nhàn kỳ quái nhìn Huyền Mẫn, lòng nói: Ra là lừa trọc không chỉ tới bắt mình, mà còn đến tìm người? Trùng hợp thế sao?

Y đang suy nghĩ, miệng và tay uống no nước đã được hong khô hơn phân nửa, móng vuốt “Xoạch” một tiếng từ miệng rớt xuống, cuối cùng cũng không làm khó y mở miệng nói chuyện nữa.

“Lục Thập Cửu đâu?” Tiết Nhàn không nhịn được, nói với tiểu tặc kia, “Ta tìm y mượn vật tìm người.”

Trước đây y đã tìm đến hai lần, không biết sâu về hai anh em Lục gia này, chỉ biết sơ sơ vài điều —— Cha mẹ trưởng bối của bọn họ không còn sống, nguyên nhân không rõ, y nghe nói trong hai anh em có một người vì bẩm sinh thông hiểu chút thuật âm dương mà bị mù, một người khác vì từng bị thương nên tai không tốt lắm, hai người sống nương tựa lẫn nhau suốt mấy năm, song tình cảm lại không tốt. Vì không có trưởng bối và chưa thành gia lập nghiệp, bọn họ thậm chí còn chưa có tên gọi đứng đắn, chỉ thuận miệng gọi hai nhũ danh dựa theo ngày sinh. Người anh là Lục Thập Cửu, người em tám chín tuổi này là Lục Nhập Thất (nghĩa là 27).

Lục Nhập Thất này tuổi không lớn, lại không giống trẻ con. Cậu ta vừa nghe giọng Tiết Nhàn thì liền nói: “Ta nhận ra ngươi, ta từng nghe giọng của ngươi, trước kia ngươi từng tìm Thập Cửu.”

Cậu ta đã nhìn quen vài việc quái lực loạn thần của Lục Thập Cửu, nhìn thấy giấy da nói được cũng không bị dọa đến câm luôn, xem như khá mạnh mẽ.

“Từng đến hai lần, nhưng đây là lần đầu tiên được nhận lễ lớn như vậy đấy.” Tiết Nhàn tưởng tượng đến chậu nước kia, liền nhịn không được “Hừ” một tiếng, “Được rồi, không nhắc mấy chuyện khác nữa, Lục Thập Cửu đâu? Y đi đâu rồi, bao giờ thì về? Còn nữa, ngươi không có việc gì làm lại đi cướp đồ của người khác làm gì?”

Ai ngờ vừa dứt lời, Lục Nhập Thất đã nước mắt ròng ròng: “Ta cũng đang tìm huynh ấy, ta đã tìm nửa tháng nay rồi, huynh ấy, huynh ấy đang ở ngoài sông.”

Tiết Nhàn: “………..”

Không phải chứ, cái gì gọi là huynh ấy đang ở ngoài sông?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.