Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 3 - Chương 48: Đại thiện nhân – 3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đó là cảnh tượng vào tháng đầu hạ, trước khi y bị người ta rút gân ở bờ biển huyện Hoa Mông —— Vô số tơ vàng mảnh nhỏ từ nơi nào đó trên không trung phủ xuống, từng sợi tơ hoặc là xuyên qua thân thể y, ghim chặt y trên mặt đất, hoặc là quấn lên da lên vảy, trói chặt lấy y, tựa như một lồng giam khổng lồ.

Tơ vàng mảnh như tóc, dù xỏ xuyên qua cơ thể, song không chảy máu, bởi vì miệng vết thương quá nhỏ. Nhưng không chảy máu không có nghĩa là không đau, nhưng sợi dây tơ đó không biết từ đâu mà đến, từng sợi từng sợi thiêu đốt người, trong thân thể thiêu gân cốt, ngoài thân thể thiêu da vảy, chỉ vừa động nhẹ, toàn thân trên dưới không chỗ nào may mắn thoát khỏi, tư vị đó so với bị vạn con kiến ăn tim còn thống khổ hơn gấp trăm ngàn vạn lần.

Nhưng tính tình Tiết Nhàn là thế nào? Khi y muốn động, cho dù vạn tiễn xuyên tim ghim y xuống đất, y cũng có thể chẳng màng đau đớn mà rút từng mũi, từng mũi, từng mũi một ra, rồi vặn đầu của đối phương xuống.

Chung quy nỗi đau da thịt, luôn luôn không phải thứ có thể ngăn cản y.

Ngày đó y sở dĩ không cường hành tránh thoát, là bởi khi ấy trùng hợp chính là kiếp kỳ trăm năm một lần.

Kiếp có lớn có nhỏ, song đa phần vẫn là Thiên Lôi kiếp.

Đối với Tiết Nhàn, lôi kiếp có lẽ là thứ không đáng sợ nhất. Chân long ra khơi, lần nào mà chẳng làm bạn với vân lôi? Ít nhất trên thanh thế, từ lâu y có thấy cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, dù thiên lôi dọa người có bổ xuống trước mắt y, y cũng có thể bát phong bất động mà nhìn, ngay cả mắt cũng chẳng buồn chớp.

Sấm sét tầm thường như vậy cũng không đánh được tới người y, chung quy sấm sét đó là do chính y đưa tới, dù có đánh vào, với y mà nói cũng không đau không ngứa. Nhưng sấm sét của kiếp kỳ ít nhiều vẫn có điểm bất đồng, chẳng những không tránh y, ngược lại còn đuổi theo y mà bổ, hết đạo này đến đạo khác dừng trên người y, đạo nào cũng thấy máu. Da tróc thịt bong là nhẹ nhất, nỗi thống khổ khi chân linh bị hao tổn mới gọi là sống không bằng chết. Nếu đạo hạnh không đủ, chân linh có thể trực tiếp bị bổ tan, thân thể sẽ hóa thành bùn đất ngay tại chỗ.

Để bảo mệnh, thông thường người ứng kiếp quá nửa sẽ nghĩ hết thảy biện pháp để tạo thêm nhiều lớp màn chắn cho mình, tóm lại là bát tiên quá hải các hiển thần thông[1]. Nhưng Tiết Nhàn lại không làm thế được, bởi nhất cử nhất động của y liên quan đến vạn khoảnh[2] sông ngòi biển cả ở nhân gian, y trở mình, nghĩa là sông ngòi biển cả không được an bình. Những nơi bình thường ngẫu nhiên có hồng thủy, tại thời điểm đó lại càng như treo trên mũi kim, không cẩn thận một chút thôi là thành cả biển nước mênh mang.

Tiết Nhàn ứng kiếp thường sẽ khôi phục long hình, bởi vì long hình có thân thể khổng lồ, có đủ chỗ để mà tróc da bong thịt, nếu là nhân hình, bổ xong thì cơ bản chẳng còn miếng thịt nào nguyên vẹn cả, thế thì sao mà nhìn được?

Gặp phải tiểu kiếp thì y lại càng lười động đậy, cứ tùy ý tìm một hoang đảo không người, treo ngang mình lên trên, mặc kệ cho thiên lôi kia bổ thế nào thì bổ. Bổ xong y liền thuận thế ở lại đó ngủ một giấc, đợi đến khi nào da thịt trên người khôi phục, không phải máu chảy không ngừng nữa, y liền trườn vào đáy biển, dưỡng chân linh rồi lại xuất môn làm loạn.

Nhưng thời điểm gặp phải đại kiếp, y không thể tùy ý như vậy được nữa. Dù sao thiên lôi đại kiếp cũng không phải thứ nơi bình thường có thể thừa nhận được, nếu bổ thẳng xuống hoang đảo, chưa được vài đạo thì toàn bộ hoang đảo đã bị bổ nát chìm xuống biển, bổ vào nơi có người thì lại càng thành tai họa.

Để tránh cho thiên lôi của đại kiếp vì y mà giáng xuống, thời điểm ứng kiếp y đều ở trên không trung, bọc mình trong mây đen cuồn cuộn. Từng đạo huyền lôi thanh thế hạo đại từ cửu thiên bổ xuống, ngừng trong mây đen, chỉ đánh mỗi mình y. Khi nhân gian nghe thấy, tiếng vang tuy dọa người, nhưng không gây thiệt hại gì, hữu kinh vô hiểm.

Cái lần vào tháng đầu hạ năm nay, Tiết Nhàn gặp phải đại kiếp.

Đại kiếp lần đó lại càng khó khăn hơn trước đây một ít, vậy nên sau khi ứng kiếp xong thì chân linh của y bị thương nặng, khó mà tiếp tục lưu lại trong mây nữa, rớt thẳng xuống bờ biển.

Chân linh bị thương thần trí không rõ, mê man bất tỉnh. Khi ngàn vạn sợi tơ vàng kia trói lấy y, ghim chặt y trên mặt đất, y ngay cả mở mắt cũng vô cùng miễn cưỡng, càng đừng nói tới chuyện nhìn rõ đối phương là ai hay thoát trói ra sao. Thậm chí trong một thời gian rất dài sau chuyện đó, y thậm chí không nhớ nổi vài cảnh tượng kia, chỉ nhớ rõ một ít đoạn ngắn mơ hồ.

Song lúc này trong đầu chấn động, có lẽ là cơ duyên xảo hợp hoặc cũng có lẽ là do thứ gì khác, cảnh tượng bị quên lãng này đột nhiên chợt lóe qua, khiến Tiết Nhàn hoảng hốt —— Ở đầu nút của màn tơ dày đặc kia, có một bóng người mơ hồ, hình như là mặc áo trắng, nhưng bị che lấp quá nhiều, không thấy rõ ngoại hình, chỉ có dáng vẻ đại khái.

Chỉ nhìn dáng vẻ kia, người nọ có hơi cao gầy, y bào bị gió thổi tung bay, bên mặt cũng có những tơ mảnh phấp phới, hẳn là tóc bị gió thổi tốc lên.

Có điều……..

Vẫn cổ quái không nói nên lời,

Tiếng keng keng trong đầu dần ngừng lại, Tiết Nhàn rốt cuộc cũng thoát khỏi màn hồi ức kia.

“Ngài làm sao vậy? Ngài, ngài tỉnh lại đi ——”

Y vừa khôi phục ngũ cảm, liền nghe thấy một giọng nữ ghé vào tai y kêu lên, ngữ khí nôn nóng tràn đầy lo lắng.

“Hạnh Tử cô nương, đừng lay, lay nữa là đầu rớt luôn đấy……..” Tiết Nhàn day day mi tâm, mắt còn chưa mở đã bắt đầu nói hươu nói vượn.

“Tỉnh rồi sao?!” Hạnh Tử kinh hỉ kêu lên một tiếng, bấy giờ mới sực nhận ra mình gấp đến độ hoảng thần, thế mà lại trực tiếp vươn tay nắm lấy vai Tiết Nhàn. Nàng rụt mạnh tay lại như chạm phải lửa, ngượng ngùng lui về bên cạnh, giải thích: “Vừa nãy ngài bỗng nhiên không có tri giác, ngay cả hơi thở cũng không thấy, dọa bọn ta nhảy dựng, ta gấp quá nên liền……. liền……..”

Tiết Nhàn nhướn mày, rốt cuộc lười chẳng buồn mở mắt ra nữa. Y nheo mắt lại sờ nhân trung của mình, nói: “Liền vươn tay bấm ta?”

(Nhân trung là rãnh lõm chạy từ dưới mũi đến giữa môi trên. Khi bị ngất xỉu thì người ta có phương pháp bấm vào huyệt nhân trung để tỉnh lại.)

Hạnh Tử dựa vào vách xe ngựa, phá bình tử phá suất mà nhìn trần xe, rất có cảm giác có nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch oan khuất: “Đâu có, là bấm nhân trung mà.”

“Cám ơn, làm phiền rồi.” Tiết Nhàn nghiêng đầu cười với nàng, tiện đà thu nét mặt lại, nhìn về phía hoang thôn.

“Hả?” Không ngờ còn được cám ơn, Hạnh Tử đỏ hết cả mặt, liên tục xua tay, “Không phiền không phiền, tỉnh lại là tốt rồi.”

Đương nhiên, sau đó nói những gì Tiết Nhàn cản bản nghe không vào, ánh mắt của y đang dừng ở một chỗ nào đó trong hoang thôn, nghĩ sao vẫn chưa thấy bóng dáng Huyền Mẫn.

“Lừa trọc kia…….” Y mới nói được vài chữ, lại cảm thấy ở trước mặt người ngoài mà xưng hô với Huyền Mẫn như vậy thì không ổn lắm, bèn “Khụ” một tiếng, đổi sang ngữ khí đứng đắn hơn: “Vừa rồi ta nhắm mắt bao lâu? Sau khi hòa thượng kia vào thôn thì có động tĩnh gì không?”

“Động tĩnh?” Hạnh Tử lắc đầu, sắc mặt có chút lo lắng, “Chỉ mới qua thời gian một chén trà, không nghe thấy động tĩnh gì cả, chúng ta…….. chúng ta có phải là nên đi vào tìm kiếm một chút không?”

Có lẽ bản lĩnh lên trời xuống đất vừa nãy đã chấn nhiếp ba vị phàm nhân trong xe, thế cho nên Tiết Nhàn an bài bọn họ như thế nào, ba người đều ngoan ngoãn nghe theo, dù cho sốt ruột bất an, cũng không dám ra chủ ý lung tung gì. Song chung quy đã qua thời gian một chén trà rồi, ai mà biết trong khoảng thời gian này sẽ phát sinh nguy hiểm gì.

Tiết Nhàn nghe vậy thì nhíu mày, thò tay búng vào hông một phát, nói: “Mọt sách, sao nửa ngày rồi mà ngươi chẳng ho he tiếng nào thế?”

Đám phàm nhân này ngay cả thiên đô cũng lên rồi, còn sợ quỷ hay sao? Cho nên y tìm Giang Thế Ninh mà không hề cố kỵ gì.

Nhưng mà nói đến cũng kỳ quái, trưởng tỷ và tỷ phu nhà mình bị bắt vào hoang thông quỷ khí dày đặc này, thế mà Giang Thế Ninh ngay cả đầu cũng chẳng thò ra, thật chẳng giống hắn chút nào.

“Mọt sách?”

“………”

“Giang Thế Ninh?”

“………”

Cái tên này vừa được gọi ra, Trần thúc, Trần tẩu và Hạnh Tử đang sốt ruột bất an trong xe đều quay phắt lại đây.

“Giang tiểu thiếu gia…….. Ngài vừa mới gọi Giang tiểu thiếu gia sao?” Trần tẩu run giọng hỏi.

Tiết Nhàn thuận miệng “Ừm” một tiếng, khó hiểu vạch chiếc túi bên hông ra nhìn thoáng qua.

Quá tuyệt vời, trống không.

Giang Thế Ninh đã sớm chẳng có bóng dáng rồi.

Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn về hướng hoang thôn —— Tên ngốc Giang Thế Ninh kia ắt hẳn là không nhịn được, thừa lúc hỗn loạn đã chạy cùng Huyền Mẫn rồi.

Sắc trời dần dần sáng lên, sáng sớm hơi nước dày đậm, lạnh lẽo ẩm ướt, toàn bộ thôn đều bị bao phủ trong màn sương trắng mờ mịt, chỉ có thể thấy được một chút hình dáng của nhà cửa hoang vu, đen kịt, mịt mờ lấp ló.

“Lục Nhập Thất đâu rồi?” Tiết Nhàn cũng không quay đầu lại, hỏi.

Trong xe ngựa, Lục Nhập Thất lẳng lặng đáp một câu: “Ở đây, có chuyện gì, nói đi.”

Ngữ khí của cậu ta nghe có chút bất đắc dĩ, chỉ vì lúc này cậu ta đang bị hai con chim cút to bự kẹp ở bên trong, bên tay trái là Trần thúc đang run cầm cập, bên tay phải là Trần tẩu đang lải nhải không ngớt. Hai vợ chồng này có vẻ cũng xem cậu ta là thần nhân, không dám đụng vào Tiết Nhàn, liền rụt lại bên cạnh cậu ta, cảm giác làm vậy thì có thể định tâm một ít.

“Ngươi có thể tính xem lừa……. Huyền Mẫn hiện giờ đang làm gì không?” Tiết Nhàn nhìn chằm chằm sương mù, hỏi.

“Ta có thể thử xem.” Lục Nhập Thất dừng một chút, lại nói, “Nhưng phải tìm thứ gì đó mà hòa thượng từng chạm qua.”

Tiết Nhàn vừa định mở miệng, Lục Nhập Thất lại nói thêm: “Xe ngựa quá lớn, không dùng được.”

“…….” Tiết Nhàn nghe vậy, bèn im lặng suy nghĩ một lát, quay đầu vươn một cái móng vuốt vào trong xe, “Tay của ta có dùng được không?”

Lục Nhập Thất: “……..”

Hạnh Tử: “……..”

Nhìn kiểu gì cũng thấy có chỗ nào không đúng lắm…….. Cũng có thể là chỗ nào cũng không đúng.

“Vật sống không được, chỉ có thể bói vật chết thôi.” Lục Nhập Thất dù sao cũng chưa sợ Tiết Nhàn bao giờ, cũng chẳng sợ bị đánh, cậu ta nói bình tĩnh không gợn sóng: “Hay là ngươi hy sinh đi, để ta tính xem.”

Tiết Nhàn cười lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý tới cậu ta nữa.

Lúc này, trong một tòa nhà lớn ở Ôn thôn hoang vu, vang lên tiếng khắc khẩu.

Đây là một tiểu lâu hai tầng, trước sau hai gian nhà, ở giữa có hành lang nối nhau, tạo thành một tứ phương đình viện, trong viện vốn không biết trồng những gì, bây giờ chỉ còn lại cỏ hoang um tùm cao bằng nửa người, cùng với một cái cây già chết héo. Cửa sổ ở các phòng đều mục nát không chịu nổi, giấy dán đã nát ra từ lâu, gió lùa như tiếng nức nở không ngừng, khiến người ta nghe mà da đầu run lên.

Tiếng khắc khẩu phát ra từ căn phòng phía Đông ở tầng một của gian nhà trước, đây là căn phòng duy nhất không lọt gió.

“Không phải ngươi nói là nghe ngươi thì chắc chắn không sai sao?! Giờ thì hay rồi, ra cũng không ra được!” Một giọng nam khàn khàn vang lên, trong lời nói tràn đầy oán giận.

“Không thì sao? Tiếp tục đi về phía trước thì Lưu bá, Tiễn Tử và Tiểu Thạch Đầu còn giữ được mạng chắc?!” Một thanh âm khác đáp lại một câu, “Nơi này tốt xấu gì còn có phòng ngăn được mưa, sáng nay lúc ngươi lượm nấm sao không mở miệng oán giận?!”

Trong phòng Đông lúc này là một nhóm người ăn mặc như ăn mày, đầu tóc mặt mũi nhọ nhem bẩn thỉu, cũng không biết quần áo là mặc từ khi nào, có vẻ là chưa từng giặt bao giờ, bốc ra mùi chua thối. Song ở trong căn phòng này, cũng không chỉ có mỗi thứ mùi đó, xen giữa mùi hôi thối ấy, còn có cả mùi máu tươi dày đặc.

Thanh âm của nam tử kia ngưng bặt, hắn không có bàn tay, da ở phần cổ tay bị chai nhẵn, có thể thấy cái tay này đã cụt mấy năm thậm chí hơn mười năm.

Trước mặt cụt tay là một đống lửa, bên trên đống lửa là một cành cây dựng ngang có treo một cái nồi đất sứt miệng, trong nồi sôi ùng ục. Cụt tay thì thầm vài câu, dùng cổ tay nâng lá rau dại chất đống ở một bên lên, ném vào trong nồi, “Có ăn thì sao chứ, ăn xong rồi mạng cũng chẳng biết còn giữ được không……”

“Dù sao không ăn nhất định không giữ được mạng, nấu canh của ngươi đi!” Đáp lại hắn luôn là một người, trên mặt người này tràn đầy vết sẹo đáng sợ, hai mắt chỉ một mắt là có con ngươi, bên mắt kia thì mí mắt dính lại với nhau, không thấy lồi ra, có lẽ là ngay cả con mắt cũng không có.

Xung quanh hai kẻ đang khắc khẩu này là một đám ăn mày ngồi thành vòng, không phải thiếu tay thì là què chân, còn lại bốn năm kẻ đủ tay đủ chân thì đang khoa tay múa chân, phỏng chừng không phải điếc thì là câm.

Phía sau bọn họ là một chiếc giường gỗ, trên giường có ba người đang nằm, một già, hai trẻ, chính là “Lưu bá, Tiễn Tử và Tiểu Thạch Đầu” mà chột mắt nói. Trên người bọn họ đắp một chiếc chăn rách thủng, mang mùi mốc nhàn nhạt, nhưng tốt xấu gì cũng coi là chăn nệm.

Ba người đang nằm hô hấp nặng nề, hình như đều đang phát sốt, giữa sắc mặt xám xịt hiện ra màu đỏ bất bình thường, môi nóng đến rộp lên, vỡ ra rất nhiều vết rách nứt, phần cổ lộ ra khỏi chăn hầu như chẳng có mấy miếng da lành lặn, lộ ra miệng vết thương lớn nát rữa.

Mùi máu tươi dày đặc chính là phát ra từ trên người ba người này.

Ở một góc hẻo lánh trong phòng, còn có một nam một nữ đang ngồi cuộn tròn, tuổi còn trẻ, ngũ quan ôn hòa thanh tú, khí chất tướng hợp. Quần áo bọn họ mặc tuy rằng mộc mạc phổ thông, nhưng vừa không thủng rách, lại không bị mốc, mặc dù tóc tai có hơi tán loạn, nhưng giữa một đám ăn mày, vẫn tạo nên vẻ không hợp.

Một nam một nữ này chính là tỷ tỷ Giang Thế Tĩnh và tỷ phu Phương Thừa của Giang Thế Ninh.

“A Oánh…….” Phương Thừa nghiêng đầu, thấp giọng hỏi thê tử, “Có bị thương chỗ nào không?”

Bọn họ quen biết từ nhỏ, cho nên Phương Thừa vẫn thích gọi tiểu danh của thê tử.

Giang Thế Tĩnh lắc đầu, “Chàng thì sao?”

“Ta không sao. Nàng đừng sợ, bọn họ không giống như muốn lấy mạng chúng ta, cũng không muốn cướp của.” Phương Thừa thấp giọng nói, “Mà giống như là…….”

Ánh mắt hai người đều hướng về phía những người đang nằm trên chiếc giường kia.

Sau khi nhóm ăn mày này bắt bọn họ đến đây, liền cởi dây thừng trói trên người bọn họ, chỉ chừa lại dây trói ở cổ tay, còn nói: “Bọn ta cũng là chẳng còn cách nào khác.”

Khi bọn họ đang định nói tỉ mỉ, căn phòng này đột nhiên xuất hiện một ít…… âm thanh vô cùng quỷ dị.

Như là có người đang chậm rãi đi từ trên tầng xuống, tiếng bước chân kéo dài nặng nề, nghe như là thân thể không được tốt, hoặc là tuổi lớn.

Lúc ấy mấy người ăn mày kia đều sửng sốt, tiếp đó liền hai mặt nhìn nhau, thậm chí có một người còn nâng tay kiểm kê lại nhân số một phen: “Năm, sáu…….. bảy, thêm cả ba người Lưu bá là mười, đủ cả, đều ở đây mà.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của nhóm ăn mày đều biến đổi, lập tức kinh sợ —— Tất cả mọi người đều ở trong phòng, vậy kẻ đang chậm rãi đi trên cầu thang là ai?!

Người ăn mày lớn gan nhất mắng một câu “Giả thần giả quỷ” rồi ra khỏi phòng, định đi xem kẻ đang xuống lầu rốt cuộc là ai, kết quả hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, mãi đến khi tiếng bước chân đó biến mất, cũng không thấy xuất hiện nữa.

Hai người ăn mày khác cùng nhau đi tìm hắn, nghe nói đã lên cả trên tầng rồi tìm gian nhà trước sau cũng không phát hiện thấy người mất tích, trong thôn lại nổi sương mù, dày đậm cực kỳ, ngay cả căn phòng cách vách cũng đều xem không được sờ không thấy.

Cảnh tượng quỷ dị này khiến nhóm ăn mày nhớ tới truyền thuyết Ôn thôn có quỷ, tức thì đều sợ hãi không thôi, ngồi quây thành vòng tròn quanh đống lửa, không ai dám ra ngoài nữa.

“Hai vị đại phu có muốn uống chút canh nấm rau dại không, một chốc nữa các vị vẫn không thể về được đâu.” Người chột mắt nọ quay đầu nói với Phương Thừa và Giang Thế Tĩnh, “Uống chút canh cho ấm tay, coi như là huynh đệ chúng ta bồi tội với các vị, đại nhân các vị đừng so đo với tiểu nhân, xin hãy chẩn mạch cho mấy người Lưu bá, trên người bọn họ mọc đầy mụn nhọt, nếu cứ tiếp tục như vậy, mạng liền chẳng còn nữa. Bọn ta thật sự là chẳng còn cách nào nên mới nghĩ đến chủ ý tồi này.”

“Bọn ta tuy rằng sống chẳng ra hình người, thế nhưng cũng sợ chết.” Cụt tay tiếp lời hắn, “Nhưng bọn ta không đào đâu ra tiền, không mời nổi đại phu, cũng chẳng kiếm nổi thuốc, chỉ có thể làm cướp một lần……”

Quả nhiên, đúng như bọn họ đoán.

Phương Thừa lắc đầu nói: “Hai năm nay xảy ra không ít tai họa, đói kém bệnh tật náo loạn mấy lần, cuộc sống khó tránh khỏi khổ sở một chút, không trả tiền được thì không cần trả nữa, cầu xin tới tận cửa chẳng lẽ còn có thể thấy chết mà không cứu sao? Nếu ta thật sự tham lam chút ít tiền bạc, nửa điểm dược liệu cũng không chịu đưa, phu nhân của ta sẽ là người đầu tiên không đáp ứng. Có điều…….”

Y nhìn chột mắt, nói: “Bắt người ngay giữa đường giữa chợ, cũng thật sự quá mức rồi đấy, có khí lực đi bắt người như vậy, thì còn gì mà không làm được nữa?”

“Bọn ta cũng muốn mưu sinh qua ngày, chỉ là chẳng ai bằng lòng.” Cụt tay nâng cổ tay của mình lên, “Bọn ta như vậy, không nói đến cái khác, làm việc tất nhiên không bằng đủ tay đủ chân, người đồng ý mướn bọn ta, cơ bản là thuần túy làm việc thiện thôi. Đầu năm nay họa loạn như thế, bản thân còn sống không chu toàn, lấy đâu ra hơi sức mà làm việc thiện nữa.”

“Chẳng ai bằng lòng?” Phương Thừa tức giận nói, “Trước khi bắt ta các người đã từng hỏi xem ta có bằng lòng hay không chưa? Nếu ngươi hỏi một câu ‘Ta không có được tiền, làm việc để trả có được không’, sao ngươi biết ta sẽ không đáp ứng?”

Cụt tay còn muốn nói gì đó, song vừa mở miệng, tiếng bước chân xuống lầu chậm rãi kia lại vang lên.

Mọi người trong phòng đều cả kinh, nhất thời không dám động đậy.

“Cẩu Tử, ngươi cách cửa gần nhất, mau đóng cửa phòng lại!” Chột mắt thấp giọng nói.

Một thiếu niên cụt một cánh tay giật thót, rón rén đi đóng cửa như chim sợ cành cong, lại vèo một cái chạy về bên đống lửa, kinh hãi nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia.

“Ta nghe nói, chỉ là nghe nói thôi ——” Người ăn mày một chân bên cạnh Cẩu Tử dùng tay chống lên mặt đất, dịch sang bên cạnh, nhẹ giọng nói, “Ôn thôn này hàng năm đều có quỷ, kể rằng mỗi năm vào tháng đầu đông, trong hoang thôn sẽ đột nhiên vang lên tiếng hát hí khúc, tiếng chiêng trống mõ truyền đi thật xa trong đêm, còn có điệu hát y y a a……. Ây da, khỏi phải bàn dọa người cỡ nào.”

“Đúng đúng đúng, còn kể rằng có đôi khi không cẩn thận đi vào thôn, nếu gặp phải sương mù thì làm thế nào cũng không thoát ra ngoài được.”

“Còn có thể nghe được tiếng người ho khan, vỗ tay, hoặc là tiếng cười……”

Đám ăn mày xôn xao bàn luận, tự mình làm mình hoảng sợ, ngồi sát lại một chỗ run lập cập, bị chột mắt xanh mặt cắt lời, làm động tác im lặng, ý bảo tất cả đều câm miệng.

Tiếng bước chân thong thả kia dường như đang ung dung đi ra từ một căn phòng nào đó trên lầu, lại đi xuống cầu thang, chậm rãi đi vài bước trong phòng lớn, hình như là đang ngồi xuống ghế. Sau một lát, hình như lại đứng lên, một lần nữa thong thả từ từ đi tới.

Tiếng bước chân từng chút một đến gần phòng Đông, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng dừng ngoài cửa phòng Đông.

Da đầu mọi người trong phòng đều căng ra, câm như hến nhìn chằm chằm cánh cửa. Cánh cửa kia từ lâu đã mục nát không chịu nổi, dù đã khóa lại, nhưng đẩy hai cái phỏng chừng liền đổ luôn, thật sự không có tác dụng gì.

Khi bọn họ sợ tới mức mặt cắt không còn hột máu, ngoài cửa phòng bỗng nhiên vang lên vài tiếng ho khan. Tiếng ho này rất yếu, như là có bệnh nặng, ho xong lại nặng nề thở hổn hển hai tiếng, tiếp đó liền cất bước đi tới căn phòng đối diện.

Phù…….

Người trong phòng đều thở phào một hơi.

Nhưng căn phòng đối diện lại vang lên một tiếng “Két”, cửa đóng, tiếng bước chân lại lần nữa thong thả nhắm đến hướng phòng Đông.

Khi nhóm ăn mày bị tiếng bước chân này dọa đến mức mặt trắng bệch vã mồ hôi lạnh, mọi người trong xe ngựa ở rìa Ôn thôn lại đồng thời thở phào —— Bởi vì bọn thấy trong màn sương mù dày đặc có một bóng người xuất hiện, tăng bào màu trắng gần như hòa thành một thể với sương trắng, tung bay trong gió lạnh.

“Đại sư! Đại sư đi ra rồi!” Hạnh Tử kêu lên một tiếng, Trần thúc và Trần tẩu trong xe vội vàng buông Nhập Thất ra, bò đến bên cửa xe, thăm dò nhìn, “Thiếu gia và thiếu phu nhân đâu? Cũng trở lại hả?”

Bọn họ nhìn chằm chằm bóng dáng chìm trong sương mù của Huyền Mẫn, lại thất vọng phát hiện, bên cạnh Huyền Mẫn không có người thứ hai.

Ngược lại là Tiết Nhàn khi nhìn thấy bóng dáng Huyền Mẫn, hơi hơi nhăn mày lại.

Huyền Mẫn nhanh chóng xuyên qua màn sương dày đặc, đi tới phía trước xe ngựa.

“Đại sư, không tìm được thiếu gia và thiếu phu nhân nhà chúng ta sao?” Đám người Trần tẩu hoảng thần, nôn nóng hỏi một câu.

Huyền Mẫn: “Tìm được vị trí, song không thể tới gần.”

“Không thể tới gần?”

Huyền Mẫn “Ừm” một tiếng, lại nói: “Tuy nhiên ——”

Hắn còn chưa nói xong, đám người Trần tẩu liền “Phịch” một tiếng ngồi bệt xuống, đỏ mắt chực khóc.

Tiết Nhàn lại ở một bên im lặng không lên tiếng, nheo mắt đánh giá Huyền Mẫn từ trên xuống dưới một phen, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Ngươi cạo tóc làm sư từ bao giờ thế?”

Huyền Mẫn đảo mắt nhìn y, hiển nhiên không hiểu vì sao y lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, “Từ nhỏ, sao vậy?”

“Ngươi tin chắc chứ?” Ngữ khí Tiết Nhàn nghe không ra lạnh nóng, cũng không lộ ra cảm xúc gì, “Chẳng phải ngươi nói chuyện cũ trước kia đều không nhớ rõ sao?”

Vì sao y lại bỗng nhiên hỏi về vấn đề này?

Đơn giản là vì vừa rồi trong khoảnh khắc Huyền Mẫn đi ra từ sương mù, thân ảnh hình dáng thật sự có chút giống với bóng người đứng ở đầu nút đám tơ vàng kia —— Cũng là áo trắng tung bay, cũng là vóc người cao gầy, cũng có năng lực không tầm thường…….

Điểm khác biệt duy nhất, đại khái chính là người ở đầu nút tơ vàng kia có tóc.

******

★Chú thích:

[1]Bát tiên quá hải, các hiển thần thông: nghĩa là Bát tiên đi qua biển, mỗi người đều trổ phép thần thông. Xuất phát từ truyền thuyết về bát tiên:

Truyền thuyết kể rằng, trong lễ chúc thọ Vương Mẫu Nương Nương, 8 vị đại tiên cũng đến dự hội bàn đào, họ kết bạn với nhau đem hoa rải xuống nhân gian để xua tà trừ hại, đi ngang qua biển Đông, thuận đường ngắm nhìn phong cảnh, mỗi vị đều dùng báu vật của mình lướt đi trên sóng. Câu này dùng để ví mỗi người đều có bản lĩnh và phương pháp riêng.



[2]Khoảnh: 1 khoảnh = 100 mẫu, nói chung vạn khoảnh là chỉ rất nhiều, quy mô lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.